Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kuro Mèo Đen
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 50 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 612 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:03:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
hật ra, nói là bạn thân từ nhỏ cũng chưa đúng cho lắm. Ban đầu, Đông Dương rất ghét Sun. Sun lúc nhỏ là 1 cô bé rất dễ thương, hồn nhiên lại ngay thẳng. Đông Dương đã thích cô bé hàng xóm nhà mình từ khi nào không hay.
Sun ngày nhỏ luôn lẽo đẽo đi theo Đông Dương. Lần nào Đông Dương cũng lạnh lùng hất bỏ tấm chân tình của Sun. Biết bao lần vì Đông Dương mà Sun khóc nhè. Nhưng anh chưa từng 1 lần để tâm.
Sun ngày nhỏ cũng rất can đảm. Mặc kệ bị Đông Dương hất bỏ đến thế nào, cô vẫn kiên trì bám theo Đông Dương từng ngày. Đông Dương nhiều lần giả tạo cố tình đối tốt với Sun.
Nhưng Đông Dương không biết rằng, đấy là thứ tình cảm chân thật trong lòng mình. Đông Dương ở trường thường hay bị xa lánh, chỉ có mỗi Sun đeo bám. Còn Sun, ở trường như 1 mặt trời nhỏ, biết bao nhiêu người vây quanh.
Cũng nhờ thế, Đông Dương cũng có thêm được rất nhiều bạn bè. Nhưng hoàn toàn chỉ là nhờ Sun. Đông Dương cảm thấy rất uất ức, lại rất muốn hành hạ Sun cho bõ tức. Biết bao lần muốn ngược Sun, nhưng thật sự không nỡ.
Sun lại vẫn thờ ơ như không. Một ngày, Đông Dương được 1 số bạn nam rủ đi chơi. Trùng hợp thay, ngày đó lại là ngày hẹn với Sun. Bất chấp năn nỉ của Sun, lại băn khoăn giữa việc lần đầu được đi chơi cùng bạn, thật khó để chọn.
Đông Dương đã quyết định, đi chơi cùng bạn bè. Cho dù có bỏ mặc Sun 1 lần, chắc cũng không sao đâu. Đã khéo từ chối Sun, nhưng tiếc thật, Sun vẫn khóc lóc đòi Đông Dương. Thật khó để quyết định.
Đông Dương nghĩ ra 1 trò chơi để lừa bịp Sun. Trò chơi cũng chỉ là 1 thứ dành trò trẻ con: Trò nhắm mắt trốn tìm. Đông Dương tự dưng muốn chơi trò này với Sun. Sun ngây thơ, tươi cười nghe theo.
Sun nhanh chân đi trốn, nhưng thật sự không biết người tìm có ý đồ gì. Thấy không gian yên tĩnh hẳn, Đông Dương nhón chân nhẹ nhàng, trốn đi ngay lập tức. Không biết bây giờ, ai mới thực sự là người đi trốn.
Sun ngồi xong 1 xó, tối om. Từ chỗ này, lại khá khuất, nên Sun không thể nhìn thấy Đông Dương được. Ngồi đợi quá lâu, Sun thiếp đi mất. Còn lúc này Đông Dương đang vui vẻ chơi cùng bạn, quên luôn mất Sun ở đó.
Đông Dương về nhà cũng là lúc trời đã tối muộn. Nhìn sang bên nhà hàng xóm, mặc nhiên thấy tối om.
- Chiều nay con có thấy Sun ở đâu không? Đến giờ con gái nhà họ vẫn chưa về, nên họ ráo riết đi tìm rồi.- Nghe thấy câu nói của mẹ, lòng Đông Dương như lửa đốt.
Vội chạy ra bên ngoài, mặc kệ bố mẹ có gọi tên cậu biết bao lần. Trong khi chạy đến, trong đầu cậu chỉ vẩn vơ duy nhất 1 câu nói: “Sun! Anh xin lỗi. Anh thực sự xin lỗi”. Phải mất 1 thời gian khá lâu mới có thể tìm thấy Sun.
Lúc này, Sun đang ngủ say sưa. Chẳng hay biết gì cả. Đông Dương nhìn thấy Sun mà vuốt ngực thở phào. Lúc này, Sun như 1 công chúa nhỏ, được hoàng tử ẵm lên. Sun tựa vào lồng ngực của Đông Dương ngủ say như chết.
Thật ra, ở thế giói này. Sun sau khi mất mẹ, được 1 gia đình khác nhận nuôi. Nhưng nhanh chóng được ba Rick đón đi mất. Trò chơi nhắm mắt trốn tìm đó, chính là trò chơi cuối cùng mà Sun còn chơi được với Đông Dương.
Ngày hôm sau, Đông Dương tất bật đến rủ Sun đi học. Nhưng nhận lại chỉ là câu nói: “Sun chuyển đi rồi cháu ạ”. Hối hận không kịp. Lúc này, Đông Dương mới nhận ra Sun đã chiếm vai trò quan trọng đến thế nào.
Sun đã lấp đầy trái tim của Đông Dương. Khiến cho Đông Dương không thể nào quên được, cũng không thể nào yêu ai khác. Còn về lí do tại sao Đông Dương lại đeo mặt nạ. Thì đây hẳn là 1 câu hỏi không khó, nhưng đó chỉ là đối với mình Đông Dương mà thôi.
Thực ra Đông Dương ngày nhỏ không phải là không có bạn chơi. Mà là Đông Dương có rất nhiều người đeo bám xung quanh, nhưng lại toàn là nữ, thêm tính cách lạnh lùng nên đám nữ sinh cũng sớm tránh hết. Không 1 tên nam sinh nào dám đến gần bắt chuyện với Đông Dương, làm Đông Dương rất buồn.
Bẩm sinh lại mẫn cảm với con gái, nhưng không hiểu sao riêng Sun thì lại khác. Lúc trước, mỗi lần Đông Dương bắt chuyện với con gái, Sun mặt mày khó chịu. Tự dưng đùng đùng giận Đông Dương không rõ lí do.
Bức thư đầu tiên và cũng là cuối cùng Sun để lại cho Đông Dương. Nội dung dài đằng đẵng, nhưng không hiểu sao Đông Dương chỉ nhớ rõ duy nhất 1 câu: “Em thích anh”. Vì thế nên lí do tại sao Sun như vậy cuối cùng anh cũng hiểu ra.
Nhưng đấy chỉ là câu nói của 1 đứa trẻ không hiểu rõ chuyện mà thôi. Thực sự trong tim Sun, đối với Đông Dương mà nói, không có gì gọi là tình yêu. Cái “thích” ở đây không phải là tình yêu mà là yêu quý.
Từ ngày đó, Đông Dương đột ngột thay đổi tính cách, cũng bởi do Sun 1 phần, và bởi tình cảm của mình. Nói chung lại, Đông Dương đeo mặt nạ cũng chỉ vì biết Sun không thích việc Đông Dương bị đám nữ sinh vây quanh.
Cố tình trở thành 1 tên con trai phiền phức, chính vì cũng chỉ muốn đám nữ sinh tránh xa mình. Còn người anh ta yêu thật sự có thể hiểu được tấm chân tình của mình.
Từng ánh nắng ấm áp chiếu xuyên qua lớp kính mỏng, chiếu rọi vào đôi mắt đang nhắm nghiền của 1 cậu trai. Bất ngờ thức dậy, bất giác che lấy mắt, sau đó dụi dụi vài cái. Chợt thấy có thứ gì đó ươn ướt dính vào ngón tay.
Ra là nước mắt. Hẳn tối qua Đông Dương mệt quá thiếp đi mất. Tự dưng khi nhìn vào gường lại nhớ lại lời Rick nói tối hôm qua. Cũng nhận ra được điều đúng trong câu nói của Rick.
Cuối cùng, Đông Dương đắn đo suy nghĩ 1 hồi cũng đưa ra được 1 ý nghĩ đứng đắn. Phải…Đúng vậy…Là “tỏ tình”.
Chạy đến cổng nhà Sun như bình thường, khi ấy chỉ thấy Sun đi qua đi lại ở bậc thềm. Tiếng cổng mở nhè nhẹ vang lên, Sun nhìn thấy Đông Dương, liền chạy đến đó. Ôm chặt lấy Đông Dương. Đông Dương còn cảm thấy thứ gì đó ấm đang loang dần trên vạt áo mình…Là nước mắt.
- May quá, anh không sao – Sun.
Cảm giác ấm áp xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Đông Dương thực lòng cảm thấy rất hạnh phúc. Còn Sun cứ ôm lấy anh, khóc lóc không buông. Đúng là hệt như lúc nhỏ mà, mỗi tội bây giờ cá tính và mạnh mẽ hơn nhiều.
- Giờ ăn trưa hôm nay. Em có thể nói chuyện với tôi 1 lúc được không? Tôi có chuyện cần nói – Đông Dương cuối cùng cũng có thể mở lời. Lời nói bao năm mà anh muốn nói giờ đây đã sắp được mở ra.
Rick ngồi ăn sáng. Tự dưng nở 1 nụ cười hết sức xinh đẹp. Không biết nụ cười này là cảm xúc gì đây? Hài lòng? Vui vẻ? Vẫn vui vẻ đến trường như thường ngày, nhưng Đông Dương lại im lặng 1 cách thất thường.
- Đông Dương! Có chuyện gì mà phải tói giờ nghỉ trưa mới nói vậy? Không nói bây giờ được hay sao? Tôi tò mò lắm rồi – Sun năn nỉ xin Đông Dương nói.
Không biết Sun thế này gọi là ngây thơ hay khờ khạo. Việc 1 người con trai gọi mình ra nói chuyện riêng thì có thẻ là chuyện gì đây. Đông Dương chỉ cười nhẹ, đặt ngón trở trên đầu môi Sun.
- Bí mật! – Đông Dương.
Hình như 1 Đông Dương trầm lặng thế này lại khiến cho tâm can Sun nảy sinh cảm giác lạ. 2 vành tai tự dưng đỏ lựng lên không rõ lí do. Để tránh cho Đông Dương thấy khuôn mặt này, Sun chạy thật nhanh về phía trước.
- Đi nhanh lên nào! – Chói sáng như ánh mắt trời, làm người ta cảm nhận rõ rệt được từ ngữ mang tên “vui vẻ”.
Đợi Đi ! Rồi Em Sẽ Khiến Anh Phải Yêu Em Đợi Đi ! Rồi Em Sẽ Khiến Anh Phải Yêu Em - Kuro Mèo Đen