I like intellectual reading. It's to my mind what fiber is to my body.

Grey Livingston

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Quang
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Dao Tran
Upload bìa: Dao Tran
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
nh cúi đầu thở dài, nhẹ giọng bảo: “Vưu Khả Ý, em mà cứ khóc như vậy, tôi sẽ cho rằng nếu không được chữa trị lập tức thì mình sẽ chết ngay. Xin em thương xót, đừng giày vò tôi vậy nữa, được không?”
Đó là một câu hỏi rất bất đắc dĩ, rất trầm.
Qua lớp nước mắt mờ mịt, Vưu Khả Ý nhìn anh, thế nhưng vì quá tối, chẳng thấy rõ thứ gì. Cô chỉ có thể nắm bắt độ ấm trong giọng của người đàn ông này, nhận ra anh không bài xích việc cô ở lại nữa.
Cứ như vậy mà lặng lẽ bôi thuốc cho anh, đó đó quấn băng như xác ướp, cô hơi lúng túng rút tay về, “Xin lỗi, tôi không, tôi không biết làm những cái này lắm…”
Nghiêm Khuynh “Ừ” một tiếng, lời ít ý nhiều, “Không sao.”
Anh lấy cái bật lửa trên bàn cạnh mép giường, lại đốt một điếu thuốc lên, ánh lửa bất ngờ lóe lên. Căn phòng được thắp sáng lên trong nháy mắt, và ngay trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, rốt cuộc Vưu Khả Ý cũng nhìn thấy rõ tấm lưng của anh.
Ban nãy lúc băng bó cho anh có cảm nhận một chút lạ thường, hình như da anh không trơn nhẵn, có mấy chỗ gồ ghề nhô lên khiến cô cảm thấy là lạ. Mà nay nhờ có ánh lửa, giúp cô nhìn rõ những thứ kia, tất cả đều là những vết sẹo khác nhau, sau khi kết vảy mà thành. Những vết sẹo đó chằng chịt, tố cáo những đau khổ và phong ba mà chủ nhân cơ thể từng phải trải qua.
Con người này…
Rốt cuộc anh đã trải qua những chuyện như vậy bao nhiêu lần rồi?
Vưu Khả Ý không dám nghĩ tiếp nữa.
Vì sao lại muốn sống cuộc sống thế này? Người nhà của anh? Anh còn trẻ như vậy, tương lai sẽ phải đi tiếp trên con đường như vậy hay sao?
Ánh lửa vừa tắt, cô ngửi thấy mùi thuốc lá trong không khí, ho khan hai tiếng.
Nghiêm Khuynh hơi khựng lại nói, “Hút điếu thuốc để dời sức chú ý.”
Coi như anh đang muốn giải thích vì sao lần này lại hút thuốc trước mặt cô.
Vưu Khả Ý thấp giọng đáp: “Không sao.” Suy nghĩ một chút, cô hỏi, “Anh bao nhiêu rồi?”
“Hai mươi lăm.”
“À.” Cô ngồi xuống bên cạnh anh, “Em đã hai mươi mốt rồi.”
“Tôi biết.”
Cô sửng sốt, nghiêng đầu nhìn anh, “Vì sao anh lại biết?”
Vừa dứt lời, cô lại cảm thấy mình đã hỏi một câu rất ngu xuẩn. Nghiêm Khuynh biết cô là sinh viên năm ba của viện múa thì sao mà không thể tính được tuổi của cô chứ?
Cô lại hỏi: “Anh có người thân không?”
Nghiêm Khuynh chỉ hút thuốc, không đáp.
“Bọn họ có biết bây giờ anh đang làm gì không?” Vưu Khả Ý hỏi từng câu một, “Bọn họ… đồng ý sao? Sau này anh có tính toán gì không?”
Nhưng mọi câu hỏi đều như đá chìm xuống đáy biển, Nghiêm Khuynh hút điếu thuốc kia rất nhanh, quăng đầu lọc xuống đất rồi dẫm tắt, sau đó đứng dậy khoác áo, “Muộn quá rồi, em phải về.”
Vưu Khả Ý giữ chặt tay anh, “Em không về!”
Nghiêm Khuynh nhìn cô, không nói.
Cô chầm chậm rút tay về, thế nhưng khuôn mặt vẫn nhìn anh kiên định, nói dõng dạc từng chữ: “Em không về, em phải ở lại chăm sóc anh.”
Trầm mặc một chốc, cô thấy Nghiêm Khuynh đang nhìn cô bằng ánh mắt nhìn một đứa trẻ không ngoan, thản nhiên nói: “Tôi không có người thân, cũng không có nhà. Không ai quan tâm tôi sẽ sống ra sao, còn sau này thế nào, tôi cũng không có dự định gì cả, vì người giống như tôi, có sau này không cũng còn là câu hỏi. Không chừng ngày nào đó đã phơi thây trên phố rồi… Tôi đã trả lời xong câu hỏi của em, có thể về được chưa?”
Vưu Khả Ý ngơ ngác luống cuống đứng ngây ra tại chỗ, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.
Cô nhớ đến cảnh tượng ở trên xe taxi lúc chân bị thương, sau khi nói chuyện với mẹ xong, tâm trạng rất tệ, mà Nghiêm Khuynh nhìn cô qua kính chiếu hậu, thấp giọng nói: ‘Việc gì phải khắt khe đến vậy? Một từ như ‘người mẹ’, có thể xuất hiện trong đời đã là một chuyện tốt rồi, dù sao có cũng còn hơn không.’
Thì ra anh không chỉ không có mẹ, mà thậm chí cũng chẳng có một người thân.
Cô không biết nên nói gì, thế nên chỉ có thể tiếp tục khăng khăng: “Em chỉ muốn ở lại chăm sóc anh.”
Thật ra cô vốn không tìm được lí do thích hợp nào để ở lại, nhưng lại khao khát được ở bên cạnh anh, thế nên bèn túm chặt một cớ không buông – Vì anh cứu cô nên mới bị thương, thế nên ở lại chăm sóc anh là trách nhiệm của cô.
Như thể Nghiêm Khuynh đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, sửa lại nói: “Là do chuyện của tôi đã kéo em xuống nước, bị thương do tự tôi, không quan hệ gì tới em cả, thế nên em không cần áy náy, càng không cần cảm thấy thiếu nợ tôi.”
“Em muốn ở lại.” Cô gần như đã biến thành một món đồ chơi điện tử chỉ biết lặp đi lặp lại một câu.
Nhờ chút ánh sáng yếu ớt truyền vào từ cửa sổ, Nghiêm Khuynh và cô mắt nhìn mắt một lát, cuối cùng nghiêm mặt nói: “Vừa rồi tôi đã nói mình không có người nhà, không phải chỉ để trả lời câu hỏi của em mà cũng muốn nói cho em biết rằng, tôi là người không có vướng bận ràng buộc, thế nên không quan tâm đến ngày mai, không màng tương lai. Nhưng em thì sao? Em có người thân, có gia đình, có người quan tâm, để ý em, luôn mong muốn em sẽ có tương lai tốt đẹp.”
Anh tạm dừng một lát, lại khoác áo măng tô lên người, vì động tác ấy động vào vết thương, đau đến nhíu mày.
Anh kéo cửa ra, quay đầu nhìn Vưu Khả Ý, “Vì bọn họ, vì chính em, đừng làm những chuyện bốc đồng thế này.”
Gió lạnh kéo vào vù vù, có mùi khó ngửi tràn ngập trong căn hẻm – mùi khói dầu, gỗ mục cũ kĩ, rác rưởi hôi thối, còn một vài thứ khác nữa.
Tất cả đều đang nhắc cô, những gì Nghiêm Khuynh nói rất có đạo lý, không có kẽ hở.
Bọn họ là người của hai thế giới, cơ duyên xảo hợp trong đời thế nào lại cùng gặp nhau, nhưng đây là lúc mỗi người một ngả rồi.
Cô chết lặng nghĩ, có lẽ từ đêm nay về sau, bọn họ sẽ không còn phải gặp nhau nữa. Cho dù không cẩn thận vô tình gặp đối phương, cũng đều có thể lướt qua nhau mà không chút biến sắc, vì từ đầu đến cuối, bọn họ thậm chí còn không được tính là bạn bè.
Cô chắc chắn Nghiêm Khuynh sẽ làm được, đây vốn là phong cách của anh mà.
Sau đó thì sao?
Sau đó cô có thể trở về quỹ đạo, trở về làm học sinh múa xuất sắc, sống trong thế giới vô ưu vô lo, cùng lắm thì có chút tranh chấp với mẹ trong chuyện thực tập, thế nhưng cả cuộc đời sẽ vui vẻ bình an, không sóng chẳng gió.
Nhưng trong lòng lại cảm thấy trống vắng, tựa nhưng cảnh tượng từng bụi cỏ dại bất ngờ mọc cao che khuất mặt trời.
Đó là cuộc sống mà cô thật sự mong muốn ư?
Sau này, cô có thể thật sự giả vờ không quen biết anh, giả vờ người này chưa từng bước vào cuộc sống của mình sao?
Vưu Khả Ý đứng trong căn phòng cũ kĩ này, nhìn người đàn ông đã chọn lựa một cuộc sống tươi đẹp nhất và đang mở cửa cho cô. Ngọn đèn bên ngoài chiếu vào, kéo bóng anh trên đất thật dài, dịu dàng và mông lung.
Anh thật sự, thật sự, thật sự rất dịu dàng, từ khi quen biết nhau đến nay, tất cả mọi điều anh làm đều vì tốt cho cô.
Cô cảm thấy nực cười, lại xót xa. Vì sao một tên côn đồ có thể tốt như vậy, tốt đến mức khiến trái tim cô như được ngâm trong đường, bất cứ lúc nào bất kì ở đâu, mỗi khi nhớ tới anh đều có thể khẽ mỉm cười?
Vành mắt cô cay cay, lặng lẽ không lên tiếng bước ra khỏi cửa, mà Nghiêm Khuynh cũng đóng cửa, khóa cũng không khóa mà ở sau lưng cô, bước vào căn hẻm chật hẹp.
Đèn đường dịu dàng nhắc cho cô những điều từng xảy ra.
Trong một tháng ngắn ngủi, tựa như bọn họ đã từng trải qua rất nhiều giây phút như thế.
Trong tiểu khu, anh bước đến trong ngược chiều ánh sáng, giúp cô xử lý gã nát rượu kia; Ở dưới lầu, anh đội mưa mà về, vì muốn để cô yên tâm nên nói dối muốn đến cửa hàng tiện lợi; Trước cửa chung cư, anh gọi cô, vừa đúng lần thứ mười cô chờ đèn cảm ứng âm thanh sáng lên…
Có rất nhiều hình ảnh thoáng qua trong đầu cô, mà anh luôn đi theo sau, bước qua từng ngọn, từng ngọn đèn đường vàng nhạt.
Vưu Khả Ý đếm số ngọn đèn.
Một ngọn.
Hai ngọn.
Ba ngọn…
Sau đó là ngọn thứ mười.
Ngay cả con số cũng vừa vặn, toàn vẹn như thế, khiến người ta cảm thấy an lòng.
Xung quanh là tiếng xẻng và chảo va vào nhau, tiếng đánh mạt chược vang vang, là những tiếng thô tục không dễ nghe, là tiếng đối thoại ầm ĩ phát ra từ TV.
Nhưng cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập vang như sấm dậy.
Cô nói: “Nghiêm Khuynh, đừng đuổi em đi.”
***
Có người từng nói, cha mẹ giỏi giang thì thường không có con giỏi; Và ngược lại cha mẹ bình thường thì con cái lại giỏi giang.
Vì cha mẹ quá mạnh mẽ quá áp đảo sẽ lên kế hoạch tất cả mọi chuyện cho bạn, bạn không biết làm thế nào để học cách làm chủ cuộc sống của chính mình. Có lẽ Vưu Khả Ý cũng là một người như vậy, cho dù có tâm lý phản nghịch, thường muốn phản kháng phong cách mạnh mẽ áp chế của mẹ, nhưng kết cuộc lại luôn thỏa hiệp theo thói quen.
Cô hơi yếu đuổi, hơi xúc động, hơi nhát gan, còn có cả chút do dự không quyết đoán.
Nhưng lúc này đây, cô cảm nhận một điều rõ ràng trước nay chưa từng có.
‘Nghiêm Khuynh, đừng đuổi em đi.’
— Vì trước khi em biết rõ cảm giác của mình giành cho anh là gì, hãy để em ở lại.
Đó là thích? Là tình yêu sao? Hay là hành vi nguy hiểm của con thiêu thân lao đầu vào lửa chỉ vì mong có chút hơi ấm.
Cô chẳng biết gì cả.
Thế nhưng có một ý niệm trong đầu đang xúi giục, bảo cô nhất định phải ở lại, vì có người, có những việc không thể bỏ qua. Cho dù mạo hiểm một lần, cũng còn hơn sẽ hối hận cả đời.
Gió đông giá rét thổi bay tóc cô, nhưng không thổi lạnh trái tim của cô.
Thật tốt quá.
Cô lại không nhịn được, làm hành động để ủng hộ bản thân một cách vừa ngu xuẩn vừa cố chấp.
Thật tốt quá, Vưu Khả Ý, rốt cuộc mày cũng tìm được một chỗ để đi vào rồi, cho dù người khác có phản đối thế nào, cũng nhất định không dễ dàng buông tay, bỏ rơi mục tiêu.
Giây phút ấy đã dừng lại thật lâu.
Mãi đến khi Nghiêm Khuynh cúi đầu, lấy đầu ngón tay nâng cằm cô, ánh mắt sâu hun hút mịt mù không rõ đi vào trong mắt cô.
“Vưu Khả Ý.” Anh đọc tên cô từng tiếng, giọng nói như hồ nước tháng ba, sóng biếc dập dờn, từng cơn sóng lăn tăn, “Nói cho tôi, em có biết hiện mình đang làm gì không?”
“Ôm anh.” Cô thành thật trả lời.
“Sau khi ôm xong, sẽ chuẩn bị làm gì?” Anh còn dẫn dắt từng bước.
“Ở lại, không đi đâu cả.” Cô vẫn thành thật như trước.
Sau đó thì sao?
Sau đó, bỗng nhiên cô nghe thấy anh cười, khiến vòng tay đang ôm chặt anh của cô cũng run theo.
Nghiêm Khuynh không nói gì cả, chỉ kéo tay cô xoay người đi về phía căn phòng bọn họ vừa rời đi.
Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau - Dung Quang Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau