Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 69 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:23:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42: Tìm Kiếm!! (2)
áng ngày mai…
-Chú à…Gọi họ dậy sao đây?
-Xem họ ngủ ngon chưa kìa!
Phong và Kaishito đứng nhìn, mặt bó tay không biết phải làm sao vì trước mặt hai anh là hai con thần ngủ, ngủ say sưa không biết trời đất là cái quái gi. Đngằ sau hai anh là hai người chú vĩ đạ: chú Chấn Hùng và Dosu-san. Hai ông cũng nhìn hai đứa con gái mình mà chết ngộp vời cái kiểu dáng ngủ vô cùng là tếu, không biết điễn tả sao.
-Để hai chú thử kêu Huyệt Anh và Mamako dậy nha!- Ông Chấn Hùng kéo Kaishito xuống, ra một yêu cầu. Dosu-san cũng lắc đầu nhìn ông bạn mình rồi tiến tới chỗ con gái mình.
-Phong! Cảm phiền cháu xuống lấy đĩa cơm buổi sang của Mamako nha!- Dosu-san trước khi kêu con gái mình dậy, ông quay qua nhờ vả Phong. Chả biết chú mình có ý gì nhưng mà thôi, nghe chú nói vậy đành làm theo.
Phong vội vã xuống dưới lầu lấy dĩa cơm của Mamako lên, An Di cũng hơi bất ngờ với hành động của con mình, chưa kịp hỏi thì anh đã chạy lên mất tiêu. Dĩa cơm hôm nay là món cơm chiên với gà rán trông vô cùng hấp dẫn và thơm phức. Ông Dosu nhận lấy đĩa cơm từ tay Phong rồi quay qua nhếch miệng với Chấn Hùng.
-Chuẩn bị chưa?
-Chuẩn bị rồi!-Ông Chấn Hùng đáp lại.
Kaishito và Phong cảm nhận có điều chả lành ở hai chú. Bỗng nhiên thấy tội nghiệp bạn gái hai người họ, hối hận lẽ ra không nên giao bạn gái mình cho hai chú. Mà biết sao được tại Mamako và HUyệt Anh là con gái hai chú kia mà.
-HuyỆt Anh! Huyệt Anh dậy không?
-Hahahahaha!
Kaishito kinh dị nhìn cái cách chú mình kêu bạn gái mình dậy. Ông Chấn Hùng chọc lét Huyệt Anh khiến cô đang say sưa trong giấc ngủ phải bừng tỉnh dậy vì nhột, Huyệt Anh cười loạn xạ không ngừng được. Chấn Hùng cũng cười theo con gái mình, nụ cười vô cùng tỏa sang. Lần đầu tiên anh thấy chú mình có biểu cảm vậy đấy.
-Hahaha! Ba ơi con nhột!Hahaha!-Huyệt Anh cực khổ kêu lên.
-Vậy dậy chưa?- Ông hỏi lại con gái mình.
-Haha! Dạ con dậy rồi!-Kaishito đứng bơ phờ học hỏi cách sau này anh gọi Huyệt Anh.
Bên Phong thì có vẻ không có náo nhiệt như bên Kaishito. Dosu-san lại gần con gái mình, đưa dĩa cơm gà kế bên mũi cô. Ban đầu thì chả có điều gì xảy ra khiến Phong hoài nghi nhưng sau đó anh phát hiện, Mamako có chút hoạt động, cô nhướn lên chỗ cơm dĩa gà. Dosu-san cười gian tà thụt lùi ra sau càng khiến Mamako tiến về phía trước để vồ lấy dĩa cơm nhưng mọt điều kinh dị là….cô vẫn lơ mơ ngủ, hai con mắt chưa chịu mở nữa. Từ từ Mamako ươn người ra khỏi giường được ½ thì….
-Mamako, tỉnh dậy đi!- Ông Dosu bật nói lên.
-Á!!!
Rầm!
Mamako có vẻ khá tỉnh và sau đó….ngã nhào xuống sàn nhà ngay lập tức, mà không bị thương gì ghê gớm. Phong nhìn mà khủng hoảng luôn. Bộ chú không thấy sót với cách gọi này sao? Dù nó hiệu quả thật.
-Tỉnh chưa con?-Ông nhe răng cười gan tà.
-Ba! Ba chơi kì quá ah!- Mamako trề môi ấm ức.
-Hahaha! Dậy đi xuống ăn sang hai đứa! –Ông cười con gái mình.
-Trưa nay mọi người có chuyện quan trọng để làm đấy!- Ông Chấn Hùng thong báo.
-Chuyện gì ba?- Huyệt Anh tò mò hỏi.
-Đi kiếm mẹ hai em!- Kaishsito trả lời thay cho chú mình.
-Đã kiếm ra tung tích của họ!- Phong them vào với Kaishito.
-THIỆT KHÔNG?-Hai đứa mững rỡ đồng thời. Mjatw đứa nào cũng sang lên, đôi mắt hiện lên một tia chói chang vui vẻ, nụ cười thì không thể nào tươi hơn.
Hai cô bừng tỉnh ra khỏi giường chạy tới bên hai nguwfoi bạn trai mình ôm chặt họ mừng rỡ. Hai cô sắp được gặp mẹ mình rồi, không vui mới lạ. Ý hai cô ôm bạn họ ý muốn cảm ơn tin mừng ấy mà. Cơ mà hai cô ôm chặt cứng khiến hai chàng hoàng tử cứng đơ không nhúc nhích được gì. Mặt thì đỏ ngất lên, hai chú nhìn bốn đứa cười mỉm càng khiến Kaishito và Phong xấu hổ gần chết.
Ông Chấn Hùng và ông Dosu dặn hai đứa con chuẩn bị nhanh nhanh rồi xuống ăn sang với mọi người. Hai ông và hai đứa con trai ra khỏi phòng hai cô con gái. Kaishito và Phong nhìn nhau rồi hỏi hai chú mình.
-Sao mấy chú…biết kiểu đó sẽ gọi Mamako và HuyỆT Anh dậy vậy?- Phong lơ đơ hỏi.
-Trông có vẻ ….khác thường quá!- Kaishito đồng thành theo Phong.
-Hihihi! Chắc chắn chỉ có cách đó nếu hai đứa đó ngủ say quá!- Ông Chấn Hùng mỉm cười trả lời.
-Đó cũng là cách hai chú gọi cô Mai Chi và cô Ánh Nguyệt dậy vậy đấy! – Ông Dosu them vào.
Phong và Kaishito mới ngỡ ra và hiểu ý. Má truyền con nối đây mà.
Trưa…
-Sao chỗ mẹ xa vậy?- Mamako cầm cái bản đồ nước nhật lên, ngay dấu X mà ba Kaishito đánh dấu chỗ hai người mẹ của hai cô. Cô chỉ muốn há mồm vì nó vô cùng xa, mấy dặm lận nói hcung là….chỗ cô hiện giờ là phía trung tâm của Tokyo, để tới được phía Bắc cũng mệt lắm.
-Không lẽ chúng ta đi bằng xe hơi sao? – Huyệt Anh cũng theo ý. Nếu đi bằng bốn bánh cũng phải mất mấy ngày.
-Không! Chúng ta sẽ đi trực thăng hai con à!- Ông Hoàng Dương trả lời hai câu hỏi tò mò của hai đứa con dâu.
Trực thăng?
Mamako và Huyệt Anh nhìn nhau. Đi bằng trực thăng…là sao chứ? Phong và Kaishito nhìn mặt hai cô là hiểu ý ngay mà. Bên nhau cũng khá lâu rồi nhìn cũng đoán ra được thôi nên hai anh qua giải thích cho hai cô.
-Nhà anh và Kaishito có trực thăng riêng. Bên nhà hai em cũng có! –Phong giải thích.
-Chúng ta sẽ đi bằng trực thăng sẽ nhanh hơn là đi những phương tiện khác hiểu chưa? – Kaishito them vào.
Mamako và Huyệt Anh nhìn nhau them lần nữa. Hai cô không ngờ tới nỗi nhà Phong, Kaishsito và nhà hai cô….ý là ba hai cô giàu tới mức vậy ấy! Có trực thăng riêng luôn. Đúng là kinh dị thiệt mà! Nói vậy hai cô sẽ được đi bằng trực thăng. Mamako và Huyệt Anh mỉm cười, thầm vui sướng vì đây là lần đầu tiên được bay trên không mà free. Hai cô cười híp mí khiến hai anh cũng bật cười theo.
-Vậy bốn đứa về phòng chuẩn bị đồ đi nhé! – Ông Chấn Hùng từ đằng sau bốn con người 17t, ra lệnh nói.
-Chi vậy ba? – Hyệt Anh tò mò hỏi.
-Chngs ta đi tới đó kiếm mẹ con sẵn sẽ có mấy ngày nghỉ ở đó luôn, được không? –Dosu kế bên bạn mình trả lời thay cho.
-Vậy hay quá! Huyệt Anh đi chuẩn bị nào!- Mamako nghe bà mừng nói mà reo lên, cô nắm chặt tay nhỏ bạn rồi hai đứa cùng dắt lên phòng mau chóng sắp xếp đồ đạc. Một phần vì ham muốn đi “du lịch” nhưng một phần vô cùng hồi hộp gặp lại mẹ.
Kaishito và Phong ở dưới lắc đầu với hành động phấn kích không kém pần con nít của hai cô nhóc, nhưng rồi thắc mắc quay qua bên hai chú.
-Ủa chú? Chỉ cần kiếm được cô Mai Chi và cô Ánh Nguyệt rồi chúng ta quay về ngay cũng được mà!
-Cũng phải! Đâu cần phải ở lại mấy ngày làm gì?
-Đúng là thế nhưng mà…lần đầu tiên con gái hai chú được đi xa, cho hai đứa đi thăm quan một phần nào đó của Tokyo có sao đâu?
-Bộ hai cháu không thấy chúng nó phấn kích như thế nào à?- Hai anh nhìn nhau gật đầu, cũng phải. Thôi cho hai con bé con đó cứ vui vẻ hưởng thụ cuộc đi chơi vậy đi.
Khoảng 45 phút sau, ba chiếc trực thăng dạng to đáp xuống cái sân rộng mấy thước của nhà ông Hoàng Dương và ông Daisuke. Một cái là để cho vợ chồng bà An Di, bà Tuệ Linh; cái là cho vợ chồng ông Chấn Hùng, ông Dosu; và cái cuối cùng là cho bốn đứa nhỏ 17t.
-Woa! Ở trên đây nhìn đã quá! – Huyệt Anh phấn kích reo lên, nhìn xuống dưới, cô ngồi ngoài rìa để ngắm nhìn kỹ hơn.
- Huyệt Anh! Nắm chặt tay anh coi! Đừng có nhướng người ra nhiều quá em!- Kaishsito nhìn mà sợ gần chết. Sợ cô rơi ra ngoài trực thăng ấy nên anh nắm chặt lấy tay cô cực kì cơ mà cô cứ buông lỏng quài khiến anh muốn điên lên thiệt chứ.
Bên Phong thì Phong không cần phải nói gì cả tại….anh ngồi ngoài rìa, Mamako ngồi bên trong và ôm chặt lấy cánh tay anh vô cùng. Đầu ngã vào vai, dí sát vào người anh.
-Sao em không nói trước em sợ độ cao?- Phong nhìn yêu gần chết, đưa tay vuốt tóc cô, ân cần hỏi.
-Cũng không hẳn nhưng mà….cái này cao quá!!!- Mamako sợ chết dí cứ dán nguwofi vào Phong để tìm sự an toàn.
Bên chiếc trực thăng thứ hai…
-Chấn Hùng nè…tôi thấy lo quá! Gặp hai người đó….chúng ta nói sao? – Ông Dosu gãi đầu, tim muốn nổ lên vì quá hồi hộp.
-Đâu phải mình anh! Tôi cũng vậy đây nè! Haiz….Không biết sao nữa!- Chấn Hùng cũng vò đầu bứt tóc không kém gì.
Gặp vợ mình chả biết phải cư xử, biểu hiện sao nữa. Dẫu sao hai ông cũng đã 45 tuổi ( giờ mới biết tuổi thật của các phụ huynh nè!). Vậy tính ra Mai Chi và Ánh Nguyệt cũng đã 42 tuổi rồi, cũng đâu còn trẻ đâu mà thể hiện như mấy đứa nhỏ được. Cơ mà vậy phải thể hiện sao nó đúng tuổi mà thuyết phục được hai nguwofi này đây.
Trên đường đi mà nói thiệt, Chấn Hùng và Dosu không ngồi yên được. Tâm trí bình thản cũng chả xong. Cứ thế mà rối trí, căng thẳng trên chiếc trực thăng.
Trên chiếc trực thăng thứ ba…
-Khoảng mấy phút nữa tới vậy mấy anh?- An Di nóng ruột hỏi.
-Sắp rồi! 5 phút nữa!- Đi trực thăng nhanh thiệt!
-Chúng ta gặp họ như thế nào đây? Không lẽ cứ thế xông vào?- Tuệ Linh ngẫm nghĩ? Làm vậy trực tiếp quá nó hơi…..( khó khăn cho tác giả viết TT_TT)
-….Anh có ý này nè! Được không?-Daisuke nghĩ qua hồi cái nói ra ý kiến của mình.
Cả bốn người tụm lại bàn bạc với nhau, nhất trí với nhau họ quay qua thong báo cho sáu người còn lại. Trên độ cao này, nếu dùng điện thoại thì lại nhiễu sóng cho nên ông Hoàng Dương và ông Daisuke dùng bộ đàm của phi công tạm để báo lại cho hai chiếc trực thăng còn lại: Dosu-san và ông Chấn Hùng đương nhiên nhận được tin rồi, Kaishsito và Phong cũng thế. Nghe kế hoạch của ba mẹ mình bàn nghe cũng khá thú vị ấy chứ, HUyệt Anh và Mamako cũng tò mò nghe theo và hiểu ra.
-Hai em hiểu rồi chứ?
-Dạ hiểu!
-Nói chung là bọn em xuất hiện sau chứ gì?
-Ừ! Tốt lắm! Cứ theo ý ba mẹ anh và Phong đi!
Bên ông Chấn Hùng và Dosu-san cũng đồng ý theo kế hoạch của bạn mình nhưng cơ mà…đối với hai người thì khá khó để thực hiện.
-Sao Chấn Hùng?- Ông Dosu hỏi ý kiến bạn mình.
-Cứ nghe theo đi! Anh cũng biết tính hai người một khi ra kế là thành công thôi chứ không có bại!-Ông Chấn Hùng lạnh lung đáp lại. Ông Dosu cũng lẳng lặng nghe theo chứ cũng chả có ý kiến gì them.
Không sớm hay muộn thì ba cái trực thăng cũng đáp xuống ở nơi ít người để không gây nhiều sự chú ý. Mười con người bước xuống chiếc trực thăng nhanh chóng, tụ lại rồi tản ra ngay để kiếm quán ăn mà mẹ Mamako và mẹ Huyệt Anh đang làm. Chia ra làm hai nhóm: An Di, Hoàng Dương, Phong, Mamako và Dosu-san là một nhóm; Tuệ Linh, Daisuke, Kaishito, Huyệt Anh và Chấn Hùng là nhóm. Nói chung là bên đàng Mamako, bên đàng Huyệt Anh ấy mà.
Chỗ cũng chả xa nhiêu, may mắn hỏi người dân ở đây. Hầu như ai cũng đã gặp Mai Chi và Ánh Nguyệt, phần lớn là do họ được giúp đỡ và chỗ quán của hai người đó là nơi mà ai cũng thường xuyên tới nên cũng may cuộc tìm kiếm này cũng chả quá khó.
-Ba ơi! Có chắc cô Mai Chi và cô Ánh Nguyệt làm việc trong cái quán này không? – Phong nhìn một cái quán sushi-sashimi dân dã trước mặt anh nhưng vẫn cảm thấy nghi ngờ.
-Ba chắc mà! Hỏi ai, ai cũng nói ở đây hết mà? – Ông Hoàng Dương cũng đang lo không biết đúng không nhưng cái này hỏi cả tram người cũng đều có câu trả lời y chang nhau thì phải chắc chắn 100% rồi.
-Anh báo với nhóm còn lại là chúng ta đã kiếm ra được đi!-An Di quay qua nói với chồng mình.
-Ừ!- Ông Hoàng Dương rút cái điện thoạt ra, bấm số ông Daisuke để thong báo. Từ đâu faay bên kia ông Daisuke nhấc máy, nghe tin bạn mình báo khiến người đầu máy bên kia khá hoảng hốt.
-Cái gì chứ?- Ông Hoàng Dương sửng sốt lên khi nghe ông Daisuke báo lại.
-Sao thế bác?- Mamako thấy vậy, ân cần hỏi.
Mọi người ai cũng ngạc nhiên với khuôn mặt nhăn lại của ba Phong khiến ai nấy cũng hoang mang Bộ có chuyện gì tới nhóm bên kia sao? Mamako nóng ruột, sợ gần chết, nên bên kia thật sự gặp chuyện rắc rối thì Huyệt Anh của cô….hic hic!
-Thôi! Mọi người cứ vô xem đi! Bọn tôi bên này sẽ thăm dò bên này!- Sao một hồi đau đầu im lặng, ông Hoàng Dương trả lời lại. Ông bình tahrn lại rồi cúp máy.
-Có chuyện gì vậy Hoàng Dương?- Dosu-san thấy lạ bèn hỏi.
-Bên Daisuke nói rằng họ cũng đã kiếm ra nhưng….không phải cùng chỗ với chúng ta!
-Sao có thể được vậy chứ?- An Di lớn giọng. Làm sao tới hai nơi khác nhau được chứ? Không lé một trong hai nhóm bị sai hay là cả hai cùng sai? Sao có thể vậy được chứ?
-Họ nói sao ba?- Phong cũng nhăn mặt tra khảo.
-Bên họ hỏi thì mọi người lại nói cô Mai Chi và cô Ánh Nguyệt trong một cái quán Soba-Udon! Bây giờ họ đang đứng trước cái quán đó đấy! Cũng cách chúng ta không xa lắm đâu!
-Có khi nào chúng ta bị nhầm không bác?- Mamako sợ rằng mọi người, những ngừoi mà được hỏi nãy giờ…có khi nào nó dối không? Nhưng điều đó cũng không thể! Không thể nào ai cũng ucngf câu trả lời mà họ đều là người xa lạ với nhau. Vậy thì nghĩa là sao chứ?
-Bây giờ chúng ta tính sao?-Dosu thấy con gái mình lo lắng vậy, ông hiểu! Lòng ông cũng như lửa đốt khi nghĩa sắp tới đích rồi vậy mà bị thụt lại từ vạch bắt đầu mà chuyện này lại lien quan tới vợ ông nữa. Không điên mới lạ.
-Cứ vô đi! Cứ thử xem? – Hoàng Dương đau đầu suy nghĩ hồi thì nói một yêu cầu y như đã nói với nhóm bạn ông. Mọi người cũng đành phen thử xem. Không nghĩ nhiều cả năm người dắt nhau vào.
-Vậy là sao được chứ anh? Chúng ta có nên vào không hay tới chỗ Hoàng Dương?-Bên Daisuke cũng đang nhức đầu chả kém. Tuệ Linh hỏi ý chồng mình.
-Anh cũng chả biết! Hoàng Dương nói cứ vào xem!
-Có khi nào là chúng ta nhầm không? – Kaishito nhìn qua lại cái quán, anh cũng nghi nghi. Bây giờ vào gặp thì gặp nhưng anh làm gì biết mặt cô mình sao mà có thể nhận ra được.
- Không thể nào! CHúng ta đi hỏi nãy giờ …. Ai cũng nói ở đây mà!- Huyệt Anh phản bác lại. Cô bực gần chết đi được. Tưởng sắp kiếm ra được mẹ mình thế cớ nào giờ lại them một địa chỉ khác khiến cô vô cùng rối rắm làm sao.
-Đừng kích động quá con! Daisuke, Hoàng Dương đã nói vậy thì chúng ta cứ vào đi!- Chấn Hùng tới xoa đầu con gái mình, giúp cô bình tĩnh lại. Kaishsito nhìn cũng xót, tội nghiệp cho bạn gái anh.
-Ừ! Thôi chúng ta vô kiếm thử đi!- Daisuke đành nghe theo chư biết giờ làm sao. Vả lại có phải vào trực tiếp la lên cò Mai Chi và Ánh Nguyệt nên ngại gì xấu hổ nhầm quán.
Kế hoạch của mọi người là: ai nấy cũng nguy trang vào quán, giả làm người đi ăn bình thường. Ngụy trang miễn sao chắc chắn hai nhân vật chính bây giờ không nhận ra vì nghi rằng nếu như Mai Chi, Ánh Nguyệt nhận ra. Sợ rằng thay vì họ mừng chạy tới ôm thay vào đó là vẫn còn ám ảnh chuyện cũ mà chạy đi, bỏ trốn them lần nữa.
Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã - Mộng Huyền Vũ