Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Quang
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Dao Tran
Upload bìa: Dao Tran
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
ưu Khả Ý bị đưa tới một căn nhà ở ngoài Tam Hoàn, bên ngoài là phòng khách, có mấy gã đàn ông ngồi trên sofa trông chừng cô.
Cô không nói gì cả, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên một cái ghế đặt trong phòng.
Cách một cánh cửa, mấy gã đàn ông ngồi trên sofa vẫn đang nói chuyện, lão Bạch vẫn chắc mẩm Nghiêm Khuynh sẽ không đến, tại vì anh không phải là người sẽ tức giận lo lắng vì đàn bà.
“Tới hay không cũng không phải chuyện của mày, tiết kiệm chút sức lực đi.” Một người trong đó cắt ngang lời gã đang lải nhải không dừng, “Nếu lát nữa hắn tới, sẽ có chỗ cho mày dùng sức!”
Vưu Khả Ý ngẩng đầu nhìn trần nhà được vét vôi trắng, tự hỏi liệu Nghiêm Khuynh có đến hay không. Lúc gọi điện cô cũng chỉ biết dùng giọng nói căng thẳng đến cùng cực để nói với anh một câu: “Bọn chúng bắt tôi lên xe.”
Người ấy trầm mặc hai giây, sau đó ‘Ừ’ một tiếng, đáp, “Tôi biết rồi.”
Điện thoại cứ thế mà bị cúp mất.
Thế nên Vưu Khả Ý cũng không biết liệu anh có tới hay không, chỉ có thể suy nghĩ vẩn vơ chờ ở đây. Ấy mà tâm trạng lại không hề sốt ruột, cứ như dù anh không nói một chữ, trong tiềm thức cô lại thật sự tin rằng anh sẽ tới.
Anh sẽ tới ư?
… Trước đây, mỗi khi cô cần giúp đỡ, tưởng rằng sẽ không có ai xuất hiện thì anh lại là ngoại lệ, chạy đến bên cô.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, Vưu Khả Ý nghe thấy tiếng có ai gõ mạnh lên cổng sắt bên ngoài phòng.
Gần như không để cô kịp suy nghĩ, người trong phòng khách mở cửa cái rầm, túm tay cô lôi ra, không được vài bước thì đẩy cô ra ngoài cửa lớn.
Sau khi lảo đảo mấy bước ra ngoài, trọng tâm không ổn định, thì có một người đang đứng chờ ở đó đỡ Vưu Khả Ý dậy.
Cô ngẩng phắt đầu lên, nhìn vào đôi mắt an tĩnh đen nhánh kia.
Giờ phút này Vưu Khả Ý mới nhận ra, cho dù vào tối hôm ở huyện Dương ngày đó, tưởng như cô đã suy nghĩ kĩ càng lắm rồi, muốn vạch rõ giới hạn với người này, thế nhưng mọi chuyện lại không nằm trong tầm kiểm soát của con người. Một khi bắt đầu thì mọi khúc mắc không dễ dàng kết thúc như vậy.
Cũng như đôi mắt này, rõ ràng không nhìn vào mắt nhau sớm sớm chiều chiều, thế nhưng trong khoảnh khắc tầm mắt gặp nhau, đã đánh thức tất cả những gì đã xảy ra giữa cả hai.
Nghiêm Khuynh hỏi cô: “Không sao chứ?”
Giọng điệu vẫn bình thường, rất nhạt rất hờ hững, không mang chút cảm xúc.
Cô cũng trả lời theo bản năng: “Không sao cả.”
“Ừ, đi thôi.” Nghiêm Khuynh không buông tay cô ra, cứ vậy mà kéo Vưu Khả Ý ra ngoài hành lang. Thấy cô mặc ít, anh cởi áo măng tô bằng lông cừu màu đen trên người xuống, không cho phép từ chối rồi cứ thế khoác lên người cô.
“Không cần đâu, tôi–”
“Bên ngoài lạnh lắm.” Anh khép cổ áo cho, sau đó lại dắt tay cô.
Mới đầu cô không hiểu vì sao Nghiêm Khuynh trước nay luôn xa cách lại cố chấp kéo tay mình, dắt đi như một đứa trẻ. Mà khi bàn tay lạnh lẽo của cô được anh nắm chặt trong lòng bàn tay ấm áp và dày rộng, Vưu Khả Ý mới phát hiện thì ra tay mình lại cứ run rẩy không ngừng.
Có lẽ vì lạnh, có lẽ vì sợ.
Nhưng không kịp suy nghĩ nhiều nữa, cô chỉ cảm thấy kì lạ, anh cứ đi một mình tới đây, sau đó không cần làm gì đã đưa cô đi rồi? Tại sao những người đó lại để anh đưa cô đi một cách dễ dàng như vậy? Nếu chỉ vậy thì bọn chúng tốn sức bắt cô tới đây làm gì?
Cô muốn quay đầu nhìn lại thì bị Nghiêm Khuynh – vẫn không cần quay đầu – ngăn cản.
“Đừng quay đầu, cứ tập trung đi đi.” Anh nói bâng quơ.
Không có gió tanh mưa máu, không có cảnh đánh nhau dữ dội gì cả, anh thậm chí còn không cần nói gì đã mang cô bình yên rời đi, trong lòng Vưu Khả Ý cảm thấy rất hoang mang.
Mãi khi ra tới hành lang, cô nhìn thấy một chiếc xe taxi quen thuộc đang đậu ở ven đường, Tiểu Lý vẫn ngồi ở vị trí ghế lái như mọi khi. Nghiêm Khuynh mở cửa xe, sau đó để cô lên, nhưng anh lại không lên cùng.
Anh đóng chặt cửa, cúi người nhìn cô qua cửa sổ, “Ăn mặc xinh xắn như vậy, muốn đi gặp người quan trọng nào à?”
Giọng điệu ung dung quen thuộc thế này, hình như đây là lần đầu tiên anh dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói chuyện với cô như đang đối thoại giữa bạn bè.
Vưu Khả Ý trả lời theo bản năng: “Phải về nhà gặp mẹ.” Dừng lại một chút, cô nhận ra điều gì đó không bình thường, cảnh giác hỏi anh, “Anh không lên xe à? Không đi cùng tôi ư?”
Lần này, Nghiêm Khuynh không nói gì cả.
Anh dặn dò Tiểu Lý: “Đưa cô ấy về, không cần dẫn người tới tìm anh.” Nói xong thì xoay người đi vào hành lang.
Vưu Khả Ý hoảng hốt hạ kính cửa sổ tới mức thấp nhất, nhoài người gọi tên anh: “Nghiêm Khuynh!”
Âm thanh ấy thật vang, có chút run rẩy, lại chói tai gay gắt.
Thì ra ngay từ ban đầu anh đã định vậy sao, một thân một mình đến trao đổi thay cô, vào hang hùm để đổi cô được bình an rời khỏi?
Những người đó sẽ làm gì anh? Có đánh anh hay không? Có khi nào sẽ mang hết mọi thù oán trước đây tính sạch một lần? Anh có được bình an vô sự rời khỏi đây không? Có thể hay không? Có thể hay không… Vô số hình ảnh rối loạn xuất hiện đan xen trước mắt cô.
Nghiêm Khuynh quay đầu lại, nhìn vào mắt Vưu Khả Ý, nghe cô hỏi: “Anh không đi cùng tôi ư?”
Câu hỏi này nhanh chóng trở thành câu khẳng định, bởi vì khi cô cúi đầu định mở cửa thì phát hiện đã bị khóa trái, chậm chạp không thể xuống xe. Nét mặt từ kinh hoảng trở thành dứt khoát, lúc cô ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ gằn từng tiếng mà nói: “Phải đi cùng nhau.”
Anh không hề nhúc nhích.
Thần kinh của Vưu Khả Ý lại bị kéo căng lần nữa, mỗi một chữ rõ ràng vang dội bên tai như tiếng tim đập, “Tôi nói, phải đi cùng nhau.”
Sắc mặt của cô tỏ ra quá tuyệt vọng quá bất an, như một con thú nhỏ sắp bị người vứt bỏ.
Mắt nhìn mắt một lát, Nghiêm Khuynh lại cúi người lần nữa, anh không báo trước mà đưa tay vén một lọn tóc rối của cô ra sau tai, khóe môi khẽ cong lên, “Em đang nghĩ vớ vẩn gì thế?”
Cô nhìn anh, không đáp.
“Đây là xã hội được cai trị bằng luật, có pháp luật có phép tắc, không xảy ra những chuyện em đang nghĩ vớ vẩn kia đâu.” Trong khoảnh khắc đầu ngón tay của Nghiêm Khuynh dừng lại bên gò má, sự lạnh lẽo khiến Vưu Khả Ý giật mình, nhưng sau đó lại nhanh chóng rời đi, như thể tất thảy chỉ là ảo giác của cô mà thôi, “Em yên tâm, tôi sẽ không sao.”
Anh khuyên bảo từng bước, dịu dàng đến khôn tả.
“Em về trước đi, tôi hứa sẽ về trễ hơn em một bước thôi.”
Vưu Khả Ý ngẩng đầu nhìn Nghiêm Khuynh, như đang suy xét trong đôi mắt kia có mấy phần thật giả, thế nhưng anh vẫn luôn mang một bộ sâu sắc chững chạc, chân thành đến mức bất kì ai cũng không muốn nghi ngờ đôi mắt sáng ngời và dịu dàng kia, và cả chủ nhân của đôi mắt này.
Cô nhìn thẳng vào anh một lát, thì thầm hỏi lại để xác định: “Có thật sẽ không sao chứ?”
“Không sao đâu.”
“Anh sẽ nhanh chóng trở về tìm tôi chứ?”
“Tôi sẽ.”
Vưu Khả Ý cắn môi, “Anh hứa chứ?”
“Tôi hứa.” Tựa như kiên nhẫn của anh vẫn chưa dùng hết, chẳng ngại phiền, thậm chí còn giương khóe môi với cô, cười rất ám áp, như gió xuân tháng ba.
Vưu Khả Ý cứ thất thần nhìn anh như vậy, mãi đến khi Nghiêm Khuynh nhẹ nhàng đẩy đầu cô trở vào xe, “Đóng cửa sổ đi, bên ngoài lạnh.”
Cô không nhúc nhích, nhưng Tiểu Lý thì có, cửa sổ từ từ đóng lại, ngăn cách cô và Nghiêm Khuynh ở hai thế giới trong và ngoài xe.
Áo khoác của anh vẫn còn khoác trên vai Vưu Khả Ý, mà đến cuối cùng anh chỉ mỉm cười nhìn cô một cái, sau đó dứt khoát xoay người đi vào trong hành lang, cô độc, bóng lưng lạnh lẽo.
Tiểu Lý rất nghe lời Nghiêm Khuynh, gần như lái xe rời khỏi đây ngay lập tức, mà Vưu Khả Ý quay đầu nhìn nơi mà bóng anh biến mất, mắt nhìn không chớp thật lâu, mãi đến khi ôtô rẽ đi, không nhìn thấy hành lang kia nữa.
Cô thu mắt, trong khoảnh khắc vừa chớp mắt đó, hình như lông mi ươn ướt.
Và sau đó là sự chờ đợi vô tận.
Đương nhiên cô không còn tâm tình nào mà đi xe về nhà thăm mẹ nữa, không nói tiếng nào trở về tiểu khu, ngồi trước hành lang chờ. Anh nói chỉ trễ hơn cô một bước thôi, thế nên Vưu Khả Ý kiên nhẫn ngồi chờ nơi đây.
Con người Nghiêm Khuynh không giống với những gã côn đồ bình thường, ít nhất lúc anh nói chuyện hay làm việc đều khiến người ta cảm thấy rất đáng tin, tựa như chỉ cần anh đã hứa thì sẽ không khiến người ta lo anh nuốt lời – đương nhiên, cũng có thể cô quá nhẹ dạ, quá cẩu thả mà đặt anh vào trong nhóm những người đáng tin nhất.
Chỉ là vào lúc này, rốt cuộc cô cũng ý thực được rằng, thì ra Nghiêm Khuynh cũng sẽ nuốt lời.
Lúc về nhà đã là ba giờ chiều, cô ngồi trên bậc thang trước hành lang chờ đến khi trời tối, chờ đến khi tay chân lạnh cóng, bước chân tê rần, Nghiêm Khuynh vẫn mãi mà không về.
Cô gọi cho Nghiêm Khuynh hết lần đến lần khác, thế nhưng vẫn luôn không có ai bắt máy. Sắc trời dần buông, màn đêm kéo tới, đến lần thứ n cô gọi đến, rốt cuộc cũng thấy bên kia thay đổi cách trả lời.
Lần này, Nghiêm Khuynh tắt máy.
Vưu Khả Ý không dám nghĩ tới rốt cuộc anh đã gặp gì bất trắc, chỉ có thể đờ đẫn đứng dậy, không biết phải đi đâu để tìm anh.
Quay lại ư?
Quay lại hành lang tối đen u ám ấy?
Lúc rời đi, Nghiêm Khuynh thậm chí còn không cho cô quay đầu, nếu bây giờ Vưu Khả Ý cứ vậy mà trở lại nơi đó một thân một mình, chẳng phải việc anh dùng sự an toàn của chính mình để cô được bình yên vô sự là vô ích phí hoài rồi hay sao?
Nhưng có thể vì trái tim đang bị sự bất an và hoang mang bóp chặt, sau khi đứng tại chỗ mấy giây, cô đi thẳng ra ngoài tiểu khu, bắt một chiếc taxi rồi trở lại khu Tam Hoàn.
Lúc bước vào hành lang âm u, trái tim cô vẫn đập thình thịch, song, lúc cô đứng ngoài cánh cổng sắt, chợt cảm thấy đã bình tĩnh hẳn. Không còn nhịp tim đập dồn, không có hơi thở bất an, cô bình tĩnh giơ tay đập cửa, một cái lại một cái, âm thanh vang vọng khắp hành lang.
Cô nghĩ: Lúc Nghiêm Khuynh đến tìm cô, có lẽ cũng vậy sao? Anh luôn bình tĩnh thế, luôn mang một bộ không sợ trời không sợ đất cơ mà.
Nghĩ như vậy, bỗng nhiên cô cảm thấy hơi vui vẻ.
Gõ được vài cái thì cửa đã mở. Khuôn mặt Lão Bạch tỏ ra rất ngạc nhiên đứng sau cửa, miệng còn ngậm điếu thuốc, cảm thấy rất quái đản, hỏi: “Mày quay lại làm gì?”
“Tôi tìm Nghiêm Khuynh.” Vưu Khả Ý lui về sau một bước, yên lặng đưa mắt nhìn vào trong, nhưng trong phòng không có gì cả.
Gã đàn ông trách Lão Bạch ban nãy bước ra từ trong bếp, tay còn cầm một cái xẻng, nheo mắt nhìn cô, “Nghiêm Khuynh đi rồi.”
Vưu Khả Ý sửng sốt.
Đi rồi? Nhưng anh hoàn toàn không trở về cơ mà!
Cô chỉ có thể ngơ ngác hỏi một câu: “Anh ấy đi được bao lâu rồi?”
Gã đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường: “Đi từ mấy giờ trước rồi.” Lúc ngẩng đầu nhìn Vưu Khả Ý lần nữa, trong mắt gã có mấy phần tức cười, như hiểu vì sao cô lại có gan một thân một mình quay lại đây.
Lo lắng của gã không hề thừa, Lão Bạch nhanh chóng rút điếu thuốc trong miệng ra, có ý xấu bước ra cửa, đưa tay kéo cô, “Ồ, nhớ anh đây thì cứ nói thẳng, Nghiêm Khuynh ở đâu ra cho cô em tìm hả? Không có Nghiêm Khuynh nhưng có Lão Bạch anh đây rồi!”
Phụ nữ đưa tới cửa, dại gì mà không cần. Huống chi lúc ở trên xe gã đã có chút hứng thú với Vưu Khả Ý.
Vưu Khả Ý quay đầu bỏ chạy, vừa hay người đàn ông cầm xẻng kia quát lão Bạch, “Mày bớt đi cho tao! Đừng gây chuyện nữa!”
Rời khỏi hành lang, Vưu Khả Ý hoang mang nhìn màn đêm mờ mịt, bỗng cảm thấy bối rối.
Nghiêm Khuynh đã đi rồi, nhưng lại không quay về tìm cô theo lời đã nói.
Vưu Khả Ý lại lấy điện thoại ra gọi anh một lần nữa, thế nhưng đáp lại cô vẫn âm báo tắt máy. Cô bèn lấy gọi điện thoại cho Tiểu Lý, Tiểu Lý không bắt.
Chờ rất lâu, cô ngồi xe trở về ngõ hẻm có đầy hàng quán ăn vặt gần tiểu khu. Cô đi từ đầu hẻm đến cuối hẻm, cuối cùng cũng nhìn thấy vài khuôn mặt quen thuộc, đã từng ăn chung với Nghiêm Khuynh.
Hình như cô không sợ những gã côn đồ tóc tai lộn xộn phô trương, khuôn mặt bất cần đời đó nữa, chạy thẳng tới hỏi bọn họ: “Các anh có biết Nghiêm Khuynh đang ở đâu không?”
Mấy người kia đang vùi đầu, vẻ mặt cực kì nghiêm túc bàn bạc gì đó, khi nhìn thấy cô, sắc mặt ai cũng khó coi.
Lục Khải cầm cái li trên bàn ném qua một bên, nheo mắt hỏi cô: “Cô còn mặt mũi nào mà đến tìm anh Nghiêm?”
Một người khác kéo tay cậu ta, hạ giọng nhắc nhở: “Cậu đừng quên lời anh Nghiêm đã dặn!”
Lục Khải gạt tay hắn, “Cần cậu nhắc à.” Sau đó hung dữ lườm Vưu Khả Ý một cái, xoay người bỏ đi.
Cuối cùng Vưu Khả Ý cũng tìm được chút đầu mối, không chút nghĩ ngợi, lập tức đuổi theo, “Anh ấy đã xảy ra chuyện gì? Bị thương? Có phải đã bị thương rất nặng hay không?”
Trái tim của cô bị kéo tuột lên không trung, sắp không nói nổi nên lời, thế nhưng có những chuyện nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Lục Khải bước đi rất nhanh, cô chỉ đành giữ chặt cổ tay cậu ta, “Cậu nói cho tôi biết được không? Anh ấy đang ở đâu? Bây giờ thế nào rồi?”
“Cút xa cho bố!” Lục Khải chửi tục, quay lại đẩy Vưu Khả Ý, nhìn cô té xuống đất, lại ráng nhịn, chỉ hung dữ mắng chửi, “Nếu không phải não cô bị ai lấy đi thì sao anh Nghiêm lại bị thương hả? Tôi cảnh cáo cô, sau này cách xa anh Nghiêm một chút! Lúc ở huyện Dương đã nhìn thấy cô một lần rồi, không phải cô dùng ánh mắt nhìn lũ lưu manh nhìn chúng tôi sao? Anh Nghiêm đưa dù cho, cô còn không để ý, làm bộ làm tịch quay đầu bỏ đi. Bây giờ chạy tới đây làm gì? Chế giễu à?”
Lục Khải là người nóng tính, mắng chửi xong thì kích động muốn đánh người, nhưng khổ nỗi đối phương là con gái, không thể ra tay, chỉ đành ôm một bụng tức tối quay đầu bỏ đi.
Vưu Khả Ý đứng dậy, không chút nghĩ ngợi đuổi theo lần nữa.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Cô phải tìm được anh.
Nhất định phải tìm được.
Nếu như không phải vì cô.
Nếu không phải do cô đã sơ ý như vậy.
Sao anh lại đi tới bước này?
Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau - Dung Quang Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau