Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Quang
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Dao Tran
Upload bìa: Dao Tran
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
rên taxi trở về nhà rất yên tĩnh, Nghiêm Khuynh cũng không thích chủ động nói chuyện, Vưu Khả Ý thì cố gắng vùi đầu chơi điện thoại, nhắn tin trên WeChat kể hết mọi chuyện chiều nay cho Lục Đồng nghe.
Giữa đường Nghiêm Khuynh có bắt điện thoại, giọng nói rất trầm rất bình tĩnh, trả lời cũng đơn giản.
“Ừ, biết rồi.”
“Vậy tìm tiếp đi.”
“Người làm sai sẽ chịu kết cục gì, trong lòng nó tự biết.”
“Cúp đây.”
Là một giọng nói lạnh lùng, không hề mang theo chút cảm xúc, ẩn giấu ý sát phạt quyết đoán. Nhiệt độ của bầu không khí trong xe như vừa bị hạ thấp thêm mấy độ, trong xe cực kì yên tĩnh.
Không biết sao Vưu Khả Ý lại cúi đầu mình thấp hơn một chút, làm như mình chưa hề nghe thấy cái gì hết. Thế nhưng trong lòng cuối cùng cũng không nhịn được mà thầm phỏng đoán, người làm sai sẽ chịu kết cục gì đây? Ngũ mã phanh thây? Đâm ngón tay? Hay như phim Hồng Kông chặt tay chặt chân hoặc bắn luôn một phát?
Vì không đủ pin mà điện thoại tối đi, qua màn hình phản chiếu trên điện thoại cô có thể nhìn thấy người bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng xa cách, không có chút ấm áp.
Cùng với người ở bệnh viện ban nãy, như thể là hai người hoàn toàn khác nhau.
Vưu Khả Ý hơi ngập ngừng, rốt cuộc ai mới là anh thật sự đây? Một lát sau lại nhớ tới một câu nói Chicken soup trên weibo hay trong danh sách bạn bè gì đó, rằng: Lúc bạn bắt đầu cảm thấy tò mò với một người khác giới, thì đây là một tín hiệu rất nguy hiểm, bởi vì điều đó chứng tỏ bạn có ham muốn theo dõi người đó, muốn hiểu người đó, từ trong tiềm thức cũng muốn được đi vào cuộc sống của người đó.
Cô vội vàng dừng lại không suy nghĩ nữa, không để mình tiếp tục tò mò quá nhiều.
Anh là người thế nào, thân phận ra sao, thì lần tận mắt chứng kiến anh không thèm chớp mắt một cái mà đánh nhau với ba gã côn đồ có cầm dao trong ngõ hẻm kia cũng đủ hiểu rồi.
Thế nên cô mới nói với Lục Đồng: [Tình cờ gặp nhau, đều là người xa quê nơi đất khách, tớ nghĩ tớ cần phải giữ khoảng cách với Nghiêm Khuynh.]
Lục Đồng cũng rất tán thành với suy nghĩ này: [Đúng đó, cậu nghĩ đi, cậu chỉ là nghệ sĩ hài trên kênh thiếu nhi, người ta là đại ca xã hội đen uy phong lẫm liệt trên đài TVB, khoảng cách này có thể kéo ba vòng trái đất rồi đó cô nương. Đừng tưởng anh ta là người chồng như ý chân đạp phong hỏa luân gì nhé.]
Cái gì mà người chồng như ý? Gì mà phong hỏa luân? Tư duy của Lục Đồng lung tung quá! Cô tỏ ra có hứng thú với Nghiêm Khuynh khi nào chứ?
Vưu Khả Ý sợ người bên cạnh sẽ thấy cuộc đối thoại này, thế nên vội xóa màn hình, sau đó thẹn quá hóa giận mà gửi một câu: [Đạp phong hỏa luân là Na Tra! Cái gã đàn ông của cậu mới đạp phong hỏa luân! Cả nhà anh ta đều đạp!]
Cả nửa buổi sau tin nhắn của Lục Đồng mới thong thả gửi tới: [Tớ nói anh ta đạp phong hỏa luân thì có liên quan cái mốc gì tới cậu? Cậu kích động như vậy làm gì? Tóm lại, nhớ kĩ thân phận của anh ta đấy. Anh ta không phải người tốt, chúng ta không được dính vào.]
Nhất thời Vưu Khả Ý không còn lời nào để nói, lúc nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh, chỉ thấy anh đang cúi đầu nghịch di động. Lông mi rất dài, như bàn chải mịn, mỗi khi chớp mắt thì khẽ rung, dịu dàng như bông tuyết lặng lẽ rơi xuống trong đêm đông.
Một người đẹp như vậy, lại không phải là người tốt… cô không biết mình đang tiếc hận gì thay anh.
Sau khi xuống xe, vẫn là anh đỡ cô lên lầu. Lúc tựa vào vai anh, Vưu Khả Ý hơi thấy mất tự nhiên, lại mơ hồ cảm thấy, ngay cả hơi thở của người này cũng có khả năng khiến kẻ khác an tâm. Mùi bạc hà và thuốc lá hòa vào nhau, từ trước đến nay cô không hề biết, thì ra mùi thuốc lá cũng có thể khiến tâm trạng được thư thái, cũng có thể không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại hỏi một câu: “Anh ăn kẹo bạc hà hiệu gì vậy?”
Nghiêm Khuynh hơi khựng lại một chút, lấy một chiếc hộp nhỏ xinh xắn trong túi áo khoác ra, sau đó từ từ đọc: “Rio?” Anh đưa hộp tới, thờ ơ bảo: “Tiện tay lấy, không xem hiệu.”
Vưu Khả Ý còn chưa kịp trả cho anh thì cửa thang máy đã ‘đing’ một tiếng rồi mở ra. Cô nhảy lò cò đi tới, quay đầu nhìn Nghiêm Khuynh trong thang máy, chỉ thấy anh khẽ gật đầu với cô một cái rồi tỏ ý, “Nghỉ sớm một chút.” Sau đó đưa tay nhấn nút thang máy.
“A? Kẹo bạc hà của anh…” Cô còn chưa nói hết cửa thang máy đã khép lại.
Vưu Khả Ý đứng tần ngần trước cửa một hồi, bỗng nhiên nhớ tới quảng cáo nổi tiếng cả nước của kẹo cao su Ích Đại, không nhịn được mà bật cười, mở hộp sắt cái ‘kịch’, chậm rãi lấy một viên kẹo bạc hà rồi bỏ vào miệng.
Đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang nhanh chóng tắt mất.
Cô không lên tiếng, chỉ dựa vào cửa để thưởng thức hương vị của kẹo bạc hà, trong vị ngọt tràn ngập còn có vị đăng đắng, như giọt mưa đọng lại trên ngọn cỏ xanh, lung lay sắp rớt, lung lay sắp rớt… sau đó nhỏ một giọt xuống tim, tay chân khắp người đều run lên, như thể tất cả các tế bào đang co rút. Nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi.
Chỉ chốc sau, nhờ chút kích thích này, thể xác và tinh thần từ từ cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
***
Tối hôm đó, Vưu Khả Ý ngồi trước bàn học suốt một tiếng đồng hồ gõ gõ trên bàn phím viết một email kể hết mọi chuyện từ đầu đến đuôi một cách rõ ràng về những gì xảy ra với La San San, sau đó kèm bản scan của sổ khám bệnh của bệnh viện, gửi đến hòm thư của viện trưởng.
Cô không có hứng thú ăn miếng trả miếng tự mình ra tay như La San San kia, vì đó cho thấy nhược điểm của người có chỉ số IQ thấp. Nói theo lời của Lục Đồng, chiêu này của cô gọi là ‘Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân vì ta mà chết’ (*). Còn về phần Bá Nhân sẽ chết thế nào, đó là chuyện của viện trưởng.
(*) Tên một điển tích.
Cô chỉ có thể nằm trên ghế salonthở dài một hơi, “Sao vừa hết đợt nghỉ phép này lại phải xin nghỉ đợt nữa? Muốn dùng sự buồn chán để bức chết tớ đúng không?’
Mông lập tức bị đá một cú, Lục Đồng dùng mắt để xẻo thịt cô, “Được nghỉ học quang minh chính đại như vậy, còn nói mấy câu khó chịu như thế để làm người ta tức chết hả? Tớ cũng muốn chịu đau một chút, như thế có thể ở nhà không phải làm gì… Hay là tớ cũng gọi điện thoại chọc giận La San San, để cô ta đẩy tớ té cầu thang nhé?”
Vưu Khả Ý phì cười, sau đó đột nhiên nhớ tới điều gì, bật dậy, “Lục Đồng, rốt cuộc cậu và ai đó sao rồi? Theo đuổi đàn ông mà phải trốn học cả ngày vậy sao? Tớ nhớ hồi năm nhất cậu muốn giữ điểm đạo đức, cứ trốn như vậy thì bị trừ hết mất thôi, lúc đó thì sao mà giữ điểm đạo đức được nữa?”
Lục Đồng hơi do dự.
“Thế nào, không giữ điểm đạo đức được hả?” Vưu Khả Ý ghé tới nhìn chằm chằm vào cô, “Hay là vẫn không muốn nói cho tớ biết người đó là ai?”
Hai người chơi với nhau từ năm nhất đến năm ba, tựa như hình với bóng, trong mắt mọi người thì như một đôi mặc chung quần, không có chuyện gì mà không nói nhau nghe. Thế mà nay giấu kĩ như thế, Lục Đồng vẫn không tiết lộ câu nào, Vưu Khả Ý không thể không nghi ngờ.
Cuối cùng cô nói với Lục Đồng: “Cậu biết đấy, cho dù có xảy ra chuyện gì, chắc chắn tớ sẽ đứng về phía cậu.”
Trong mắt tràn ngập sự chắc chắn và tin cậy.
Lục Đồng nhìn vào mắt cô, không kiềm được mà khẽ há miệng, mãi lát sau mới dời tầm mắt, nói: “… Anh ấy lớn hơn tớ mười tuổi.”
Vưu Khả Ý chờ một chút, nhưng chẳng có câu sau nữa, chỉ có thể liếc cô nàng một cái, “Thế thôi hả?”
“… Thế thôi.” Lục Đồng cúi đầu thật thấp.
“Thần kinh à, tuổi không phải vấn đề, cao thấp không phải khoảng cách, không phải cậu đã nghe mấy câu này quen đến mức tai mọc kén từ lâu rồi sao?” Vưu Khả Ý ôm gối đập vào cô nàng mấy cái, sau đó đổi tư thế nằm, chuyển chân bị thương kia thành hai chân bắt chéo, “Có chút xíu đó thôi mà giấu diếm không nói cho tớ biết, có phải chuyện bé xé ra to rồi không?”
Lục Đồng do dự nói: “Nhưng anh ấy cũng ba mươi mốt rồi…”
“Ba mươi mốt thì sao? Đàn ông ba mươi khỏe như hổ, anh ta hơn cậu mười tuổi thì cũng chỉ là lúc cậu bắt đầu làm bài thi thì anh ta bắt đầu đi làm mà thôi, lúc cậu tìm việc thì anh ta đã có việc làm ổn định, thế không phải sẽ chăm sóc tốt cho cậu sao…” Bỗng nhiên Vưu Khả Ý bất thình lình dừng lại, “Nói đi nói lại, anh ta làm nghề gì? Sao hai người lại quen biết nhau? Công việc anh ta có được không? Sự nghiệp thành công chứ? Gia cảnh thế nào?”
Lục Đồng cong môi nở nụ cười, “Anh ấy à, là người trong ngân hàng. Cách đây nửa năm khi tớ đến ngân hàng gửi tiền thì gặp được, anh ấy giúp tớ một chút, không ngờ hai tháng trước lại gặp nhau trong quán ăn. Lúc ấy tớ không mang ví, ông chủ tưởng tớ ăn quỵt, cũng may anh ấy kịp thời đứng ra giải vây cho…”
Cuối cùng Lục Đồng cũng chịu nói ra. Kết quả khi nhắc tới người kia, nụ cười ở khóe môi càng đậm, từ không nhắc tới một chữ ban đầu lại thành nói tuôn trào không dứt.
Vưu Khả Ý nhìn hàng lông mày từ từ giãn ra của bạn, nghe cô ấy nói về những chi tiết nhỏ xíu lúc gặp nhau, chỉ cảm thấy, thì ra tình yêu thật sự có thể biến một cô gái bình thường trở nên xinh đẹp động lòng người.
Thật ra những chi tiết đó đều không quan trọng, yêu nhau thì những chi tiết ấy cũng bình thường chẳng có gì kì lạ. Nhưng sở dĩ tình yêu được gọi là tình yêu vì nó đã thực hiện một phép thuật lên số kiếp, khiến nó có một sức hút đặc biệt, cho dù tất cả mọi người đều trải qua quá trình yêu đương giống nhau, nhưng với những người từng trải qua nó mà nói, tất cả đều là độc nhất vô nhị.
Vì biển người mênh mông, mọi người chỉ gặp thoáng qua nhau, mà trong lúc bạn vô tình đứng lại, chỉ gặp duy nhất một người khiến bạn không muốn bỏ qua.
Vưu Khả Ý nghe Lục Đồng kể chuyện, từ từ điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái, lúc vô tình ngẩng đầu lên thì nhìn qua cửa sổ đối diện.
Ở một khoảng cách không gần không xa, Nghiêm Khuynh đang ngồi trên ghế dựa vào cửa sổ sát trần để hút thuốc. Phía sau anh có một cây đèn đặt trên sàn, nhàn nhạt dịu dàng, bao phủ khu vực nho nhỏ xung quanh anh thành một thế giới của ánh sáng và bóng. Giống như khi tấm rèm nhung đỏ thẫm của sân khấu được kéo ra, giữa phông màn đen nhánh chỉ có một ngọn đèn không sáng không tối, vì thế, tất cả những thứ râu ria khác đều trở thành vật trang trí cho người dưới đèn.
Trong tay anh vẫn là một điếu thuốc đang hút dở, điểm đỏ kia lúc sáng lúc tối, lặng lẽ lập lòe, màu sắc diễm lệ.
Bộ dạng lười biếng chán nản, màn khói nhàn nhạt kia càng làm tăng cảm giác thần bí. Vưu Khả Ý cứ nhìn cảnh đó mà thất thần thật lâu, Lục Đồng đang nói chuyện nhanh chóng nhận ra sự không tập trung của cô.
“Khả Ý.” Lục Đồng gọi, thế nhưng cô hoàn toàn không nghe thấy.
Mãi đến khi có người kéo rèm một tiếng soạt, cô mới ngẩn ra, lấy lại tinh thần, mắt dừng lại trên người bạn thân đang nhìn mình từ trên cao nhìn xuống, “… Sao thế?”
Ánh mắt của Lục Đồng phức tạp như màn đêm dày đặc, nhìn cô một hồi lâu mới nói: “Khả Ý, tìm một người thích hợp để yêu đương đi, tình yêu như vậy mới có kết quả.”
Vưu Khả Ý dở khóc dở cười đứng dậy, “Cậu nói gì thế? Tớ chỉ tùy tiện nhìn một chút thôi mà sao lại nói tới chuyện yêu đương này rồi? Không phải tớ đã nói với cậu rồi sao? Giữa tụi tớ chẳng có chuyện gì cả, tớ biết rõ thân phận của anh ta, chắc chắn sẽ không làm chuyện gì ngu xuẩn đâu. Cậu bận tâm nhiều như vậy có phải vì không tin tớ, có phải muốn tớ thề độc mới chịu tin không hả thím Lục?”
Cô giơ tay làm bộ muốn thề độc, Lục Đồng vừa giận vừa buồn cười đẩy cô một cái, “Thần kinh, được được, không nói cậu nữa.” Từ từ thở dài, Lục Đồng lại cúi đầu nghịch đuôi tóc của mình, “Thật ra tớ chẳng ám chỉ gì Nghiêm Khuynh cả, cho dù sau này muốn yêu đương, nhất định phải tìm một người thích hợp… Đừng như thiêu thân lao đầu vào lửa, biết không thể mà cứ làm.”
Mới đầu chỉ cảm thấy Lục Đồng trở nên thâm trầm sâu sắc rất đáng nghi, là do tình yêu khiến người ta suy tính thiệt hơn, trở nên đa nghi nhạy cảm, hay vì người mà Lục Đồng gặp đã mang đến cho cô ấy quá nhiều băn khoăn lo nghĩ? Vưu Khả Ý không thể nói rõ.
Nhưng cô nhanh chóng biết được đáp án.
Đó là một đáp án kinh thiên động địa, như quả bom bất ngờ giáng xuống từ trên trời cao.
[Lời tác giả]:
Chuyện của Lục Đồng là chút xúc tác, nhen nhóm để lửa tình của anh Nghiêm và Khả Ý cháy hừng hực!
Anh Nghiêm: Tác giả, má bước rồi đây.
Anh Dung: *Bắt chéo hai chân + ngậm điếu thuốc* Có chuyện gì hử?
Anh Nghiêm: Không phải ông đây là đại ca xã hội đen à? Còn phải nho nhã lịch sự thế làm gì? Phải cứng rắn để luôn chứ, cứ kabedon + cưỡng hôn thôi!
Anh Dung: Vậy thì chỉ có thể có được thân thể người ta, không có được trái tim của ẻm đâu →_→!
Anh Nghiêm: Nói xằng, ông đây có được thân thể cô ấy rồi thì sao không có được tim? Móc ra là xong rồi còn gì?
Anh Dung: … Nam chính à, má thấy con cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết, thật đấy. Chết vì ngu!!
Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau - Dung Quang Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau