There's nothing to match curling up with a good book when there's a repair job to be done around the house.

Joe Ryan

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỳnh Dao
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1114 / 6
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
oanh Tuyết và Bồi Bồi gần nhau một cách tự nhiên. Hai người đều có cá tính phóng khoáng. Hoàn cảnh gia đình của Bồi Bồi khá giả. Giao thiệp với người con trai như vậy Doanh Tuyết không sợ mình hư.
Nhất là Bồi Bồi rất vui tánh, chỉ cần có mặt chàng là cả nhà rộn lên tiếng cười vui vẻ. Doanh Tuyết chẳng hề yêu chàng. Chàng cũng dường như không yêu Doanh Tuyết. Giữa họ chỉ có tình bạn, thường tới lui nhau như anh em.
Nhiều khi họ cùng đi với Ly Ly và Chấn ra phố xem xi nê, hoặc đánh ít ván banh bowling.
Hầu hết thời giờ, họ thường đến ngồi nói chuyện chơi tại quán cà phê có khung cảnh nên thơ ấy. Họ không sợ thiếu đề tài tán gẩu. Một khi Bồi Bồi mở chiếc va ly đề tài của mình ra thì có vô số chuyện vui nhộn nói hoài không hết.
Cũng có khi hai người đến nhà của Bồi Bồi để đàn guitar và dùng máy ghi âm để ghi lại tiếng ca non nớt của ho. Cũng có khi hai người đến nhà Doanh Tuyết vẽ tranh. Bồi Bồi thường ngồi làm người mẫu và ngồi yên không nhúc nhích hàng buổi.
Gặp ngày chủ nhật Bồi Bồi giữ đúng lời hứa đến đưa Doanh Tuyết đi nhà thờ. Chàng là một tín đồ thật sư. Chàng không phải là một chàng trai thích nói dối.
Ngày giờ của họ trôi qua trong bình thản, vui vẻ. Họ chẳng khác gì cặp cá vàng sống không biết buồn lo trong bồn kiến.
Những người chung quanh đều xem họ là một cặp xứng đôi vừa lứa, một cặp tình nhân rất lý tưởng.
Nhưng chỉ có họ hiểu rõ nhau. Họ không phải là một cặp nhân tình. Bồi Bồi không bao giờ ôm nàng, không bao giờ hôn nàng, thậm chí việc nắm tay nhau cũng ít khi xảy ra. Hai người họ tất nhiên không phải là một cặp tình nhân.
Doanh Tuyết lại vẽ tranh, thái độ của nàng rất bình tĩnh. Bồi Bồi ngồi bên cạnh xem tạp chí. Mặc dù chàng không lên tiếng, nhưng xem chàng có vẽ khác thường. Chàng hơi bồn chồn, cái bồn chồn không rõ lý do.
Chính chàng cũng không hiểu tại sao mình lại bồn chồn như vậy. Đã mấy lần chàng ngửa mặt nhìn Doanh Tuyết, thấy nàng bình tĩnh, vẫn chăm chú nên chàng không tiện quấy rầy nàng.
Đã giao du với Doanh Tuyết gần một tháng. Ngay từ lúc đầu chàng đã nhận thấy Doanh Tuyết không phải là một cô gái đẹp. Nhưng càng ngày chàng càng phát giác Doanh Tuyết ngoài cái phong độ đặc biệt, lại còn có cái đẹp ngầm khó hình dung được.
Cái đẹp ngầm ấy rất sâu sắc, rất mãnh liệt. Nó đang hấp dẫn chàng!
Hấp dẫn!... Ôi! Đây quả là một việc tế nhị khó hiểu. Doanh Tuyết và chàng gần như ngày nào cũng trông thấy mặt, vậy làm thế nào bảo là... hấp dẫn? Chả lẽ chàng đã... yêu Doanh Tuyết rồi hay sao?
Chàng lén liếc mắt nhìn nàng. Không! Tất nhiên là chàng không yêu nàng. Nếu bảo là yêu, thì chàng đã yêu nàng khi vừa quen nhau trước đây một tháng, chớ đâu đợi đến ngày nay?
