There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 69 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 535 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:23:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33: Phụ Huynh (1)!!
hời gian cái gì tới thì nó cứ tới, cái gì xảy ra thì nó cứ xảy ra!
Huyệt Anh, Mamako ngồi dựa vào nhau trong một khu vườn lớn xinh xinh, tràn ngập màu xanh lá tươi tắn và đầy sức sống.Hai gương mặt u buồn, không thể cười lên nồi vì họ mới chia tay bạn họ xong. Hết Long và Hoa thì tới lượt nhóm của Như và Linh Linh đi nước ngoài. Dù biết sắp tới hai cô nhóc này cũng được một chuyện khá thú vị bên Nhật đó là …. Gặp ba mẹ chồng tương lai nhưng với cảnh tượng bây giờ sao mà buồn bã quá.Không như hai trạng thái đang tiêu cực kia thì trên đám cỏ non có hai chú chó con cực yêu với vẻ “tích cực” đang tinh nghịch, đùa giỡn nhau như rang làm trò hề cho cô chủ của tụi nó vui ấy.
-Cooky và Milo có vẻ thân nhau quá nhỉ? Xem tụi nó vui chưa ai như tụi mình…. – Huyệt Anh nhìn hai con chó rồi quay qua mở lời với cô bạn của mình, Mamako cũng gật đâu đòng ý.
Cooky thì chắc biết rồi ha. Milo là giống chó Alaska mang bộ lông tuyệt đẹp kết hợp giữa nâu và trắng, còn Cooky là Husky giữa trắng và đen. Hai con là hai chủ nhân, con Husky là của Kaishito vậy cái con đang đè đầu cưỡi cổ nhóc Cooky chắc chắn thuộc về Phong! (Sao hai anh chàng này có hai con chó giống cưng quá vại???)
-Nhìn tụi bây nếu là con người chắc là gay quá! –Milo phóng lên Cooky làm nhóc tì đen trắng ngã ụp xuống. Mà hình như nhóc Alaska có vẻ lớn tuổi hơn Husky chút vì trông Milo khá to lớn hơn Cooky nên tội nghiệp chú cún con đen trắng không phản kháng lại được, nằm im dưới người anh lớn kêu “ứ ứ” như xin tha (Cưng quá!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!)
Mamako nhìn mà mắc cười gần chết. Tưởng tượng Phong và Kaishito mà vậy ôi …. Yêu chết đi được chỉ có điều giống đồng tính thật.
-Đâu! Là les đúng hơn chứ!-Huyệt Anh nhăn mặt nhìn Mamako.
-Ủa? Tụi nó đâu phải cái!-Mamako phản đối lại.
-Cooky là cái. Milo không phải là cái à?
-Không Milo là đực!
……
Nói tới đây hai cô bạn nhìn nhau rõ ngớ ngẩn, hiểu ra nên quay mặt tới hướng cặp đôi tiểu khuyển làm cái trò khá “nguời lớn”.Sau đó phát hiện ra Cooky nằm ngoan ngoãn trơ trơ hai con mắt to tròn nhìn về hướng hai cô chủ, phía trên đang đè Cooky là Milo cũng ngẩn mặt nhìn theo nhóc tì Husky.
-Hai tụi bây nhìn tụi tao làm cái giề?
Phán câu xong. Hai đứa nhóc tiếp sự nghiệp của mình: Cooky chưa được cho đứng lên, Milo đi vòng quanh nhóc tì rồi dùi mũi “ngửi” cô nhóc tội nghiệp.
-Trông hai đứa bây thân mật quá đấy! –Huyệt Anh miễng cưỡng nhật xét.
-Tụi bây chưa tới tuổi đâu!-Mamako phán xét câu không biết nên hiểu ý nghĩa của nó theo nghĩa đen hay bong đây nhỉ?
Trong khi đó….
-Hả? Mày đùa tao hả Kaishito? Mày lấy đâu ra cái tin tức đó vậy?
-Còn ai ngoài ba mẹ của tụi mình? Mày nghĩ sao?
Thay vì nhớ thương bạn bè, đầy cảm xúc như 2 cô nàng xinh đẹp đang ngồi ở ngoài vườn kia trông thật ngây thơ và đáng yêu thì hai anh chàng máu lạnh này không miếng nhớ nhung tới mấy đứa mới đi mà trong phòng làm việc của Phong ( tụi này đang ở nhà Phong) bàn chuyện chuẩn bị tinh thần cho việc dẫn ng iu đi gặp mặt gia đình.
-Nói mới nhớ, từ đầu tới giờ tao chưa bao giờ nghe Mamako bàn về gia đình của em ấy mà còn Huyệt Anh thì sao?-Phong vì chủ ngôi nhà nên thong thả ngồi gác chân lên bàn làm việc.
-Huyệt Anh cũng chả nói gì về vụ đó!Không lẽ hai người đó tự sinh sống sao?-Kaishito thì tế nhị, anh đứng gần bên cửa kính vừa nói vừa liếc ra ngoài vườn. Chỗ này đủ để nhìn thấy công chúa của anh.
-Tự sinh sống hay sao thì cái đó không quan trọng lắm, quan trọng là lí lịch về ba mẹ của hai người đó và lí do sao họ để con họ một mình!-Phong đứng dậy đi tới bên gần Kaishito, sát bên cửa kính nhìn ra ngoài.
-À mà ba mẹ tao nói luôn là khi đưa Huyệt Anh qua, họ muốn cô ấy gặp một người bạn thân của họ!
-Hai mới đúng chứ! Bên tao cũng vậy nè. Ba mẹ tao muốn Mamako gặp chú Dosu và vợ chú ấy này!
-Hai hả? Vậy chắc bên tao là chú Chấn Hùng và vợ cú ấy lun!
-Hình như hồi đó chú Hùng và Dosu-san là hai người bạn thân của ba tụi mình đúng không?-Phong dựa người vào cửa.
-Ừ! Tao nhớ có lần mẹ tao kể: Thuở đi học, bốn người ấy là một nhóm, đi đâu cũng có nhau. Mẹ tao và mẹ mày nhờ do gia đình giới thiệu nên quen
được ba và xem như nhóm đó thành sáu người nên cũng có thể gọi là cực thân với nhau!
-Còn vợ của chú Chấn Phong và Dosu-san thì sao?
-Tao nhớ không lầm là mẹ tao nói hai người đó như định mệnh an bài để gặp chú Chấn Hùng và Dosu-san ấy!Hai ng đó không phải tuýp người giàu!-Kaishito kể tới đây mà mặt anh bó tay, nhớ lại thái độ của mẹ kể mối tình hai người đó mà uổng ẹo qua lại làm anh té xỉu ấy.
-Haha! Tao hiểu ý mày! Tao nhớ rồi!2 ng đó là ân nhân cưu mẹ hai đứa nên xem như lúc đó, mẹ tao và mẹ mày và hai người đó thành nhóm bốn
người hay đi chơi chung. Mà từ đó dẫn đến việc thành đôi với Dosu-san và chú Chấn Hùng!-Phong cũng bật cười với cái mối tình bị xem là lãng mạn
khi nghe mẹ anh kể lại.
-Nghe đâu ban đầu bốn người đó xem nhau là kẻ thù sau đó thương nhau ấy!
-Tao thấy nghe giống vụ tao, mày với Huyệt Anh và Mamako ấy!-Kaishito nhếch, mắt vẫn hướng tới ai đó ngoài vườn.Phong cười đểu lại bạn anh
rồi cũng quay qua ngắm người đẹp ngoài kia.
-Haiz! Ê Huyệt Anh! Qua gặp nhà bên kia lỡ người ta hỏi ba mẹ mình biết nói sao bây giờ?-Mamako ngồi dựa lưng với Huyệt Anh than thở.
-
Ôi trời! Tôi cũng chả biết nói sao nữa! Tôi nhớ mẹ quá!Tội nghiệp mệ thật chớ!
-……Ừ! Mẹ tôi cũng vậy! Sao ba của hai đứa mình tệ quá nhỉ?
-Tôi ước gì được gặp lại mẹ! Không biết giờ mẹ như thế nào rồi nhỉ? –Huyệt Anh như suýt khóc khi cứ nghĩ tới người phụ nữ đã sinh ra cô và không
khỏi căm phẫn nghĩ tới người bạn đời của mẹ cô.
- Mẹ ơi!-Mamako cũng tủi thân muốn khóc nấc lên nhớ tới hình bong nguwoif hay đút cơm cho cô ăn, người hay bế cô khi còn nhỏ và lúc nào cũng bên cô.
Nhớ lại:
Chuyện xảy ra cũng lâu. Đó là lúc Huyệt Anh mới lên năm, cô bé cũng biết ý thức được phần nào. Khi đó, người thân cô có đủ bên cô, có ba và mẹ. Mẹ lúc nào cũng ở nhà chơi với Huyệt Anh bé bỏng rồi dẫn cô đi chơi đây đó. Mẹ cô là một nguwoif phụ nữ năng động, mạnh mẽ, vui tính khác xa với ba cô thì suốt ngày ở công ty tới tối mới chịu về ăn cơm với gia đình mà cô cũng ít khi nói chuyện chơi với ba nữa. Ba là một người khá im lặng, trầm tính nhưng mẹ cô luôn nói rằng thật ra ba rất thương cô và mẹ chỉ là ba không nói.
Huyệt Anh không dám tin nhưng đây là những gì phát ra từ miệng mẹ thì cô đành chịu. Và rồi vào cái ngày định mệnh Huyệt Anh tận mắt chứng kiến cái đêm ba cô bỏ hai người mà đi.
-Em van anh làm ơn đừng bỏ mẹ con em ở lại! Em van anh đấy!-Mẹ ôm lấy cánh tay ba, khuôn mặt đầy những giọt nước mắt đáng thương, tội
nghiệp nhưng ba vẫn lạnh lung, không thay đổi suy nghĩ.
-Bỏ tôi ra! Tôi ở đây cũng chả là gì trong mắt cô hết đúng không? Đừng nói xạo nữa!-Ba cô không miếng nhân nghĩa hất cánh tay mẹ khiến mẹ ngã
xuống đất.
-Tại sao? Tại sao anh lại có ý nghĩ đó chứ?-Mẹ không chịu khuất phục, bám lấy quần ba cô níu lại, khóc lóc.
-Bỏ tôi ra ngay! Với lại không có tôi, mẹ con cô vẫn sống dược mà!
-Em nói rồi! Tất cả đều là sự thật! Em làm gì lén phén với ai! Em chỉ có mình anh thôi mà!Tại sao anh không tin em?-Mẹ cô ôm đằng sau cơ thể cao
lớn của ba, những dòng nước mắt khiến lưng ba ướt đẫm.
-Tôi khó tin một nguwoif như cô lắm! Huyệt Anh là con cô với ai hả?-Ba hình như cũng rất áy náy và đau long, tất cả đều thể hiện rõ trên gương mặt
của ba. Bàn tay dịu nhẹ định xoa lấy cánh tay mẹ nhưng thay đổi ý nghĩ mà lại lần nữa xô mẹ cô ra.
-Huyệt Anh là con chúng ta! Là con của em và anh! Là con của anh đấy!
-Vậy tại sao nó lại đói xử lạnh nhạt với tôi chứ? Tôi không thể thấy ánh mắt nó nhìn tôi như nhìn ba nó cả!
-Tại anh! Tại anh chứ ai! Anh có bao giờ dành thời gian với con không? Anh có bao giờ dành thời gian chơi với Huyệt Anh không? Suốt ngày anh chỉ
có công việc không thì công ty, có lúc nào anh rảnh cho cái gia đình này không?
-Nhưng nếu tôi không bận rộn thì sao nuôi được nhà này hả? Cô đừng nói nhiều nữa! Vả lại tôi cũng chả thấy Huyệt Anh có gì giống tôi hết!
-Có chứ! Có chứ! Nó giống anh nhiều điểm lắm chỉ tại vì anh không thấy thôi!
-Buông tôi ra không chuyến bay của tôi trễ hẹn giờ!
-ANH LÀM VÌ CÔNG VIỆC! TẤT CẢ ĐỀU VÌ NÓ HẾT! ANH NÓI ĐI: ANH ĐI CÔNG TÁC ANH ĐI BAO LÂU? MỘT HAI THÁNG HAY MỘT HAI NĂM HAY CẢ DỜI
HẢ? RỐT CUỘC TỪ ĐÓ TỚI GIỜ ANH XEM CÁI NHÀ NÀY LÀ GÌ? ANH XEM TÔI LÀ GÌ ĐỐI VỚI ANH TỪ ĐÓ TỚI GIỜ HẢ? ANH NÓI ĐI!-Mẹ cô như bi bước
vào thế đường cùng, mẹ gào lên, nói lên những điều ấm ức bấy lâu nay.
-…..-Bị xoay chuyển tình thế. Ba cô đứng bất động nghe tội của mình được xả ra chính từ người vợ của mình.
-ANH BIẾN LUÔN ĐI! ANH KHÔNG ĐÁNG LÀM BA CỦA HUYỆT ANH CỦA TÔI!Hic hic hic hic!-Mẹ xô ba cô một phát ý mún xua đuổi ba cô di. Sau đó thì
đúng khóc lóc che mặt, nguyển rủa bạn đời của mình.
-Đồ đáng ghét! Tôi ghét anh! Tại sao anh vẫn đáng ghét cho tới giờ vậy! Cho cả khi tôi là vợ anh… anh vẫn vô cảm với tôi là sao? Tôi ghét anh! Đồ
chết dẫm!
-…Nín đi nhóc! Em già đầu vậy còn mít ướt ư?-Ba cô khuôn mạt đau buồn, nhẹ nhàng đi tới ôm mẹ cô vào long, xoa đầu.
-Kệ tôi! Anh biến luôn đi!
-Ngoan nào! Không là anh nổi giận thật sự đấy!
-…. Hic! Đừng nói mấy lời đó nữa! Đừng tỏ ra vẻ quan tâm tôi nữa! Anh đi đi!-Xua người ta đi vậy thôi chứ mẹ ôm chặt lấy ba, đầu vúi sâu vào ngực
chồng mình.
Ba cô cao hơn mẹ một cái đầu.
Ba nhỏ nhẹ thì thầm cái j đó vào tai mẹ mà Huyệt Anh không rõ chỉ thấy mẹ liền bật người ra, trố mắt nhìn ba rồi…..Dưới con mắt hoảng hồn của cô
bé 5 tuổi cảnh tượng là bàn tay ba nhanh chóng va chạm mạnh vào người mẹ, mẹ cô không đau nhưng bất tỉnh ngay trước khác.Ba mạnh mẽ bế mẹ
hướng tới salon, đặt mẹ nằm xuống.
-MẸ! MẸ!
-Huyệt Anh?-Huyệt Anh sợ hãi không ý thức liền chạy ra khiến ba cô ngỡ ngàng, hoang mang khi con gái mình chứng kiến hết toàn bộ sự việc diễn
ra.
-MẸ! MẸ ƠI! MẸ TỈNH LẠI ĐI MẸ!-Huyệt Anh lay mạnh mẹ cô nhưng đáp lại là sự im lặng, và con mắt mẹ vẫn đóng ljai không mởi.
-Huyệt Anh! Đừng sợ! Ba không làm j mẹ con đâu!-Ba cô nôn nao ôm lấy con gái mình an ủi nó.
-Sao ba lại đối xử với mẹ và con?Con và mẹ thương ba lắm mà! Ba xấu lắm! Huhuhu!-Tiếng khóc nấc dễ thương của con gái nhỏ và những lời cảm
đọng như con dao đâm vào tim ba cô khiến ba hình như càng đau thảm đặc biệt với một người tính vô cùng lạnh lung nhưng rất yêu thương gia
đình như ba cô.
-…. Cho ba xin lỗi! Chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi!-Nói xong, Huyệt Anh cũng nín điều này khiến ba cô an tâm hơn. Thả long nguwoi không ôm Huyệt
Anh nữa, ba cô quay sang vợ mình đang nằm bất tỉnh trên salon. Khuôn mặt ấm ấp với con mắt buồn tẻ hướng lấy mẹ cô.
-Anh xin lỗi! Anh phải đi … có vẻ sẽ rất lâu nhưng chúng ta sẽ gặp nhau lại thôi! Anh hứa sẽ bên gia đình nhiều hơn!-Rồi bạo dạn thể hiện tình cảm
mình hôn lấy mẹ cô trước mặt con bé mới năm tuổi còn chưa tới cấp 1 rồi.Nói chung hình như nó đang xem phim nguwoif lớn.
-Anh yêu em! Dạ Nguyệt của anh!-Ôi mẹ ơi! Phim người lớn thật rồi, còn romance nữa chứ!
Không tốn thời gian nữa, ba cô xách vali bước ra khỏi nhà và xem như … lời hứa của ba…. Ba đã thất hữa vì tới bây giờ ba vẫn không quay lại.
Mamako khi đó rất đáng yêu dưới bộ cánh kimono đang ngoài sân vườn vui giỡn vơi chiếc bóng tưng của mình. Cô bé năm nay nếu nói đúng thì là 4
tuổi nhưng thật ra cũng dc xem là 5 rồi chỉ là do chưa tới ngày sinh nhật thôi.
Cô là người lai nên chắc chắn môt trong hai nguwoif là gốc nhật thì đó chính là ba cô. Nguwoif ta hay nói nguwoif nhật rất lùn, nhút nhát nhưng ba
cô thì hoàn toàn khác, cao ráo, bạo gan, một ng đàn ông lý tưởng nhưng nhược điểm thì cũng y chang như ba Huyệt Anh là khá vô tâm vs giâ dình
nhưng thật chất là không. Mẹ cô cũng nói là ba để trong long, không thể hiện ở bên ngoài.
-Babe! Where are you going? (Anh! Anh định đi đâu vậy?) – Ba mẹ cô giao tiếp nhau bằng tiếng anh.
Chuyện là lúc đó Mamako đang tung tăng trong vườn thì nghe tiếng gây lộn giữa hai người, cô hãi quá mà chạy vô xem. Cảnh tượng chả khác gì nhà
Huyệt Anh.
Ba cô chuẩn bị hết hành lý, mẹ cô thì lo lắng, van nài xia chồng ở lại.
-Sorry Honey… I know you have the answer where I would go so…. Please take out your hand!(Xin lỗi em … Em cũng biết anh đi đâu mà, chúng ta đã
nói chuyện này rồi. Em buông anh đi!!).
-I don’t know! I don’t know anything! Why? Why you leave me and Mamako- chan?She’s too small too miss father’s love. Please! Could you off that
mission and stay here with family?(Em không biết!Em không biết cái gì hết! Tại sao? Tại sao anh lại bỏ em và Mamako đi? Con bé còn quá nhỏ không
thể thiếu tình thương của cha. Làm ơn! Anh hãy ở lại đây vời gia đình, có con và em đi!)
(Khúc này sẽ translate ra hết nhá!!)
-Em đừng ích kỷ như thế chứ? Hãy nghĩ tới tương lai đi!
-Tương lai? Là sẽ như thế nào nó sẽ ra cái hệt thống gì hả? Em để anh đi và tương lai sẽ là anh sống vui vẻ bên kia còn em với con ở đây ròng rã chờ
anh về hả?-Mẹ cô không buông mà giữ chặt lấy cánh tay của ba. Hét thẳng vào mặt chồng mình. Mẹ cô nhanh chóng tuôn nước mắt ra, những giọt
nước mắt chứa đầy buồn đau, thất vọng.
-Đừng khóc mà!Em đừng như thế nữa!-Ba cô nhìn như xót xa nhìn mẹ, bàn tay to lớn xoa dịu lấy đôi gò má đỏ ửng cả lên, ngón tay cái lau đi những
vệt pha lê mặn đắng.
-Kệ tôi! Tôi là thế đấy! Anh cũng thừa biết trước khi làm chồng tôi mà!-Mẹ cô vần cứ la hét, dày dụa nhưng bàn tay ba cô vẫn in trên khuôn mặt mẹ
giống như ba không muốn bị chia ly.
Hai cặp mắt nhìn nhau say đắm, mẹ căm phẫn nhìn ba, ba thì ánh mắt đầy yêu thương nhìn. Đôi môi quyến rũ in lên trán mẹ, mẹ cô đỏ bừng mặt
để yên chứ chả biết làm gì. Trán xong đến song mũi rồi hôn lên những giọt nước mắt rồi cuối cùng là đôi môi để trao nụ hôn nồng cháy. Ba ôm lấy
mẹ khiến mẹ cô hơi giật mình đưa hai tay ra trươc hơi nhích ra.
Mamako đỏ hết cả mặt, mới tí tuổi mà cô phải đã chứng kiến cảnh khong đúng tuổi như thế này có được không vậy. À mà hai nguwoif đó tự nhiên
cũng không có gì lạ tại đâu biết có Mamako đang xem lén đâu.
-Ba? Mẹ?- Giong nói đáng yêu thút thít khiến hai nguwoif lớn giật nảy mình. Mẹ cô xấu hổ rời khỏi chồng mình, tiến tới bên Mamako.
-Sao thế con?
-Ba đi đâu thế?
.
Mamako đỏ hết cả mặt, mới tí tuổi mà cô phải đã chứng kiến cảnh khong đúng tuổi như thế này có được không vậy. À mà hai nguwoif đó tự nhiên
cũng không có gì lạ tại đâu biết có Mamako đang xem lén đâu.
-Ba? Mẹ?- Giong nói đáng yêu thút thít khiến hai nguwoif lớn giật nảy mình. Mẹ cô xấu hổ rời khỏi chồng mình, tiến tới bên Mamako.
-Sao thế con?
-Ba đi đâu thế?
-…Ơ-Mẹ cô cứng họng không biết nói j.
Lúc này Mamako còn nhỏ quá để hiểu tiếng anh, ba cô đưa khuôn mặt ấm áp nhìn cô, nhẹ nhàng huowsg tới Mamako ôm lấy con mình. Xong thì ba
quay qua mẹ.
-Chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi…. Chi Mai à!-Nụ hôn vội vàng đặt lên đôi môi vợ mình rồi ba cô vụ mất.
-Anh! Anh!
-BA! BA!
Mặc cho Mamako và mẹ gào để níu lại nhưng ba cứ thế mà bước đi…
Khoảng chừng khi hai đứa chững chạc bước qua cấp 2 cũng chính là ngày định mệnh hai đứa phải ở một mình vì…. Mẹ quá nhớ ba và hận tình nên
đã sang nước ngoài kiếm họ. Mẹ Huyệt Anh và Mẹ Mamako là bạn thân từ thửu đi học nên hai nguwoif cũng an tâm khi để hai đứa hợp tác với nhau
dù ở hai nhà khác nhau. Và cũng chẳng lạ ba hai người biết nhau và… chuyến đi định mệnh đó là họ cùng đi công tác làm việc nhưng mãi cho tới
giờ… họ vẫn không về!
Kết thúc hồi ức, hai cô gái tự mỉm cười rồi lặng người. Từng người có một dòng chảy nhẹ nhày chảy ra từ đôi mắt. Hoảng tử của họ khong thấy và
không biết gì hết.
Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã - Mộng Huyền Vũ