Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Quang
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Dao Tran
Upload bìa: Dao Tran
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
ưu Khả Ý hớt hơ hớt hải cầm áo măng tô khoác lên người, chạy ra khỏi cửa rồi mới sực nhận ra mình còn mang dép lê, vì thế vội vàng mở cửa quay lại đổi giày, tiện tay đặt chìa khóa lên tủ giày. Sau khi đóng cửa lại lần nữa mới phát hiện mình đã quên mang ví tiền, xoay người muốn mở cửa… tiêu rồi, lại để quên chìa khóa trên kệ tủ.
Rơi vào đường cùng, cô hoảng loạn nhấn chuông cửa, một lần lại một lần, cuối cùng cũng chờ được Lục Đồng mắt mũi kèm nhèm thức dậy mở cửa cho.
Lục Đồng nhìn đầu tóc cô rối bời, lại chẳng biết con người này xảy ra vấn đề mà có thể tiện tay lấy áo khoác đỏ mặc chung với quần xanh lá cây, khựng lại một chút, thò đầu nhìn cô dò hỏi, “Cậu ăn mặc thế này… muốn đến Bệnh viện nhân dân số ba sao?”
Bệnh viện nhân dân số ba là bệnh viện tâm thần của thành phố C.
Vưu Khả Ý không hơi đâu mà nói chuyện với bạn nữa, chỉ vội vàng chạy vào trong phòng.
Lục Đồng la cô: “Này này, còn chưa đổi giày kìa? Tớ mới lau nhà chiều qua mà—”
Còn chưa dứt lời thì đã thấy Vưu Khả Ý cầm ví tiền hớt hơ hớt hải chạy từ trong phòng ra, trước khi ra ngoài thông báo ngắn gọn một câu: “Nghiêm Khuynh xảy ra chuyện rồi, tớ phải đi xem anh ấy thế nào.”
“Gì cơ? Cậu đi đâu để xem?” Lục Đồng níu tay cô, không hiểu chuyện gì, “Hơn nữa anh ta xảy ra chuyện thì liên quan gì với cậu? Cậu đi thì sẽ–”
“Trở về sẽ kể cho cậu nghe!” Vưu Khả Ý rút khuỷu tay về, không quay đầu mà chạy thẳng vào trong thang máy.
Lúc ngồi trên taxi, cô cứ giục tài xế lái nhanh hơn, nhanh nữa đi. Tài xế bị giục mãi mới nhìn cô qua kính chiếu hậu, “Tôi nói cô này, tuy bây giờ không có cảnh sát giao thông nhưng dù sao thành phố C cũng là thành phố cấp quốc gia, xung quanh toàn camera không đấy. Cô cứ liên tục giục tôi mà không nhìn thấy đèn đỏ sao? Bị chụp hình sẽ trừ điểm, cô bảo tôi sao mà làm ăn được nữa?”
Đe nạt một trận, Vưu Khả Ý vốn chẳng có tâm trạng đâu mà nghe, vào tai trái ra tai phải.
Cô ngồi ở sau nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố này vừa sầm uất vừa bận rộn, đèn đóm rực rỡ cả đêm. Thế nhưng suy nghĩ đã nhanh chóng trôi dạt đến chỗ Nghiêm Khuynh, cô không kiềm được mà nghĩ, thành phố rực rỡ thì thế nào? Không phải cũng có một đống góc khuất u ám, một đống người không nhìn thấy tương lai đang giãy dụa trong những góc đó sao?
Cô không nhận ra, từ trong tiềm thức, cô hoàn toàn biến người đàn ông kia thành kẻ yếu, một người lưu lạc vô gia cư đáng được cảm thông, mãi đến khi cô xuống xe, chạy vào cục cảnh sát.
Vì đánh nhau mà cục cảnh sát tối nay cực kì náo nhiệt.
Một đám côn đồ ngồi xổm trên khu trống trong phòng, trời đông rét lạnh, đám ‘thanh niên nhiệt huyết’ kia làm hai phe, mở miệng ra là chửi những câu thô tục như ‘m* mày’, ‘ông mày’. Cứ như chỉ cần dựa vào mồm miệng thì có thể lôi mười tám đời tổ tiên của đối phương ra được vậy.
Không ít người bị thương trên mặt. Cảnh sát ít người, cầm côn đi trong đám đó, thi thoảng đánh vào những kẻ quá ngang ngược, hung dữ quát: “La hét cái gì đó? Biết điều một chút đi!”
Có mấy cảnh sát ở ngay giữa hai phe, đè chặt những gã hung dữ giương cung bạt kiếm muốn đánh nhau.
Tóm lại, tình hình này không phải loạn bình thường thôi đâu.
Cô đứng trước đám người đó, không biết nên đi đâu.
Mãi đến khi có người trong phòng gọi to: “Cô Vưu, đây này! Tôi ở đây!”
Ánh mắt Vưu Khả Ý lập tức lướt qua đám người kia, nhìn vào văn phòng, chỉ thấy Lục Khải bị còng vào hàng rào bên cạnh cửa sổ, tay còn lại không bị còng thì huơ huơ về phía cô như hoa đang đón gió.
Trong phòng còn mấy người, đều dồn ánh mắt về phía cô. Vưu Khả Ý mím môi, vòng qua đám người kia rồi vào trong phòng.
Đầu đuôi câu chuyện đã khiến cô thật sự cảm thấy kinh hãi.
Khúc mắc giữa Nghiêm Khuynh và Lão Phương gì đó vẫn chưa chấm dứt, lần trước anh chịu ba dao của Lão Phương thay Vưu Khả Ý, bây giờ Lục Khải trực tiếp dẫn người tới phá địa bàn của Lão Phương, muốn xả giận cho Nghiêm Khuynh. Kết quả ít không địch nhiều, cả đám đều bị thương, Đông Tử, anh em của Lục Đồng còn bị Lão Phương giữ lại.
Lúc Nghiêm Khuynh chạy tới thì Lão Phương cứ thế mà bưng li rượu ngồi trên salon của quán bar, thong thả nhỏ một vòng khói, khẽ mỉm cười, “Người của cậu tới đây phá.”
Đông Tử bị người đè ngồi một bên trên salon, vừa rống một câu ‘Ông đây tự làm tự chịu’, còn chưa nói hết thì đã bị Nghiêm Khuynh quát ngưng.
“Câm miệng.” Là giọng lạnh lẽo không mang theo chút độ ấm nào.
Đông Tử ngoan ngoãn ngậm miệng.
Đông Tử là người của Nghiêm Khuynh, tính tình vừa dễ kích động lại hấp tập, nếu không phải Lục Khải mang theo thì Nghiêm Khuynh cũng chẳng cần hắn.
Lão Phương nói trong phòng này có bốn người của gã, nếu Nghiêm Khuynh muốn đem Đông Tử về thì cũng được thôi, cứ từ từ mà đánh, đãnh gục bốn người này thì sẽ thả hai người bình yên vô sự trở về.
“Anh Nghiêm cũng là người từng trải, không thể không hiểu chút quy củ này.”
Lão Phương cười rất lịch sự, còn làm tư thế mời, sau đó bỏ ra ngoài không quay đầu. Trước khi đi lại như vừa nhớ ra gì đó, quay đầu ‘À’ một tiếng, cười nói: “Đúng rồi, anh Nghiêm cũng là biết rõ quy củ, cũng nên có quy củ cho phải phép chứ.”
Gã ta ra hiệu, hai người đang đè Đông Tử cậy miệng hắn, một người khác bắt đầu đổ thứ gì đó vào trong.
Trên bàn có một bọc bột trắng, một bọc trống không, chỉ còn túi giấy gói.
Trong căn phòng u ám, nụ cười của Lão Phương lờ mờ, hơi không rõ, gã nho nhã nói: “Đều là hàng ngon cả, coi như tối nay tôi dùng để biếu cho tướng tài của anh Nghiêm.”
Sau đó, cửa được đóng lại.
Trong thời gian rất ngắn, thế mà Đông Tử đã ngã xuống ghế salon, bất tỉnh nhân sự, miệng sùi bọt mép.
Huyệt Thái dương của Nghiêm Khuynh giật rần rần, hiểu rõ nếu không được đưa đến bệnh viện kịp thời, Đông Tử có thể sẽ bị mất mạng. Nhưng trong phòng còn bốn gã hung ác, mỗi người đều đang chờ ra tay, theo dõi anh chằm chằm.
Mọi chuyện đều theo kế hoạch của Lão Phương, nhưng ngoài dự đoán của mọi người ở chỗ, chẳng được bao lâu thì có cảnh sát phá cửa xông vào. Tất cả mọi người đều bị tóm vào cục cảnh sát, kể cả những người đang ẩu đả, và… Nghiêm Khuynh đang đánh nhau trong phòng bao, cùng Đông Tử đang ngã trên ghế salon, do hít thuốc phiện quá liều.
Coi như Vưu Khả Ý đã được chứng kiến khả năng ngôn ngữ của Lục Khải kém đến mức nào, nói lải nhải không đầu không đuôi cả buổi trời, vất vả lắm cô mới hiểu rõ từ đầu tới cuối. Nữ cảnh sát ghi biên bản ở bên kia không kiên nhẫn vỗ bàn: “Nói xong chưa? Nói xong thì lấy khẩu cung lần nữa!”
Lục Khải bắt đầu nói tục cười cợt nhả cầu hòa, Vưu Khả Ý không cười, chỉ kéo tay áo cậu ta, hỏi: “Nghiêm Khuynh đâu rồi?”
“Trong đó.” Lục Khải không cười nữa, thấp giọng nói, “Lão Phương đã phủi sạch quan hệ, còn anh Nghiêm đang lấy khẩu cung trong căn phòng cuối cùng kia, chuyện này có thể… hơi phiền phức.”
“Phiền phức?” Vưu Khả Ý không hiểu cái gọi là phiền phức kia nghĩa là gì.
Người ẩu đả không phải Nghiêm Khuynh, người hít thuốc phiện không phải Nghiêm Khuynh, nếu gặp phiền phức thì phải là Lão Phương, liên quan gì tới Nghiêm Khuynh?
Thế nhưng cô vẫn hỏi lại: “Nếu anh ấy có phiền phức thì cậu tìm tôi có ích gì?”
Lục Khải nhìn cô, như nhìn cái phao cứu mạng, “Lão Phương có người ở trong, quan hệ vững chắc hơn chúng tôi, nếu không thì cũng chẳng bò nhanh được vậy—”
“Nói vào trọng tâm.” Vưu Khả Ý cắt ngang lời cậu ta.
“Không phải lần trước cô có điện thoại sao? Chẳng phải quen biết cục trưởng à…” Giọng Lục Khải thấp hẳn, “Muốn nhờ cô giúp một chuyện, đưa anh Nghiêm ra ngoài, mấy chuyện như hút ma túy… hơi khó giải quyết.”
Những từ ngữ vừa xa lạ vừa quen thuộc này khiến trái tim Vưu Khả Ý loạn nhịp.
Đây không phải chương trình pháp luật, không phải phim cảnh sát bắt cướp của Hồng Kông, mà là sự thật diễn ra ngay trước mặt cô.
Huyệt Thái dương của cô giật tung. Vưu Khả Ý nhìn Lục Khải một thoáng, chầm chậm nói: “Xin lỗi, tôi không thể giúp chuyện này được.”
Sau đó sắc mặt tối sầm, xoay người bước đi.
“Gì! Cô Vưu?” Lục Khải gọi cô thật to.
Vưu Khả Ý không hề quay đầu mà đi ra ngoài.
Lúc vòng qua đám người kia, cô đi ngang một căn phòng, cửa đóng chặt, đèn đuốc sáng trưng.
Cô nghiêng đầu nhìn, sau đó dừng bước.
Nghiêm Khuynh ngồi sau bàn, nghiêng người với cửa sổ, khuôn mặt bình tĩnh nhìn cảnh sát đối diện, thi thoảng lại trả lời một câu gì đó. Hình như trán anh bị chảy máu, sau đó tầm mắt cô dời xuống, sắc mặt cứng đờ.
Cô nghe thấy cảnh sát hỏi anh: “Cái người bị cậu đánh bể đầu bây giờ đang nằm cấp cứu trong bệnh viện, không biết sống chết. Tôi hỏi một lần nữa, vì sao cậu đánh hắn?”
Vưu Khả Ý nín thở theo bản năng.
Sau đó, như nhận ra gì, rất nhanh sau Nghiêm Khuynh nghiêng đầu sang, chỉ hơi nghiêng thôi, tầm mắt anh và cô gặp nhau.
Chỉ là gặp nhau trong giây lát thế thôi, lại như có người điều khiển kim phút kim giây, đồng hồ ngừng quay trong khoảnh khắc.
Cảnh sát không kiên nhẫn lấy bút bi gõ lên bàn, “Nói đi!”
Vưu Khả Ý thấy Nghiêm Khuynh dùng ánh mắt thản nhiên, bình tĩnh không gợn sóng nhìn cô, sau đó lại hờ hững xoay đầu về.
Như thể chưa hề nhìn thấy cô.
Như thể một người xa lạ, chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Anh nói: “Uống nhiều quá, không khống chế cảm xúc của mình.”
Trông hoàn toàn giống một gã côn đồ, thậm chí anh còn bật cười, “Còn nữa, thằng đó tởm quá, chỉ là em thấy ngứa mắt thôi. Anh cảnh sát, uống rượu đánh người không phải chuyện gì lớn đúng không? Có cần đền tiền không? Em đền được.”
Giả ngây giả dại, làm như mình đã thật sự uống say.
Vưu Khả Ý vẫn đứng đó không nhúc nhích, nhìn cảnh tượng về một thế giới không thuộc về mình.
Có cảnh sát đi tới hỏi, “Cô ơi, cô tìm ai?”
Vưu Khả Ý lắc đầu theo bản năng.
Người cảnh sát kia thở dài, “Sắp sang năm mới rồi mà còn chẳng cho người ta được yên. Một lũ côn đồ lưu manh, suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, chẳng coi mạng người ra gì…”
Cảnh sát cũng nóng, bị ép buộc đến giờ này thì cũng mệt mỏi lắm chứ. Vưu Khả Ý nghe anh ta càu nhàu mấy câu, cuối cùng cũng nhận ra mình nên rời đi thật rồi, khẽ lắc đầu, cùng kiểu ăn mặc nực cười này, lại ra đầu phố, ngồi lên taxi, báo địa chỉ nhà mình.
Đèn đóm ngoài cửa kính vẫn rực rỡ như cũ, mà trước mắt cô, tựa như chỉ thấy mỗi một cảnh trong cục cảnh sát kia.
Người đàn ông ấy ngồi thẳng trên ghế, trên người có vết thương, khóe miệng bầm tím. Thoạt nhìn trông anh ung dung trấn định, như tuyết trắng trên núi cao không thể với tới, ấy mà tay anh bị chiếc còng lạnh như băng gông lại rồi, miệng nói những chuyện liên quan đến mạng người nhưng lại chẳng hề quan tâm.
Khiến trái tim của Vưu Khả Ý lạnh lẽo như cái còng tay kia.
Nghiêm Khuynh bị còng tay. Nó như một dấu hiệu vừa buồn cười vừa cổ quái.
Anh ngồi cô đơn ở chốn đó.
Anh sống cô đơn trên thế giới này.
Vậy nên anh không càng không quan tâm đến những kẻ sống cô độc kia, dù có sống hay chết, tựa hồ cũng chẳng liên quan chút gì tới anh.
Anh nhốt mình trong cái vòng lẩn quẩn ấy.
Vưu Khả Ý hơi lạnh, không nhịn được co rúm người ở ghế sau.
Cô nhớ tới những lời Nghiêm Khuynh từng nói với mình.
‘Vưu Khả Ý, tôi là côn đồ, là một kẻ không có việc làm, không phải một đại ca giới xã hội đen uy phong lẫm liệt như trong tưởng tượng của em. Tôi không làm những chuyện như cướp của người giàu chia cho người nghèo, đó là việc của Robin Hood. Chuyện theo đuổi chính nghĩa cũng chẳng liên quan đến tôi, đó là bát cơm của cảnh sát. Tôi chỉ là một kẻ hô đánh gọi giết sống bên rìa pháp luật mà thôi, em hãy nhìn cho kĩ.’
‘Nhìn rõ tôi là ai, nhìn rõ em đang giao tiếp với hạng người nào. Thông cảm không phải là cái cớ em dựa vào để tùy tiện làm bậy, tôi nói lại lần nữa, hi vọng em thật sự nghĩ cho bản thân, lo lắng cho người thân của mình, đừng kết luận bừa bãi biến tôi thành một gã đáng thương cần sự ấm áp và thương hại của một thiên kim tiểu thư như em.’
Cô ngơ ngác ngồi ở đó, tựa như bỗng dưng lúc đó mới ý thức một điều, có lẽ anh thật sự không phải một kẻ lưu lạc cần sự ấm áp và quan tâm của người khác.
Anh không phải kẻ yếu.
Anh chỉ là một gã chưa bị kẻ mạnh đánh bại trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, thế nên không ngừng nuốt những kẻ yếu còn lại.
Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau - Dung Quang Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau