Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Tác giả: Huyễn Vũ
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 353 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 789 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:53:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 303: Hoạch Định Ranh Giới (P1)
ại hành tỉnh Thiểm Đông đế quốc.
Tại đại doanh Liên minh thống nhất đối diện với Hoàng cung, sau khi đại quân tuyên thệ xuất phát, cả doanh trại lập tức im lặng không một tiếng động. Tuy nhiên hai gã quyền quý đại biểu hai tỉnh Thiểm Đông Thiểm Nam, lại trước tiên chạy tới cửa bái phỏng Khang Tư.
Sau một phen nói chuyện phiếm, gã quyền quý đại biểu Thiểm Đông có hơi dè dặt hướng Khang Tư nói:
- Đại nhân! Hạ quan phát hiện ở tổng bộ Liên minh thống nhất sau khi đại quân xuất phát, cả đại doanh có vẻ vắng lặng lạ thường. Không nói gì khác ít nhất trạm canh gác, tuần tra, nhân viên hộ vệ cũng nhất định cần tăng số lượng, mới có thể biểu hiện uy nghiêm của Liên minh thống nhất. Như hiện tại trong liên minh tự do qua lại, một khi có người ngoài tới bái phỏng chỉ sợ sẽ coi thường Liên minh thống nhất chúng ta đấy!
Gã quyền quý đại biểu Thiểm Nam cũng lập tức nói:
- Đúng vậy đại nhân! Đại doanh này tiêu biểu thể diện của Liên minh thống nhất chúng ta, nhân viên hộ vệ đại doanh ít ỏi như thế làm thế nào có thể biểu hiện ra địa vị của tổng bộ trong liên minh được.
Ý của hai gã đại biểu tuy rằng không có diễn đạt thẳng ra, nhưng Khang Tư thực đã hiểu rõ có ý gì.
Khang Tư mỉm cười gật đầu nói:
- Tình trạng của Đại doanh quả thật có điểm giống như hai vị nói, nhưng hai vị cũng biết, quân đội trực thuộc liên minh gần như đều phái hết ra ngoài, thật sự là không còn người bảo vệ tổng bộ liên minh, không biết Thiểm Đông và Thiểm Nam có nguyện ý phái người tới hỗ trợ không?
Hai gã đại biểu tròng mắt trợn trừng gần như muốn lọt ra ngoài.
Mình không có nói ra miệng người ta lập tức đã nêu ra, nhưng bộ dáng Khang Tư dường như không hề quan tâm tới, chẳng lẽ hắn không biết cái này chẳng khác nào bị giám sát sao?
Hai gã đại biểu cũng bất chấp khó khăn muốn dò xét Khang Tư thử xem, bởi vì đám quyền quý của hai tỉnh đối với tinh binh hai tỉnh đều đưa vào Liên minh thống nhất trong lòng rất lo lắng không yên tâm, đều lo sợ Khang Tư lừa nuốt gọn số tinh binh đó để biến thành tư binh riêng của Khang Tư.
Hiện tại là liên hiệp ba bên ra ngoài tác chiến, ai mà biết Khang Tư có tà tâm muốn để cho toàn bộ tinh nhuệ của hai tỉnh trở thành vật hi sinh hay không?
Tuy rằng đa số quyền quý trong lòng đều biết Khang Tư nếu muốn chiếm lấy hai tỉnh, căn bản không cần phiền toái như vậy. Thời điểm vừa mới bắt đầu nếu muốn có thể thủ tiêu những người mình này là được rồi; còn không cứ việc giam đám người mình lại thì tự nhiên hai tỉnh sẽ rơi vào tay Khang Tư.
Tất cả mọi người đều biết, chỉ cần trong tay Khang Tư có hệ thống mật vệ, hoàn thành chuyện như vậy khá dễ dàng. Hiện tại sở dĩ Khang Tư tự động đưa ra đề nghị cho quân tinh nhuệ hai tỉnh đến bảo vệ hắn, phỏng chừng cũng vì có mật vệ nên không thèm để ý tới tình huống bị giám thị hay không mà thôi.
Hai vị quyền quý hiểu được điều ấy lại càng chua xót, bất đắc dĩ đưa mắt nhìn lướt qua nhau, tên Khang Tư này chỉ cần còn có hệ thống mật vệ, như vậy gần như không ai có thể thương tổn được hắn.
Có thể nói Khang Tư nhờ có hệ thống mật vệ mới có thể trong khoảng thời gian cực ngắn đã khống chế hai tỉnh, nhưng cũng vì năng lực của mật vệ làm cho giới quyền quý hai tỉnh đều vì sự tồn tại của mật vệ mà trong lòng run sợ, thậm chí sinh ra một loại kiêng kị, bởi vì ai cũng không muốn bản thân mình quanh năm suốt tháng bị bao phủ trong mối nguy hiểm mà mình không thể khống chế được.
Cũng vì mối lo lắng này, sau khi quân đội rời đi, mọi người mới dám mạo hiểm đến dò xét Khang Tư thử xem. Kết quả đương nhiên là may mắn, Khang Tư không phải là một người có dục vọng quá mức với quyền lực, bằng không một bạo quân tuyệt thế như vậy nhất định sẽ lên ngôi rồi.
Chỉ có điều hiện tại Khang Tư còn có thể sử dụng mật vệ một cách thận trọng, nhưng ai cũng không dám cam đoan về sau Khang Tư cũng sẽ vẫn như cũ sử dụng thận trọng như thế, lại càng không dám cam đoan người kế nhiệm Khang Tư cũng sẽ như thế.
Thế nhưng bởi vì mật vệ quá mạnh khiến mọi người hết sức lo sợ không dám hé răng, chỉ lặng lẽ ôm nỗi hoảng sợ này trong lòng.
Nếu Khang Tư không thể làm cho bọn họ tiêu tan nỗi sợ hãi này, sớm hay muộn sẽ có một ngày áp lực quá dồn nén phải bộc phát ra. Tuy nhiên có thể xác định, ở thời điểm mật vệ không có phản bội Khang Tư, loại áp lực này gần như không có cơ hội bùng nổ.
Mặc dù đã hoàn thành mục đích của mình tới đây, nhưng hai gã đại biểu quyền quý vẫn tâng bốc nịnh nọt Khang Tư một hồi mới rời đi. Nhưng sau khi bọn họ rời đi không bao lâu, tinh binh ở hai tỉnh đã sớm chuẩn bị lâu ngày lập tức ào ào kéo tới đại doanh tổng bộ Liên minh thống nhất.
Tuy rằng ai nấy đều biết rõ hành vi bảo vệ này chẳng khác nào giám thị đại doanh Khang Tư, nhưng Khang Tư là mục tiêu bị giám thị cũng không hề có ý kiến gì, người bên trong hệ thống Khang Tư đương nhiên cũng không thể nói nhiều.
Bởi vì tất cả mọi người biết rõ ràng, Khang Tư để mặc cho bọn họ giám thị, chỉ vì muốn làm yên lòng đám quyền quý còn tư tưởng xấu lúc này chưa có hoàn toàn dung nhập vào liên minh. Nguồn:
Dựa vào lực lượng mật vệ, Khang Tư nếu muốn rời khỏi nơi này còn không phải chỉ là một câu nói thôi sao.
Cùng Khang Tư giống nhau, Tương Văn đối với đám vệ binh đó căn bản không thèm để ý, tới báo tin cho Khang Tư:
- Chủ thượng! Đúng như ngài đoán, đám quyền quý ở phía dưới đã lén lút bắt đầu bàn bạc sau chiến thắng làm thế nào chia cắt bốn phần lãnh thổ kia bán ra ngoài.
Khang Tư khinh thường lắc đầu, nói:
- Hừ! Lúc trước cho biết bốn phần đất đai bán ra ngoài, nhưng không có quy định hạn chế mua sắm, mục đích là tạm thời làm yên lòng bọn họ. Cũng không thèm nghĩ lại xem, không để đa số người ta nhận được chỗ tốt, dựa vào cái gì thu được thế nhân ủng hộ chứ?
- Chủ thượng! Có thể công bố bố cáo mới ra ngoài không?
Tương Văn hỏi.
- Ừ! Giờ có thể công bố ra ngoài được rồi! Tin rằng biết được phương án phân phối bốn phần chiến lợi phẩm kia, dân chúng hạ tầng cơ sở cùng quan viên cấp thấp hai tỉnh khẳng định sẽ tán thành, càng thêm hiểu biết về Liên minh thống nhất.
Tương Văn không nhịn được phì cười. Chủ thượng đưa ra bố cáo này tin rằng dân tâm hai tỉnh đều sẽ đầu nhập vào, tiếp đó khống chế được cơ sở quan viên khổng lồ của hai tỉnh. Giới đại quyền quý hai tỉnh nghĩ muốn ngăn chặn Liên minh thống nhất xâm nhập vào hai tỉnh, điều đó chẳng khác nào là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.
Về phần quân đội tinh nhuệ của hai tỉnh kia, mặc dù sĩ quan có nhiệm vụ theo sát, nhưng phần lớn binh sĩ tầng dưới chót đều xem Khang Tư như đối tượng nịnh bợ để đối đãi.
Dù sao quy củ liên minh công bố ra tới là ai nấy đều rõ ràng, quy củ của chiến lợi phẩm quân binh liên tổ có thể thu được khiến quân đội liên minh trở thành phú ông rồi.
Các binh sĩ tinh nhuệ bị hai tỉnh che dấu giữ lại, trong lòng đều uất nghẹn, bởi vì bọn họ không gia nhập quân binh liên tổ, cho nên không có tư cách được chia chiến lợi phẩm. Cũng vì thế, bọn họ tự nhiên nghĩ muốn biểu hiện một chút chính mình với lãnh tụ liên minh Khang Tư không có trên danh nghĩa này, hy vọng kế tiếp Khang Tư nhìn đến biểu hiện của mình, kéo vào quân đội liên minh.
Cũng bởi vì có chút tư tâm này, cho nên đám binh sĩ tinh nhuệ của hai tỉnh được phái lại đây bảo vệ Khang Tư, ngược lại biểu hiện so với ở trong hệ thống cũ càng thêm xuất sắc. Hành vi này quả thực khiến trong lòng đám quyền quý có một loại cảm giác như ăn trộm gà không được còn mất một nắm gạo.
Tuy nhiên bọn họ cũng không có biện pháp nào tốt để giải quyết. Tuy rằng lương bổng của các binh sĩ tinh binh đó cao hơn rất nhiều so với Liên minh thống nhất, nhưng binh sĩ của Liên minh thống nhất lại có quyền lợi được chia phần chiến lợi phẩm, hơn nữa lãnh thổ công chiếm được cũng có tỉ lệ cố định thuộc về binh sĩ tham chiến. Mà hai điều ưu đãi này cho dù lương bổng nhiều mấy đi nữa cũng không cách nào thay thế được.
Cho nên dưới tình huống như thế, binh sĩ không nhắm vào lần biên chế kế tiếp của Liên minh thống nhất thì quả thực chính là đầu óc có vấn đề rồi. Còn đám quyền quý tuyệt đối không có khả năng xuất ra tài sản của mình chia cho các binh sĩ hộ vệ, thì chỉ có thể nhìn bọn binh sĩ giương to cặp mắt trông chờ lần tới được đầu nhập vào Liên minh thống nhất.
Nghĩ đến đây tâm tình Tương Văn khoái trá đi thi hành nhiệm vụ.
Cũng nghĩ như Tương Văn, các sĩ quan cao cấp trong quân đội tinh nhuệ của hai tỉnh tạm thời đóng tại đại doanh tổng bộ liên minh, tuy rằng biết rõ nhiệm vụ mình đang gánh vác, nhưng nhiệm vụ này tuyệt nhiên không thể công bố ra ngoài, cho nên ngay cả dùng quân lệnh để hạn chế chuyển biến của binh sĩ cũng không có khả năng làm được. Càng không nói tuyên bố nhiệm vụ gánh vác lần này với binh sĩ, chỉ có thể giống như các quyền quý, bất đắc dĩ nhìn bọn binh sĩ bên kia quấn quanh xu nịnh Khang Tư.
Đại doanh Liên minh thống nhất một lần nữa khôi phục lại tình trạng sâm nghiêm trước đây, nhìn đến tinh binh nhà mình không ngờ lại giống như một lòng một dạ với Liên minh thống nhất, hoặc là phải nói đã bán mạng cho Khang Tư, đám đại quyền quý kinh hồn bạt vía trốn ở một nơi bí mật gần đó bàn bạc biện pháp.
Nhưng các tiểu quyền quý thì lại cần phải có cái chỗ dựa vững chắc mới có thể sống qua thời buổi này, nên lập tức ào ào tới đại doanh, không phải tìm tới Khang Tư xin ý kiến thì tới để bái kiến.
Đối với các tiểu quý tộc mà nói, phía trên tranh quyền đoạt lợi như thế nào cũng không tới phiên mình đi tham dự, mà bất kể thế nào bản thân mình cũng phải đầu nhập vào một chỗ dựa vững chắc để làm chỗ nương tựa.
Nếu đã như vậy, đương nhiên là muốn đầu nhập vào người có thực lực bản thân hùng mạnh, hơn nữa chỗ dựa vững chắc đó chẳng những đồng ý ủy quyền mà còn có thể mang đến cho mọi người nhiều ưu đãi.
Đồng thời những người này trên danh nghĩa nương tựa càng không muốn quan hệ với kẻ phản bội, kẻ có ý muốn phá hư danh phận đại nghĩa của chế độ Liên minh thống nhất. Nếu đã không muốn bị lôi kéo như vậy đầu nhập vào Khang Tư chính là lựa chọn tốt nhất của mình.
Về phần sợ hãi với mật vệ, các tiểu quyền quý này đương nhiên cũng có, nhưng bọn họ nghĩ rằng: "Dùng mật vệ để động tới đám tôm tép mình... Quả thực chính là chuyện bé xé ra to, hoàn toàn không có khả năng. Hơn nữa đám tiểu nhân vật bọn mình nhiều lắm chỉ là phạm chút chuyện nhỏ tội tham ô, ức hiếp dân chúng, cấu kết phe phái, cướp đoạt quyền lực. Còn những chuyện đại sự mưu đồ phản loạn chống đối Khang Tư đó căn bản không tới phiên mình đi dính dáng vào, nếu đã không dính dáng đến những chuyện đại sự, như vậy chính mình khẳng định không trêu chọc đến mật vệ tới cửa, nếu thế thì mình cần gì phải sợ mật vệ chứ. "
Khang Tư biết rõ số tiểu quyền quý đó ôm trong lòng ý tưởng gì, cho nên đương nhiên là không chút khách khí tiếp nhận bọn họ, đồng thời bắt đầu chuyển hướng bọn họ tới nắm giữ quyền lực của đám đại quyền quý hai tỉnh. Sau đó Khang Tư Trực tiếp truyền lệnh xuống đám tiểu quyền quý, nhận được mệnh lệnh, đám tiểu quyền quý đương nhiên bán mạng đi làm, sau một lần hai lần, đám tiểu quyền quý đều quen nếp tới báo cáo sự việc cho Khang Tư, cũng quen với việc nhận mệnh lệnh của Khang Tư.
Cứ như vậy dần dần chính quyền địa phương hai tỉnh Thiểm Đông Thiểm Nam rơi vào trong tay Khang Tư.
Đại quyền quý hai tỉnh không phải không có phát hiện tiểu quyền quý phía dưới tìm tới nơi nương tựa Khang Tư. Thế nhưng một là vì loại chuyện này người ta không thừa nhận ngươi căn bản không có cách nào khác xác định, không có khả năng động thủ lung tung khiến cho toàn bộ tầng lớp tiểu quyền quý phản cảm; hai là những người này đều câu kết với Khang Tư, giải quyết những người này, không thể không chọc đến Khang Tư. Cho nên ném chuột sợ vỡ đồ, nhóm đại quyền quý chỉ có thể cẩn thận chú ý tới hành động của thủ hạ.
Độc Cô Chiến Thần Độc Cô Chiến Thần - Huyễn Vũ