A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Quang
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Dao Tran
Upload bìa: Dao Tran
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
hững ngày như vậy cứ trôi qua, mãi đến khi chủ nhiệm khoa gọi đến giục cô quay lại trường, Vưu Khả Ý sửng sốt, thế mới sực nhận ra đã quá hai ngày nghỉ trên đơn xin phép rồi mà cô vẫn chưa đi học lại.
Cô vội vàng xin lỗi, nói ngày mai mình sẽ về trường.
Chủ nhiệm khoa thích cô, đương nhiên cũng không trách nhiều, chỉ nói: “Em xem em kìa, nghỉ liên tục suốt hai tháng, trễ nhiều bài vở như vậy, mau về trường bổ sung tiến độ, biết không?” Cuối cùng dừng lại, an ủi một câu, “Chuyện trong ngày kỉ niệm thành lập trường là do La San San không đúng, em đừng để trong lòng, sau này còn nhiều cơ hội mà.”
Vưu Khả Ý cảm thấy trong lòng rất ấm áp, ở đầu này điện thoại thật lòng thưa: “Cảm ơn cô chủ nhiệm, em sẽ cố gắng.”
Sau đó, Lục Đồng cũng trở về.
Mang theo nụ cười sáng rỡ hoàn toàn khác với trước đây, ai tinh mắt, vừa nhìn đã biết ngay là một cô gái đang chìm đắm trong bể tình. Sau khi Vưu Khả Ý trở về mấy ngày, Lục Đồng nhào qua cửa, ùa vào cô như con bướm hoa, gọi to: “Nhớ tớ không?”
Vưu Khả Ý vỗ một cái lên ót cô nàng, “Cậu là ai đây, chạy tới nhà tớ làm gì? Cút đi!””
Con người có mới quên cũ vong ân phụ nghĩa này! Còn biết là phải về sao?
Lục Đồng cọ qua cọ lại làm nũng, chớp chớp mắt giả vờ vô tội, “Sao rồi? Ai chọc giận Khả Ý nhà ta thế này? Để tớ đi xử lí hắn!”
Vưu Khả Ý lườm cô không chút khách khí, “Mí mắt cậu bị rút gân à? Đá lông nheo dữ dội như vậy làm gì?”
Đùa qua đùa lại, Vưu Khả Ý vẫn giúp Lục Đồng mang hành lý vào nhà, vừa làu bàu, “Sao hành lí nặng thế này, cậu đóng gói người đàn ông kia rồi mang về đây à?”, cũng chẳng quên trả lời cho kết luận ban nãy của Lục Đồng: “Người chọc giận tớ là đại ca xã hội đen đó, cậu có chắc là có gan đi xử lí người ta không?”
Lục Đồng vừa nghe thấy chuyện có liên quan đến Nghiêm Khuynh, lập tức không đùa giỡn nữa, khuôn mặt trở nên nghiêm túc hẳn, “Sao vậy, người đó bắt nạt cậu à?”
Bắt nạt?
Vưu Khả Ý há miệng, rồi lại nuốt hết những lời còn dư ban nãy vào.
Đúng vậy, người ta không bắt nạt, cũng chẳng làm chuyện gì có lỗi với cô cả. Ngược lại, còn chịu ba dao thay, đặt mình đứng ở lập trường của Vưu Khả Ý để nghĩ cho tương lai của cô, sau đó lịch sử từ chối cô ngoài cửa…
Cô dựa vào ghế salon, lắc đầu, “Tớ đùa thôi, không sao đâu.”
“Không sao?” Lục Đồng ngồi bên cạnh truy hỏi tới cùng, “Vậy chuyện kẻ thù anh ta muốn tìm cậu trả thù thì sao? Giải quyết đến đâu rồi?”
“… Giải quyết rồi.”
“Sau đó cậu không bị gì cả à?”
Vưu Khả Ý gật đầu, “Tớ không sao cả.”
“Vậy thì tốt quá rồi, vừa hay cắt đứt sạch sẽ quan hệ với loại người như vậy, sau này không có phiền phức gì nữa, cả người được thoải mái!” Giọng nói của Lục Đồng lại tỏ ra vừa nhẹ nhàng vừa sung sướng.
Bất kì người bình thường nào cũng suy nghĩ như vậy, từ nay về sau không có bất kì dính dáng gì tới loại người như Nghiêm Khuynh, anh đi đường anh tôi đi đường tôi, mọi người đều vui vẻ.
Thế nhưng Vưu Khả Ý lại không thể vui nổi.
Đôi khi cô rất muốn kéo rèm ra, muốn xem trước cửa sổ sát sàn đối diện có còn người đàn ông đang trầm mặc ngồi dưới chân đèn hút thuốc hay không, nhưng cô không dám.
Cô không khống chế được suy nghĩ liệu vết thương của anh đã lành chưa, một mình bôi thuốc có khó khăn gì không, thế nhưng có nghĩ thì cũng ích lợi gì đâu?
Cô không thể đi thăm anh.
Anh hoàn toàn không cần sự quan tâm của cô.
Sau đó cuộc sống của Vưu Khả Ý trở về như trước, trường học, nhà, trung tâm huấn luyện, cuộc sống đi đi về về ba địa điểm này rất an ổn, chỉ là thi thoảng sẽ khiến người khác cảm thấy buồn chán.
Cô có về nhà mấy lần, mua cho ba mẹ chút trái cây, thế nhưng ngồi chưa nóng mông đã đứng dậy bảo có việc, phải đi trước. Vì lúc nào đề tài của mẹ cũng không nóng không lạnh quay về chuyện thực tập.
Còn nửa học kì là tới kì thực tập, Vưu Khả Ý vẫn không muốn quyết định nhanh vậy, chí ít là không phải thỏa hiệp vào lúc này.
Cô cũng tình cờ gặp Nghiêm Khuynh mấy lần.
Lần đầu tiên, cô xuống xe buýt với Lục Đồng, lúc ngang qua ngõ hẻm của khu phố ăn vặt kia, từ xa nhìn thấy Nghiêm Khuynh mang hộp xốp bước tới đầu hẻm. Sau khi tới gần, ánh mắt hai người hơi lướt qua nhau một chút, cô vội dời tầm mắt, cúi đầu hấp tấp rời đi cùng Lục Đồng.
Lần thứ hai, sữa tắm trong nhà đã hết, Lục Đồng chờ trong phòng tắm, Vưu Khả Ý mặc đồ ngủ ra cửa hàng tiện lợi ngoài tiểu khu mua giúp cho. Kết quả đến dưới lầu, vừa hay nhìn thấy có người đang đứng trước cửa để lên chung cư, áo măng tô màu đen cực kì quen thuộc.
Tiếng đóng cửa của cô khiến Nghiêm Khuynh quay đầu, sau khi nhìn thấy rõ người đứng trước cửa là cô, anh hơi khựng lại một chút, Vưu Khả Ý thì cúi đầu bước đi như đà điểu.
Lần thứ ba, lần thứ tư… Tóm lại không cần nói tới những lần vô tình gặp nhau ấy nữa. Chỉ là một cái nhìn thản nhiên, sau đó lại dời tầm mắt, tiếp tục trở thành người đi đường lướt qua nhau.
Ban đầu vẫn có chút không quen, mỗi cuối tuần khi rời khỏi trung tâm huấn luyện, không thấy một chiếc xe taxi quen thuộc đang chờ cô bên vệ đường nữa. Vưu Khả Ý phải tốn vài cái cuối tuần mới quen với việc phải tự gọi xe, sau đó mới nhận ra thói quen đúng là một thứ thật đáng sợ. Chỉ tiếp xúc mấy tháng ngắn ngủi thôi, cô lại quen với những ngày có Nghiêm Khuynh rồi.
Tiếp đó là La San San, sau khi bị ghi một lỗi nặng thì cả người cũng thay đổi. Bộ dáng hăng hái, đi đâu cũng một bộ mắt cao hơn đầu trước đây, nay đến chỗ nào cũng bị người ta chỉ trỏ.
“Thấy không, đó là La San San vì giành vị trí trong ngày kỉ niệm thành lập trường mà đẩy người ta xuống lầu kìa!”
“Thế mới nói độc nhất dạ đàn bà, không phải chỉ là một buổi kỉ niệm thành lập trường thôi sao? Ai không biết còn tưởng là hội trường khiêu vũ nhân dân đó chứ, lại đáng làm mấy chuyện như tranh giành vị trí.”
