They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Tác giả: Alone
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 99 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 478 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 68
ới biệt thự nhà họ Hà. Kei đi đến một căn phòng rộng được bài trí bằng những ngọn đèn pha lê rực rỡ, những đồ vật cũng làm bằng pha lê sáng lấp lánh. Ở đây có một người thanh niên trẻ đang đứng nhìn ra cửa sổ khi thấy chiếc xe hơi đen đi vào. Mái tóc xám lượn sóng dài đến vai, đôi mắt cũng mang một màu xám biếc trên khuôn mặt có vẻ như là trẻ hơn tuổi.
-Anh hai.
Kei cất tiếng gọi khi bước vào phòng, người thanh niên quay lại nhìn cậu lạnh lẽo.
-Nhật Dạ thế nào rồi?
-Cô ấy đã ổn rồi.
Nghe Kei trả lời, Khôi Vỹ không hỏi gì nữa, anh ta lạnh lùng đi tới trước mặt Kei và tát một cú trời giáng vào giữa mặt cậu. Cú tát khá mạnh cộng thêm việc Kei vừa mất một lượng máu lớn, cậu loạng choạng, nhưng vẫn im lặng, không giận dữ, không né tránh, thậm chí không đưa tay lên chùi vệt máu ở miệng mới nhòe ra. Kei đang đứng yên trước mặt Khôi Vỹ với vẻ cam chịu.
-Cậu đã làm gì? Tại sao lại để con bé trở thành như vậy.
-Em xin lỗi…
-Xin lỗi ư? Nếu nó mà có mệnh hệ gì. Tôi sẽ không để cậu sống đâu Thiên Di…
Ánh mắt xám của Khôi Vỹ trở nên sắc lẻm như muốn nuốt chững kẻ đứng trước mặt. Kei vẫn lặng im.
…-Sau khi con bé khỏe lại. Tôi sẽ làm thủ tục cho cậu và nó sang Mỹ. Cả thằng nhóc Thanh Phong nữa. Xét cho cùng thì nơi này không thích hợp với các cậu chút nào cả. Với khả năng của ba đứa thì việc vào đại học Harvard là chuyện quá dễ. Đừng ở đây lãng phí thời gian nữa. Ba năm chơi bời như thế là đủ rồi.
-Anh hai. Em không muốn về Mỹ. Kei ngước lên lo lắng.
Liếc Kei bằng ánh mắt sắc lạnh, Khôi Vỹ quát lớn bằng một giọng giận dữ ra lệnh:
-Cậu không có quyền lựa chọn đâu. Tôi không làm gì cậu là đã nhẹ nhàng với cậu lắm rồi. Con bé Nhật Dạ khỏe lại thì sang Mỹ ngay lập tức, đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho cậu đó.
-Anh hai…em thật sự không muốn về Mĩ…
-Thiên Di…Khôi Vỹ nhìn cậu nghiến răng giận dữ. -Sau tất cả những chuyện cậu gây ra cho Nhật Dạ, cậu còn dám nói như vậy sao?…Dám ngủ với nó trước khi cưới, tôi đang định trở về để hỏi tội cậu, vậy mà khi về đến nhà, tôi còn nhận được tin cậu đã khiến con bé tự tử. Cậu có biết lúc này tâm trạng của tôi như thế nào không?
-Tôi muốn xé xác cậu ra ném xuống sông làm mồi cho cá đó…
-Tôi muốn giết cậu lắm, nhưng nếu tôi làm vậy, con bé Nhật Dạ lại làm trò ngu ngốc…Thật không hiểu nổi tại sao con bé đó lại có thể yêu một kẻ như cậu chứ?
-Anh hai…thực ra em và Nhật Dạ…
-Không phải giải thích nữa. Đây là cơ hội cuối cùng tôi giành cho cậu. Nếu cậu mà còn dám từ chối nữa, tôi sẽ không tha cho cậu đâu. Cả con bé Linh Đan yêu quý của cậu nữa. Tôi không cần biết nó là con rơi của ai. Nếu cậu dám cãi lời tôi. Tôi sẽ giết chết cả cậu và con bé luôn đó. Đừng để đến lúc đó rồi mới ân hận.
-Anh hai!
-Nếu cậu còn xem anh là anh hai của cậu thì cậu nên biết cách xử xự cho đúng. Anh không muốn phải cạn tàu ráo máng với cậu, cậu cũng đừng nên chọc giận anh nữa.
-Em không muốn rời khỏi đây? Kei nhíu mày với vẻ cương quyết.
Khôi Vỹ nhìn cậu lạnh lẽo cười nhạt.
-Tại sao?
….
-Con bé Linh Đan đó tốt đến thế sao? Tốt đến mức cậu bất chấp cả mạng sống để bảo vệ cho nó, tốt đến mức cậu ruồng bỏ cả Nhật Dạ để đến bên nó. Và bây giờ cậu thà chết để không rời xa nó à?
….
-Anh sẽ giết nó!
-Anh hai…Anh không được hại cô ấy.
CHÁT!!!
Một cú bạt tai được giáng vào mặt Kei, máu trên khóe miệng cậu nhòe ra nhiều hơn, Khôi Vỹ nhìn cậu bằng đôi mắt sắc lẻm hằn học.
-Đến bây giờ mà cậu vẫn còn cố bảo vệ cho nó như vậy sao? Còn Nhật Dạ, tại sao lại làm con bé tổn thương. Từ nhỏ đến giờ, người trong nhà họ Hà yêu quý cậu nhất, trân trọng cậu nhất là Nhật Dạ, tại sao cậu lại làm nó tổn thương. Cậu là con người máu lạnh đến vậy sao? Đây là cách cậu trả ơn cho tôi vì đã cứu cậu sao. Cậu nghĩ tại sao cậu có thể sống được đến bây giờ. Tại sao cậu có thể sống thoải mái trong nhà họ Hà thay vì phải vào cô nhi viện chứ?
-Anh sẽ bỏ qua tất cả cho cậu nếu cậu chịu trở về Mĩ với Nhật Dạ.
-Nếu cậu từ chối…vậy thì Thiên Di…hãy nói lời vĩnh biệt với con bé kia đi.
Kei lặng người, đôi mắt buồn bã, rồi cậu lạnh lùng quay đi.
-Em đã hiểu rồi.
Cả ngày hôm đó Lucy cứ đứng ngồi không yên, cô lo lắng cho Nhật Dạ rất nhiều, cả Kei nữa. không hiểu sao cô bé có cảm giác bất an như sắp có chuyện gì không hay ập tới. Mới chiều tối cô đã vội vã cùng Bạch Dương đi vào bệnh viện, nhưng vừa đến cổng bệnh viện, hai người thấy Thanh Phong đã tới trước, bó hoa hồng trên tay cậu được bọc một cách vội vã, một vài cuống hoa còn dính bùn đất, có lẽ đây là những bông hoa mà cậu đã tự tay chăm sóc trong nhà thờ.
Trong phòng bệnh, Khôi Vỹ đang ngồi cầm tay cô em gái lo lắng.
-Em thấy trong người thế nào Nhật Dạ? Đã khá hơn chưa?
-Anh hai! Nhật Dạ ngước lên nhìnKhôi Vỹ, đôi môi khô mấp máy.
-Em đúng là cô bé ngốc. Khỏe lại đi rồi xem anh sẽ xử em như thế nào.
-Em xin lỗi. Nhưng…Thiên Di…
Nước mắt cô bé chảy ra, Nhật Dạ nhìn anh đau đớn, Khôi Vỹ đưa tay lên gạt giọt nước mắt trên khóe mắt cô bé cau mày.
-Đừng có khóc nữa Nhật Dạ! Anh đã giúp em giải quyết mọi việc theo đúng ý em rồi. Thiên Di sẽ…
-Nhật Dạ!!!
Hai anh em đang nói chuyện thì Thanh Phong, Lucy và Bạch Dương đi vào, thấy cô bé đã tỉnh lại mọi người có vẻ rất vui, còn cô bé nhìn ra buồn bã.
-Cậu thấy trong người thế nào rồi Nhật Dạ? Thanh Phong đặt bó hoa lên bàn nhìn cô bé lo lắng, Nhật Dạ vẫn không trả lời, nước mắt lăn từng giọt trên má, nóng hổi.
-Nhật Dạ! Mọi người đã rất lo lắng cho cậu. Tại sao cậu lại làm chuyện dại dột như vậy chứ?
Lucy nhẹ nhàng đến bên cạnh Nhật Dạ, thấy cô bạn mình đã tỉnh lại cô bé có vẻ rất vui. Suốt cả ngày nay Lucy đã như người mất hồn từ khi ở bệnh viện trở về.
-Tất cả là tại cậu…
Đột nhiên Nhật Dạ ngước khuôn mặt xanh xao lên nhìn Lucy đầy tức giận, cô bé giật mình khựng lại ngơ ngác.
-Nhật Dạ! Cậu sao vậy? Cậu đang nói gì vậy?
-Đừng giả vờ nữa. Lucy…Tất cả là tại cậu. Nếu cậu không xuất hiện thì Kei đã không rời bỏ tớ. Nếu không phải tại cậu thì tớ không phải vào bệnh viện như thế này đâu.
-Nhật Dạ…Lucy nhìn cô bé, khuôn mặt trắng bệch.
-Tớ ghét cậu lắm, Lucy!!! Tớ đã từng cứu cậu, coi cậu là người bạn gái thân nhất của mình. Tại sao cậu dám cướp đi người con trai mà tớ yêu quý nhất…Tớ ghét cậu…Tớ căm thù cậu…
Nhật Dạ hét lên giận dữ, còn Lucy thì lặng người đi, đôi mắt cô bé bối rối nhìn Nhật Dạ không biết phải nói gì. Đúng lúc đó thì cánh cửa phòng bệnh mở ra, Kei bước vào. Nhìn thấy Kei, nước mắt Nhật Dạ lại tuôn ra giàn giụa, cô bé nhìn cậu vừa có ý trách móc, vừa có vẻ vui mừng, rồi cô khóc nấc lên…
-Thiên Di…Tại sao chứ…Tại sao lại bỏ rơi tớ….Tại sao lại rời xa tớ….Cậu thật sự muốn tớ chết như vậy sao…Cậu thật sự muốn tớ chết sao…
Mọi người đều im lặng…
-Nhật Dạ! Kei đi tới nắm chặt bàn tay cô bé, đôi mắt đen thẳm đau đớn.-Xin lỗi Nhật Dạ! Tất cả là tại tớ.
-Kei…tại sao? Tớ đã yêu cậu từ rất lâu. Tại sao cậu…Nhật Dạ nói qua nước mắt. Kei vẫn im lặng, trong lòng cậu bối rối và lo lắng hơn bao giờ hết.
…-Kei…
-Nhật Dạ….Xin Lỗi cậu Nhật Dạ.
- Kei! Cậu đừng rời xa tớ được không? Tớ không muốn sống nữa nếu không có cậu…Tớ không thể sống nếu thiếu cậu…không thể…Đừng rời xa tớ…Kei…
-Ừ….
-Kei…Nhật Dạ ngước lên, đôi mắt nhạt nước. -Cậu…
-Xin lỗi Nhật Dạ. Chỉ và sự vô tâm của tớ mà tớ đã làm cậu bị tổn thương như thế này. Tớ thật là đáng trách. Tớ không biết rằng thực ra tớ đã rất yêu Nhật Dạ, người con gái mà tớ thật sự yêu thương là cậu chứ không phải ai khác.
-Kei…cậu nói thật chứ. Cậu cũng yêu tớ phải không?
-Ừ….
-Kei….cậu nói thật chứ?
-Đến bây giờ tớ mới biết cậu quan trọng với tớ như thế nào. Nhật Dạ! Cậu hãy tha lỗi cho tớ nhé, tớ sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện này nữa. Chúng ta cùng trở về Mỹ nhé!
Nước mắt Nhật Dạ vẫn tuôn rơi, nhưng trên khuôn mặt nhợt nhạt đã nở lên một nụ cười hạnh phúc. Cô bé nhoài người ôm chầm lấy Kei khóc nức nở…
Còn Lucy. Sau khi nghe xong câu nói của Kei, cô bé thấy tai mình ù đi, cả người choáng váng. Mặt đất dưới chân cô bé dường như sụp đổ. Cô đứng im nhìn người yêu mình đang ôm chặt một cô gái khác và hứa hẹn sẽ chăm sóc cô ấy suốt đời. Không biết phải diễn tả cảm xúc của Lucy bây giờ như thế nào. Chỉ có hai từ: Trống rỗng. Tất cả bổng chốc đều tan biến. Tình yêu, hạnh phúc, tương lai và cả những lời hứa. Tất cả bây giờ đều như ánh sáng sao băng lóe lên rồi vụt qua trước mặt Lucy. Thậm chí khi Kei đi qua Lucy, cậu vẫn không nói hay nhìn lại cô lấy một lần.
Kei bước ra và đi thẳng. Đôi chân của Lucy cũng chuyển động, cô bé không biết mình đang làm gì, trong vô thức Lucy cố đuổi theo bóng hình thân thương đang biến mất khỏi trước mắt mình…
-Lucy! Khoan đã!
Bạch Dương chạy ra nắm tay cô bé lại, nhưng cánh tay cô đã trượt ra khỏi tay anh. Từ trước đến giờ chưa có ai giữ được Lucy, ngoài Kei. Đúng vậy. Chỉ có Kei là người duy nhất có thể giữ tay Lucy lại, nhưng bây giờ thì cậu ấy đã không làm như vậy nữa. Kei đang rời xa Lucy…
-Kei! Kei!!!!!
Lucy cố gắng đuổi theo Kei, nhưng dường như cậu không còn nghe tiếng gọi của Lucy nữa. Kei lẳng lặng bước vào xe của Khôi Vỹ đi thẳng. Lucy vẫn đuổi theo hình bóng của Kei cho đến khi chiếc xe mất hút vào con đường vàng rực ánh điện.
Cô bé dừng lại. Ngồi phịch xuống đường như một cái xác rỗng. Những ngôi sao lấp lánh thi nhau tuôn ra trên khóe mắt của Lucy, cô bé cứ ngồi bên vệ đường khóc nức nở. Kei nói là sẽ sang Mĩ cùng Nhật Dạ ư? Cậu ấy chỉ đùa thôi phải không? Lucy không muốn mất Kei, cô không muốn Kei rời bỏ mình.
-Kei….
Trời về đêm càng lúc càng trở nên lạnh ngắt, những hạt mưa tí tách rơi, bây giờ đang là mùa mưa mà. Dù cơn mưa này không phải là to nhưng nó cũng có thể làm cho người ta rét buốt. Riêng Lucy thì không, trái tim cô bé đã thành băng và tan ra thành từng mảnh rồi. Bạch Dương và Thanh Phong đã đi tìm Lucy suốt cả buổi tối, không biết cô bé đã chạy đi đâu hay đã lạc đường rồi. Mãi hơn 12h00 mới thấy cô bé thất thiểu đi trên con đường gần nhà thờ như một người mộng du. Bạch Dương vội dừng taxi chạy lại. Váy áo cô bé đã ướt sũng, mái tóc bết nước.
-Lucy! Em đã đi đâu vậy? Em không sao chứ?
Cô bé gục vào người Bạch Dương, cả người cô lạnh ngắt, tuy vậy Bạch Dương vẫn cảm nhận được cánh tay mình bên mặt Lucy còn ấm nóng, nước mắt cô đang hòa vào nước mưa. Lạnh buốt.
-Không phải sự thật. Đây không phải sự thật. Anh Bạch Dương…đây không phải sự thật phải không?
-Lucy!!!
Ôm chặt lấy Bạch Dương, cả người cô run lên bần bật, nhưng không hẳn vì lạnh, cô bé đang đau, đau vì trái tim vừa bị tổn thương và sợ hãi…
Những ngày sau đó Nhật Dạ cũng được đưa về nhà, cô có một bác sĩ riêng luôn túc trực bên cạnh 24/24. Kei và Phong đều phải trở về nhà họ Hà. Khôi Vỹ đang làm thủ tục để họ nhanh chóng sang Mỹ trong thời gian sớm nhất.
Đợi gió giao mùa Đợi gió giao mùa - Alone