Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Quang
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Dao Tran
Upload bìa: Dao Tran
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ưu Khả Ý gần như phát điên tìm kiếm mọi quán bar trên suốt phố, đầu óc trống rỗng, chỉ có trái tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực mới có thể nói cho cả thiên hạ biết cô đang nóng lòng như lửa đốt thế nào.
Cô xông vào từng quán từng quán một, như con ruồi mất đầu bay tán loạn khắp nơi, gặp ai cũng hỏi: “Anh có thấy một cô gái mặc áo khoác dài màu xanh da trời? Cao khoảng cỡ tôi, tóc ngắn…”
Đều trả lời một câu: “Không thấy.”
Mãi đến sau khi hồn bay phách lạc chạy ra khỏi quán bar thứ năm, rốt cuộc cô mới lấy lại được chút lí trí cơ bản – cô phát hiện ra mình thậm chí còn chưa gọi cho Lục Đồng một cú điện thoại.
Cô sợ muốn chết được, sợ vì mình không cẩn thận đã để Lục Đồng bị một gã đàn ông xa lạ nào đó bắt cóc mất, sợ đến mức chưa gọi đến một cú điện thoại, cũng quên rằng còn có cảnh sát.
Mà sau khi điện thoại được kết nối, cô nghe thấy giọng nói của một người đàn ông xa lạ ở đầu kia điện thoại: “Alo?”
“Anh là ai? Lục Đồng đang ở đâu rồi?” Trái tim cô siết chặt, một dự cảm xấu dâng lên.
Người nọ hơi dừng lại một chút, giọng nói chững chạc và trầm thấp, “Cô Vưu, chào cô, tôi là Phùng Ngạn Đình.”
Màn đêm yên tĩnh, trái tim kia cuối cùng cũng đã được sức hút trái đất kéo về, trở lại lồng ngực. Vưu Khả Ý giật mình nhận ra trong đêm đông giá rét thế này mà mình lại đổ mồ hôi, mồ hôi khiến quần áo cô dính vào người, rất khó chịu.
Sau khi cúp điện thoại, trời vẫn còn mưa, cô lại như một con ngốc đứng trên đường, xung quanh chẳng còn ai cả.
Giờ khắc này cô mới cảm thấy mệt mỏi, thở một hơi thật dài, rã rời chui vào một buồng điện thoại công cụ, nhắm mắt tựa vào cửa kiếng để lấy lại sức lực, thuận tiện tránh mưa.
Cũng chẳng biết đã trải qua bao lâu, mưa rả rích rơi xuống đất đã biến thành trận mưa tầm tã không ngớt trong một thời gian ngắn. Cô tựa trán mình lên kính thủy tinh lạnh như băng, trong đầu toàn là những hình ảnh về buổi tối được Nghiêm Khuynh giúp đỡ hôm đó. Nhưng người kia cũng chỉ là một người trong mơ, mà sự dịu dàng của tối đó chỉ như cảnh mộng không thật mà thôi.
Sẽ không có lần thứ hai nữa đâu.
Sẽ không có người che dù phá tan vòng tròn của cô, để cô được tự do nữa.
Lúc đang ở đây nhắm mắt thả hồn vào không, cô bỗng nghe có mấy tiếng động nặng nề, tấm thủy tinh đang tựa trán vào cũng rung lên, từng tiếng từng tiếng một, từng chút từng chút một, rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cô ngạc nhiên mở to mắt, thẳng người tách khỏi tấm kính, lại thấy ngoài tấm kính bị màn mưa vẽ lung tung qua quýt kia, có một người đang đứng, tay cầm chiếc dù đen dài, anh đứng bình thản, tay kia hơi cong, ngón tay vẫn còn chưa kịp duỗi ra… rõ ràng thứ vừa gõ lên kính thủy tinh ban nãy là nó.
Tựa như cả thế giới đang bị màn mưa không ngớt bao phủ, chỉ có anh, chỉ có mỗi anh bình thản đứng đó, cách cô một tấm kính thủy tinh, trầm tĩnh nhìn cô.
Anh không cười, cũng không bất kì biểu cảm dư thừa nào, theo bản năng, Vưu Khả Ý gần như nghi ngờ ngay giây tiếp theo, anh sẽ dời mắt đi… cũng như lúc trước.
Nhưng mà anh không thế.
Anh đứng yên ở đó, bình tĩnh nhìn cô, tựa như đã nhìn suốt một thời gian dài cả thế kỉ.
Vưu Khả Ý chầm chậm mở cửa kính buồng điện thoại, sau đó thấy anh khẽ khàng nghiêng tán dù ở trên đỉnh đầu mình về phía cô.
“Không mang dù à?”
Lại là một câu nói quen thuộc, dịu dàng, lành lạnh như thế, như nhẹ nhàng bay tới từ mộng cảnh xa xăm.
Vưu Khả Ý nhìn anh, gần như không thể liên liên hệ giữa anh và người đàn ông hút thuốc ở trước cổng cửa hàng tiện lợi, rõ ràng là cùng một người, cùng một khuôn mặt, nhưng lại mang tới cho cô cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Người trước cửa hàng tiện lời vừa lạnh lùng vừa nguy hiểm, tỏa ra khắp người anh ta là vẻ lưu manh bất cần tương xứng với thân phận, mà người đang bung dù kia lại giống người trong trí nhớ của cô, như đến từ hành tinh mặt trời chiếu rọi, ấm áp dễ chịu, nho nhã lễ độ, ôn nhuận như ngọc.
Rốt cuộc người nào mới là anh?
Cô nhìn anh, nghe thấy tiếng trái tim đập ảm đạm trong lồng ngực, sau đó chầm chậm lắc đầu, “Cảm ơn, không cần.”
Nếu trong khoảnh khắc chạy ra từ cửa sổ quán bar mà gặp được anh, có lẽ cô sẽ vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên hỏi vì sao anh lại đến huyện Dương, định ở đây bao lâu. Nhưng có lẽ vì cảnh tượng xảy ra ở cửa hàng tiện lợi, đột nhiên cô chợt ý thức có lẽ đấy là lúc tìm lại lí trí.
Cô của trước đây đang nghĩ gì nhỉ? Giả vờ mình gặp Tuxedo Mặt Nạ của Thủy Thủ Mặt Trăng à? Khoác vẻ ngoài của một gã côn đồ nhưng thật ra lại là chàng hoàng tử cứu vớt thiếu nữ lạc đường?
Cô cảm thấy nực cười.
Lướt qua người anh, cô đội mưa chạy qua phố, ống quần dính bùn. Thế nhưng cô không màng, đứng ở nơi cách anh một con phố, định bụng chờ taxi, mãi đến khi cuối cùng cũng may mắn có một chiếc đỗ lại, cô vội vàng đi lên.
Trong kính chiếu hậu, người đàn ông ấy vẫn che dù đứng yên ở nơi đó, bóng lưng anh tỏa ra một sự dịu dàng tốt đẹp lừa người dối mình.
Anh chỉ là một gã côn đồ mà thôi. Cô nên tỉnh lại rồi.
Vưu Khả Ý dời mắt, bảo tài xế chạy tới một khách sạn gần đây, cô muốn ở một đêm rồi rời khỏi huyện Dương, sau đó sẽ trở về thành phố C.
Trong điện thoại, Phùng Ngạn Đình đã nói rất rõ ràng: “Trước khi gặp Lục Đồng, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ yêu ai, thế nên một cuộc hôn nhân hoang đường mà có thể mang lợi ích tới cho mình thì chẳng có gì quan trọng. Nhưng sau khi gặp cô ấy, những chuyện nên làm rõ, cũng nên cần được giải thích rồi.”
Anh khách sáo cảm ơn Vưu Khả Ý đã làm bạn với Lục Đồng trong suốt những ngày qua, cuối cùng nói từng câu từng chữ mà rằng: “Cô Vưu, xin cô hãy tin tưởng tôi, trên đời này, tôi là người mong muốn Lục Đồng được sống hạnh phúc an ổn hơn bất kì ai trên đời. Mà người có thể làm cho cô ấy được hạnh phúc và an ổn, chỉ có thể là tôi.”
Người đàn ông ấy nói từng tiếng thật rõ ràng, lời trong ý ngoài mạnh mẽ không cho phép sự từ chối. Vưu Khả Ý ngồi trong taxi cười khổ, bỗng nhiên lại có một dự cảm chẳng biết tới từ đâu, nhất định rằng đoạn kết của mối tình sẽ như lời anh nói. Hạnh phúc và an yên.
Tài xế nhìn cô qua kính chiếu hậu, hỏi: “Cô à, cô không phải người địa phương đúng không?”
Vưu Khả Ý trả lời không phải.
Tài xế lại đắc ý hỏi tiếp: “Tới huyện Dương của chúng tôi để du lịch à?” Không đợi cô trả lời, anh ta lập tức giới thiệu một loạt những địa điểm du lịch của huyện Dương như đọc thuộc lòng, những nơi không thể không đi, nơi không thể bỏ qua, blah blah một hồi khiến người nghe phát đau đầu.
Đầu Vưu Khả Ý mờ mịt, giờ phút này đột nhiên lại nhớ tới người đã từng làm tài xế cho cô rất nhiều lần.
Người ấy luôn im lặng trầm tĩnh, bóng lưng như cây dương cao ngất, anh không nói nhiều, nhưng chỉ cần nhìn cũng có thể khiến người ta được yên tâm.
Hừ.
Cô lại nhanh chóng đuổi người ấy ra khỏi đầu, thầm mắng mình đúng là đã điên thật rồi, vì sao lại cứ mãi nghĩ về người không nên nhớ tới?
Vưu Khả Ý ơi Vưu Khả Ý, muốn phản nghịch thì cũng đã qua tuổi phản nghịch rồi, chẳng lẽ lúc này mày mới tưởng tượng như một học sinh trung học bị cuốn hút bởi những loại người như đại ca xã hội đen hay côn đồ ư? Cho dù muốn chọc giận mẹ thì đây cũng không phải là biện pháp tốt nhất.
***
Ngày thứ hai Vưu Khả Ý trở về thành phố C, trước khi đi còn gọi điện cho Lục Đồng. Lục Đồng nói: “Mấy ngày nữa tớ sẽ về, anh ấy nói sẽ giải quyết tốt mọi chuyện trong mấy ngày này.”
Cho dù vẫn là Lục Đồng đó, thế nhưng giọng nói đã hoàn toàn khác với mấy ngày trước đó. Giờ phút này, như trải qua cơn mưa trời lại sáng, cuối cùng cô ấy cũng tìm được phương hướng.
Vưu Khả Ý đang đứng trong hàng đợi xe, cong khóe miệng cười, “Đồng Đồng, chúc cậu hạnh phúc.”
Lục Đồng xấu hổ, “Thần kinh à, cậu đang đóng phim thần tượng đó hả?”
“Đúng đó, chỉ có điều tớ là vai phụ thôi, đương nhiên phải già mồm cãi láo với nữ chính như cậu chứ.” Cô nhẹ giọng nói đùa.
Bác tài xế nhấn kèn, giục mọi người lên xe. Vưu Khả Ý nói qua quýt mấy câu để kết thúc, cuối cùng lên xe về nhà.
Sau ngày hôm đó, cô mua một lượng lớn đồ dùng hằng ngày và nguyên liệu nấu ăn, sống cuộc sống của người độc thân, tính chừng đủ cho một tuần không phải ra khỏi nhà.
Thi thoảng có nhìn qua cửa sổ đối diện, thế nhưng rèm kia khép chặt, không mở ra. Vì thế, cô tự rút ra kết luận: Nghiêm Khuynh vẫn chưa quay lại.
Buổi tối ngày thứ tư, lúc cô đang lướt điện thoại thì phát hiện chiếc rèm kia chẳng biết đã được kéo ra từ lúc nào. Căn phòng quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt, mà Nghiêm Khuynh vẫn như trước, ngồi dưới cây đèn đặt trên sàn để hút thuốc. Cô phát hiện mình có thể dễ dàng nhớ được những chi tiết lúc anh hút thuốc, chẳng hạn như tư thế cầm thuốc, tần suất hít thở, cùng với gò má trầm tĩnh dịu dàng… Cô hơi tức giận với bản thân vì sao lại có trí nhớ tốt như thế, hơn nữa lại là những chuyện râu ria, thế là quyết định kéo kín rèm một tiếng roẹt.
Nhưng trước khi ngủ lại không nhịn được mà vén một góc rèm lên để nhìn một cái… Nghiêm Khuynh đang ở đó hút thuốc.
Hút nhiều vậy, bộ nghĩ phổi mình làm bằng sắt sao? Cô hơi bực bội, một lát sau lại tự mắng chính mình, cái tật gì mà đi quan tâm đến anh như thánh mẫu thế chứ?
Lại một tiếng roẹt, cô tức giận kéo rèm, chui đầu vào trong chăn, sau đó liều mạng duỗi chân giảm béo trên giường, hoàn toàn quên mất vì có đèn chiếu sáng mà mọi nhất cử nhất động của cô sẽ được chiếu lên rèm, bị người đối diện nhìn không sót cái gì.
Mấy ngày qua ba gọi mấy cú điện thoại tới, khuyên cô về xin lỗi mẹ, cô hỏi ba: “Nếu con thậm chí còn không biết lỗi của mình nằm ở đâu thì nên xin lỗi mẹ thế nào đây?”
Ba nói: “Cái con bé này sao con cứ cố chấp như thế? Mẹ con vì muốn tốt cho con, đoàn Văn công có chỗ nào không bằng trung tâm huấn luyện?” Ông thở dài, “Thôi đi, mấy chuyện công việc ba không xen vào được, nhưng mẹ con cũng lớn tuổi rồi, mấy ngày nay trời lạnh, vết thương ở chân của bà ấy tái phát, ban đêm rất đau, cứ ngủ không yên mãi. Con có rảnh thì về thăm mẹ con đi, Khả Ý.”
Vì thế Vưu Khả Ý lại mềm lòng, chưa được mấy ngày sau thì ra ngoài. Lúc đi cô không nói cho Nghiêm Khuynh, vì cô cảm thấy sau chuyện hôm đó, từ nay về sau hai người không cần thiết phải liên lạc lại với nhau nữa.
Cô thậm chí còn đến một tiệm chăm sóc sắc đẹp trước tiểu khu để sửa lông mày, sau đó trang điểm nhẹ, vào siêu thị chọn mua những hoa quả ngon nhất rồi mới lên đường trở về nhà, về nhà của mẹ.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra ngay tại thời điểm đó. Khi cô đang đứng chờ ở trạm xe buýt, một chiếc xe hơi màu đen dừng ngay trước trạm. Lúc cô đang ngạc nhiên không biết vì sao chủ xe lại vi phạm luật giao thông đậu xe ở đây thì cửa xe đã mở một tiếng cạch.
Hai người đàn ông đi thẳng về phía cô, trong khoảnh khắc nhìn vào ánh mắt đó, cô lập tức ý thức được sự nguy hiểm, nhưng không đợi cô kịp quay đầu bỏ chạy thì đã bị người túm chặt cánh tay.
“Cô Vưu, phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến.”
Buồn cười ở chỗ lời thoại vốn trước nay chỉ nghe được từ các cảnh sát trong phim Hồng Kông thì nay lại thốt ra từ miệng của đám côn đồ, mà Vưu Khả Ý thậm chí còn không kịp cầm chắc túi nilon trong tay, đã bị đưa lên xe.
Mấy bị trái cây rơi bình bịch xuống đất, mấy quả táo lăn lộc cộc, lớp vỏ trơn nhẵn xinh đẹp bên ngoài thoáng chốc lại bị ám một lớp bụi đất, không còn bộ dạng ban đầu nữa.
Vưu Khả Ý muốn thét to thì đột nhiên có người bịt miệng. Cô hoảng sợ bị người ta nhét vào xe, sờ tìm di động theo bản năng.
Hai người đàn ông một trái một phải ngồi hai bên Vưu Khả Ý, cũng không có ý định ngăn lại hành động muốn gọi điện thoại của cô.
Trong đó, có một gã còn nói: “Cũng tốt, mày chủ động gọi cho Nghiêm Khuynh bảo hắn tới cứu đi, tránh phí tiền điện thoại của tao. Anh Phương không dễ nói chuyện như anh Nghiêm đâu, chịu trả tiền điện thoại.”
Một gã khác lại nở nụ cười, cổ họng khàn khàn khó nghe, như bị người ta bóp cổ mà nói: “Này Bạch, mày đừng dọa người ta vậy chứ, dù gì cũng là người của anh Nghiêm, mày không sợ nó trở về lại nói lung tung lời chúng ta, rơi vào tai anh Phương thì tụi mình ăn hết?”
Giờ phút này Vưu Khả Ý mới thật sự cảm thấy mình thật ngây thơ, thế mà còn nghĩ chuyện của mấy ngày trước đã trôi qua thật rồi.
Chuyện chưa bắt đầu thì sao lại dễ dàng kết thúc chứ?
Cô bị người bịt miệng, mà cái tay kia đang từ từ di chuyển xuống cổ cô. Chủ nhân của cái kia nhìn cô đầy ý xấu, “Da đẹp nhỉ, đủ non mềm đủ xinh đẹp, thảo nào anh Nghiêm lại cứ giữ rịt không buông, không để mày ở một mình.”
Gã thậm chí còn đưa tay kia, nhéo một cái trước ngực cô, “Chỗ này cũng có chăm–”
Còn chưa dứt lời thì có một gã khác gạt bàn tay kia, cau mày mắng: “Mày ngu à? Mày động được con ả này sao? Nếu lần này anh Nghiêm không bị sao, mày cứ chuẩn bị bị hắn phế đi?”
Lão Bạch hơi biến sắc, nhưng miệng thì vẫn không chịu thua: “Bắt được con đàn bà của hắn rồi, còn sợ không chỉnh chết hắn sao? Trừ khi hắn không cần con ả này… vậy thì không thể xảy ra! Hai tháng qua hắn phái người canh con ả này như tù, ai sáng mắt cũng thấy hắn coi trọng nó thế nào.”
“Ít lời thì chết à?” Người kia không kiên nhẫn liếc hắn, sau đó nhìn qua Vưu Khả Ý, “Gọi điện thoại cho Nghiêm Khuynh đi, nhanh lên!”
Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau - Dung Quang Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau