Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Sương Phi Vãn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Buusan Nguyen
Số chương: 230 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1119 / 1
Cập nhật: 2018-02-03 12:35:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 198: Huyết Nhiễm Tuyết Đêm
gày 15 tháng 10 năm 1135, chiến thắng đồi Tần Tư, chúng ta đoạt được Nghiệp thành. Ngày 20 tháng 11 năm 1135, chiến thắng dốc Lô Khê, chúng ta đoạt được Lộ thành. * Trong doanh trướng, chúng ta ngồi vây quanh một chỗ, trên bàn là tấm bản đồ. Từ Lộ thành đến Hạ thành mà chúng ta sắp sửa đoạt lấy phải thông qua một sơn đạo, đặc biệt rất hẹp, nếu là toàn quân đi qua, tất nhiên tốc độ sẽ bị chậm lại, nếu như ở dưới chân núi qua, nếu gặp phải bọn họ mai phục trên chân núi, thì chúng ta chỉ có thể hỗn loạn ở trong sơn đạo, tiến thối lưỡng nan, giờ phút này liền chỉ có phản kích, nhưng là bọn hắn ở trong tối lại ở trên cao, chúng ta ở ngoài chỗ sáng, lại ở dưới, nếu muốn tấn công lên núi tất nhiên sẽ phải tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
“Bất Nhàn, ngươi thấy thế nào?” Ta quay đầu nhìn phía Thủy Bất Nhàn, thản nhiên hỏi. Ở bên trong chiến tranh, ta cuối cùng cũng hiểu được Đông Hải quốc lợi hại nhất chính là có được hai người giỏi bầy mưu tính kế này. “Mặc kệ là như thế nào, chúng ta cũng không được từ dưới chân núi qua, một trận nhất định phải đánh, vậy tại sao chúng ta không ngay từ đầu từ trên núi qua.” Thủy Bất Nhàn chỉ vào bản đồ, từ từ nói: “Kỳ sơn không cao, hơn nữa giờ phút này đang là mùa đông, cây cối điêu linh, bọn họ mặc dù muốn che dấu cũng sẽ bị quân ta dễ dàng phát hiện ra. Cho nên chúng ta từ trên núi qua, đến lúc đó bọn họ trở tay không kịp.” Xem ra ý của nàng thật giống với ý của ta, hiện giờ cũng chỉ có kế này, đây cũng chính là biện pháp tốt nhất. Ta nghiêng đầu, cười hỏi: ” Vương thượng thấy thế nào?” Từ sau đêm hôm đó, Cơ Lưu Tiêu nhưng lại bắt đầu trốn tránh ta, ta nghĩ có lẽ hắn làm như vậy là để tạ lỗi với Phượng Loan, ta cũng không nói thêm gì nhiều, bởi vì giờ phút này chưa phải là lúc nói rõ hết mọi chuyện. “Đây là biện pháp tốt nhất.” Hắn chỉ vào vị trí Kỳ sơn ở trên bản đồ, nói: “Sườn núi phía Bắc rất bằng phẳng, hơn nữa cỏ cây rất thưa thớt, từ nơi này qua là tốt nhất.” Ta gật đầu nói: “Phái một tiểu đội nhân mã từ trên sơn đạo qua, làm cho bọn họ khinh thường, sau đó đại bộ phận nhân mã liền theo phía Bắc sườn núi mà qua.Tốt hơn hết là buổi tối hành động, đánh bất ngờ.” Sau khi thương nghị xong, ta liền về tới doanh trướng. Nếu là đoạt lấy Hạ thành, vậy không sai biệt lắm là đã thành công một nửa, Hạ thành sau đó là Mạch Vũ thành. Ban đêm, chúng ta theo như kế hoạch mà làm, binh lính chia làm hai đường. Trước khi hành động, Phượng Loan lôi kéo tay áo Cơ Lưu Tiêu, nói cái gì cũng không để cho hắn cũng ta đi chúng một đường, nàng có lẽ đã nhận ra cái gì đó, vì thế ta cùng Thủy Bất Nhàn mang theo đại bộ phận nhân mã hướng sườn núi phía Bắc Kỳ sơn mà đi, mà Cơ Lưu Tiêu liền mang theo tiểu bộ phân nhân mã hướng sơn đạo mà qua. Bởi vì sợ quân đội của Nam Mạch quốc phát hiện ra, chúng ta liền sờ soạng theo sườn núi phía Bắc Kỳ sơn bắc mà lên, thật cẩn thận đi trước. Sườn núi phía Bắc rất ít cây cối, một đường bước vào cũng cực kỳ thuận lợi. Mà giờ phút này, phía chân trời từng đợt tuyết rơi thật nhiều, rơi ở trên người, trên mặt, chậm rãi hòa tan, thấm ướt quần áo, cũng thấm ướt khuôn mặt, cảm giác lạnh thấu xương kia tựa như thẩm thấu vào da thịt. Trận tuyết rơi bất ngờ này giống như mang theo một điềm báo nào đó. Đáy lòng của ta không tự chủ được nổi lên từng trận bất an, vươn tay cầm lấy vạt áo của Thủy Bất Nhàn, nói: “Bất Nhàn, ta cuối cùng cảm thấy nơi này im lặng có chút quỷ dị. Chẳng lẽ nhân mã của Nam Mạch quốc không có mai phục tại nơi này sao?” “Xác thực có chút kỳ quái, bất quá phỏng chừng là bọn hắn cũng không nghĩ tới chúng ta sẽ ở trong đêm khuya hành động đi.” Thủy Bất Nhàn cũng cúi đầu trả lời, nắm chặt lấy tay của ta, cho ta một chút an ủi. “Chỉ mong là vậy.” Giờ phút này chúng ta đã ở nửa đường, nếu thật sự muốn lui về cũng phải tốn nhiều thời gian. Chính là không đợi chúng ta đi ra, phía dưới liền truyền đến từng trận tiếng chém giết, mùi máu tươi thản nhiên theo gió mà đến. Đột nhiên bừng tỉnh, nhân mã của Nam Mạch thế nhưng lại không có mai phục tại trên núi, mà là ở sơn đạo bên kia. Ta giật mình ngẩn ra, hiểu được chúng ta ngược lại đã bị rơi vào bẫy của bọn họ. Nếu như ta đoán không lầm, bọn họ muốn lợi dụng cỏ dại ở chân núi để phóng hỏa, đem chúng ta vây ở trên chân núi. Nếu là tuyết tiếp tục lớn hơn một chút có thể dập tắt được lửa lớn này, nhưng là cố tình nó lại hạ không đủ lớn, hơn nữa trước đó vài ngày khô ráo, lửa lập tức lan tràn rộng mở. Vì cái gì lại thành ra như vậy? Kế hoạch của chúng ta rõ ràng là rất chu đáo chặt chẽ, vì sao bọn họ lại biết được? Theo lý thuyết mà nói, bọn họ không có khả năng vứt bỏ núi mà thủ. Chẳng lẽ có người phản bội ta sao? Chính là giờ phút này cũng không phải là lúc để suy nghĩ miên man, ta mạnh thu hồi lại suy nghĩ của mình, cực lực nghĩ biện pháp để cho thương tổn giảm xuống mức thấp nhất. Hỏa thế càng ngày càng nghiêm trọng, mà phía dưới tiếng chém giết như trước, mùi máu tươi càng thêm dày đặc. Ở một đêm tuyết rơi này nơi nơi đều tràn ngập giết chóc. Kia đầm đìa máu tươi đã nhiễm hồng tuyết rơi đầy trời. “Bất Nhàn, ngươi mang đại bộ phận nhân mã theo đường cũ lui về, hiện nay chỉ còn cách duy nhất là chúng ta đi về phía Nam là an toàn, bọn họ hẳn là không thể nhanh tới đó được, cho nên ngươi phải nhanh nắm lấy thời cơ.” Ta nghiêng đầu nói với Thủy Bất Nhàn: “Ta mang tiểu đại đội khống chế hỏa thế lan tràn, cho các ngươi có thể rời đi trước khi lửa cháy đến được chỗ này.” Thủy Bất Nhàn cũng hiểu được giờ phút này tình thế đột biến, vì thế làm theo ý tứ của ta dẫn theo đại bộ phận quân bắt đầu tách ra, ta mang theo một vài người dùng tuyết đã bắt đầu đọng bao phủ ở trên mặt đất ngăn cản thế cháy lan tràn, ta dưới đáy lòng cầu nguyện trận tuyết này có thể hạ lớn một chút, xuống lần nữa lớn hơn một chút, liền đủ để dập tắt đám lửa đang cháy bập bùng khắp núi kia. Trời cao tựa hồ nghe được lời cầu nguyện của ta, tuyết rơi xuống càng lúc càng lớn, chậm rãi lấn át tiêu diệt hỏa triều, nhưng mà khói đặc lại vẫn dày đặc như cũ nghi ngút bốc lên từ bốn phía. Đợi cho đến khi đã khống chế được ngọn lửa, mấy người chúng ta cũng đã sức cùng lực kiệt, ngay cả ta đều cảm thấy chính mình sắp ngất xỉu, toàn thân là rét lạnh đến cực điểm. Tiếng chém giết vẫn như trước liên miên không dứt truyền đến, ta không biết là quân của Cơ Lưu Tiêu đang chém giết với địch ở dưới chân núi, hay là quân của Thủy Bất Nhàn gặp đối thủ. Khói càng ngày càng dày đặc, tuyết rơi càng lúc càng dày, ta bắt đầu không ngừng mà ho khan. Vì thế liền chống thân đứng lên, ra lệnh ọi người đi lên đỉnh núi. Xem ra lúc này đây ta phải cắm quân ở trong này rồi. Ta chậm rãi hướng đỉnh núi đi đến, bước đi có chút gian nan. Mà tuyết vẫn không có xu thế đình chỉ, hạ xuống càng lúc càng lớn, tựa hồ muốn đem cả thế giới này bị chôn vùi trong tuyết. Trên người áo bông càng ngày càng lạnh, cũng càng lúc càng nặng, đến cuối cùng ta không còn khống chế được nữa ngã xuống mặt tuyết. Một trận giá rét lạnh thấu xương kéo tới. Mùi của máu càng thêm đặc hơn, cả người gần như muốn buồn nôn. Ta tựa hồ thấy được trước mắt màu đỏ tươi, như vậy yêu dã, như vậy chói mắt. Bốn phía một mảnh hắc ám, ta không nhìn thấy phương hướng phía trước, lại tựa hồ ở bên trong hoảng hốt nhìn thấy cảnh Vân Tế Du cầm kiếm đâm vào thân thể của phụ vương, mẫu hậu, đau lòng giống như bị đao cắt. Một loại đau đớn có thể làm cho người ta vô lực cứ như vậy chậm rãi lan tràn ở dưới đáy lòng, đau triệt nội tâm. Ta biết không còn lại bao nhiêu người, một đêm này thật sự yên tĩnh, thật giống như trên núi rộng lớn như vậy chỉ còn lại có một mình ta. Bên tai tựa hồ truyền đến tiếng bước chân, từ xa dần dần đến gần, tựa hồ có rất nhiều người, thanh âm ồn ào lập tức tràn ngập toàn bộ thế giới của ta. “Mau nhìn xem có còn bỏ xót một người nào ở phía dưới hay không?” Ta nghe được có người nói như vậy. Ta nghĩ đứng dậy, lại phát giác chính mình không có một chút khí lực, chỉ có tùy ý những hạt tuyết kia chậm rãi bao trùm ở trên người của ta. Bên tai tựa hồ truyền đến thanh âm chém giết, sau đó là rên rỉ tuyệt vọng, mùi máu càng ngày càng thêm đậm. Tiếng bước chân càng thêm gần, tâm của ta cũng đột nhiên cảm thấy bất an, chẳng lẽ ta cũng chỉ có thể chờ đợi tử vong như thế này sao? Giờ khắc này, ta mới phát giác, ta rất muốn…rất muốn thấy hắn, ta rất muốn vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy thân ảnh của hắn, ta cũng rất muốn hắn như thiên thần xuất hiện ở của ta trước mặt, đem ta cách xa khỏi tất cả. Bất kể cái gì cũng đều không có phát sinh, hắn chưa có tới, mà vẫn như trước là giết chóc. Cũng đúng, ở phía dưới nhiều nhân mã như vậy, hắn cũng phải chém giết, làm sao có thể bận tâm đến ta được đây. Chậm rãi nhắm hai mắt lại, ta cùng đợi chính mình bị phát hiện. Mà giờ phút này, một người ngã xuống, đặt ở trên người của ta, sau đó một chất lỏng đặc dính ấm áp chảy lên trên mặt, trên người của ta. Ta biết đó là máu. Ta không dám động, cố gắng nhịn thở. Có lẽ những người đó sẽ không phát hiện ra ta. ” Hình như không còn ai? Chúng ta đến nơi khác điều tra một chút.” Sau đó là thanh âm cước bộ xa dần. Ta mạnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, muốn vươn tay đẩy thi thể trên người ra, lại phát giác chính mình căn bản không có khí lực. Vì thế chỉ có thể tùy ý hắn đè nặng, cũng chỉ có thể tùy ý máu đặc chảy dính cả người ta. Tuy rằng không bị phát hiện, nhưng nếu là không có ai tới cứu ta, ta đây cũng chỉ có thể nằm chờ chết mà thôi. Lúc này đây quả nhiên là ta đã bị bại hoàn toàn, thậm chí ngay cả tính mạng của mình cũng bị đe dọa. Nhưng là ta thủy chung cảm thấy ta bị phản bội, nhưng lại cảm thấy không có khả năng là Cơ Lưu Tiêu, cũng không có khả năng là Thủy Bất Nhàn, vậy thì chắc chắn đã có người nghe lén chúng ta mật đàm. Có ai có thể tiếp cận chúng ta mà không bị Cơ Lưu Tiêu cảnh giác, trừ bỏ Phượng Loan, thì còn ai vào đây? Nhưng Phượng Loan vì sao phải làm như vậy? Chẳng lẽ vì muốn cho ta thất bại, ngay cả Cơ Lưu Tiêu nàng cũng không để ý sao? Chính là còn chưa chờ ta có thể nghĩ ra cái gì, ý thức liền dần dần có chút mơ hồ. Tuyết ở trên người ta càng lúc càng dày, thân thể đã muốn lạnh cóng. Tựa như trải qua một lúc lâu, tựa hồ lại có tiếng bước chân truyền đến, còn mang theo tiếng gọi trầm thấp, hình như đang gọi tên của ta. Ta biết lúc này đây là có người tới cứu ta, nhưng là ta lại như thế nào cũng nghe không rõ giọng nói của người tới là ai. Ta cố gắng há mồm muỗn cầu cứu, lại phát giác cổ họng của mình khô rát đau nhức, ngay cả một chữ đều không thốt ra được. Chỉ có thốt ra được vài âm tiết mà ngay chính cả ta cũng đều nghe không rõ. Chính là người nọ không có nghe thấy, sau khi gọi vài tiếng, lại liền vội vàng rời đi, tựa hồ rất lo lắng. Đáy lòng vừa dấy lên hy vọng tức thì lại biến thành tuyệt vọng, lúc này đây quả nhiên là vô phương cứu. Bốn phía lại quy về yên tĩnh, chỉ có tiếng rít của gió thổi qua bên tai, toàn bộ thế giới của ta lại chỉ còn lại có khôn cùng hắc ám, cùng mùi máu tươi dày đặc. Ý thức chậm rãi bị xói mòn, lại tiếp tục nữa cũng vô pháp nghĩ được cái gì. Chỉ còn có thể cảm giác được sự thống khổ lạnh như băng, ngay cả tâm đều chậm rãi trở nên lạnh. Ngay tại lúc ta sắp buông tha cho tất cả, tiếng bước chân kia lại vang lên, người nọ thế nhưng đã đi rồi lại quay lại Chính là lúc này đây ta không thể cất tiếng cầu cứu được, cho nên cũng không thay đổi được cái gì cả. Hắn tựa hồ lại gọi tên của ta, sau đó cách ta càng lúc càng gần, đến cuối cùng tựa hồ như đã đến gần bên tai ta. Thân thể đột nhiên chợt nhẹ bẫng, ngay sau đó ta liền được ôm vào trong một vòng ôm ấm áp, tựa hồ muốn đem tất cả sự ấm áp của hắn truyền cho ta, ta cũng không ngừng mà hướng hắn tìm lấy ấm áp, tham luyến ấm áp của hắn. Chính là ta cho dù có làm như thế nào cũng không nhìn thấy rõ hắn, cũng không nghe rõ hắn ở bên tai ta nói cái gì đó, đến cuối cùng ta cũng lâm vào trong vô tận hắc ám.
Độc Phi Khuynh Thành Độc Phi Khuynh Thành - Sương Phi Vãn Độc Phi Khuynh Thành