This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Quang
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Dao Tran
Upload bìa: Dao Tran
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
úc Nghiêm Khuynh rời khỏi cục cảnh sát, trời đã rạng.
Anh đi dọc đường cái một lát, sau đó lại rẽ vào một căn hẻm nhỏ. Hẻm nhỏ quanh co khúc khuỷu, sâu như lòng người.
Lục Khải vội vàng chạy tới từ sau, miệng gọi í ới ‘anh Nghiêm’ liên hồi.
Nghiêm Khuynh dừng chân, quay đầu nhìn cậu, khuôn mặt không có chút biểu cảm.
Lục Khải cúi đầu lí nhí: “Anh Nghiêm, chuyện Đông Tử, em thật sự có lỗi với anh. Nếu lúc đó không phải em nằng nặc muốn đưa nó vào thì cũng không gây ra rắc rối hôm qua—”
“Không sao.” Giọng nói Nghiêm Khuynh lạnh lùng, không chút độ ấm, “Những gì nó làm là do nó sự chọn lựa, không liên quan tới cậu.”
“Nhưng bây giờ nó đang ở trong bệnh viện không biết sống chết, chúng ta có nên đi—”
“Thăm nó?” Nghiêm Khuynh tiếp lời cậu ta, cong khóe môi nhưng lại chẳng có ý cười, “Lục Khải, vì muốn cắt đứt quan hệ với chuyện thuốc phiện, tôi đã cầu xin người không muốn cầu xin nhất. Nếu bây giờ cậu nhất quyết muốn đến bệnh viện thăm Đông Tử, tự kéo mình xuống nước thì cậu cứ đi. Anh không ngăn.”
Dứt lời, anh xoay người bước đi, để lại một mình Lục Khải đứng ngơ ngác tại chỗ.
Nhưng một lát sau, anh xoay người lại, mắt âm trầm u ám nhìn chằm chằm Lục Khải, gằn từng tiếng: “Lần trước anh trúng dao, đã dặn dò mọi người không được nói cho Vưu Khả Ý. Cậu không nghe lời, tự ý quyết định để cô ấy tìm anh. Mà tối qua anh xảy ra chuyện, cậu lại gọi cô ấy tới lần nữa.”
Tạm dừng một lát, Lục Khải lúng túng không biết làm sao.
“Anh Nghiêm, em, em chỉ là… em nghĩ cô ấy có thể giúp anh, em—”
“Giúp anh?” Nghiêm Khuynh lặp lại hai chữ này, cong môi cười khẽ hai tiếng, nói như tự giễu, “Lục Khải, cậu đi theo anh bao nhiêu năm rồi? Trên thế giới này thật sự có người vô duyên vô cớ nhiệt tình đến đồn cảnh sát giúp người sao? Có nhiều người lấy việc giúp kẻ khác làm niềm vui lắm, nhưng vĩnh viễn không giúp loại người như chúng ta.”
Lục Khải vẫn ngơ ngác, muốn nói gì đó nhưng chẳng thốt được một chữ.
Trước khi bỏ đi, Nghiêm Khuynh bình tĩnh nói: “Đừng đi tìm Vưu Khả Ý nữa, cô ấy không có quan hệ gì với anh, không có nghĩa vụ phải giúp anh, càng không cần lội xuống vũng nước đục này. Nếu như còn có lần sau, sau này cậu cũng không cần đi theo anh nữa.”
Anh xoay người rời đi, bóng lưng cô độc lạnh lẽo như băng cứng khó tan trên đỉnh núi cao.
Lục Khải nhìn bóng anh, cuối cùng cũng lầm bầm một câu: “Nếu thật sự không có quan hệ gì, vì sao anh lại hết lòng hết dạ bảo vệ cô ta, thậm chí còn vô duyên vô cớ chịu chém thay cô ta nữa chứ?”
***
Vưu Khả Ý nghe kể cuộc sống của Nghiêm Khuynh trong tháng đó rất khổ sở.
Anh bị nhốt trong cục cảnh sát mấy ngày, sau đó được thả ra. Rồi lại vì một cuộc ẩu đả mà vào lại, nhốt thêm vài ngày. Nửa tháng sau, quán bar của anh bị tiến hành kiểm tra đột xuất, cảnh sát tìm thấy có vài hoạt động mua bán ma túy trái phép đang diễn ra, thế là lại mời anh vào.
Tất cả những chuyện này đều nghe Lục Khải nói.
Mà đúng ra Lục Khải không dùng cách ‘nói’ để báo cho cô biết, mà là ‘rống’.
Xem ra Nghiêm Khuynh gặp phiền phức thật rồi. Vưu Khả Ý không dám nghĩ liệu kết cuộc của anh có giống như cha mình không.
Sau ngày bước ra khỏi cục cảnh sát, cứ ba ngày hai bữa thì Vưu Khả Ý lại nhận được điện thoại của Lục Khải, vừa bắt máy là những câu chửi rủa liên tu bất tận như ‘Đ* m* cả nhà họ Vưu của mày, thứ khốn khiếp vong ân phụ nghĩa. Anh Nghiêm đã chịu chém phí phạm cho mày rồi’ và những lời lẽ thô tục khác.
Ban đầu cô cúp thẳng, nhưng điện thoại quấy rầy gọi tới liên tục, cô tắt chuông, sau cùng thì bỏ số này vào black list.
Có một loại tâm trạng gọi là Lực bất tòng tâm.
Đối với Nghiêm Khuynh, cô có rất nhiều tình cảm phức tạp, ngay cả chính bản thân cũng không thể nói rõ đó là gì, thế nhưng về lí trí, những chuyện liên quan đến hoạt động phi pháp ma túy, cô biết mình phải tránh thật xa.
Chỉ là lí trí và tình cảm luôn là hai thứ trái ngược nhau, cô luôn nhớ đến anh, nhớ từng địa điểm từng nơi gặp anh, nhớ đến chiếc ghế gỗ, cái đèn đặt dưới đất mỗi khi kéo rèm.
Cuối tuần đến nhà cậu ăn cơm, cô chọn một một tuýp kem dưỡng da tay làm quà sinh nhật tặng mợ.
Trong bữa ăn, mợ hỏi cô chuyện thực tập, cô trả lời đơn giản về suy nghĩ của mình.
Mợ hơi ngạc nhiên, “Không phải mẹ con muốn con vào đoàn Văn công sao?”
Vưu Khả Ý hơi dừng lại một chút, xúc một muỗng cơm, “Con không thích vào đoàn múa, cứ cảm thấy phải múa cho lãnh đạo dưới đài, chi bằng được làm những chuyện mình thích thì sẽ có ý nghĩa hơn.”
Cậu gắp cho một phần sườn xào chua ngọt, góp ý bảo: “Con còn trẻ, mẹ con là người từng trải, chuyện này vẫn nên nghe lời bà ấy. Con từ nhỏ đã luôn nghe lời, nếu mẹ con đã nhất định như vậy thì con cứ nghe theo đi!”
Mợ không đồng ý, nhíu mày bảo: “Theo em ấy, Khả Ý nghe lời thì nghe lời, nhưng bản chất nó cũng cố chấp lắm. Người trẻ có chính kiến riêng của mình là tốt, không nhất thiết chuyện gì cũng nghe người đi trước. Tuy nói kinh nghiệm kẻ đi trước phong phú, thế nhưng dù sao cuộc sống này vẫn là của mình, nên lựa chọn thế nào, cứ phải theo suy nghĩ và sở thích mới tốt.”
Lần đầu tiên có người ủng hộ Vưu Khả Ý, cô nhìn mợ cảm kích, mợ khẽ nháy mắt với cô, dí dỏm giơ nắm tay làm dáng fighting, chọc cô cười haha.
Cậu ôm trán thở dài, “Em bao nhiêu tuổi rồi, sao lại mãi như đứa trẻ không lớn vậy?”
Mợ bĩu môi: “Thì thế nào, chê em à?”
“Sao anh dám?” Cậu làm bộ oan uổng, “Không phải gần đây em toàn chê anh già? Anh nào dám chê bai gì lão nhân gia?”
Mợ không vui, lấy đũa gõ vào bát, “Nói ai là lão nhân gia thế hả, hả? Hôm nay người ta vừa tròn mười tám, chẳng phải là tuổi đẹp nhất đó sao?”
Cậu chỉ có thể nhỏ giọng làu bàu: “Có thể hỏi một câu, em được mười tám bao nhiêu năm rồi không?”
Vưu Khả Ý cười không ngừng được, một bữa cơm đùa giỡn tiếng nói cười, không khí thoải mái vui vẻ.
Sau khi ăn cơm tối xong thì phải nên đi rồi, ấy nhưng cô lại hơi lưu luyến.
Mợ muốn vào bếp rửa chén, cậu định đưa cô về, vừa cầm chìa khóa xe định ra cửa cũng không quên quay vào bếp gọi: “Này này? Anh gọi cái cô thiếu nữ mười tám xinh đẹp đấy, hôm nay là sinh nhật em, để chén ở đó, chờ anh về rửa!”
Mợ đang mặc tạp dề trong bếp, làu bàu một câu: “Chờ anh về thì chén bát khô rồi, sao mà rửa được?”
Cậu đành phải thay dép chạy vào bếp, lấy lại cái tạp dề trong tay mợ, khăng khăng: “Khô thì khô, chờ anh về lấy miếng bùi nhùi chà là xong ngay! Em ngoan ngoãn vào nhà đắp mặt nạ lướt web, hôm nay phải nghỉ ngơi đi!”
Thật ra tất cả mọi chuyện đều chỉ là những chuyện rất bình thường, ăn cơm rửa chén đùa giỡn, thế nhưng những chi tiết tràn ngập khói lửa nhân gian ấy lại khiến Vưu Khả Ý cảm thấy rất không thật.
Gia đình cô là gia đình văn hóa, cha là giáo sư đại học, mẹ là nghệ sĩ múa rút lui từ đoàn Văn công, bọn họ luôn rập khuôn nghiêm túc, ngay cả khi ăn cơm cũng chẳng nói một câu, từ đầu đến cuối luôn im hơi lặng tiếng.
Như một gia đình truyền thống nhất, nấu ăn rửa chén là nhiệm vụ của mẹ, sau khi cơm nước xong thì cha phụ trách đọc báo, tất cả thói quen đều chẳng khác gì người cao tuổi.
Vưu Khả Ý còn nhớ phim ‘Nhà có trai có gái’ mình từng coi hồi nhỏ, cô lại mê mẩn bộ phim này, cảm thấy một gia đình như thế mới là gia đình trong truyện thiếu nhi, tràn ngập ấm áp và tình thương. Thế nhưng càng lớn càng hiểu rõ, sự thật không phải truyện cổ tích, đó chỉ là bầu không khí mà cô không thể có được.
Thế nên cô đứng ngoài cửa nhìn cậu và mợ, trong lòng vừa thấy ấm áp nhưng cũng đan xen cả mất mát.
Lúc đến trước cửa tiểu khu, cậu xuống bãi xe dưới đất để lấy xe, cô đứng chờ ven đường.
Đang chán chường, cô nhìn thấy một chiếc xe taxi đang đậu ven đường. Ban đầu chỉ nhìn thoáng qua, thế nhưng khi nhìn thấy người đàn ông bước xuống từ ghế lái, nháy mắt ngẩn người ra.
Lại là Nghiêm Khuynh.
Anh xuống xe, vào cửa hàng tiện lợi ven đường để mua bao thuốc, sau đó quay về xe. Bước chân thật sự không ổn lắm, Vưu Khả Ý nghi ngờ anh có uống rượu.
Xui xẻo sao khu này đang kiểm tra nồng độ cồn của tài xế, không chờ Nghiêm Khuynh lái xe đi thì có hai cảnh sát giao thông tới gõ cửa xe, muốn anh phải kiểm tra.
Vưu Khả Ý đứng cách anh hơn mười mét, không nghe họ nói gì, thế nhưng lại nhận ra hình như thái độ của Nghiêm Khuynh không đúng mực, cảnh sát giao thông nhanh chóng cao giọng hơn, thậm chí còn muốn vươn tay kéo anh xuống xe.
