Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Quang
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Dao Tran
Upload bìa: Dao Tran
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
ứ vậy được mấy ngày, đôi khi số phận cũng quá là huyền diệu. Hai mươi mốt năm trước đây chưa từng gặp nhau, vậy mà sau khi đã quen biết rồi, cứ như thế giới này nhỏ đến không thể nhỏ hơn, đi đâu cũng tình cờ gặp phải đối phương.
Vưu Khả Ý thật sự không ngờ mình lại gặp Nghiêm Khuynh ở một tiệm karaoke.
Câu chuyện là thế này.
Chuyện của Lục Đồng đã kết thúc tốt đẹp, bà Phùng đích thân gửi một phong thư tới đại học C, giải thích rằng mọi việc khi trước chỉ là hiểu lầm. Nguyên do bên trong thế nào chỉ có người trong cuộc hiểu rõ, Vưu Khả Ý chưa hỏi bao giờ.
Lục Đồng lại trở về đại học C, nháy mắt, những lời đồn đãi bịa đặt đã bị đánh tan, cô ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng, mọi tin đồn cũng từ từ biến mất.
Lục Đồng là cán bộ hội học sinh, quen biết nhiều người, tối thứ sáu gào thét rủ một đám người tới, hào hứng chạy đến một quán karaoke nổi tiếng để ca hát, đương nhiên Vưu Khả Ý cũng bị kéo theo.
Hơn phân nửa số đó là cán bộ hội học sinh, không ít chủ tịch hội của các học viện cũng tới.
Lục Đồng cố tình xếp chủ tịch học viện âm nhạc ngồi cạnh Vưu Khả Ý, lại còn đá lông nheo chào hỏi: “Vưu Khả Ý nhà em là gái ngoan đúng tiêu chuẩn đấy, người dịu dàng tính cách đáng yêu. Cho anh một cơ hội được ngồi bên cạnh gái ngoan, anh để ý chăm sóc cô ấy giúp em nhé!”
Vưu Khả Ý xấu hổ kinh khủng, mà tính cách của anh chàng kia cũng thoải mái, cũng chẳng ngại ngùng gì, cười híp mắt nhìn cô, “Thế thì hay quá, nhất định anh sẽ cố gắng, ra sức thực hiện, không nhục sứ mệnh.”
Cậu nam sinh tốt tính như ánh mắt trời này tên là Trịnh Gia Viêm, suốt buổi đều luôn để ý săn sóc cô có thừa. Không hổ là người của đoàn chủ tịch, làm việc vừa trầm ổn lại tự nhiên, không khiến người ta cảm thấy đột ngột hay quá vồn vã.
Vưu Khả Ý không quen những người này lắm, cũng chẳng thường tham gia mấy dịp thế này nên hơi câu nệ.
Trịnh Gia Viêm khuyến khích cô hát nhiều lần, Vưu Khả Ý đều lắc đầu, “Em hát không hay lắm.”
Rõ ràng Trịnh Gia Viêm không tin, còn cười rất chắc chắn bảo: “Anh nghe em nói chuyện là biết hát có hay hay không rồi, chuyện này đừng lừa anh.”
Cô chỉ cười không nói.
Sau đó Trịnh Gia Viêm chọn bài ‘Lúm đồng tiền nhỏ’, còn đặt làm bài ưu tiên. Như thể Lục Đồng đã thông đồng với anh ta từ trước, lập tức hăng hái nhét micro cho Vưu Khả Ý, “Ôi chà? Tớ nói cậu này, sao cứ ngồi vậy mà không hát thế? Mau đi, hát một bài đi!”
(*) Một bài hát đôi nam nữ.
Cả phòng bắt đầu ầm ĩ, huýt sáo liên tục.
Tay chân Vưu Khả Ý lập tức trở nên luống cuống, thậm chí còn chẳng kịp lắc đầu từ chối, Lục Đồng không nghe cũng chẳng tha, một mực nhét micro vào tay cô.
“Làm gì thế? Hôm nay có nhiều người quen như vậy, cậu đừng làm tớ bị mất mặt chứ!” Lục Đồng ngang ngược sai bảo Trịnh Gia Viêm, “Anh mau hát cho em! Khả Ý nhà em là một cành hoa ở viện múa đó, có không biết bao nhiêu người đang đứng xếp hàng để được hát tình ca với cô ấy đâu!”
Tất cả mọi người nhìn cô, Vưu Khả Ý hơi ngây ra, nếu tiếp tục nhăn nhó không chịu phối hợp thì quá õng ẹo rồi, vì thế cũng không từ chối nữa, đứng dậy.
Trịnh Gia Viêm bắt đầu cất giọng hát, ánh mắt thi thoảng lại nhìn qua cô, khóe mắt cong cong, môi khẽ mỉm cười.
Xét cho công bằng, giọng hát của anh ta quả không tệ, mặt mũi bảnh bao, cũng được coi là một nam sinh chất lượng cao.
Thế nhưng Vưu Khả Ý nghe giọng, thấy anh ta quay đầu, khóe môi cong cong nhìn mình, trong đầu lại nghĩ tới một người khác.
Giọng nói của người ấy trầm thấp bùi tai, nghe như tiếng đàn cello trầm bổng lay động, trình tấu những bản nhạc lững lờ. Ánh mắt của anh không mang tới sự thẳng thắn và rạng rỡ như mặt trời giống Trịnh Gia Viêm, nó thuần hậu sâu sắc, như một li rượu vang đỏ lắc lư, tỏa mùi hương mê người.
Anh không thích cười, luôn mang vẻ lạnh như băng, thế nhưng lúc anh cười rộ–
Lúc anh cười rộ, tựa như băng tuyết vĩnh viễn trên núi cao bất chợt tan ra, thành một dòng nước trong hiền hòa chảy xuôi.
Đến lượt hát của cô, Vưu Khả Ý há miệng, nhưng cuối cùng vẫn nhét trả micro về tay Lục Đồng, vội vàng bỏ đi, chỉ để lại một câu: “Xin lỗi, tớ đi toilet.”
Sau đó tông cửa xông ra.
Cô bước nhanh vào toilet cuối hành lang, dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó nhìn mình trong gương.
Cô gái trong gương đang mơ màng mở to hai mắt, trong sóng mắt lay động là sự luống cuống và những tình cảm trước nay chưa từng có.
Giờ khắc này, cô như bị ép buộc phải chấp nhận một sự thật.
Nghiêm Khuynh.
Người đàn ông kia được cô khắc sâu trong lòng, cho dù biết anh không phải người tốt, cho dù anh cứ đẩy mình ra xa hết lần này đến lần khác, cô vẫn ngu xuẩn không biết rút kinh nghiệm mà cứ mãi nhớ anh.
Có lẽ từ giây phút anh lững thững bước đi trong màn mưa, có lẽ từ giây phút anh ngồi hút thuốc dưới cây đèn, có lẽ từ giây phút anh đưa cô đến trạm xe, đứng trong đám đông lặng lẽ nhìn cô, có lẽ…. Có quá nhiều khả năng, quá nhiều những khoảnh khắc khiến trái tim rung động đến nỗi phải nín thở để đếm kĩ.
Và cũng trong giây phút đó, cô bỗng nghe thấy một âm thanh trầm thấp và du dương như tiếng đàn cello.
“Nôn rồi có đỡ hơn chưa?” Giọng nói ấy trầm tĩnh ôn hòa, vẫn luôn khiến người ta cảm thấy rất an tâm như trước.
Ban đầu Vưu Khả Ý còn tưởng mình nhung nhớ quá độ mà xuất hiện ảo giác, vì sao cô có thể đi đâu cũng gặp người ấy? Nhưng lúc nhìn theo hai người bước ra từ nhà vệ sinh nữ, cuối cùng mới thật sự đứng ngẩn ra tại chỗ.
Người mà một giây trước chỉ đang tồn tại trong đầu cô, giờ phút này đang dìu một người phụ nữ trang điểm đẹp đẽ, đẩy cửa ra ngoài. Cô gái đó mặc một chiếc áo khoác lông thú màu hồng nhạt, vóc người cao ráo thon thả, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lại đang say khướt, gần như dán hết cả người vào anh.
Mà Nghiêm Khuynh lại ưu tú tao nhã như một gã quý tộc, anh mặc chiếc áo măng tô màu tro rất quen thuộc, cẩn thận dịu dàng ôm cô gái kia vào lòng, trong mắt có mấy đốm sáng vụn vặt đang chảy xuôi.
Vưu Khả Ý nhếch nhác đứng đó, bị cảnh ấy đánh một phát không kịp trở tay.
Trên mặt cô còn mấy giọt nước, cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương, thế nhưng hình như có một góc xa xôi nào trong người còn phải chịu cơn lạnh khó chịu hơn.
Nghiêm Khuynh lơ đãng ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa vặn gặp cô, ánh nhìn hơi khựng lại. Vưu Khả Ý nghĩ anh sẽ nói gì đó, thế nhưng anh chỉ hững hờ dời mắt đi, sau đó dìu người phụ nữ kia đi lướt qua cô.
Cũng như vô số lần trước đây, ánh mắt anh nhẹ bẫng như chẳng hề có gì, như thể cô chỉ là một kẻ xa lạ, chẳng đáng để nhìn nhiều hơn.
Cô nghe thấy anh nói với người đang dựa vào lồng ngực: “Không biết uống rượu thì cũng đừng cậy mạnh.”
Vẫn giọng nói bình tĩnh thong dong như trước, thế nhưng vì cô đã từng nghe giọng nói ấy rất nhiều lần rồi, có thể rõ ràng nhận ra sự dịu dàng ấm áp và quan tâm ẩn giấu sau những câu chữ tựa như chẳng hề gợn sóng ấy
Lúc ở nhà anh, khi cô vội vã muốn đến huyện Dương tìm Lục Đồng, anh nhíu mày nhìn cô, thấp giọng bảo: ‘Chân của cô vẫn chưa khỏi hẳn.’
Lúc ở bến xe, khi anh nhét bình hồng trà ấm nóng vào tay cô, anh nói, ‘Cầm đi, đi đường cẩn thận.’
Lúc đưa cô đi ra hành lang ngoài Tam Hoàn từ trong tay đám người kia, anh khoác áo măng tô lên người cô, thấp giọng hỏi: ‘Không sao chứ?’
Lúc đưa cô vào xe taxi, anh cúi người nhìn sâu vào mắt cô, nghiêm túc nói: ‘Em yên tâm, tôi không sao đâu.’
Những hình ảnh lộn xộn ấy chợt lóe lên trong đầu, tựa như cuối cùng cô cũng hiểu vì sao mình lại nhớ mãi không quên một người đàn ông vừa xa lại vừa nguy hiểm đến vậy.
Sự dịu dàng của anh không phải mặt trời tỏa nắng ấm trong những ngày quang đãng, chả phải cơn gió ấm làm dịu lòng người trong ngày xuân, thậm chí cũng chẳng phải thứ gì đáng để dùng một từ ngữ hoa mỹ nào đó để phác họa. Anh nói những lời ít ý nhiều, những câu từ giấu diếm không lộ vết, thế nhưng từng câu từng chữ của anh đều như mang một trái tim bằng băng đến trước mặt Vưu Khả Ý.
Anh quan tâm cô.
Anh nghiêm túc nhìn cô.
Đó là một sự dịu dàng khắc sâu đến tận cùng, không có u sầu triền miên nhưng khắc sâu vào xương tủy, khiến người ta cảm thấy những sự dịu dàng khác trở nên nhạt nhẽo.
Vưu Khả Ý vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, qua tấm gương, nhìn hai người đang ôm nhau bước đi.
Bọn họ rẽ qua góc, biến mất trong tầm mắt cô, bóng người dưới đất thành đôi, lảo đảo thành cơn sóng rì rào trên mặt nước, cuối cùng cũng trở nên tĩnh lặng.
Có chất lỏng nóng hổi lăn xuống, đột nhiên cô không hiểu thứ chất lỏng trong suốt này đến từ đâu, là giọt nước lạnh băng trên má, hay là nỗi xót xa nối liền với nhau chảy ra từ hốc mắt nóng hổi.
Đây là giây phút quái đản nhất trong cuộc đời.
Vì ngay lúc cuối cùng cô cũng hiểu được tình cảm của mình dành cho anh thì cũng đồng thời hiểu ra, mình chưa có được nhưng lại đánh mất nó rồi.
Cô ngơ ngác nhìn bản thân thảm hại trong gương, lại nhìn thấy một người khác xuất hiện bên cạnh.
Trịnh Gia Viêm đứng ngoài toilet nhìn cô, vẻ mặt từ ý cười ban đầu biến thành kinh ngạc, anh ta thu biểu cảm ấy về, gọi cô một tiếng: “Khả Ý?”
Cuối cùng cô cũng phục hồi tinh thần, lau mặt qua loa, sau đó gượng cười tỏ ra vui vẻ: “Sao thế ạ? Trong phòng hơi ngột, em đi rửa mặt.”
Trịnh Gia Viêm nhìn cô một lát, không nói, lấy xấp khăn giấy trong túi ra, rút một tờ đưa cô.
“Cảm ơn.” Vưu Khả Ý cúi đầu đi tới bên cạnh anh ta, vừa lau nước trên mặt vừa thấp giọng nói, “Đi nào, về phòng thôi.”
Cô đoán, thật ra những biểu cảm trên mặt mình ban nãy đã phơi bày tất cả rồi, trừ khi Trịnh Gia Viêm là đồ ngốc thì không thể nào không thể nhìn thấy những thứ được gọi là tan nát cõi lòng hay đau khổ muốn chết gì đó trong mắt cô.
Thế nhưng có nhìn ra thì sao? Cô bây giờ tự lo còn không xong, chẳng lẽ còn lòng dạ để ý đến những gì người khác nghĩ về mình?
Cô cúi đầu vội vàng đi vào phòng, cổ tay bị giữ lại, cả người lập tức cứng đờ.
“Vưu Khả Ý.” Chàng trai ở sau bất đắc dĩ kéo cô xoay người lại, trên hành lang mờ mịt, cúi đầu nhìn vào mắt Vưu Khả Ý, sau đó rút lại tờ khăn giấy trong tay rồi dịu dàng lau nước mắt cho cô, “Mang mặt mèo này về phòng, muốn để người khác nghĩ anh bắt nạt em à?”
Gần quá.
Cô nghiêng đầu qua một bên, không kiềm được lại lui về sau hai bước, muốn kéo giãn khoảng cách mập mờ này.
Thế nhưng Trịnh Gia Viêm lại giữ chặt tay, không cho cô chạy trốn. Anh ta dùng khăn giấy lau nước mắt từng chút từng chút một cho cô, sau đó thở dài, “Làm gì vậy? Anh cũng đâu phải quái vật, dù gì cũng là một bụi cỏ xanh trong học viện âm nhạc, dẫu không sinh lòng yêu thương thì cũng đâu cần phải trốn tránh không để mặt mũi cho anh như vậy chứ?’
Nhìn vẻ mặt u oán của anh ta, bỗng dưng cô lại không kiềm được mà bật cười.
Cái thứ cảm xúc chó má gì thế này? Lúc khóc lúc cười.
Nhưng thay đổi thế này khiến cô dẹp bay ý định muốn chạy trốn trong đầu. Dẫu thế thì sao chứ? Cô chỉ là vừa nhận ra mình thích một người, chẳng qua cũng chỉ là chưa yêu đã thất tình, thế thì có gì ghê gớm lắm đâu?
Có ai cả đời mà không từng yêu vài người không nên yêu?
Huống chi tình cảm mà cô dành cho Nghiêm Khuynh vẫn chưa đến mức yêu mà.
Cô còn trẻ như vậy, cô còn rất nhiều thời gian tươi đẹp khác, vì sao lại không dành tâm tư cho một người đáng để dành tình cảm hơn?
Cô ngẩng đầu nhìn Trịnh Gia Viêm, không trốn tránh nữa.
Trịnh Gia Viêm nhướng mày, “Không chạy nữa à?”
“Không chạy nữa.”
“Không sợ anh ăn em à?”
“Còn chưa biết ai ăn ai.” Cô đáp trả hùng hồn, tự tin oai vệ, khí phách hiên ngang.
Bỗng dưng Trịnh Gia Viêm hơi ngẩn người.
Anh ta đã từng nghe về cái tên Vưu Khả Ý vô số lần qua Lục Đồng, ban đầu chỉ cảm thấy dưới cái tên ngọt ngào thơm ngát như vậy, có lẽ là một trái tim dịu dàng. Sau đó nhận lời mời của Lục Đồng, đến buổi biểu diễn quy mô nhỏ do học viện tự tổ chức mỗi tháng làm kì thi tháng, ngồi trong góc nhìn cô gái đang nghiêm túc múa trên sân khấu.
Không thể nói rõ có phải thích Vưu Khả Ý hay không, nhưng nếu có cơ hội, anh muốn đến gần hơn một chút.
Nhưng bây giờ, khi cô gái mềm mại hay ngượng ngùng đột nhiên ngẩng đầu nhìn mình, trong mắt mang theo một sự dũng cảm khác lạ, anh ta lại thật sự cảm thấy có vài phần động lòng.
Trịnh Gia Viêm bật cười, “Vậy thì xin hỏi tiểu thư ăn-thịt-người, cô gặp chuyện gì phiền lòng à? Có cần tạm thời xem tiểu nhân là thùng rác, phun gì vào đây không?”
Vưu Khả Ý cũng cười thành tiếng, mắng ‘Thần kinh’, sau đó xoay người quay lại phòng bao, “Về hát thôi!”
“Hát cái gì?” Anh ta đi theo.
“Bài ‘Lúm đồng tiền nhỏ’, hát hay không đây?”
“Ơ? Nhưng lúc nãy em đi, Lục Đồng đã hát với anh một lần rồi…”
“Đừng dài dòng nữa, một câu thôi, hát hay không đây?”
“Hát hát hát!”
Bóng hai người trẻ kia nhanh chóng khuất dạng trong hành lang dài.
Mà ở một góc cua khác, ánh đèn trên tường mờ nhạt kéo dài bóng người mơ hồ, như lời than vãn không rõ tiếng, rơi đầy trên mặt đất.
Người đàn ông kia đứng cạnh tường, chầm chậm dựa vào, châm một điếu thuốc, đưa lên miệng rít một hơi sâu, nhả ra làn khói trắng.
Ánh mắt anh bình lặng xa xăm, lại như biển cả trước cơn bão táp, tràn ngập những cơn sóng hoảng loạn.
Nên trách ai đây?
Trách cô đã rút lui quá nhanh, hay vì chút động lòng ấy chưa đủ sâu?
Nói cho cùng, là do anh tự đẩy cô ra xa, sao có thể trách cô được?
Anh nhắm mắt tựa vào tường, mãi lâu sau mà vẫn không động đậy.
Cho đến khi đột nhiên có người mở cửa phòng bên cạnh, một cô ả trang điểm kĩ lưỡng, say khướt dựa vào cạnh cửa hỏi anh: “Này, Nghiêm Khuynh, cho anh cơ hội hầu tôi, anh hầu thế này à? Anh có biết Lão Phương cho tôi bao nhiêu lợi ích hay không? Chẳng qua tôi nhìn trúng anh, cho anh cơ hội lôi kéo thôi. Nếu anh không biết điều, tôi cũng không giúp được anh rồi!”
Nghiêm Khuynh lại mở mắt lần nữa, ném điều thuốc xuống đất, giậm chân dập tắt.
Ánh mắt anh đã trở về trạng thái ban đầu, lạnh lùng quạnh quẽ, không mang chút tình cảm gì, âm u tối tăm như một cái động sâu không tưởng. Anh nghiêng đầu bình tĩnh nhìn ả, sau đó hờ hững nói: “Cút.”
Người phụ nữ kia lập tức biến sắc, “Anh nói cái gì?”
“Không nghe thấy à?” Anh đến gần hơn một bước, nhìn ả từ trên cao, lặp lại lần nữa bằng giọng nói lạnh lẽo, “Tôi bảo cô cút.”
“Anh! Anh đúng là đồ không biết điều!” Ả ré lên the thé, tát một cái vào mặt anh, sau đó hung dữ xô anh, đi ngang qua người, quay đầu chỉ vào Nghiêm Khuynh, gằn từng chữ: “Tôi sẽ khiến anh hối hận! Đồ điên!”
Móng tay của ả đàn bà này rất dài, để lại dấu màu hồng dài ngoằng trên mặt anh.
Nghiêm Khuynh dùng tay sờ lên vết xướt kia, khóe môi nhếch lên, thành một độ cong rất đẹp.
Đồ điên?
Ai nói không phải chứ?
Đã sống lâu như vậy, một đường đánh giết tới giờ, mọi người đều coi anh là một gã điên không sợ trời không sợ đất. Anh cũng chẳng có mong muốn gì, không biết lo lắng, nếu ngày mai phải chết thì cũng là một cái chết thanh thản chẳng bận lòng.
Nhưng bây giờ, bỗng nhiên anh đã được nếm mùi vị của mất mát.
Anh nghiêng đầu nhìn theo hướng Vưu Khả Ý đi khuất, ánh mắt ảm đạm không rõ, bắt đầu gợn sóng.
Hình như anh đã ngửi thấy mùi vị của thứ mang tên hối hận rồi
Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau - Dung Quang Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau