Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Quang
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Dao Tran
Upload bìa: Dao Tran
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
ưu Khả Ý trăn trở trằn trọc cả đêm dài, mãi đến khi trời sắp sáng mới ngủ được. Buổi tối yên ắng ấy khiến cô nằm mơ, một giấc mơ giữa ban ngày trong truyền thuyết.
Trong giấc mơ, có một đứa bé đang ngồi trong căn phòng ở ngõ hẻm tại thành Bắc, cả người cuộn tròn, im lặng cúi đầu nhìn chân mình.
Ống kính kéo dài vô tận, kéo bóng nó uốn lượn trên mặt đất.
Cô cảm giác như mình đã trải qua cả thế kỉ, như một bộ phim bất ngờ dừng lại, không thể chiếu tiếp. Mãi đến khi cậu bé ấy chầm chậm ngẩng đầu lên, cô mới đột nhiên phát hiện, bóng dáng nhỏ gầy kia bỗng biến thành một người đàn ông trưởng thành.
Lông mày khẽ nhíu lại, vẫn một vẻ u sầu khắc sâu vào hàng mi, như nét than vẽ mày. Ánh mắt ấy sáng ngời mà sâu lắng, âm ỉ như mạch nước ngầm chôn sâu dưới con sông băng, lúc lại bình tĩnh tựa biển khơi bát ngát.
Anh nhìn cô khẽ mỉm cười, chẳng nói một chữ, độ cong nhếch lên ở khóe miệng khiến cô cảm thấy cả trái tim đang từ từ tan chảy.
Vưu Khả Ý mở to mắt, thất thần một lúc lâu mới đưa tay nhấn tắt cái đồng hồ báo thức ở trên giường.
Bảy giờ rưỡi.
Khó khăn cô mới ngủ được hai tiếng đồng hồ, thế nhưng hiện lại hoàn toàn không thấy buồn ngủ.
Đôi mắt ấy vẫn in sâu trong tâm trí không thể xóa nhòa, cô ngồi dậy, hơi khựng lại một chút, sau đó mặc quần áo xong xuôi với tốc độ thật nhanh, chạy vào bếp lấy gạo nấu cháo.
Tám giờ rưỡi, Vưu Khả Ý lên xe buýt tới thành Bắc, đi dọc từ đầu hẻm vào trong, đi thẳng tới căn phòng kia.
Cô tưởng sẽ nhìn thấy anh đang nằm ngủ trên giường gỗ, thế như khi tới trước cửa, mới phát hiện tiếng nước chảy ào ào trong toilet ngoài hành lang, vì thế dừng chân, chạy mấy bước tới đó.
Đây là loại chung cư kiểu xưa nhất, chỉ có bốn tầng, nhà vệ sinh và bếp đều nằm trên hành lang, tách biệt khỏi phòng sinh hoạt.
Cô nhìn toilet qua cánh cửa đang mở, có một người đàn ông đứng trong không gian nhỏ hẹp, mặc áo thun màu trắng, bên dưới là chiếc quần dài đen bằng cotton, đang soi mình trên cái gương có mấy đường nứt đối diện.
Toilet thật cũ, nhưng may thay, cũng coi như sạch sẽ.
Nghiêm Khuynh đưa lưng về phía cô, chỉ mới cạo râu một nửa. Anh dùng dao cạo râu bằng tay, trước khi cạo phải bôi một lớp bọt trắng, trông như hàm râu bạc của ông già Noel.
Vưu Khả Ý không kiềm mà cong khóe môi.
Khi ánh mắt nhìn qua cô ở trong gương, tay Nghiêm Khuynh hơi khựng lại, anh gạt mớ bọt trắng dưới cằm rồi hỏi: “Sao em lại…”
Sao em lại tới đây?
Vưu Khả Ý giơ cà mên giữ nhiệt đang cầm trong tay, “Em nấu cháo cho anh.”
Ánh mắt của Nghiêm Khuynh rơi xuống cái cà mên giữ nhiệt màu trắng kia, hơi khựng lại một lát, “Bên ngoài hẻm có bán đồ ăn sáng, em không cần phải đi xa như vậy tới đây–”
“Anh bị thương, bệnh nhân phải cần đồ dinh dưỡng, chẳng hạn như cháo thịt nạc trứng muối.” Vưu Khả Ý vẫn duy trì nụ cười.
Nghiêm Khuynh lại tiếp câu nói vẫn chưa hết ban nãy, “Cũng có quầy bán cháo.”
Ý cự tuyệt rất rõ ràng.
Ngón tay cầm cà mên giữ nhiệt của Vưu Khả Ý siết chặt, khẽ há miệng, thế nhưng chẳng phát ra được âm thanh nào.
Tầm mắt của Nghiêm Khuynh lại dời đến khuôn mặt cô, thấy cô băn khoăn lo lắng lại cố gắng che giấu nét mặt của mình, thấy cô mặc cái áo khoác không dày lắm, trời lại lạnh thế này… Một lần nữa, anh dời tầm mắt, thấp giọng nói: “Vào nhà chờ tôi.”
“Vâng.” Cuối cùng Vưu Khả Ý cũng thở phào, ngoan ngoãn xoay người đi.
Thế nhưng trước khi vào phòng, cô vẫn không nhịn được quay đầu nhìn Nghiêm Khuynh, khuôn mặt anh trong gương như tranh vẽ, cho dù trên cằm đầy bọt trắng nhưng lại đẹp đến lạ lùng.
Anh nhẹ nhàng cạo dọc theo cằm, vẫn bình tĩnh, ánh mắt bình yên và dịu dàng.
Chiếc áo thun trắng dán sát trên bả vai, có vết băng mờ mờ, cơ bắp rắn chắc đến hoàn mỹ.
Cô vội vàng thu hồi tầm mắt, đầu ngón tay khẽ cong cong, phát hiện ra mặt mình hơi nóng.
Lúc đặt cà mên giữ nhiệt lên bàn, Vưu Khả Ý nhìn thấy vài tấm ảnh chụp đã ố vàng được ép dưới tấm kính dày. Là ảnh trẻ sơ sinh, bên đó là mấy chữ nhỏ xíu viết tháng mấy năm nào, đứa trẻ được mấy tháng.
Nhỏ nhất là hai mươi ngày, lớn nhất là một tháng.
Nghiêm Khuynh còn bé mở to đôi mắt đen lay láy, cười hớn hở nhìn vào ống kính, ngắm nhìn thế giới sặc sỡ sắc màu.
Đứa bé ấy nào biết những gì đang chờ đợi nó?
Vưu Khả Ý mơn trớn những tấm ảnh kia dọc theo tấm kính thủy tinh, trái tim ẩm ướt. Vừa nghĩ tới từ khi bắt đầu hiểu chuyện, anh chưa từng sống một ngày hạnh phúc, cô liền cảm thấy khó chịu.
Mãi đến khi Nghiêm Khuynh đẩy cửa bước vào, tiếng bước chân cắt ngang mạch suy nghĩ của Vưu Khả Ý.
Anh đi tới bên cạnh, cầm cà mên giữ nhiệt trong tay cô, sau đó hỏi: “Em ăn chưa?”
“Ăn –” Cô định trả lời đã ăn rồi theo bản năng, kết quả vừa chỉ nói được một chữ thì đột nhiên nhớ ra điều gì, xấu hổ vén tóc lên tai, “À, quên ăn rồi.”
Cô hơi xấu hổ, hai gò má ửng đỏ, tựa như bông hoa hạnh đầu cành khi xuân vừa sang, không quá rực rỡ. Hai tròng mắt trong veo sáng ngời, tựa như sẽ nếu có gió thổi sẽ gợn sóng lăn tăn bất kì lúc nào.
Trong khoảnh khắc đó trái tim Nghiêm Khuynh hẫng nhịp, nhưng sau lại vội vàng dời tầm mắt, mở nắp đậy cà mên, đổ một nửa cháo ra nắp. Anh xoay người vào bếp lấy hai cái thìa tới, sau đó đưa phần cháo còn một nửa trong cà mên cho Vưu Khả Ý, tự bưng phần một nửa trong nắp kia lên.
“Cùng ăn đi.”
Anh cũng không khách sáo, cũng chẳng ngượng nghịu nói mấy câu như ‘Sáng sớm nấu cháo cho tôi, em vất vả rồi’, chỉ im lặng ngồi trên giường gỗ, cúi đầu ăn bát cháo một cách cũng chả lịch sự lắm.
Từ góc của Vưu Khả Ý chỉ nhìn thấy phần tóc đen mềm trên đỉnh đầu anh, mà những sợi tóc đen và ngắn ấy như nét bút lan ra, mềm mại lại ôn hòa.
Cô tựa vào bàn, từ từ ăn từng muỗng cháo mình nấu… Đúng là vị không ngon lắm. Trứng muối bể thành những miếng vụn, mấy cục thịt nạc thì lớn quá, không được nhỏ và đều, mà hình như cũng đã bỏ hơi nhiều muối, hơi mặn.
Thế nhưng cô thấy Nghiêm Khuynh ăn rất nghiêm túc. Trời lạnh như vậy, anh lại chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng, vì ban nãy có rửa mặt nên mảng áo trước ngực anh bị ướt, trở nên trong suốt, dính sát vào người.
Vưu Khả Ý hỏi anh: “Có phải… dở lắm không?”
Nghiêm Khuynh nhanh nhẹn múc cháo, lúc ngẩng đầu lên nhìn cô, khẽ lắc đầu, “Ngon lắm.”
Cô lập tức nói không nên lời, ngon hay không mà cô còn không biết ư? Thế nhưng anh trả lời ngắn gọn bảo ngon lắm, thế là có ý gì?
Ý rằng anh đã nếm được tâm ý của cô, cũng nhận ý tốt của cô rồi.
Vưu Khả Ý cúi đầu, múc từng muỗng cháo thịt nạc trứng muối, trôi qua cổ họng, đi xuống đáy lòng mang theo cả cảm giác ấm áp.
Mãi đến khi Nghiêm Khuynh đặt cái nắp lên bàn, ở bên cạnh cô thấp giọng nói: “Chút nữa tôi rửa cà mên, em mang về, mai không cần đến nữa.”
Câu nói cuối cùng ấy đã khiến cô dừng ngay động tác ăn cháo, cổ họng nghèn nghẹn.
Lúc ngẩng đầu nhìn anh, Nghiêm Khuynh đang nhìn thẳng vào mắt cô, không chớp mắt.
“Vưu Khả Ý, những gì tôi nói ngày hôm qua đều là sự thật, tôi hi vọng em không chỉ biến chúng trở thành một chuyện cũ, nghe xong thì thôi, mà phải thật sự suy nghĩ kĩ.”
“Em đã suy nghĩ rồi.” Vưu Khả Ý không nghĩ ngợi gì mà nói, “Em còn thật sự đã suy nghĩ cả đêm, chỉ ngủ vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ mà cũng mơ tới anh.”
Rõ ràng Nghiêm Khuynh không ngờ cô sẽ nói những lời này, lập tức sửng sốt.
Vưu Khả Ý dừng lại một chút, cuối cùng ôm cà mên giữ nhiệt vào lồng ngực, tầm mắt rơi xuống sàn nhà, “Em hiểu rõ ý của anh, anh nghĩ em chỉ bị kích động nhất thời, lẩn quẩn trong lòng nên mới… mới muốn làm bạn với anh. Nhưng thật ra em—”
“Nhưng thật ra em kích động, nghĩ quẩn hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng.” Nghiêm Khuynh bổ sung thay cô, “Tôi cũng không biết bây giờ em đang gặp những khó khăn nào, có mâu thuẫn gì với ba mẹ. Nhưng tôi thấy, chỉ vì bạn ở cùng của em tạm bỏ đi, chỉ còn một mình nên em cô đơn. Em không muốn bị ba mẹ đối xử nghiêm khắc, thế nên một lòng một dạ muốn theo đuổi tự do của mình. Nhưng tôi không phải là kẻ môi giới đưa em theo đuổi tự do. Chỗ tôi không có tự do, chỉ có những thứ bẩn thỉu và hỗn loạn không thể tưởng tượng nổi.”
Vưu Khả Ý há hốc miệng nhìn anh, không phát ra tiếng.
“Vưu Khả Ý, tôi là côn đồ, là một kẻ không có việc làm, không phải một đại ca giới xã hội đen uy phong lẫm liệt như trong tưởng tượng của em. Tôi không làm những chuyện như cướp của người giàu chia cho người nghèo, đó là việc của Robin Hood. Chuyện theo đuổi chính nghĩa cũng chẳng liên quan đến tôi, đó là bát cơm của cảnh sát. Tôi chỉ là một kẻ hô đánh gọi giết sống bên rìa pháp luật mà thôi, em hãy nhìn cho kĩ.”
Nghiêm Khuynh lấy cà mên giữ nhiệt trong lòng cô, vẻ sáng ngời trong mắt đến là sắc sảo, giọng nói không có chút ấm áp, “Nhìn rõ tôi là ai, nhìn rõ em đang giao tiếp với hạng người nào. Thông cảm không phải là cái cớ em dựa vào để tùy tiện làm bậy, tôi nói lại lần nữa, hi vọng em thật sự nghĩ cho bản thân, lo lắng cho người thân của mình, đừng kết luận bừa bãi biến tôi thành một gã đáng thương cần sự ấm áp và thương hại của một thiên kim tiểu thư như em.”
Câu nói này không lưu tình chút nào, như con dao nhỏ cắm sâu vào lồng ngực.
Thậm chí Vưu Khả Ý cũng không kịp cãi lại, đã thấy Nghiêm Khuynh đứng dậy cầm cà mên giữ nhiệt trên bàn lên, xoay người đi vào bếp.
Cô ngơ ngác đứng tại chỗ, chân như mọc rễ. Ban nãy vừa có một suy nghĩ lóe lên trong đầu, vì anh bị thương, cô muốn giúp anh rửa cà mên, thế nhưng… có lẽ cô không cần phải lắm chuyện làm những việc không cần thiết nữa rồi.
Cô phát hiện mình chưa bao giờ nhìn thấu suốt con người Nghiêm Khuynh này.
Từ trong tiềm thức, cô luôn xem anh là một đại anh hùng đã cứu mình trong đêm mưa, khoác hào quang rực rỡ, dịu dàng lại thần bí, như một đại nhân vật khó lường trong câu truyện cổ. Cho dù sau khi biết thân phận anh rồi, cô cũng chưa từng gộp anh vào những điều xấu xa khác.
Anh nên dịu dàng lặng lẽ.
Anh nên là người đàn ông trầm mặc, hút thuốc lá dưới chân đèn trước cửa sổ.
Anh nên là người xuất hiện ở bất kì thời điểm nào khi cô cần người giúp đỡ nhưng lại không dám trông chờ có ai đến cứu.
Chứ không phải như bây giờ, lạnh lùng sắc bén như thế, gây tổn thương người khác đến vậy.
Cô chầm chậm bước ra cửa, nhìn bóng lưng trong gian bếp nho nhỏ cũ kĩ, bám dính dầu mỡ ở xeo xéo đối diện kia, người đàn ông ấy đưa lưng về phía cô, đang rửa cà mên trong bồn.
Sau đó, lại từ từ nhớ tới mình đã làm từng chút từng chút một những việc mà trước đây chưa từng quen thuộc trong bếp thế nào, cũng chỉ vì muốn mang cho anh một chén cháo thịt nạc trứng muối nóng hổi.
Mắt cay xè.
Rất tủi thân.
Cô không chờ anh rửa xong đưa cho, đi thẳng ra tòa nhà, vội vàng rời khỏi căn hẻm nhỏ.
Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau - Dung Quang Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau