"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Tác giả: Alone
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 99 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 478 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 60
Ở một nơi khác.
Cũng có người đang đau vì bị người yêu phản bội. Lucy vẫn ôm chặt Nyako nằm bẹp trên giường. Cô bé không khóc nữa, đôi mắt ráo hoảnh nhìn vào bức tường trước mặt. Đến bây giờ cô vẫn không thể tin được những điều mình vừa chứng kiến là sự thật. Kei không phải là một con người dễ dãi, Nhật Dạ lại là một cô gái trong sáng ngây thơ. Không thể nào hai người lại làm ra chuyện này được. Lucy không thể tin được… Nhưng mổi lần lòng tin của cô bé khơi lên thì nó lại bị dập tắt ngay bởi hình ảnh khi sáng đã đập vào mắt cô…
Kei và Nhật Dạ nằm bên nhau… Không một mảnh vải trên người…
Hai tay cô bé nắm chặt vào đệm. Chuông điện thoại của Lucy rung lên. Không cần nhìn cô bé cũng biết ai đang gọi ình. Không biết từ sáng đến giờ Kei đã gọi cho cô bao nhiêu lần, nhắn tới bao nhiêu tin nhắn. Cô bé vẫn nằm yên trên giường không động đậy.
-Lucy! Lucy ơi!!!!
Có tiếng Kei vang lên từ ngoài cổng, cô bé giật mình nhỏm dậy.
-Lucy! Ra gặp tớ đi Lucy. Lucy!!!!
Kei đập rầm rầm vào cánh cửa gào lớn. Lucy vẫn ngồi im trên giường không động đậy. Cô bé ghét Kei, giận Kei và không muốn nghe cậu nói bất cứ điều gì nữa. Tất cả những gì Lucy có trong đầu bây giờ chỉ là một nỗi căm giận đối với người yêu quý đã phản bội lại mình mà thôi.
Suốt ba ngày sau. Lucy không bước ra ngoài nữa bước, cô bé sợ rằng mình sẽ gặp lại Kei vì cô biết Kei vẫn luôn chờ cô ở bên ngoài. Lucy sợ phải đối diện với cậu. Sợ sẽ phải nhớ lại cảnh tượng đáng ghét một lần nữa…
Mặc dù vậy trong lòng Lucy vẫn luôn hi vọng, những gì mà cô thấy chỉ là một cơn ác mộng, nó không phải sự thật. Suốt những ngày Lucy giam mình trong phòng hầu như ngày nào Kei cũng đến và chờ đợi cô bé trước cổng nhà. Dựa lưng vào cổng và nhìn lên bầu trời xanh buồn bã. Tại sao mọi chuyện lại ra nông nổi này. Đáng lẽ Lucy và Kei đang rất hạnh phúc cơ mà.
-Thiên Di! Sao cháu lại đứng đây?
Đang thẩn thờ suy nghĩ thì có một chiếc taxi dừng lại trước mặt cậu, chú Khánh và Bạch Dương bước ra nhìn cậu ngạc nhiên, cậu nhóc cúi đầu chào nhưng vẫn lặng im không nói gì, đôi mắt buồn hiu, chú Khánh chăm chú nhìn một lát rồi mỉm cười:
-Hai đứa đang giận nhau đấy à? Hiếm thấy đó!
Kei gượng cười. Lần này thì không phải chỉ là giận nhau đơn thuần nữa rồi.
-Được rồi, vào nhà đi nào!
Chú Khánh mở cửa và đưa cả Kei vào. Lucy ở trong phòng nhìn ra, cả người cô bé run rẩy, Lucy vẫn chưa đủ can đảm để gặp lại Kei, mặc dù cô bé không có lỗi gì cả. Nhưng Lucy vẫn sợ phải đối diện với Kei. Sợ phải nghe cậu ấy nói những gì mà cô không muốn nghe.
-Lucy!
Nhưng dù muốn hay không thì Kei vẫn đã tới gặp cô bé rồi. Cậu ấy đã lên phòng Lucy và đang đứng ngay trước mặt cô, Trái tim Lucy đập mạnh trong lồng ngực, đôi mắt cô bé buồn bã nhìn Kei.
Im lặng…
-Lucy!!!!
- Cậu có thể giải thích cho tớ nghe được không?
Sau cùng thì cô bé cũng lên tiếng, thu hết can đảm và thốt ra câu hỏi đã quay cuồng trong đầu mình bao nhiêu ngày qua. Kei cúi xuống tránh ánh mắt cô bé gượng gạo:
-Tớ và Nhật Dạ không hề có chuyện gì cả. Lucy! Những gì mà cậu nhìn thấy hôm đó chỉ là hiểu lầm thôi. Thực sự tớ và Nhật Dạ không hề có chuyện gì cả…
Kei nhìn Lucy, ánh mắt cậu hơi run, buồn bã và tha thiết như đang trông đợi một điều gì đó rất quan trọng từ người con gái trước mặt cậu. Lucy ngước lên, đôi môi mím chặt giận giữ.
-Không có chuyện gì cả? Cậu thấy tớ giống con ngốc lắm sao Kei? Cậu và Nhật Dạ đã nằm ngủ cùng nhau mà cậu vẫn giải thích là không có chuyện gì sao? Cậu đang kể chuyện cười sao?
-Lucy. Những gì tớ nói là sự thật. Tớ chưa hề làm gì có lỗi với cậu cả. Hãy tin tớ Lucy!
-Vậy cậu giải thích đi. Tại sao Nhật Dạ lại ngủ cùng cậu. Tại sao hai người…
Kei nhăn mặt, đôi mắt khổ sở lúng túng tránh cái nhìn đầy giận dữ của Lucy. Cậu không thể giải thích cho Lucy được, cậu không thể kể lại cho cô ấy nghe sự thật được, nhưng Lucy thì không thể hiểu được nỗi khổ tâm của cậu, cô bé vẫn còn rất giận Kei. Nhất là khi Kei tránh ánh mắt của cô và không thể giải thích cho cô nghe chuyện gì đã xảy ra trong đêm đó.
-Cậu đi đi Kei.
-Lucy…
-Tớ ghét cậu!!! Tớ không muốn nhìn thấy cậu nữa… Lucy nhìn Kei với đôi mắt lạnh lùng và căm giận,
-Lucy…Kei ngước lên nhìn cô đau khổ. Bàn tay hơi run đưa lên muốn chạm vào vai cô bé trước mặt, nhưng cậu không đủ can đảm…
-Cả đời này tớ cũng không muốn nhìn thấy cậu nữa. Cậu đi đi.
-Lucy…. Đừng như vậy mà Lucy. Chúng ta không thể kết thúc như thế này được.
Kei đi lại gần cô bé, ánh mắt cậu xa thẳm, đau đớn và có cái gì đó như là sự tuyệt vọng khi nghe những lời Lucy vừa nói, đôi tay run rẩy của cậu từ từ đưa lên khuôn mặt bé nhỏ đang rơm rớm nước mắt của Lucy rồi ôm chầm lấy cô bé. Vội vàng, sợ hãi và xót xa.
-Tớ yêu cậu Lucy! Tớ không muốn mất cậu. Hãy tin tớ Lucy. Tớ chưa bao giờ phản bội cậu và cũng không bao giờ phản bội cậu. Lucy!
Lucy im lặng. Đầu cô bé rối tung lên, những hình ảnh đáng ghét vẫn hiện về, rõ mồn một, trái tim Lucy như vỡ tan ra, nhưng những gì mà Kei nói lại đem tới cho cô bé một chút hi vọng. Cô bé nhắm chặt mắt, trái tim thắt lại với những câu hỏi trái ngược nhau.
“Kei. Cậu coi tớ là con ngốc sao? Chính tớ đã thấy cậu ôm chặt Nhật Dạ khi cả hai người không mặc đồ và nằm trong chăn cơ mà. Vậy mà cậu vẫn nói là không phản bội tớ được ư?”
Nhưng đến đây đầu cô bé lại vang lên một lời bào chữa cho Kei, “Kei chưa từng nói dối, những gì mà Lucy biết về Kei thì Kei là con người đứng đắn, cậu không thể làm ra những chuyện như thế này được”.
Nhưng mà…
Lucy như phát điên lên, những hình ảnh đó… Kei và Nhật Dạ…
-Buông tớ ra!!!
RẦM!!!!!
Lucy xô mạnh Kei ra ngoài và đóng sầm cửa lại. Kei ở bên ngoài, đưa tay chống vào tường, cậu gục đầu xuống thất vọng. Lucy đã không tin cậu. Mà đúng là không thể bắt cô bé tin cậu. Chính Lucy đã tận mắt chứng kiến cậu nằm ngủ cùng Nhật Dạ cơ mà. Dù Kei có vô tội đi nữa thì “tình ngay lí gian” cậu không thể minh oan ình được. Kei vẫn cứ đứng lặng mãi ngoài cửa phòng Lucy buồn bã, không biết đã mấy tiếng trôi qua cậu mới có đủ sức đi từng bước chậm chạp xuống dưới nhà.
Lucy biết Kei đã đứng ngoài phòng mình rất lâu. Khi cậu đi rồi cô bé mới thấy nhói lòng, cô chỉ muốn chạy ra khỏi phòng ngay lập tức, muốn giữ Kei lại, muốn ôm chặt lấy cậu ấy, muốn quên ngay đi cơn ác mộng mà mình đã gặp. Nước mắt cô bé rớt xuống tay, bỏng rát. Lấp ló qua bức rèm cửa sổ, Lucy thấy Kei đã đi ra đến cổng vẫn dừng lại ngước lên phòng Lucy buồn bã…
Đợi gió giao mùa Đợi gió giao mùa - Alone