“Ôi chao ơi, tớ nghe nói cô ta không ưa người ta một thời gian dài rồi, không chỉ chỉa mũi dùi mà còn nhắm vào bạn thân của người ta cơ. Cái chuyện ồn ào trước đây đó, chuyện mà nữ sinh đại học năm ba lạc lối ấy, nghe đâu nhờ phúc cô ta mới lên diễn đàn rồi lan ra mạng xã hội, sau đó còn truyền khắp thành phố. Bây giờ thì hay rồi, tất cả mọi người đều biết đại học C tụi mình toàn tiểu tam, mẹ tớ còn hỏi có phải cuối tuần, xe sang đậu đông nghìn nghịt trước cửa chính trường mình không!”
Rất nhiều người đâm chọc, rất nhiều suy đoán ác ý.
Có người còn khinh miệt nhìn La San San, “Nghe nói nhà cô ta nghèo lắm, cha mẹ đều là nông dân, cậu nhìn cô ta mặc gì kìa, chẳng giống con nhà bình thường ha, không chừng đó mới đúng là tiểu tam thật đấy.”
La San San như con gà xù lông, bỗng dưng quay lại trợn mắt với cô nữ sinh đang nói chuyện, “Có gan thì lặp lại lần nữa!”
Cô ta hoảng hốt, lui về sau một bước, nhưng nhanh chóng nhận ra mình có bạn thân ở đây, còn La San San chẳng qua chỉ là kẻ sa cơ mà thôi, vì thế cười hai tiếng, “Làm sao, làm sao đấy? Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, lại không nói cậu, cậu nạt nộ gì tôi đó?”
Ánh mắt như dao ngâm độc rơi trên khuôn mặt cô nàng kia. Cô ta cũng cảm thấy không được tự nhiên, chỉ mắng một câu ‘Đồ điên’ rồi kéo bạn thân bỏ đi.
Họa vô đơn chí, khi La San San nghiến răng nghiến lợi thu mắt về thì lại vừa hay nhìn thấy Vưu Khả Ý đang đứng chờ xe buýt ở ven đường.
Vưu Khả Ý vẫn nhìn cô ta với khuôn mặt không chút thay đổi, rõ ràng đã thấy hết một màn ban nãy.
Cuối cùng La San San cũng không nhịn nổi, điên loạn quát lớn một câu: “Mày thỏa mãn rồi chứ! Mày vui chứ! Mày thắng rồi!”
Hành vi không hề cố kị này đã khiến các học sinh đang tan trường ở xung quanh nhìn qua, mọi người đều coi cô ta như đồ điên.
Vưu Khả Ý chẳng hề động đậy một chút, chỉ lãnh đạm nói: “Thắng? Cậu nghĩ tôi và cậu đang thi đấu hay đánh nhau vậy?”
“Mày bớt giả vờ vô tội đi!” Vốn dĩ La San San có mấy phần thanh tú, nếu khuôn mặt mang vẻ dịu dàng cũng có thể khiến người ta yêu thương, nhưng với bộ dạng dữ tợn kia thì có hơi dọa người. Cô ta siết chặt nắm tay gào to với Vưu Khả Ý, “Ngay từ đầu năm nhất mày đã tranh giành với tao khắp nơi, chuyện gì cũng đối nghịch với tao, không phải mày ỷ có mấy đồng tiền bẩn thỉu của mình sao? Mày cho rằng mày có thể đắc ý được bao lâu? Nếu không phải có cha mẹ mày, không có chỗ dựa thì mày hoàn toàn chẳng thể thắng được tao! Vưu Khả Ý, sao mày lại hèn như vậy!”
Càng lúc cô ta càng phun nhiều lời bẩn thỉu hơn, thế mà lại hoàn toàn không nhận ra những ánh mắt đang nhìn về mình, bỗng chốc có thêm mấy phần khinh miệt và chán ghét.
Xe buýt tới, chân mày của Vưu Khả Ý cũng chẳng hề nhíu lấy một lần, chỉ coi như La San San đang mắng người khác, trước khi lên xe mới cắt ngang lời cô ta: “La San San, tôi có lòng tốt muốn khuyên cô một câu, làm người lúc nào cũng phải chừa đường lui một chút. Muốn giành lấy cái gì thì cách tốt nhất là tự nâng cao bản thân, còn lòng dạ không ngay chính thì cả ngày chỉ biết nghĩ cách dẫm đạp lên người khác để trèo cao. Nếu vậy thì kẻ bị hại không phải ai khác mà chính là bản thân mình, mãi mãi không thể tiến lên phía trước, sẽ luôn dẫm chân tại chỗ mà thôi.”
Sau đó cô cũng không quay đầu mà bước lên xe.
Tiếng chửi rủa ngoài cửa sổ nhanh chóng mất hẳn.
Xe buýt xuất phát rồi, Vưu Khả Ý quay đầu nhìn ra xa, chỉ thấy La San San vẫn đang đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, chẳng hay đang suy nghĩ gì.
Người không quan trọng thì vốn không đáng cho cô để trong lòng.
Sau đó, đột nhiên trong đầu cô xuất hiện một bóng người, còn anh thì sao?
Còn Nghiêm Khuynh thì sao?
Lúc xe buýt dừng lại ở một trạm xe trên đường, có người bước lên từ cửa trước. Vưu Khả Ý ngồi ở hàng thứ hai cạnh cửa sổ, cúi đầu lướt weibo, bỗng nghe thấy có người huýt sáo, vừa hay lại là kẻ đang đứng bên cạnh.
Cô ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng, thấy một chàng trai trẻ đang cúi đầu nheo mắt nhìn mình.
“… Lục Khải?”
Lục Khải đút hai tay trong túi quần, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn cô từ trên cao xuống, “Này, tôi hỏi cô, chẳng phải hôm đó cô đi theo tôi nói tìm anh Nghiêm vì muốn chăm sóc cho ảnh hay sao? Ông đây liều mạng chịu nghe anh Nghiêm mắng mang cô tới, sao cô lại ăn hại bỏ mẹ vậy hả?”
“…” Vưu Khả Ý bị cậu ta cứ phun hết ông đây rồi đến bố mẹ mà hoảng hốt.
Lục Khải thấy khuôn mặt cô hơi trầm xuống, bực mình cào tóc, “Đệt, được rồi được rồi, để nói cho cô hiểu. Cô nói tôi nghe, anh Nghiêm thay cô chịu mấy dao như vậy, cô mặc kệ sống chết của anh ấy hay sao?”
Vưu Khả Ý cất di động, chậm rãi đáp một câu: “Anh ấy không nói cho cậu à? Là anh ấy không cần tôi tới.”
Lục Khải nghẹn trân, cả nửa buổi trời mới lặp lại được: “Anh ấy, anh ấy đuổi cô à?”
“Ừ.”
“Đệch!” Cậu ta lại chửi tục một câu, nhíu mày không thể nào hiểu nổi, “Tôi tưởng anh ấy thích cô mà…”
Vừa đúng lúc đó tài xế phanh gấp, bực bội nhấn kèn, giục xe điện trước mặt mau đi nhanh, Vưu Khả Ý hoàn toàn không nghe thấy những lời Lục Khải nói.
Cô ngẩng đầu lên hỏi lại: “Cậu nói cái gì?”
Lục Khải há miệng, không nói.
Sau đó lại im lặng một chút, di động Vưu Khả Ý reo lên, cô bắt máy, là điện thoại của cậu.
Cậu bảo sắp tới sinh nhật mợ, mời cô cuối tuần đến nhà cậu ăn bữa cơm, vui vẻ một bữa.
Cô cười, hỏi: “Vào sinh nhật mợ năm ngoái, không phải cậu đang bắt kẻ xấu à? Sao thế ạ, năm nay chú cảnh sát định nghỉ làm à?”
Cậu nói: “Làm gì có nhiều kẻ xấu đến thế? Huống chi chú cảnh sát cũng muốn ở bên vợ mà. Trong cục cũng không chỉ có một mình cậu, đến vậy mà không cho nghỉ thì sợ là vợ đại nhân ở nhà sẽ giận mất!”
Cô cười bảo vâng, cuối cùng còn dí dỏm nói: “Cục trưởng đại nhân muốn nghỉ, ai dám không cho chứ ạ?”
Cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt Lục Khải hơi kì lạ.
“Sao vậy?”
Lục Khải nháy mắt, khuôn mặt đầy vẻ khoa trương, hai tay ôm quyền: “Không nhìn ra nhỉ, thì ra là người quen của cục trưởng cục cảnh sát, thất lễ thất lẽ!”
Đầu Vưu Khả Ý đầy vạch đen.
Vừa lúc đó tới trạm, tài xế đạp thắng, hai tay Lục Khải ôm quyền không nắm chặt tay vịn, thế là nháy mắt té lộn nhào ra sau, đã thế còn ngã xuống trúng một cô gái trẻ.
“Á! Anh đang làm gì thế?” Người phụ nữ kia rống lên the thé, “Tay ở đó hả? Đặt ở đâu vậy hả?”
Lục Khải cuống quýt giải thích, càng giải thích thì nhận ra mình là côn đồ, giải thích cái mốc, chẳng bằng to giọng cãi ngang.
Một mảnh hỗn loạn.
Vưu Khả Ý lắc đầu, thấy đã tới trạm của mình, im lặng xuống xe.
Có người nói ban ngày nghĩ tới, đêm sẽ nằm mơ.
Hơn một tháng qua, Vưu Khả Ý mơ thấy Nghiêm Khuynh mấy lần. Ngủ mơ mơ màng màng, trong giấc mộng, luôn trở lại đêm mưa lạnh như băng ấy, cô ngồi trước cửa lên chung cư, lạnh cóng, cả người cứng đờ, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Nghiêm Khuynh đang nhanh chân bước tới trong màn mưa.
Khi đó anh đã nói những gì?
Kể cả trong mộng cô cũng cố gắng tự hỏi, kết quả những âm thanh hỗn tạp lại cắt đứt suy nghĩ của cô, sau đó mơ màng mở mắt dậy, phát hiện di động trên tủ đầu giường đã vang một lúc lâu rồi.
Một rưỡi sáng, ai lại gọi vào giờ này?
Là một dãy số xa lạ.
Cô nằm trong chăn bắt điện thoại, buồn ngủ, mắt nhập nhèm hỏi: “Alo?”
Giọng nói ở đầu bên kia rất sốt ruột: “Alo, cô Vưu phải không? Bây giờ tôi…”
Hình như người gọi đang ở chỗ nào ồn ào lắm, tiếng tranh cãi ầm ĩ khiến cô không nghe rõ cậu ta đang nói những gì. Vưu Khả Ý chỉ nghe loáng thoáng gì mà ‘Cục cảnh sát’, ‘Xảy ra chút chuyện’, ‘Tình huống khẩn cấp’.
Nhưng mà hình như cô đã nghe thấy giọng nói đó ở đâu rồi, trẻ trung hùng hồn, hơi khàn, rất quen.
Vưu Khả Ý ngắt ngang lời người đang thao thao bất tuyệt: “Khoan đã, xin hỏi cậu là ai?”
Đầu kia cũng im bặt, như cũng kịp nhận ra mình chưa tự giới thiệu, thế là lập tức báo tên.
Ấy nhưng xung quanh vẫn ầm ĩ như trước, Vưu Khả Ý không nghe rõ, chỉ loáng thoáng nghe đâu người ở đầu kia họ Lục, hỏi lại lần nữa: “Xin lỗi, tôi không nghe rõ, bên cậu ồn quá—”
Còn chưa dứt lời thì đầu bên kia đã quát lớn một tiếng: “Câm ngay cho ông! Ầm ầm ĩ cái gì đó, ầm ĩ mẹ tụi mày! Ồn như vậy thì sao đưa anh Nghiêm ra ngoài?”
Thế nhưng dù giọng nói của cậu ta lớn bao nhiêu thì hai chữ ‘anh Nghiêm’ đã tiến vào lỗ tai Vưu Khả Ý, trái tim cô đứng lại, trong nháy mắt, như thể máu huyết đã xông thẳng vào tim.
Tim đập thình thịch như sấm, cô cầm di động mà nói không tròn câu.
“Anh, anh Nghiêm? Anh nói… Nghiêm Khuynh sao?”
Quả nhiên đầu kia đã im lặng đi nhiều, người gọi điện thoại gằn từng tiếng với cô rất rõ ràng: “Cô Vưu, tôi là Lục Khải. Anh Nghiêm xảy ra chuyện rồi, bây giờ có thể phiền cô tới cục cảnh sát một chuyến được không?”
Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau - Dung Quang Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau