Love, like a mountain-wind upon an oak, falling upon me, shakes me leaf and bough.

Sappho

 
 
 
 
 
Tác giả: Alone
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 99 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 478 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47
uổi sáng. Trời se se lạnh, những tia nắng đầu tiên đã lách mình qua đám sương mù trắng xóa, mấy con chim sâu chăm chỉ cũng đã ríu rít chuyền cành tạo nên những âm thanh vui nhộn, đang say sưa trong chăn ấm, Lucy nghe như có tiếng ai đó đang gọi tên mình:
-Lucy! Dậy thôi. Dậy đi học nào!
Cô nhóc vẫn không nhúc nhích. Ai lại gọi cô vào lúc này chứ, chắc là mơ. Lucy đang mơ thôi. Mặc kệ đi. Cố thyết phục mình bằng những suy nghĩ lười biếng đó, cô nhóc kéo chăn trùm kín đầu không thèm mở mắt ra để xác định xem có phải mình mơ hay không.
-Lucy! Dậy thôi!
Tiếng nói đáng ghét vẫn vang lên. Đúng là một giấc mơ quái quỷ mà, cô nhóc vẫn co ro người không nhúc nhích.
“Bụp..”
Đột nhiên có một vật gì đó rơi mạnh vào ngực Lucy, cô bé bật dậy hốt hoảng:
-Á Á Á…Gì vậy? Cái gì vậy? Kẻ nào muốn ám sát mình vậy?
Thứ nặng trịch vẫn bám lấy ngực Lucy, cô bé mắt nhắm mắt mở đưa tay xuống kiểm tra. Nó là thứ gì đó vừa ấm vừa mềm…
-Ngoao!!
Cuối cùng thì nó cũng lên tiếng. Thì ra đó là một con mèo. Con mèo tiến lên dụi đầu vào cổ Lucy và đưa cái lưỡi rát cháy của mình liếm liếm lên cổ cô bé, bây giờ Lucy mới tỉnh người nhìn xuống thắc mắc:
-Nyako! Sao mày lại ở đây? Con mèo nằm kêu hừ hừ hạnh phúc trong lòng Lucy, không thèm trả lời.
-Tại nó quậy quá nên bị trục xuất ra khỏi nhà thờ. Tớ được giao nhiệm vụ đem nó về trả lại cho cậu đó. Kei ngồi bên cửa sổ nhìn Lucy chằm chằm.
-Hì hì hì…!
Lucy đưa tay vuốt ve con mèo. Cô về nhà cũng được một tuần rồi mà quên béng mất việc qua nhà thờ đón nó.
-Này! Hôm nay là buổi học đầu tiên của học kì hai, là sao đỏ chắc cậu không định đi trễ đó chứ?
-Hả? Lucy há hốc miệng đưa tay lên dụi dụi mắt. –Buổi học đầu tiên. Đúng rồi!
Hôm nay đã bắt đầu vào học kì hai, thế mà Lucy quên béng đi mất. Cô nhóc hét toáng lên, nhảy bật ra khỏi giường chạy vèo vào nhà tắm, con mèo rơi “bịch” xuống đất nhăn nhó. Nó đi lại nhảy lên lòng Kei ngủ tiếp. Được khoảng năm giây thì Lucy ở trong nhà tắm lao ra chạy lại tủ đồ vội vàng lấy bộ váy đồng phục và chiếc khăn rồi lại lao vào nhà tắm. Cánh cửa nhà tắm lại bị đóng “rầm” lần thứ hai một cách tội nghiệp. Kei ngồi trên cửa sổ nhìn theo lắc đầu rồi đưa tay vuốt ve con mèo.
-Nhanh lên Kei! Trễ bây giờ!!! Sau 15 phút thì cô nhóc cũng đồng phục chỉnh tề, khoác chiếc cặp và lôi vội Kei đi.
-Mới 06h00 thôi! Không cần phải vội thế đâu!
-Hả? Lucy nghệt mặt nhìn lại chiếc đông hồ. Đúng là mới có 06h00. Cô nhóc thở phào nhìn kẻ trước mặt, không hiểu sao tên này lại tới ám mình sớm thế.
-Xuống nhà đi nhóc! Có người đang đợi cậu đó.
Kei kéo Lucy đi xuống. Ngoài Bạch Dương ra thì Kei bây giờ là người thứ hai coi nhà Lucy như nhà mình rồi. Vừa nhắc đến Bạch Dương thì anh ấy cũng đang ngồi ở phòng khách nhìn hai đứa nhóc mỉm cười.
-Dì Thanh! Anh Bạch Dương!!! Hai người đã về rồi.
Cô bé mừng rỡ lao vào ôm chầm lấy Bạch Dương. Cánh tay của anh đã được tháo bột, nhờ có các bác sĩ giỏi cộng thêm thể lực rất tốt của Bạch Dương, vết thương của anh hồi phục rất nhanh.
-Lucy! Bạch Dương đẩy cô bé ra nhẹ nhàng.
-Dạ!
-Trong thời gian qua đã có chuyện gì xảy ra với em?
Cô bé ngước lên. Bạch Dương đang nhìn thẳng vào mắt cô, ánh nhìn thật nghiêm khắc. Có lẽ anh ấy đã biết được những chuyện xảy ra khi anh ấy vắng mặt. Lucy cảm thấy hơi lo lắng, trong suốt một tháng qua Lucy đã không nói gì với anh về những chuyện đã xảy ra, có thể Bạch Dương sẽ bực mình đây. Dù vậy cô nhóc vẫn cố chối.
-Không ạ!!! Không có gì cả. Mọi thứ đều bình thường…
-Không cần nói dối anh nữa, chú Khánh kể cho anh nghe hết rồi. Tại sao có chuyện xảy ra mà em không nói cho anh biết. Sao lại tự giải quyết một mình. Hả???? Bạch Dương nhìn cô bé giận dữ, Lucy giật mình lùi lại phía sau nhìn anh lo lắng. Bạch Dương nổi giận thật rồi.
-Em xin lỗi anh, Bạch Dương. Nhưng em…
-Em không cần đến anh nữa phải không? Bạch Dương vẫn nhìn Lucy giận dữ, đôi mắt đẹp dịu dàng của anh sau cặp kiếng bây giờ nhìn thật đáng sợ.
-Bạch Dương…
-Lucy!!!! Em làm anh bực mình quá. Anh thật không biết phải làm sao với em nữa.
-Em…
-Sao em không báo cho anh biết mọi chuyện?
-Em sợ anh và dì sẽ lo lắng…
-Đó không phải lí do!!! Hải Dương quát lớn. Lucy co rúm người lại nhìn anh sợ hãi.
….
-Vì anh vô dụng, yếu đuối? hay vì em nghĩ rằng anh không thể bảo vệ được cho em. Tại sao em phải cố gắng tự mình đối đầu với nguy hiểm chứ. Sao không nói với anh là có kẻ muốn hại em. Sao không nói cho anh biết là chú Khánh bị tai nạn, sao không nói với anh là em cần được giúp đỡ. Em làm anh thất vọng quá…
-Anh Bạch Dương!
-Bạch Dương! Vì bọn em nghĩ là sẽ bảo vệ được Lucy nên em đã nói bạn ấy đừng cho anh biết chuyện này, anh đừng trách Lucy, bạn ấy cũng đã trải qua rất nhiều chuyện rồi…
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Kei vội xen vào đỡ lời cho Lucy, nhưng dường như cậu chỉ đổ thêm dầu vào lữa hơn, bằng chứng là Bạch Dương vẫn không hết giận và khuôn mặt anh càng đằng đằng sát khí hơn, anh liếc nhìn sang Lucy lạnh lẽo.
-Vậy à? Lucy!!! Vậy là em đã không cần anh nữa rồi sao..? Mà có lẽ anh là kẻ vô dụng thật. Từ trước đến giờ chỉ có thầy Long và em là luôn giúp đỡ anh thôi, anh chưa từng làm được gì cho thầy và em cả. Đúng là anh không nên trách em. Kẻ đáng trách phải là anh mới đúng…
Bạch Dương buồn bã quay bước đi, ánh mắt lạnh lẽo sau đôi mắt kính xanh biếc. Anh thật sự thấy thất vọng vì bản thân mình, ngay cả hai đứa bạn mới quen biết của Lucy còn hữu dụng hơn cả anh. Thật đáng thất vọng vì anh đã thề trước mộ của thầy mình là sẽ bảo vệ người thân duy nhất còn lại của ông bằng mọi giá. Vậy mà bây giừ anh chỉ là kẻ vô dụng.
-Bạch Dương!!!
Lucy giật mình, cô bé vội chạy lại ôm chầm lấy anh từ phía sau. Vài giọt nước mắt trong suốt thấm ướt chiếc sơ mi trắng của anh. Bạch Dương giận cô, anh lo lắng cho Lucy rất nhiều. Vì vậy anh mới giận cô. Đúng là Lucy không nên giấu anh chuyện này. Từ trước đến giờ Lucy đã làm cho anh lo lắng rất nhiều, bây giờ còn làm anh ấy buồn như vậy. Thật đáng trách!
-Em xin lỗi Bạch Dương. Em sai rồi. Xin lỗi anh. Em không muốn làm anh lo lắng. Em không muốn anh vì em mà gặp nguy hiểm nữa. Em sợ lắm. Em sợ anh sẽ lại bỏ em mà đi giống như bác Long nên em không dám nói với anh và dì Thanh. Em biết em sai rồi. Đáng lẽ em không nên giấu hai người. Em xin lỗi…
-Xin lỗi anh Bạch Dương…Xin lỗi anh. Em rất thương anh. Anh không phải kẻ vô dụng mà là một người rất quan trọng với em. Vì vậy em mới không muốn anh tiếp tục gặp nguy hiểm vì em. Nhưng em đã sai rồi. Đây không phải vấn đề của riêng em. Em biết mình đã sai khi giấu anh chuyện này. Em xin lỗi. Bạch Dương…
Cô bé vừa khóc vừa ôm chặt lấy Bạch Dương, anh bây giờ cũng dịu lại, không còn giận cô bé nữa. Đúng là anh không nên giận Lucy. Nếu anh là cô bé, anh cũng sẽ làm như vậy. Anh không hề muốn giận cô bé. Chỉ vì anh quá lo lắng cho cô mà thôi.
-Anh Bạch Dương. Lần này là do lỗi của bọn em. Anh đừng trách Lucy nữa. Dù gì thì mọi chuyện cũng đã ổn rồi mà.
-Được rồi Bạch Dương! Mọi chuyện đều là do chú mà ra cả, trong chuyện này chú mới là người đáng trách. Cháu đừng giận Lucy nữa.
-Bạch Dương! Mọi chuyện cũng ổn rồi. Bỏ qua cho cô bé đi. Cháu làm con bé khóc rồi này!
Chú Khánh và dì Thanh cũng lên tiếng giảng hòa, Bạch Dương hơi nhíu mày nhìn mọi người, thực ra anh đâu có muốn làm cho Lucy khóc đâu. Cô bé lúc này mới lên tiếng:
-Em xin lỗi anh, Bạch Dương. Em hứa từ nay về sau sẽ không như vậy nữa. Anh đừng giận em nữa…
Anh quay lại nhìn Lucy, đôi mắt cô bé ướt nước nhìn anh khẩn thiết, Bạch Dương nhíu mày rút ra chiếc khăn mùi xoa lau nước mắt cho cô bé, lấy giọng dịu dàng:
-Được rồi. Đừng khóc nữa. Em khóc xấu lắm đó Lucy!
-Anh không giận em nữa chứ?
-Hừm! Không giận nữa.
-Thật không?
-Thật! Nhưng lần sau đừng có mà xử xự ngu ngốc như vậy nữa…
-Bạch Dương!!! Em thương anh nhất.
Cô bé tít mắt lại ôm chầm lấy anh. Bạch Dương thở dài. Con nhóc này đúng là biết cách làm cho anh bực mình. Nhưng không hiểu sao anh vẫn không thể giận nó được. Càng giận chỉ càng thấy thương nó thôi.
-Được rồi Lucy đi học đi. Tối nay anh dẫn mấy đứa đến Mimosa uống nước. Giờ thì đi học đi không trễ đó.
-Hơ….Dạ!!!!
Ngày đầu học kì hai.
Xe bus chật ních chổ. Lucy nhìn Kei thắc mắc. Trước đây cậu ta thường đi học bằng mô tô với Thanh Phong mà. Không hiểu sao bây giờ lại có “nhã hứng” chen chúc trong cái xe bus này với Lucy nữa. Đang mơ màng với cơn buồn ngủ, chợt xe bus thắng gấp. Tất cả hành khách trên xe chúi về phía trước. Lucy cũng bị lao theo. Cũng may trước mặt Lucy là Kei. Lưng cậu đã che chắn cho cô bé khỏi ngã về phía trước.
-Không sao chứ Lucy?
-À…Không…
Nắm chặt tay vịn, Kei ôm lấy Lucy để cô giữ thăng bằng. Lucy lắc đầu, cô bé nhìn Kei đỏ mặt. Trong một thoáng ngã vào người Kei, Lucy chợt thấy có một cảm giác mơ hồ, xao xuyến…
-Ôi! Lucy! Lâu rồi không gặp!
Vừa mới ló đầu vào lớp học, đã thấy đám con gái lao xao. Chợt họ khựng lại khi nhìn thấy Kei bên cạnh Lucy. Mấy cặp mắt tò mò liếc hai người rồi nhìn nhau cười bí hiểm.
-Hạnh phúc quá! Đi học mà còn dung dăng dung dẻ nắm tay nhau sao? Không ngờ chỉ một tháng nghỉ mà tình cảm hai cậu lại tiến triển nhanh tới mức đó.
Lucy và Kei giật mình quay lại nhìn nhau, rồi nhìn xuống tay mình. Đúng là hai người đang nắm tay nhau thật. Tá hỏa khi nhận ra điều này, hai đứa nhóc vội buông ra, đỏ mặt quay đi.
Tai hại! Thật là tai hại. Tất cả là do thói quen của Kei mổi khi đi với Lucy. Chỉ vì cậu lúc nào cũng nắm tay Lucy nên mọi người mới hiểu lầm như thế. Kei không nói gì. Cậu lẳng lặng đi vào bàn ngồi. Còn mấy cô nàng vịt bầu to miệng thì phấn khích thi nhau loan tin bằng những giọng oang oang chua chát:
-Tin động trời…
-Tom-Lucy và Jerry-Kei đã thành một đôi…
-Có vẻ như họ là cặp đôi mới nhất trong năm nay…
-Cặp đôi hoàn hảo…
Những tiếng lào xào bắt đầu rộ lên, Lucy và Kei mặt mày đỏ bừng đành ngồi im chịu trận. Đột nhiên cánh cửa lớp mở “cạch” ra. Nhật Dạ và Thanh Phong bước vào, rực rỡ như hai mặt trời bé nhỏ trong lớp học. Thấy đám con gái xôn xao. Thanh Phong nhìn Lucy mỉm cười.
-Các cậu tới lâu chưa? Có chuyện gì mà xôn xao vậy?
Lucy nhìn cậu dở khóc dở cười. Hoa Chanh lanh chanh chạy lại xí xớn:
-Nhật Dạ! Cậu đã có một đối thủ nặng kí rồi. Kei và Lucy đã nắm tay đi vào lớp, và xem tình hình có vẻ như họ còn tiến xa hơn nữa.
Nhật Dạ liếc mắt nhìn Hoa Chanh rồi liếc sang Lucy hầm hầm. Cô nhóc Lucy tái mặt, suýt khóc vì bị ánh mắt đầy sát khí của Nhật Dạ nuốt chửng. Nhật Dạ nổi giận sao? Thảm họa rồi!
-Ô là la! Vậy là sắp xảy ra chiến tranh giữa các vì sao rồi. Một cuộc thánh chiến đầy thú vị đây. Ha ha ha. Không biết giữa lớp trưởng Hà Nhật Dạ xinh đẹp và sao đỏ Hoàng Linh Đan đáng yêu ai sẽ là người chiến thắng, thật tò mò quá đi. Tình yêu tay ba đúng là thú vị mà…
-Thôi tự biên tự diễn đi Hoa Chanh! Lucy vội chạy tới bịt miệng cô bạn nhiều chuyện.
-Tớ không tự biên tự diễn. Chính mắt bọn tớ thấy hai cậu nắm tay nhau vào lớp mà. Các cậu còn nhìn nhau với ánh mắt đầy tình tứ nữa chứ. Quay sang Kei, cô bé hỏi lớn- Kei! Cậu rất yêu Lucy mà?
“Phải không Kei”
Cả lớp ùa lên phụ họa.
-ĐÙA ĐỦ RỒI ĐẤY!!!!
Mọi người giật mình vì tiếng ba lô vứt rầm xuống bàn. Nhật Dạ quay sang kết thúc câu chuyện bằng một giọng sư tử hống. Cả lớp được một phen rợn tóc gáy. Giờ thì họ đã nhớ cô lớp trưởng của mình là người đáng sợ như thế nào. Dám chọc cô ấy nổi giận thì sẽ hết đường cơm cháo! Tất cả cùng cười trừ và lẳng lặng bước vào chổ ngồi. Chỉ có Hoa Chanh là vẫn bình tĩnh mỉm cười khoái trá.
Cả buổi hôm đó Lucy không thể nào nghe giảng được. Chổ nào mọi người cũng lào xào, bàn tán về cô và Kei, mỗi lần nhìn vào ai là họ lại mỉm cười với cô đầy ẩn ý. Lucy vừa khó chịu vừa xấu hổ. Đã thế Nhật Dạ đôi lúc còn nhìn cô đầy sát khí nữa chứ. Đúng là thảm họa mà…
Nhưng đó chưa phải là tất cả…
Giờ ra về, mọi người lại xúm vào tra hỏi hai tội nhân đáng thương. Không hiểu vì lí do quái quỷ gì mà hai phe con trai, con gái trong lớp lại cá cược nhau xem giữa Lucy và Kei ai là người chủ động trước. Đám con trai thì cho rằng Kei là người chủ động, đám con gái lại cho rằng người đó phải là Lucy, không bên nào nhường bên nào. Thế rồi họ bắt đầu chiến dịch tra khảo:
-Nào Lucy! Khai ra mau đi. Hai người đã bắt đầu từ khi nào. Ai là người tỏ tình trước hả?
Lucy miệng méo xệch mếu máo nhìn lũ bạn nhiều chuyện. Kei cũng bị đám nam sinh vây quanh tra hỏi. Tình hình xem ra còn nghiêm trọng hơn cả Lucy. Không thể trông chờ vào sự giúp đỡ của cậu ấy được. Lucy quay sang nhìn Thanh Phong khẩn thiết. Nhưng cô nhóc giật mình. Thanh Phong vẫn ngồi im ở ghế và nhìn Lucy có vẻ dò xét. Hình như cậu đang suy nghĩ rất nghiêm túc về một vấn đề gì đó có liên quan đến Lucy thì phải…
-Nói mau Lucy! Ai là người tỏ tình trước? Nụ hôn đầu tiên của hai người diễn ra ở đâu? Ai là người chủ động?
Linh Nga nhào lên lay vai Lucy dồn dập, cô nhóc mặt mũi đỏ bừng, hai mắt hoa lên xoay tròn như chong chóng. Nụ hôn đầu tiên ư? Diễn ra trên bờ sông. Do Lucy chủ động (mặc dù chỉ là tai nạn nhưng đúng là do Lucy chủ động). Không lẽ nói với mọi người như vậy sao?
-Ai là người tỏ tình trước?
-Hai người bắt đầu từ khi nào?
-Lucy…
Đầu Lucy quay cuồng với mớ câu hỏi của lũ bạn gái, đột nhiên cô nhóc hét toáng lên:
-Á…Á…Á…Sâu kìa. Trong phòng có con sâu kìa!!!
-Á…Á…Á!!!
Không biết có thật hay không, nhưng nghe nói đến sâu thì đám con gái hoảng loạn lên, chạy xô ra ngoài, có người còn nhảy dựng lên bàn la hét ầm ĩ…
-Hừm!
Lucy mỉm cười đắc ý. Đúng là ngây thơ mà. Cô nhóc đã đánh được vào tâm lí sợ hãi những thứ dường như vô hại của lũ con gái. Chơi với nhau suốt cả một học kì mà mọi người còn không nhớ cô nhóc là người mưu mẹo như thế nào. Chỉ chờ có thế, trong tình hình cả lớp đang hỗn loạn. Lucy chuồn thẳng ra ngoài. Khi mọi người biết rằng mình đã bị lừa thì đã quá trễ. Lucy đã chạy tuột ra ngoài sân rồi. Kei cũng nhân cơ hội chuồn mất. Cả lớp được một phen tức ói máu hò nhau đuổi theo hai người. Nhưng vô ích. Xuống được đến nơi thì hai cái bóng đã biến đâu mất dạng rồi…
Đợi gió giao mùa Đợi gió giao mùa - Alone