Lòng cô căng thẳng, bước nhanh tới chỗ đó.
Đến khi tới gần hơn, rốt cuộc cũng nghe thấy rõ cuộc đối thoại của bọn họ. Nghiêm Khuynh không phối hợp kiểm tra, thế nhưng cảnh sát giao thông cũng đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Một trong những người cảnh sát giao thông cao giọng nói: “Nếu anh không xuống xe thì đừng trách chúng tôi mạnh tay!”
Còn Nghiêm Khuynh thì hoàn toàn như một kẻ vô lại, lạnh mắt nhìn anh ta, nửa đùa giỡn nửa dọa dẫm phun ra năm chữ: “Anh cứ thử thật xem?”
Giọng nói đó thong thả, thế nhưng lại bắn ra như một con dao lạnh, trầm thấp đến chọc thủng màng nhĩ.
Trời ạ, rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu rượu rồi mới đối đầu với cảnh sát như thế chứ?
Đầu óc Vưu Khả Ý trống rỗng.
Cảnh sát nào đã từng gặp qua loại lưu manh này? Cơn tức xông tới, lập tức muốn động thủ.
Vưu Khả Ý không có thời gian nghĩ nhiều, chẳng nghĩ ngợi gì mà xông tới, giữ chặt cánh tay của một cảnh sát giao thông, “Thật xin lỗi thật xin lỗi, anh ấy uống hơi nhiều!”
Ba người đều quay lại nhìn cô.
Người cảnh sát giao thông kia nhìn cô từ trên xuống dưới, “Cô ơi, cô là…”
“Thật ngại quá, tôi là…” Cô vốn không có thời gian suy nghĩ, chỉ có thể tìm một danh hiệu có khả năng nhất theo bản năng, “Tôi là bạn gái anh ấy. Anh ấy uống rượu, ban nãy tôi định vào cửa hàng tiện lợi mua thuốc giải rượu cho ảnh, nào có biết ảnh lại vào ghế lái ngồi trước vô lăng thế này.”
Cảnh sát giao thông nghi ngờ nhìn cô, “Nhưng vừa rồi tôi không thấy cô có xuống xe.”
Một cảnh sát giao thông khác thấy thái độ cô lương thiện, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn, “Cô ơi, nếu chuyện này không liên quan tới cô thì đừng nên tiếp tay làm việc xấu.”
Vưu Khả Ý vội vàng giải thích: “Tôi thật sự không lừa các anh đâu. Bạn trai tôi tên là Nghiêm Khuynh, năm nay hai mươi lăm tuổi, không tin thì các anh cứ kiểm tra bằng lái anh ấy.” Nói xong, cô tự lấy bằng lái của mình trong ví ra, “Đây là bằng lái của tôi, tên là Vưu Khả Ý, vừa lấy bằng năm trước. Tôi lái xe rất cẩn thận, hai năm nay chưa bị trừ điểm bao giờ.”
Cô không chỉ giúp Nghiêm Khuynh nói dối, còn nói dối luôn chuyện của mình.
Thật ra sau khi nhận bằng lái, cô hầu như không chạm vào xe, đương nhiên cũng chẳng có cơ hội để trừ điểm.
Có lẽ thấy thái độ của cô đoan trang, lại một mực cúi người xin lỗi như thế, bảo đã gây phiền phức cho bọn họ. Hai người cảnh sát giao thông kiểm tra bằng lái của Nghiêm Khuynh, thấy những thông tin Vưu Khả Ý nói là thật, cũng chẳng còn kiên quyết muốn kéo Nghiêm Khuynh xuống xe kiểm tra nữa.
Một người trong đó còn khách sáo nói: “Em gái này tốt đấy, lễ phép, tính tình cũng không tệ.” Liếc mắt nhìn Nghiêm Khuynh, cười hai tiếng, như thấy tiếc nuối, “Chỉ là mắt nhìn không tốt lắm.”
Cuối cùng Vưu Khả Ý cũng kịp đưa mắt nhìn Nghiêm Khuynh một cái, người đó vẫn biếng nhác ngồi ở chỗ kia, nghe nói thế khẽ nheo mắt, vẫn giọng điệu sặc mùi nguy hiểm, “Có gan thì anh nói lần nữa xem!”
Người cảnh sát kia cũng nóng tính, thế là lập tức không khách khí nữa, nói một câu lạnh như băng, “Tôi nói bông hoa lài cắm bãi cứt trâu đó, cậu muốn làm gì?”
Nghiêm Khuynh đưa tay mở cửa xe, Vưu Khả Ý hoảng quá, sợ sẽ rối lên, chạy tới cạnh cửa sổ thò tay vào đè lại mu bàn tay anh, sau đó quay đầu nói xin lỗi luôn miệng: “Xin lỗi, rất xin lỗi, anh ấy uống nhiều quá, bình thường anh ấy không như thế đâu. Xin các anh thông cảm một chút, xin thông cảm cho…”
Cô vừa nói vừa gật đầu xin lỗi, đúng là cần bao nhiêu cung kính thì có bấy nhiêu.
Hai người cảnh sát giao thông kia cũng không tiện nói gì nữa, lầm bầm mấy câu rồi xoay người bỏ đi.
Mãi đến khi bọn họ đi xa hơn mười mét rồi, cuối cùng Vưu Khả Ý cũng thẳng người, không làm bộ cung kính nữa.
Cô nghe thấy giọng nói biếng nhác truyền tới từ trong xe: “Thích tay tôi đến thế à, thích đến mức cầm hoài không buông sao?”
Như bị điện giật, cô vội vàng rút tay về, lùi ra sau hai bước, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt kia.
Không biết anh đã uống bao nhiêu rượu rồi, đôi mắt ấy như màn đêm yên tĩnh nhưng lại dập dờn gợn sóng. Đèn đường khắp nơi chiếu vào đôi mắt anh, như có ánh lửa.
Nghiêm Khuynh ngồi trong xe, động tác và vẻ mặt đều mang vẻ biếng nhác, hoàn toàn không có vẻ lạnh băng ngày thường, ngược lại còn mang chút cảm giác lưu manh… Hay là, đây mới là anh thật sự?
Dù sao thì anh vốn cũng là một gã côn đồ.
Vưu Khả Ý không quen đối mặt với anh như vậy, đặc biệt là sau lần gặp nhau khi trước ở cục cảnh sát, cô không thể gạt đi cảnh tượng nhìn anh bị còng tay dưới bàn.
Một Nghiêm Khuynh như vậy khiến cô cảm thấy xa lạ, thảng thốt.
Cô lùi ra sau một bước, nhìn mặt đất thấp giọng nói: “Anh uống rượu, đừng lái xe, bảo Lục Khải tới đón anh về đi.”
Nghiêm Khuynh vẫn nhìn cô không nhúc nhích, nhìn bộ dáng không dám nhìn thẳng vào mình của cô, nhìn bộ dáng không còn dũng cảm kiên quyết muốn dây dưa với anh như trước nữa, có rất nhiều cảm xúc thoáng qua trong mắt.
Hơi cồn thiêu nóng não, thế nên rất nhiều tâm tình bình thường luôn được khắc chế giờ phút này lại tràn lan.
Anh nghe thấy mình mỉm cười hỏi cô: “Thế nào, cuối cùng cũng bắt đầu sợ tôi rồi sao?”
“…” Vưu Khả Ý không nói.
Anh rút điếu thuốc, ngậm lên miệng, sau đó nhấn bật lửa, hít một hơi sâu, châm lửa. Trong khoảnh khắc khói trắng bay ra từ miệng, anh thấy Vưu Khả Ý ngẩng đầu đưa mắt nhìn mình một cái.
Cũng chỉ đưa mắt nhìn anh một cái thôi, rất ngắn ngủi, sau đó lập tức dời tầm mắt.
Vì men say xông lên, anh không kịp bắt lấy, rốt cuộc trong ánh mắt ấy có những cảm xúc gì, thế nhưng lại có nhiều suy đoán khác dâng lên trong lòng.
Có lẽ là xem thường, là thất vọng, là chán ghét, là cuối cùng nhìn rõ bộ mặt thật của anh, cũng là thoải mái – thoải mái nhìn rõ bản chất của anh rồi thì cũng có nghĩa chẳng còn bị kích động muốn tiếp tục ở bên anh, neo đậu nơi bến cảng vừa xa lạ vừa nguy hiểm này.
Anh lấy tay hạ điếu thuốc xuống, hờ hững hỏi: “Sao lại giúp tôi?”
Vì sao lại giúp anh?
Câu hỏi này, Vưu Khả Ý cũng muốn hỏi chính mình.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, rõ ràng làn khói trước mặt vừa nhạt vừa mờ, thế nhưng tựa như lại dày đến mức không thể nhìn rõ người trước mặt dù chỉ trong gang tấc.
Cô nhớ tới vài trước, khi ấy cô còn một mực tin rằng Nghiêm Khuynh là người có tuổi thơ bất hạnh, anh sống những ngày đen tối đó vì có nỗi khổ, là điều không thể tránh khỏi, nhưng thật ra anh là một người có trái tim dịu dàng và nhạy cảm, một tâm hồn sạch sẽ và thiện lương.
Kết quả thì sao?
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, như thể anh đang thật sự chứng minh những gì mình đã nói với cô ở trong khu chung cư ở thành Bắc.
Thật ra đến bây giờ cô cũng chưa từng biết rõ về anh.
Nghiêm Khuynh mà cô nhìn thấy chẳng qua chỉ là người trong ảo tưởng của Vưu Khả Ý mà thôi, là một câu chuyện cổ tích đẹp đẽ mà cô mong muốn vẽ nên. Thật ra anh chỉ là một gã côn đồ, một gã côn đồ thối nát bẩn thỉu, một gã côn đồ không có tương lai.
Cách một làn khói như vậy, cô và Nghiêm Khuynh lặng lẽ nhìn nhau không lên tiếng thật lâu, mãi sau khi cậu lái xe khỏi garage thò đầu qua cửa sổ gọi: “Khả Ý, con đang nói chuyện với ai đó?”
Cô cuống quýt quay đầu lại, vội đáp: “Con tới ngay!”
Sau đó lại quay đầu nhìn Nghiêm Khuynh lần nữa, vẫn không quên dặn dò một câu: “Anh say lắm rồi, đừng lái xe, nhớ báo cho Lục Khải!”
Sau đó chạy bước nhỏ, lên xe của cậu.
Cậu nhanh chóng khởi động xe, cô nhìn khuôn mặt mơ hồ của Nghiêm Khuynh trong xe taxi màu xanh qua kính chiếu hậu, suy nghĩ một chút. Cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra, kéo Lục Khải khỏi black list, sau đó gửi tin nhắn tới.
[Nghiêm Khuynh ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi 7-11 đường Nam Hoa, uống nhiều rượu lắm, không thể lái xe. Bây giờ cậu đến đón đi, đừng để anh ấy xảy ra chuyện.]
Lúc gửi tin nhắn, cậu hỏi cô: “Ban nãy con đang nói chuyện với ai vậy? Sao lại đứng bất động ngay trước xe người ta thế? Người quen à?”
Cô khựng lại một chút, nhấn núi gửi, sau đó bỏ điện thoại vào túi xách, lắc đầu.
“Không quen ạ.”
Cô không nói sai.
Vì con người Nghiêm Khuynh này, càng chung đụng lâu, ấn tượng về anh càng mơ hồ. Cô càng ngày càng không nhận ra Nghiêm Khuynh nữa rồi, có lẽ một ngày nào đó, sẽ thật sự không nhớ nổi dáng vẻ dịu dàng mà anh từng có.
Vậy cũng tốt thôi.
Cũng tốt thôi.
Cô dùng đầu ngón tay lướt qua lướt lại trên màn hình lạnh băng của di động, trái tim cũng lạnh theo.
Những khoảnh khắc ấm áp mà cô từng trải qua, chẳng lẽ rồi sẽ biến mất như vậy thật ư?
Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau - Dung Quang Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau