Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 161 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 486 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:34:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50: Chương 27
ô đột nhiên lấy lại tinh thần thuận tay đẩy, hai người nhanh chóng tách ra, mặt đỏ tới mang tai ngó mặt đi chỗ khác, nhưng mà tay Diệp Thiên Nhiên đặt ở bên hông cô chưa buông ra.
"Anh...anh buông tay." Mạnh Yên hít thở không thông dùng sức vặn tay anh, cảm giác bàn tay giống như bàn ủi nóng.
Lúc này nhịp tim Diệp Thiên Nhiên như sấm, trong đầu trống rỗng. Nghe lời, bàn tay buông ra, nhưng vừa để tay ra thì cả người Mạnh Yên chìm xuống, cô sợ ôm cổ anh.
Hai người lúng túng nhìn thẳng vào mắt, bên tai Diệp Thiên Nhiên nóng lên, không biết làm sao ôm cô.
"Tiểu Yên, anh họ." Giang Vũ và Phương Phương đột nhiên không biết từ nơi nào xuất hiện."Sao hai người lại ở đây? Cũng mệt mỏi?" Lần này phá vỡ không gian nho nhỏ mập mờ này.
"Đúng rồi, hai người cũng muốn nghỉ ngơi sao?" Mạnh Yên nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, nhìn cậu cười.
"Chúng ta cũng nghỉ ngơi, dạy Phương Phương học bơi lội quá mệt mỏi." Giang Vũ bất mãn nói, "Cậu ấy vốn không chăm chỉ." Dạy cô cái gì, cô cũng không phản ứng, chẳng qua chỉ ngây ngốc trong nước.
Lâm Phương Phương nghe, mất hứng bĩu môi, "Sao lại không chăm chỉ? Chỉ là tớ có hơi sợ mà thôi." Này cũng phải để cho cô thích ứng với hoàn cảnh trong nước trước chứ.
"Cậu..." Mặt Giang Vũ đỏ lên, đang muốn phản kích.
"Được rồi, tớ và Phương Phương ở chỗ này nghỉ ngơi một chút." Nhờ chuyện này, Mạnh Yên đã khôi phục như thường cười nói, "Tiểu Vũ cậu và anh họ bơi đi, không cần phải để ý đến bọn tớ, chúng tớ nghỉ ngơi rồi lại học." Lần này không cần tìm lý do, đã có lý do tự động tìm tới cửa.
"Cũng được." Giang Vũ đã sớm muốn tự do tự tại bơi một vòng, thấy Diệp Thiên Nhiên không theo kịp không khỏi thúc giục, "Anh họ, đi."
Diệp Thiên Nhiên cúi đầu liếc nhìn Mạnh Yên, ánh mắt phức tạp.
Mạnh Yên chỉ làm như không thấy, giống như mới vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra, cười vô cùng ngọt ngào, "Anh họ, bọn em sẽ không chạy lung tung, đợi lát nữa nhất định sẽ rất chăm chỉ học." Cô đưa tay muốn ngồi bên cạnh hồ.”
Diệp Thiên Nhiên im lặng không lên tiếng giúp cô leo lên, quay đầu bơi ra xa, Giang Vũ theo sát phía sau.
Mạnh Yên ngơ ngác nhìn chăm chú vào bóng lưng anh đi xa, Diệp Thiên Nhiên bơi đi mười mấy thước cũng bất ngờ ngoảnh đầu lại, hai tầm mắt của người lại một lần giao nhau. Trong lòng cô hoảng loạn vội vàng dời mắt đi chỗ khác, trong lòng không ngừng trách móc, cô sống lại một đời, lại luống cuống tay chân với một nam sinh mười mấy tuổi, trời ạ! Này chưa có gì, ngay cả cái hôn cũng có. Có bao nhiêu xấu hổ? Có bao nhiêu lúng túng?
Lâm Phương Phương đột nhiên mở miệng dọa cô giật mình, "Tiểu Yên, sao mặt cậu đỏ thế? Có phải ngã bệnh không?"
"Không có, có thể do mệt quá." Mạnh Yên có hơi lúng túng, qua loa chuyển đề tài, "Cậu học thế nào?"
"Đừng nói nữa." Gương mặt Lâm Phương Phương bất lực, "Không nghĩ học cái này lại không dễ dàng, so với đi học bình thường còn khó hơn."
"Từ từ, không thể nóng vội." Mặc dù ngoài miệng Mạnh Yên an ủi, nhưng chính mình cũng không có lòng tin. Đây là kỹ năng sống. Một chữ thôi, rất khó. Vốn còn tưởng rằng rất đơn giản, động tay động chân là được, nhưng anh vừa bỏ tay ra thì cả người cô lập tức chìm xuống. Hoàn toàn không thể nhẹ nhõm tự nhiên mà bơi đi.
"Không biết học như vậy sẽ mất bao lâu?" Phương Phương quan tâm nhất là có thể được ăn KFC hay không? Có thời hạn không?
"Không sao." Mạnh Yên hiểu ý của cô không khỏi cười, hai chân đu đưa trong nước, "Dù học tới bất cứ lúc nào cũng sẽ mời cậu ăn."
Cho đến khi Diệp Thiên Nhiên Giang Vũ bơi ba vòng trở về, mới tới đây kéo các cô tiếp tục học bơi lội.
Chẳng qua Mạnh Yên có thể thấy Diệp Thiên Nhiên càng cẩn thận, tay không dám lộn xộn. Nhưng mà cô vẫn kêu một tiếng anh họ như cũ, mỉm cười như cũ, như chuyện kia chưa từng xảy ra, cũng không phát sinh chuyện mập mờ kia.
"Tiểu Yên, có phải cậu và anh họ cãi nhau?" Lâm Phương Phương xếp chân ngồi ở trên giường, trong đầu đầy nghi vấn.
Kể từ sau khi trở về từ hồ bơi, Diệp Thiên Nhiên không có tới tìm Mạnh Yên. Nhiệm vụ dạy bơi lội cũng giao cho Giang Vũ, điều này làm cho cậu không ngừng than thở. Chuyện gì vậy? Rõ ràng là anh chủ động nói ra, nhưng lại muốn cho em trai mình dọn dẹp cục diện rối rắm.
Buổi sáng đến hồ bơi không có anh, một mình Giang Vũ dạy hai người. Ngoài miệng không được quát, mệt chết đi được, thật là ngốc, tớ không làm...
"Tớ với anh ấy? Không có." Mạnh Yên nằm sấp ở trên giường, sau khi ăn cơm trưa xong cả người mệt mỏi, chỉ muốn ngủ."Bọn tớ cũng ít qua lại, cậu thấy bọn tớ cãi nhau?" Cô đẩy sạch sẽ chuyện này đi, nhưng lại lén lút nghĩ về vấn đề này. Nguyên nhân anh không muốn gặp cô là gì? Chẳng lẽ anh sợ lúng túng? Còn sợ cô có ý với anh?
Nhưng mà anh cứ việc yên tâm, cô sẽ không có ý gì với anh cả! Cô không muốn tự ngược bản thân, kiểu người này làm bạn trai hay ông xã rất mệt. Lòng Diệp Thiên Nhiên quá sâu quá giảo hoạt, lại là kiểu người giả heo ăn thịt cọp, cô vốn không phải đối thủ của anh. Cô muốn ông xã tương lai an phận thủ thường, cô muốn gì được đó, lớn lên bình thường, sẽ không để cho người khác phải chú ý. Những tiêu chuẩn này thôi Diệp Thiên Nhiên cũng không phù hợp, cho nên bị đánh rớt. 'l./q,d
"Nhưng sao anh ấy lại không đi với chúng ta?" Lâm Phương thấy kỳ quái, thường ngày anh không cùng đi với các cô, nhưng mỗi lần gọi anh tới nhà họ Mạnh, anh cũng sẽ đến. Nhưng cũng qua hơn mười ngày rồi, anh cũng nói có việc không muốn tới.
"Ai biết được! Không đến thì thôi." Mạnh Yên buồn ngủ, cả người nằm xuống, "Nói không chừng anh ấy bận việc."
"Bận rộn gì chứ? Ngày ngày đi ra ngoài cũng không biết đi chơi ở đâu, cũng không dẫn chúng ta cùng đi." Giọng nói Phương Phương có hơi buồn bực. Không thấy bóng dáng, cô và Giang Vũ chỉ có thể đợi ở nhà xem TV giết thời gian.
Mạnh Yên miễn cưỡng khuyên một câu, "Phương Phương, anh ấy có cuộc sống của mình, chúng ta không thể cứ đến quấy rầy anh ấy." Tuổi của anh lớn hơn các cô, bạn bè không giống nhau, bình thường khó đi chung. Nghe nói sau khi vào trung học, anh cũng có mấy người bạn thân, điều này khiến cho cô cô rất dễ chịu.
Phương Phương bĩu môi, "Sao chứ? Nhưng mà cũng may có Tiểu Vũ, nếu không thì quá nhàm chán." Thời tiết càng nóng bức, hại cô không thể mỗi ngày ra ngoài tìm Mạnh Yên chơi.
"Tiểu Vũ đâu?" Mạnh Yên hỏi. Sau khi Giang Vũ ăn cơm ở nhà họ Mạnh xong liền không thấy bóng dáng đâu.
"Giúp ông nội trông tiệm vải." Phương Phương cũng chỉ biết sơ sơ hành tung của Giang Vũ, sau buổi trưa ông bà nội Giang thay phiên nghỉ ngơi, song hôm nay Giang Vũ xung phong nhận việc giúp đỡ trông coi cửa tiệm, để cho bọn họ vào nghỉ ngơi. Dù sao lúc này làm gì có người nào mua hàng chứ? Cũng không phải là vật liệu khan hiếm.
"Tớ thật mệt, cậu không ngủ sao?" Mạnh Yên cố gắng mở mắt, gương mặt đấu tranh, buổi sáng học bơi lội hao tổn của cô nhiều sức lực, bây giờ chỉ muốn ngủ, nhưng tinh thần Phương Phương lại tỉnh táo. Líu ríu nói không ngừng, khiến cô không thể ngủ. Nửa buồn ngủ nửa thức thật là hành hạ người ta, để cho cô ngủ đi.
"Tiểu Yên, đừng ngủ, nói với tớ đi." Phương Phương đẩy tay của cô.
"Chị à, hoặc là ngủ một chút hoặc là đi ra ngoài chơi đi." Mạnh Yên muốn khóc, không để cho cô ngủ là hành hạ cô đó."Chờ tớ ngủ dậy rồi chơi với cậu.”
Phương Phương thấy ánh mắt của cô nửa khép không nhắm mắt dáng vẻ thiếu điều muốn nước mắt lưng tròng, cuối cùng mở lòng từ bi, "Cậu ngủ đi, tớ ra ngoài đi dạo một chút."
Cuối cùng cũng được yên tĩnh, không tới hai giây Mạnh Yên liền chìm vào mộng đẹp.
Phương Phương thấy cô ngủ thiếp đi, kéo khăn trên ghế salon đắp lên người cô, rồi ra khỏi phòng.
"Ơ, anh họ, sao anh tới đây?" Phương Phương đi vào tiệm vải, chỉ thấy người nói buổi sáng không rảnh đang chơi cờ tướng với Giang Vũ.
Đời Người Bình Thản Đời Người Bình Thản - Nam Lâu Họa Giác