The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Tác giả: Chanhee
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 479 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:51:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 07: "Đừng Khóc Nhé, Cho Dù Tôi Có Xảy Ra Chuyện Gì, Cũng Đừng Khóc!"
hương 7: "Đừng khóc nhé, cho dù tôi có xảy ra chuyện gì, cũng đừng khóc!"
Tháng Mười hai, tháng của cái lạnh, mọi thứ dường như càng trở nên ảm đạm hơn. Cậu cả bận rộn với công việc sau khi được thăng chức, cô ba sắp cưới nên cũng bận rộn chuẩn bị cùng chú rể. Cậu út bận làm đồ án tốt nghiệp nên thường xuyên không ở nhà. Chỉ có cậu hai là vẫn vậy, cậu không lui tới các quán bar nhiều như trước, cậu tập trung vào giúp bà chủ quản lý công việc, thời gian rảnh, cậu chỉ ở trong phòng, thỉnh thoảng lại xuất ngoại. Không khí trong nhà càng ngày càng tẻ nhạt, chỉ có mấy cô hầu gái ngày ngày ra vào đụng mặt nhau.- An Ninh!
- Hả? – Tiếng gọi của Huệ Ân khiến An Ninh giật mình.
- Đang nghĩ cái gì mà thừ người ra vậy?
- Không có gì.
- Không khí trong nhà dịp cuối năm sao lại buồn vậy chứ. – Huệ Ân thở dài.
- Thì ai cũng có việc phải lo nên không có người ở nhà là đúng rồi.
- Cậu cả, cô ba thì không nói, cậu út cũng vậy, nay ở nhà, mai ở Mỹ, đi đi về về chóng cả mặt. Lại còn thêm vị tiểu thư nhà họ Hà nữa chứ, cứ bám cậu út như đỉa.
- Tiểu thư họ Hà?
- Đúng đấy, từ buổi party lần trước, cô ta cứ tới nhà ta suốt, bám cậu út như đỉa. Lúc đó, cậu cùng cậu hai đi Singapore nên không biết đâu.
Đúng là cô không biết thật, kể từ lần đó, cô chưa có dịp ngồi nói chuyện với cậu út, chỉ là gặp nhau trong nhà chào hỏi nhau rồi lại đường ai nấy đi. Vì quá bận rộn chăm sóc cậu hai nên cô cũng sao nhãng không để ý tới cảm xúc của cậu út.
- Giờ tớ đang rất nhàn hạ, cậu còn được cậu hai cho đi lung tung, như tớ này, chỉ có ở nhà, cậu út lúc nào cũng tự làm tất cả.
- Cậu út từ trước đã vậy rồi mà. – An Ninh cười trừ.
- Cậu thì sao? Cậu hai tốt với cậu chứ? Còn hành hạ cậu như trước không?Chuyện của cô và cậu hai đến đâu rồi...chính bản thân cô cũng chẳng biết nữa. Từ đêm ấy đến nay, cậu hai luôn giữ khoảng cách với cô, cậu không còn nhìn cô bằng ánh mắt âu yếm như trước, cậu luôn né tránh cô, luôn giữ đúng chừng mực giữa một cậu chủ lịch sự và một cô hầu gái.
- Huệ Ân, cậu út đã về, cô chuẩn bị đi nhé. – Giọng chị quản lý gọi Huệ Ân.
- Dạ vâng...Tớ đi trước nhé! – Huệ Ân vỗ vai An Ninh rồi chạy đi.
Cô vẫy tay chào với theo Huệ Ân:
- Ừ, đi nhé.
An Ninh cắm cho xong lọ hoa rồi pha một tách trà mang vào phòng cho cậu hai.
Cốc...Cốc...
- Vào đi. – Giọng cậu hai lãnh đạm.
Cậu đang chăm chú đọc đống tài liệu trên bàn, hiếm khi An Ninh thấy cậu làm việc chăm chỉ như vậy. Cô đặt tách trà lên bàn một cách lặng lẽ. Cậu chỉ liếc nhìn nó rồi lại quay về với công việc.- An Ninh.
- Dạ, cậu có gì căn dặn?
- Chuẩn bị đồ đi, chiều nay chúng ta sẽ đi Nhật.- Thưa cậu, tôi không thấy trong lịch trình của bà chủ đưa có...
- Tôi bảo chuẩn bị đồ là chuẩn bị đồ. Tôi đã báo với mẹ rồi. – Cậu hai ngắt lời An Ninh.An Ninh vâng lời trở về phòng chuẩn bị đồ đạc. Ra tới cửa, cô gặp cậu út đi cùng một cô gái lạ, An Ninh đoán chắc đó là tiểu thư họ Hà.
- Chào. – Cậu út vẫy tay chào An Ninh một cách khách sáo.
An Ninh cũng theo phép tắc mà cúi đầu kính cẩn chào hai người.
- Ai vậy? Lại là một hầu gái khác à? Nhà anh nhiều hầu gái thế Thiên Thành!
- Liên quan gì đến cô chứ? – Cậu út trả lời lạnh lùng.
- Chỉ là em tò mò thôi, nhiều hầu gái thế này không sợ bị họ dụ dỗ à?
- Đừng ăn nói linh tinh. – Cậu út gắt gỏng.- Cô là hầu gái của ai thế, tên gì vậy? – Tiểu thư họ Hà không hỏi cậu út nữa mà quay sang hỏi An Ninh.
- Dạ thưa tiểu thư, tôi là An Ninh, hầu gái phục vụ cậu hai ạ.
- Vậy à, nghe nói cậu hai nhà anh ăn chơi có tiếng, em cũng từng được nghe qua...Nhưng em vẫn thích anh hơn. – Cô vừa nói vừa quàng tay qua tay cậu út.
Cậu út rút tay ra rồi đi nhanh về phía trước, còn tiểu thư họ Hà vẫn kịp nói với An Ninh vài câu trước khi đỏng đảnh chạy theo cậu út.
- Tôi là Hà Tố Linh, hôn thê tương lai của Thiên Thành, chắc sau này chúng ra phải đụng mặt nhau nhiều đấy.
An Ninh cúi chào theo cái bóng dùng dằng của hai người đi trước. Mặc dù trông cậu út có vẻ không hài lòng, nhưng Tố Linh giống như một dư vị mới khiến cuộc sống của cậu út bớt tẻ nhạt hơn. An Ninh thôi nghĩ, nhanh chóng trở về phòng mình dọn đồ.
Ngay chiều hôm ấy cô và cậu hai có mặt tạiTokyo. Như mọi lần, cậu hai chỉ tập trung vào công việc, còn An Ninh lặng lẽ tiếp nước các đối tác của cậu, dọn dẹp, chăm lo cho bữa ăn, quần áo mặc hàng ngày của cậu, không có gì đặc biệt hơn.
Sau buổi làm việc, cậu hai gọi An Ninh tới phòng và đưa cho cô chiếc thẻ ngân hàng, An Ninh nhìn chiếc thẻ ngao ngán, bụng nghĩ cậu hai lại giở thói trăng hoa như trước kia.- Cậu hai, tôi biết phận tôi tớ không nên can thiệp vào đời sống riêng tư của cậu, nhưng cậu nên nghỉ ngơi thì hơn, tôi nghĩ việc mua mấy thứ đồ đó là không cần thiết...
- Cô nói gì vậy An?
An Ninh, thứ đồ gì không cần thiết, tôi thấy nó cần thiết đó chứ, dù gì, trong đêm đầu tiên của các cô gái, cũng nên có một bộ đồ đẹp và gợi gảm.
An Ninh tá hỏa, cô bực vì những lời lẽ quá tự nhiên có phần sỗ sàng của cậu hai.
- Cậu ở trong nước đã đành, tôi không có ý muốn xen vào việc này, nhưng những cô gái trong trắng như vậy, cậu cũng muốn cướp đi đêm đầu tiên của họ sao, nhất là những cô gái nơi xứ lạ này.
- Cô nói cái gì thế hả An Ninh, tôi không hiểu ý cô? – Cậu hai ngạc nhiên.
- Thì...thì là ý đó đó...cậu lại định qua đêm với những cô nàng người Nhật sao? Tôi nghĩ, cậu nên đợi đến lúc về nước thì hơn.span>
Cậu hai phá lên cười, cậu bóp hai thái dương rồi thở dài ngao ngán:
- Đúng là cô nhớ dai thật, nhưng lần này cô đoán trật lất rồi nhé, tôi muốn cô giúp chọn cho Thiên Mai một bộ đồ ngủ để nó mặc trong đêm tân hôn, vì mấy bộ lần trước cô chọn khá đẹp nên tôi mới nhờ cô. Vậy mà cô lại hiểu theo ý gì vậy?
An Ninh xấu hổ không để đâu cho hết, cô cúi mặt xuống bước ra khỏi phòng nhưng bị cậu hai gọi giật lại:
- À...tiện thể tìm ình một bộ đồ đẹp vào nhé, coi như là quà Giáng sinh của tôi, tôi thấy hơi mệt nên không thể đi cùng cô được.
- Cậu mệt sao? Cậu đau ở đâu, để tôi đi mua thuốc? – An Ninh lo lắng.
- Không, chỉ là mấy hôm nay không được ngủ, nên tôi muốn ngủ một giấc thôi, cứ đi chơi thoải mái đi nhé, khi nào về mua giùm tôi một chiếc hamburger là được, cô nhớ vị tôi thích ăn rồi chứ. Cứ tùy ý chọn đồ gì mà cô thích, không cần quan trọng giá cả đâu, bà cô tiết kiệm à.
An Ninh gật đầu, cô cất cẩn thận chiếc thẻ vàng lấp lánh vào trong túi rồi bước ra khỏi phòng.
Trong không khí tấp nập chuẩn bị đón lễ Giáng sinh củaTokyođông đúc, An Ninh ngơ ngác đi qua các phố phường, mọi thứ đều rất lộng lẫy và nguy nga. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng được thấy những thứ đẹp như vậy, cuộc sống chỉ gói gọn trong căn nhà nhỏ ấm cúng cùng cha mẹ hay ngôi nhà nguy nga lạnh lẽo của Lưu gia...Cô lặng lẽ ngắm nhìn dòng người ngược xuôi đắm chìm trong hạnh phúc của một mùa Giáng sinh...Những đôi yêu nhau ôm hôn nhau tự nhiên trên đường phố. An Ninh đặt tay lên môi mình, cái cảm giác được hôn thế nào nhỉ? Lắc đầu cho xua tan những ý nghĩ đó, An Ninh bước vào trung tâm mua sắm, chọn cho cô ba một bộ đồ ngủ thật đẹp và đắt tiền, cô cũng chọn ình một chiếc khăn thật đẹp và cũng dùng tiền của mình mua tặng cậu hai một chiếc khăn. Gói xong quà, cô không quên mua hamburger cho cậu hai...Ngoài trời càng lúc càng lạnh, các con đường dần đông hơn...mọi thứ đều thu hút An Ninh, nhưng cũng đã đến lúc cô phải trở về, cậu hai đang đợi cô ở khách sạn.An Ninh đẩy nhẹ cửa phòng bước vào, cậu hai vẫn đang ngủ. Cô đặt ly sữa và hambuger lên bàn rồi lại gọi cậu hai dậy.
- Cậu hai...Đồ ăn của cậu tôi đã mua về rồi...Cậu dậy ăn đi.
Cậu hai cựa mình, trên gương mặt cậu lấm tấm mồ hôi. An Ninh đặt tay lên trán cậu...đầu cậu nóng như lửa.
- Cậu hai...cậu sao thế...? – An Ninh lay cậu hai dậy.
Gương mặt cậu tái nhợt đi, mồ hôi đổ ra nhiều hơn và hơi thở gấp hơn.- Tôi không sao đâu, lấy cho tôi cốc nước...– Cậu hai mở mắt, giọng nói yếu ớt.
An Ninh vội lấy cho cậu hai cốc nước.
- Đây, nước của cậu đây.Cậu hai đón lấy.
- Tôi xin lỗi cậu, cậu ốm mà tôi không biết, tôi thật sơ ý, xin lỗi, đáng lẽ ra tôi không nên đi quá lâu như vậy...– An Ninh vừa nói vừa khóc.
Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má An Ninh, cậu hai không khỏi ngỡ ngàng. Người cậu yêu trước kia cũng đã từng khóc như thế, luôn lặng lẽ khóc bên cạnh cậu, còn cậu chỉ biết đứng nhìn, nhìn theo cái bóng bé nhỏ đang dần xa cậu mà không thể làm gì khác. Nhưng lần này sẽ không thế, cậu không thể để bất kỳ người con gái nào khóc vì cậu nữa...nhất lại là An Ninh, người mà ngay lúc này đây cậu muốn ôm chặt vào lòng.
- Đừng khóc, tôi không sao, thật mà. Hamburger của tôi đâu? – Cậu hai an ủi An Ninh.
An Ninh vội lấy chiếc hamburger trên bàn, cô đưa nó cho cậu hai.
- Của cậu đây, để tôi đi lấy nước, phải đắp khăn lên trán. – An Ninh bối rối.
Sau khi cho cậu hai uống thuốc, cô cẩn thận đắp khăn lên trán cậu rồi lau tay và vùng cổ cho cậu. Đột nhiên cậu nắm lấy tay cô...- Xem này, tay cô lạnh cóng như vậy rồi.
Cậu cầm tay cô ủ vào trong chăn và nắm chặt nó.
- Thưa cậu, tôi không sao đâu...– An Ninh rụt tay lại...Nhưng bị cậu giữ lại...
- Để yên một lát đi, khi nào nó ấm trở lại thì tôi sẽ thả tay cô ra.An Ninh không rụt tay lại nữa, cô cứ ngồi yên như thế, bàn tay cô ấm dần lên, hơi ấm từ bàn tay cậu hai đang truyền sang tay cô, hơi thở phả ra gấp gáp và nóng hổi.
- An Ninh à...– Cậu hai gọi nhỏ.
- Vâng thưa cậu...- Lần sau đừng bao giờ khóc nhé...dù cho tôi có ốm hay tôi có sao đi nữa cũng đừng có khóc nhé.
Cậu siết chặt tay An Ninh hơn.- Người tôi đã từng yêu...tôi đã làm cho cô ấy khóc quá nhiều...Chính tôi đã phá hỏng cuộc đời cô ấy...
Cậu nhẹ nhàng gối đầu lên tay cô, như một đứa trẻ đang cần hơi ấm từ mẹ.
- Cô có thể...có thể...an ủi tôi được không?
Lời đề nghị bất ngờ của cậu hai khiến An Ninh không hỏi ngỡ ngàng.
- Nhưng tôi phải an ủi thế nào??? Tôi không giỏi trong việc này lắm...
- Thì...cô cứ coi tôi như một chú cún con...
An Ninh ngượng ngùng...Cô đặt nhẹ tay lên mái tóc bồng bềnh của cậu rồi dịu dàng vuốt ve chúng.
- Ngoan nhé, ngoan nhé...
...
- Thích thật...– Cậu khẽ dụi đầu vào tay cô.
Cô lặng nhìn người con trai ấy, người con trai đang cố gắng sống tốt từng ngày trong cái môi trường nghẹt thở. Ai nói làm con nhà giàu là sướng, họ chỉ được đáp ứng đầy đủ về mặt vật chất. Nhưng tâm hồn họ lại nguội lạnh, nó bị sức mạnh của đồng tiền và quyền lực làm đóng băng, bị chữ sĩ diện, niềm kiêu hãnh chi phối...Họ không được sống thật với tình cảm của mình. Yêu cũng không dám yêu, khóc cũng chỉ biết lặng lẽ mà nuốt nước mắt vào trong lòng...
...
Cậu vuốt nhẹ đôi má cô, hóa ra dáng cô lúc ngủ là thế này đây...ngay cả khi cô ngủ gục bên cạnh cậu với tư thế xấu nhất, cô vẫn giống Bách Hợp. Không biết đã bao đêm cậu đứng trước cửa phòng cô, cậu muốn ôm chặt cô nhưng lại sợ cô bị tổn thương, cậu muốn nói với cô rằng...cậu đang phát điên lên vì cô, nhưng rồi cậu lại giữ nó trong lòng. Cậu dối lòng mình rằng rồi nó sẽ ổn, nhưng nó lại rạo rực lên khi cậu bắt gặp ánh mắt ấy. Ánh mắt thiết tha, đẹp rạng ngời ấy...
Cậu khẽ hôn lên má cô, đôi má ấm...mềm mại...Cô vẫn say ngủ...hàng mi dày khẽ rung lên, đôi mày khẽ nhíu lại...Cậu lại hôn cô, một nụ hôn thật sự, nhẹ nhàng, thoáng qua nhưng ngọt ngào đầy tình cảm...Bất chợt cô mở mắt ra...Cô co người lại khi bắt gặp ánh mắt cậu. Rất gần, khoảng cách của hai đôi môi đang chạm vào nhau.
- Cậu đang làm gì vậy?
- Chưa hết đâu...
Cậu lại kéo cô vào lòng, lần này là nụ hôn thật sâu, nụ hôn nồng nàn chất chứa từ rất lâu trong lòng cậu.
Cô không đẩy cậu ra, cô cũng muốn có nó, muốn có nụ hôn này. Trong khoảnh khắc đó, cô không muốn nghĩ gì cả, không muốn nghĩ đến thân phận giữa cô và cậu, không muốn nghĩ đến lời nói cay nghiệt của bà chủ. Bất chấp việc cô có bị tổn thương hay không, nhưng lúc này đây, cô chỉ muốn tận hưởng giây phút được đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào của cậu hai dành ình.
Đôi mắt của hầu gái Đôi mắt của hầu gái - Chanhee