Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Tác giả: Huyễn Vũ
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 353 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 789 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:53:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 111: Ba Đầu Lĩnh Thế Chân Vạc (P1)
gười có kiến thức đều biết: chiếc hải thuyền khổng lồ này là thương thuyền cấp Khôi Kiều cao cấp nhất của Liên minh Tự do Duy Nhĩ Đặc, cả đại lục chỉ có cảng Khôi Kiều có thể chế tạo ra hải thuyền khổng lồ như vậy.
Mà chiếc hải thuyền này chính là soái hạm của An Tái Kháng.
- Lão Đại! Chiêu mộ lính đánh thuê cần phải chạy đến bán đảo Phi Ba sao? Liên Minh Tự Do cũng có rất nhiều đoàn lính đánh thuê mà.
Lai Nhĩ Ôn Chí nhàm chán đi theo An Tái Kháng đang đứng trên boong tàu hữu khí vô lực nói.
Trên mặt An Tái Kháng đầy vẻ hưng phấn, nhìn dải đất liền xa xa nghe vậy, lập tức lên tiếng nói:
- Ngu ngốc! Lính đánh thuê của Liên minh Tự do giỏi lắm chỉ là đánh nhau với bọn cường đạo, mà đoàn lính đánh thuê của bán đảo Phi Ba đều là công thành chiếm đất. Lão tử nếu thuê lính đánh thuê đi diệt hai cha con Y Đạt này, dĩ nhiên phải mời lính đánh thuê có thể công thành chiếm đất!
- Lão Đại! Cừu hận của huynh đối với Y Đạt đã gần hai năm rồi, còn không có tiêu trừ sao?
Lai Nhĩ Ôn Chí đột nhiên hỏi.
- Không bao giờ!
An Tái Kháng nói như chém đinh chặt sắt.
- Đại ca! Không phải ta trách huynh, nhưng thật ra nói một cách nghiêm túc: chúng ta bị Y Đạt bức rơi xuống biển cũng là bị Khang Tư đại nhân làm liên lụy, dù sao Y Đạt hắn không thể khơi khơi vô cớ tìm tiểu binh như chúng ta để gây phiền toái. Vì cái vị đại ca mới vừa nhận này có đáng để cho huynh vứt bỏ tài phú, mà huynh phải buôn bán khổ cực bao nhiêu năm mới có hay không? Sao huynh không nghĩ cho bản thân mình một chút?
An Tái Kháng sắc mặt biến đổi, cuối cùng biến thành nét mặt trầm lặng cô tịch, giọng nói cũng chìm lắng xuống:
- Thật ra ta cũng không tính là cừu hận Y Đạt, dù sao chúng ta cũng không có bị thương tổn gì, ngược lại nhờ đó mà ta được làm cái nghề mình yêu thích. Còn như việc kết bái cùng Khang Tư đại ca, mặc dù vừa mới kết bái đã xa nhau, chưa nói tới có tình cảm gì thâm sâu, nhưng nếu ta đã kết bái cùng đại ca thì mối thù của đại ca ta cũng phải báo.
Nghe nói như thế, Lai Nhĩ Ôn Chí lắc lắc đầu, mặc dù không đồng ý An Tái Kháng vứt bỏ đi tài phú mà mình phải khổ cực buôn bán mới có được, dùng vào chuyện báo thù hoàn toàn không có bất kỳ lợi ích nào. Dù sao khi đó Khang Tư đúng là cao cao tại thượng, cùng những người mình hoàn toàn không có giao tình gì, bỗng dưng vô cớ hao tốn cho hắn nhiều như vậy quả thực là không đáng.
Nhưng đồng thời Lai Nhĩ Ôn Chí cũng bội phục nghĩa khí của An Tái Kháng: sau khi kết bái chỉ nói mấy câu rồi người ta không biết sống chết thế nào, vậy mà nguyện ý vứt bỏ gia tài để báo thù, thật sự là khiến cho người ta cảm động.
Bởi vì nếu đối với Khang Tư cũng nghĩa khí như thế, thì đối với tên tiểu đệ mình chẳng phải là càng nghĩa khí hơn sao?
Nghĩ tới đây, Lai Nhĩ Ôn Chí chợt thấy ấm áp trong lòng, nhìn thấy thần sắc An Tái Kháng không tốt lắm hắn vội nói lái sang chuyện khác:
- Thật không nghĩ tới thời gian mới hai năm, đại lục Hi Nhĩ Đạt đã biến hóa lớn như vậy. Vừa bắt đầu quốc vương Khi Hồng Quốc bị Hắc Nham Quốc giết chết liền biến thành chư hầu khắp nơi. Tiếp theo chính là Tông giáo quỷ quái gì đó phát dộng tín đồ điên cuồng chinh chiến, nơi nào chúng đi qua lập tức nơi đó biến thành vùng đất`hoang tàn đổ nát. Cuối cùng chính là Tử Tâm Quốc cùng Hắc Nham Quốc thừa cơ đánh tới. Hắc Nham Quốc cùng Khi Hồng Quốc xưa nay chính là thế cừu địch với nhau có tấn công Khi Hồng Quốc cũng không có gì kỳ lạ, kỳ quái chính là Tử Tâm Quốc cùng Hắc Nham Quốc vốn là quan hệ thông gia, không nghĩ tới chẳng những không hỗ trợ, ngược lại còn thừa cơ hội cháy nhà hôi của.
An Tái Kháng bị dẫn dắt chuyển sự chú ý cười nói:
- Điều này không kỳ quái, sau khi Hắc Nham Quốc nuốt gọn Khi Hồng Quốc sẽ đến lượt Tử Tâm Quốc. Hơn nữa đại lục Hi Nhĩ Đạt cũng chỉ có ba quốc gia này, sau khi diệt đi một, còn lại hai quốc gia khẳng định là sẽ không chết không thôi, dù sao cái danh tiếng thống nhất thiên hạ có thể làm cho bất luận kẻ nào điên cuồng nha.
- Có điều tin rằng Hắc Nham Quốc cùng Tử Tâm Quốc không nghĩ tới sẽ xuất hiện biến cố, Khi Hồng Quốc lại trống rỗng bị người đoạt đi một nửa.
Lai Nhĩ Ôn Chí cười nói.
An Tái Kháng gật đầu nói:
- Đúng vậy! Ân Nặc - Kham Tư Nạp - Uy Đặc, gã thân vương của Hắc Nham Quốc này thật lợi hại! Vốn là bị điều động làm đội quân tiên phong, để làm pháo hôi tiêu hao binh lực địch nhân, không nghĩ tới hắn còn tàn ác hơn so với tín đồ điên cuồng của Thần giáo kia, nơi nào hắn đi qua một mảnh ngói vỡ cũng không còn, tất cả người vật đều bị hắn cướp sạch. Nhưng mà cũng thật là kỳ lạ, những người Khi Hồng Quốc bị bắt kia không hiểu vì sao đều cam tâm tình nguyện trở thành binh lính dốc sức phục vụ cho hắn? Nói như thế nào hắn cũng là tên phản đồ mà!
Lai Nhĩ Ôn Chí cười nói:
- Ha ha, lão Đại! Vậy huynh cũng không biết sao? Đám dân chúng kia có thể là bị bọn tín đồ điên cuồng làm cho sợ hãi, chỉ mong sao có người có thể bảo đảm an toàn cho họ, cho nên đầu nhập vào Ân Nặc cũng không có gì là lạ. Hơn nữa Khi Hồng Quốc đã trải qua thời kỳ chư hầu hỗn chiến, dân chúng đã sớm mất đi đối tượng thần phục, đầu phục ai cũng giống nhau, vậy thì còn quản cái gì phản đồ hay không phản đồ.
- Ừ, cũng đúng! Có điều ta vẫn rất bội phục Ân Nặc không ngờ có thể cướp thức ăn từ trong miệng của hai nước, ngang nhiên chiếm giữ một khu địa bàn, mặc dù ngoài mặt vẫn là thân vương của Hắc Nham Quốc, nhưng ai lại không biết hắn đã tự lập. Nhưng hắn thật đúng là lợi hại, không ngờ có thể ngăn chặn công kích của hai nước, làm cho hiện tại đại lục Hi Nhĩ Đạt vẫn như cũ là ba đầu lĩnh thế chân vạc.
An Tái Kháng gật đầu nói.
Lai Nhĩ Ôn Chí cười nói:
- Khà khà! Vốn là chư hầu của Khi Hồng Quốc khi đối mặt với công kích của hai nước thì không thể nào tồn tại, nhưng ai kêu Ân Nặc quật khởi chia mất hơn phân nửa hỏa lực của hai nước, làm cho hiện tại cũng còn không ít chư hầu tồn tại đấy. Thế nhưng ta nghĩ những chư hầu này nhất định là cứ địa tạm thời của ba đầu lĩnh, bởi vì ba đại đầu lĩnh cũng phải mượn sức của bọn họ chống cự lại hai đầu lĩnh kia. Nhưng thật ra tạo thành tình cảnh này cũng là do Hắc Nham Quốc và Tử Tâm Quốc mà ra, bởi vì thời gian chiến tranh quá dài mà tạo thành kinh tế khác thường, nếu không bọn họ đã sớm đem toàn bộ người nhà ra để đánh cuộc một ván rồi, chứ đâu có như bây giờ phải làm chư hầu còn sót lại của Khi Hồng Quốc?
- Bất quá may mà như thế, nếu không ta sẽ không có cơ hội tiêu diệt tên khốn Y Đạt rồi!
An Tái Kháng nghiến răng nói.
- Nói đến tên Y Đạt này thật đúng là may mắn, lúc trước nghe nói hắn đã bị gia tộc hắn đày vào lãnh cung, không nghĩ tới cha hắn vì háo sắc quá độ, đột nhiên qua đời, mà Y Đạt không đợi những người khác kịp phản ứng, nhân cơ hội đoạt được quyền bính của Cổ gia, trở thành Đại công tước của công quốc Cổ Lạp. Hơn nữa bọn tín đồ điên cuồng kia ùn ùn kéo đến vừa đúng lúc bị hai nước áp chế. Chờ đến khi tiêu diệt hết bọn tín đồ điên cuồng đó, Ân Nặc lại tự lập, giúp hắn nhân cơ hội ổn định vị trí Đại công tước của hắn. -
Lai Nhĩ Ôn Chí thở dài nói.
An Tái Kháng lạnh giọng nói:
- Hừ! Lúc này mới tốt! Cứ như vậy tiêu diệt công quốc Cổ Lạp mới có thể khiến Y Đạt đau đến không muốn sống. Nếu không chỉ tiêu diệt có một nhà gà chó nhà hắn thì đâu có cái gì đáng cao hứng chứ?
Thấy An Tái Kháng lại nổi giận, Lai Nhĩ Ôn Chí lần nữa nói sang chuyện khác:
- Đại lục Hi Nhĩ Đạt càng hỗn loạn càng tốt, chúng ta sẽ dễ dàng bất chấp mọi thứ hái ra tiền đấy. Thời gian chỉ hai năm buôn lậu vật liệu quân khí đã kiếm được bộn bạc, chính là thương thuyền cấp khôi kiều này cũng mua được ba chiếc.
Nói xong Lai Nhĩ Ôn Chí vỗ vỗ mạn thuyền.
- Ha ha! Ngươi nói lời này nếu để công chúa nghe được, lại phải chịu đựng sắc mặt giận dỗi của nàng một trận đấy.
An Tái Kháng cười nói.
- Lão Đại! Công chúa ba người này cũng quá kiên nhẫn nhỉ? Ba cô gái yếu đuối theo chúng ta lênh đênh trên biển quanh năm suốt tháng mà không ngờ không có khó chịu, ngược lại tinh thần sảng khoái. Theo lý thì quý nhân quan lớn như thế không phải là thể chất mềm yếu sao?
Lai Nhĩ Ôn Chí nói đầy vẻ không giải thích được.
- Ôi! Thật ra các nàng cũng là cố nén chịu đựng thôi.
An Tái Kháng thở dài nói.
- Lão Đại! Ta bội phục thì bội phục, nhưng đối với công chúa cảm thấy không sao ưa thích được, vì sao nàng không học tập theo Đại thần quan một chút chứ, đọc sách đàn hát ca nhạc, bồi dưỡng tình cảm có phải tốt hơn không? Chúng ta cũng không hy vọng xa vời nàng có thể giúp được cái gì, nuôi cơm nàng không công cũng được, nhưng không ngờ nàng dám quơ tay múa chân với chúng ta, còn dùng giọng điệu ra lệnh nói chúng ta phải làm cái này, không nên làm cái kia, không nghe nàng thì nổi giận. Cũng không thèm nghĩ nàng có tư cách chỉ huy chúng ta không chứ? Chúng ta không có thu phí ăn uống phí chuyên chở của nàng là tốt lắm rồi! Còn nữa, lần trước nàng không nghe lời khuyên can tùy ý xuống thuyền hô hào ở bến cảng, tự rước lấy phiền toái, làm hại chúng ta tốn một khoản kim tệ mới thu xếp được, nếu không nể mặt mũi Đại thần quan, ta nhất định đuổi nàng xuống thuyền cho xong!
- Thông cảm một chút đi! Người ta là người mất nước! Dù gì ta cũng từng lĩnh lương bổng mấy năm của Khi Hồng Quốc. Hơn nữa, trải qua lần dạy dỗ đó, không phải công chúa cũng an phận rất nhiều rồi sao? Như chuyến đi lần này không phải nàng cùng Đại thần quan ở lại cảng Khôi Kiều à?
An Tái Kháng bất đắc dĩ nói.
Lai Nhĩ Ôn Chí đột nhiên nghiêm túc nói:
- Lão Đại! Ta nhắc nhở huynh chú ý, trong khoảng thời gian gần đây, công chúa thật giống như bắt đầu có ý tứ với huynh. Đừng trách tiểu đệ nói thẳng: công chúa kia nhìn trúng là tài phú của huynh, mà không phải con người của huynh đâu. Như lần này huynh thấy đó, khi huynh vừa cho biết phải bỏ tiền thuê lính đánh thuê, ban đầu nàng rất là hưng phấn khác thường, thiếu chút nữa là ôm chầm lấy huynh hôn rồi. Nhưng đến khi nghe được báo thù cho Khang Tư đại nhân xong thì giải tán lính đánh thuê, lập tức nàng phẫn nộ ngút trời, hận không được ăn tươi nuốt sống huynh. Lần này nàng chịu lưu lại cũng là vì nguyên nhân này. Ta dám khẳng định, ở trong lòng nàng hết thảy là chuyện phục quốc! Cho dù phải bán linh hồn cho ma quỷ, chỉ cần có thể phục quốc nàng cũng sẽ nguyện ý!
An Tái Kháng cười khổ nói:
- Ta van ngươi! Ngươi cho rằng ta cũng coi trọng công chúa sao? Ta đã sớm biết nguyện vọng của công chúa, chẳng qua là nghĩ đến nàng là người mất nước, cho nên mới không có so đo lời nói với nàng. Những lời này ngươi cũng không thể nói lung tung, nếu để cho người ta biết ta thật không biết ăn nói làm sao!
Nói đến phần cuối câu hắn đã khẩn trương lên.
Lai Nhĩ Ôn Chí cười gian nói:
- Hắc hắc! Có phải sợ Tiểu Cầm tiểu thư biết hay không? Ta nói đại ca nghe, không có việc gì cũng chạy đi tìm Tiểu Cầm tiểu thư nói chuyện phiếm, bất cứ ai cũng nhìn ra huynh có tình ý với Tiểu Cầm tiểu thư, ngay chính Đại thần quan cũng cố ý tạo cơ hội cho hai người đấy. Thế nào ròng rã hai năm rồi huynh cũng chưa tỏ tình sao?
An Tái Kháng lập tức gương mặt đỏ bừng lẩm bẩm nói:
- Ta không phải là sợ bị cự tuyệt mà.
- Ngu ngốc! Ai tiễn chân huynh ban đêm, ai may vá quần áo cho huynh? Là ai khi huynh ngã bệnh thì thức suốt đêm chăm sóc? Xin lỗi, cho dù huynh là lão Đại, ta cũng phải mắng huynh, huynh thật là ngu ngốc!
Lai Nhĩ Ôn Chí khí thế hung hăng quát.
An Tái Kháng đầu tiên là sừng sờ phát ngẩn người, tiếp theo đột nhiên nhảy dựng lên, vui mừng hét lớn:
- Nói như vậy Tiểu Cầm cũng đối với ta...
Lai Nhĩ Ôn Chí vừa gật đầu, vừa khuyên nhủ:
- Nếu huynh đã biết rồi, vậy huynh định làm gì?
- Tốt! Ta lập tức đi tỏ tình với nàng!
An Tái Kháng vừa nói vừa xoay người, nhưng lại lập tức rụng rời quay đầu lại, vẻ mặt buồn bã nói:
- Ta quên mất nàng ở cảng Khôi Kiều mà.
Làm cho Lai Nhĩ Ôn Chí cười ồ lên chế giễu.
Hai người nói chuyện một hồi sau đó Lai Nhĩ Ôn Chí phát hiện dáng vẻ An Tái Kháng lo được lo mất, không khỏi sửng sốt một chút, hỏi:
- Tại sao vậy?
- Ta... Ta cảm thấy hay là đợi báo được mối thù cho đại ca rồi hãy tỏ tình với Tiểu Cầm đi.
An Tái Kháng chần chừ một hồi mới nói.
Lai Nhĩ Ôn Chí vỗ đầu rên rỉ:
- Phục huynh rồi!
Lúc này Lai Nhĩ Ôn Chí mới biết: An Tái Kháng thật sự là yêu thương Tiểu Cầm tiểu thư đến tận xương tủy, nếu không khi biết rõ đối phương cũng thích hắn, nhưng vẫn chần chừ như thế, chính là cái ý niệm sợ bị cự tuyệt kia đang tác quái.
Ngay khi Lai Nhĩ Ôn Chí còn muốn mở miệng khuyên can, gã thủy thủ trên đài quan sát đột nhiên kêu lên:
- Thuyền trưởng! Phía trước có một chiếc chiến thuyền đánh tới kỳ ngữ, nói đây là vùng biển của Lôi gia, ra lệnh cho chúng ta lập tức dừng thuyền kiểm tra!
Lai Nhĩ Ôn Chí nhìn ra xa xa, thấy chiếc chiến thuyền phía trước mặt kia đối với hắn mà nói giống như chiếc thuyền ba lá nhỏ xíu, hắn không khỏi giậm chân mắng:
- Thật to gan! Chỉ là một chiếc thuyền ba lá, không ngờ dám bảo chiếc thương thuyền cấp Khôi Kiều chúng ta dừng thuyền kiểm tra? Không cần nghe bọn hắn! Xông thẳng qua cho ta!
An Tái Kháng vội vàng chận lại nói:
- Không nên làm bậy! Mặc dù người ta chỉ là chiếc thuyền nhỏ, nhưng đây là trong địa giới của người ta, bảo chúng ta dừng thuyền kiểm tra là chuyện rất bình thường, không nên phá quy củ của người ta. Nên nhớ rằng, chúng ta là thương nhân chứ không phải quân nhân, để cho người ta kiểm tra một chút cũng không mất mát gì.
- Được rồi! Nghe lời lão Đại! Truyền lệnh dừng thuyền!
Lai Nhĩ Ôn Chí chỉ đành nghe lệnh làm việc.
Có điều sau khi truyền lệnh, hắn nhắc nhở:
- Lão Đại! Ta phải nhắc nhở huynh: bán đảo Phi Ba này là khu vực hỗn loạn, nhiều khi thủy quân địa phương cũng kiêm luôn hải tặc đấy.
An Tái Kháng cười nói:
- Ha ha! Tin rằng bọn họ không phải không biết đạo lý thương thuyền khổng lồ thế này đại biểu cho cái gì! Hơn nữa đối phương chỉ có một chiếc thuyền nhỏ, cho dù là hải tặc, cũng sẽ không mang lại tổn thất gì cho chúng ta.
Lai Nhĩ Ôn Chí nhìn chung quanh một vòng, phát hiện trên mặt biển quả thật không có chiến thuyền nào khác, nghĩ tới trên thuyền của mình chỉ thủy thủ thì đã hơn một ngàn người, càng đừng nói tới một trăm tên lính đánh thuê tinh nhuệ đặc biệt theo hộ vệ. Điểm nhân thủ này đối phó với chiếc thuyền ba lá kia nhất định là dễ như trở bàn tay, nên hắn cũng yên lòng gật đầu.
Độc Cô Chiến Thần Độc Cô Chiến Thần - Huyễn Vũ