Tuyệt đối không phải là yêu! Chàng đã thầm nhủ như vậy.
Suốt một tháng qua, chàng không bao giờ tiếp xúc với một cô gái khác. Thậm chí chàng cũng không bao giờ nghĩ đến một cô gái khác. Đó là điều rất bình thường. Vậy chả lẽ...
Chàng đã chán Doanh Tuyết rồi sao? Chàng cần phải rời xa nàng? Phải tìm một cô gái mới mẻ khác?
Có thể là đúng. Cuộc sống trong tháng qua thật quá khô khan, phải không? Chàng tằng hắn một tiếng để làm gián đoạn sự chăm chú vẽ tranh của Doanh Tuyết. Nàng hỏi:
- Thế nào rồi, anh Bồi Bồi?
Chàng đứng lên:
- Tôi muốn đi về.
Nàng không lưu chàng lại, vì giữa họ đã quen biết quá:
- Được, ngày mai nầy anh đi nhà thờ không?
Bồi Bồi đáp:
- Không nên chờ tôi. Tôi không chắc đến.
Doanh Tuyết nhìn chàng:
- Cũng được!
Nàng đã nhận ra thái độ khác thường của chàng. Nàng thản nhiên. Nàng không phải là một người bạn gái của chàng. Sự giao du giữa họ rất tự nhiên, nên nàng cũng không chú ý tới chàng.
Đứng trước khung cửa, chàng hỏi:
- Đêm nay cô định làm gì?
- Vẽ xong bức tranh nầy, có thể tôi xem truyền hình.
Chàng lại hỏi:
- Cô không đi chơi sao?
Nàng không ngó lên:
- Không chắc!
Tiếng nói của chàng lớn hơn:
- Cái gì gọi là không chắc? Cô định đi đâu?
Nàng để cọ vẽ xuống:
- Anh Bồi Bồi, bộ anh khùng rồi ha? Tôi nói có định đi đâu?
Nhưng chàng vẫn chưa chịu thôi:
- Cô vừa bảo là không chắc kia mà!
Doanh Tuyết vừa giận vừa tức cười:
-Anh nghe đây, thời gian một tháng đã đến, tôi có thể đi tới lớp học tối để ghi danh vào học.
- Nếu vậy tôi sẽ đưa cô đi.
Nàng cười lắc đầu:
- Tôi nào phải trẻ con. Tôi đi một mình được.
Sắc mặt chàng rất lạ, làm cho nàng khó hiểu. Nàng lại nói:
- Nếy tôi có đi, tôi sẽ ghé nhà anh.
Chàng buồn buồn:
- Tôi có thể không có ở nhà!
Nàng lại cầm cọ lên:
- Chẳng sao, chẳng có việc gì quan trọng.
Chàng lại nhìn nàng một lúc. Lòng chàng đang có một khao khát kỳ la. Nếu nàng ngước mắt nhìn chàng, là chàng bằng lòng ở lại đây với nàng ngay.
Nhưng nàng không làm thế. Nàng vẫn chăm chú vào việc vẽ tranh. Chàng khẽ thở dài, quay lưng bước đi.
Chàng và Doanh Tuyết sống gần nhau lâu rồi, phải không? Chàng nhớ trước đây có một cô gái tên gọi là Mỹ, rất đẹp và rất thích chơi, vậy hãy rũ nàng cùng đi khiêu vũ trong đêm nay.
Đi khiêu vũ có thể làm cho nỗi buồn trong lòng tiêu tán đi. Chàng nhảy lên xe buýt, đi thẳng đến nhà của Mỹ.
Thật may, Mỹ có mặt ở nhà. Chàng là người được các cô gái rất mến thích. Một khi chàng đã rũ ai thì không bao giờ bị từ chối. Mỹ đã vui vẻ nhận lời chàng.
Tâm trạng Bồi Bồi thấy vui lên một tí. Nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Mỹ chàng lại vui hơn. Đêm nay chàng sẽ đi chơi vui vẻ.
Chàng không hiểu tại sao Doanh Tuyết chẳng bao giờ chịu đi khiêu vũ với chàng. Thế mà chàng đã bằng lòng sống cạnh nàng suốt một tháng qua! Đối với các cô gái chàng ít khi thích lâu. Chàng sống gần một khuôn mặt quen thuộc trong vòng một tháng kể là lạ lắm.
Chàng lắc đầu một mình.
Ngồi chời Mỹ trang điểm, thay quần áo rồi hai người cùng bước ra cửa. Trước tiên họ đi dùng cơm tối, rồi cùng đến một hộp đêm bậc trung.
Chàng là một sinh viên không có nhiều tiền dư, vậy đến hộp đêm hạng sang chàng không đủ sức.
Cũng may các cô gái khi được chàng rủ đi chơi là đã thích, họ không câu nệ đi đến đâu. Các cô gái đều xem chàng như một người có số đào hoa.
Như anh chàng có số đào hoa nầy, từ trước tới nay chưa biết yêu một cô bạn gái nào hết!
Chàng dìu Mỹ xoay tròn giữa sân nhảy. Lạ thật, bỗng chàng chợt nhớ tới Doanh Tuyết. Bây giờ Doanh Tuyết đang làm gì? Đang xem truyền hình? Vẽ tranh? Hay đến lớp kèm để ghi danh?
Nếu nàng đi đến lớp kèm, có thể nàng lại quen biết với một người con trai nào khác?
Tâm trạng của Bồi Bồi càng rối rấm hơn. Chàng không muốn tiếp tục cùng khiêu vũ với Mỹ nữa. Chàng muốn đến ngay nhà Doanh tuyết để xem cho rõ. Nhưng chàng không thể làm như vậy được, vì chàng đâu lại bỏ rơi Mỹ ở đây!
Chàng bất đầu cảm thấy hối hận đối với việc ru? Mỹ đi khiêu vũ. Đáng lý chàng nên đưa Doanh Tuyết tới lớp kèm.
Gắng gượng nhảy đến mười một giờ, trong khi hMỹ hãy còn vui thích, thì chàng cảm thấy sốt ruột thêm. Chàng kéo Mỹ ra khỏi hộp đêm, đưa nàng về nhà, trong khi nàng vẫn còn muốn tiếp tục cuộc chơi.
Sắc mặt của Mỹ lộ rõ sự bất mãn. Chắc chắn nàng đã giận. Nhưng có giận cũng mặc nàng. Bất quá về sau không gặp nhau nữa, không làm bạn nữa. Bây giờ chàng nhất định phải đến ngay nhà Doanh Tuyết.
Mười một giờ đêm tuy đã khuya, nhưng chàng không thể không đi. Chàng biết mình không đi, thì đêm nay đừng hòng mà ngủ được.
Chàng ngồi tắc xi đến nhà Doanh Tuyết, cảm ơn trời! Đèn trong nhà hãy còn sáng.
Người bước ra mở cửa là má của Doanh Tuyết. Bà rất lấy làm lạ, bà hỏi:
- Khuya thế nầy cậu đến đây có việc gì? câu Bồi Bồi?
Một chàng trai tánh tình tự nhiên như chàng mà vẫn cảm thấy lúng túng:
- Ồ!... cháu có mấy lời muốn nói, xong là về.
Doanh Tuyết từ trong bước ra. Nàng mặc áo ngủ, rõ ràng sắp lên giường. Nàng hỏi:
- Anh Bồi Bồi, bộ anh điên hả?
Bồi Bồi nhìn Doanh Tuyết:
- Tôị..
Chàng chỉ nhìn thấy Doanh Tuyết là sự sốt ruột, bất an trong lòng đã tiêu tan đi. Chàng nóit iếp:
- Tôi đến để cho cô hay, sáng mai tôi sẽ cùng đi nhà thờ với cô.
Doanh Tuyết lắc đầu:
- Sáng sớm ngày mai tôi phải đi học thêm. Tôi đã ghi danh rồi. Về sau tôi chỉ có thể đi xemlễ ban đêm.
Chàng nói:
- nếu vậỵ.. sáng mai tôi sẽ đến lớp kèm đón cô ra. Đến tối tôi sẽ cùng đi xem lễ với cô.
Doanh Tuyết tươi cười:
- Nói cho chắc nghe! Vừa rồi tôi có ghé nhà anh, nhưng anh đi vắng.
Chàng oc^ ý nói cho Doanh Tuyết biết:
- Tôi đi khiêu vũ với cô Mỹ
Chàng mong chờ sự phản ứng của nàng. Nhưng nàng thản nhiên:
- Ồ! Lại một cô bạn gái mới?
Chàng lấy làm thất vọng:
- Bạn gái cũ mà!
Trời! Tại sao nàng không để ý chi tới việc của chàng hết?
Nàng lại hỏi:
- Chơi có vui không?
Chàng che giấu:
- Vui lắm!
- Anh nghĩ tới việc đi khiêu vũ lúc nào thế?
Chàng đáp:
- Sáng hôm nay tôi đã nghĩ tới, nhưng cô không bằng lòng đi với tôi!
Nàng lại nhớ đến Bạch, chàng trai ra về không một lời giả biệt. Có lẽ vì Bồi Bồi nhắc đến chuyện khiêu vũ. Nàng nói:
- Tôị.. tôi không biết khiêu vũ.
Chàng nói như ganh tỵ:
- Được rồi, cô không muốn đi với tôi phải không? Ly Ly nói cho tôi biết trong dịp lễ giáng sinh cô đã đi khiêu vũ với ho.
Nàng lắc đầu:
- Lần đó không kể, vì đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.
Nhớ đến Bạch, lòng nàng không còn bình tĩnh được nữa. Thời gian qua đã lâu, thế mà nàng không thể quên chàng. Hai người chỉ gặp nhau một lần, gần nhau chẳng qua có mấy tiếng đồng hồ.... vậy đâu thể nào gọi là mối tình đầu được?
Mối tình đầu? Đấy là danh từ đáng tức cười thay! Nàng đã có tình với một chàng trai ra đi không nói một lời giã biệt?
Chàng nói:
- LyLy còn bảo cô cùng nhảy với một chàng trai trên mười bản nhạc.
Nàng kêu lên:
- Trời! Anh Bồi Bồi, anh nói thế có nghĩa gì? Chàng trai nào mà anh nhắc đến? Ngay đến vóc dáng của chàng ta ra sao, tôi cũng không còn nhớ nữa.
Nàng cố ý che giấu tình cảm của mình. Chàng ngó thẳng vào nàng:
- Thật ha?
Nàng đáp:
- Để thứ bảy tuần sau tôi cùng đi khiên vũ với anh, kẻo anh lại lắm chuyện quá.
Chàng lắc đầu:
- Sự bằng lòng đó không phải xuất phát từ lòng tự nguyện.
Nàng kêu lên:
- Anh Bồi Bồi!
Chàng giật mình. Phải, hôm nay tại sao chàng lại kỳ vậy? Chàng nói:
- Được, chúng ta hứa là chắc nhé!
Chàng muốn làm cho mình vui tươi lên một tí, nhưng cảm thấy thật là khó.
Nàng nhắc:
- Anh về nhà đi, tôi cần ngủ sớm để mai đi học thêm.
Chàng hỏi:
- Mấy giờ cô tan học?
Nàng hỏi lại chàng:
- Anh rước tôi thật hả? Đúng 11 giờ?
Chàng tươi cười:
- Tôi có bao giờ nói dối đâu?
Chàng quay lưng bước đi. Thái độ của Bồi Bồi đêm nay có vẻ khác thường, nhưng nàng vẫn không chú ý. Bồi Bồị.. chỉ là một người bạn thông thường mà thôi. Nhưng... lời nói của Bồi Bồi đã làm nàng nhớ đến Bạch, người con trai đầu tiên đã làm tâm hồn nàng xao xuyến!
Suốt một tháng nay, nàng không bao giờ quên được chàng. Trái lại, hình bóng của Bạch mỗi ngày càng rõ thêm trong tâm khảm nàng.
Trong một thành phố rộng lớn như thế này, muốn gặp nhau một lần nữa không phải dễ, phương chị.. làn trước chàng rời đi mà không nói một lời cáo biệt, vậy nếu có dịp gặp lại nhau, chàng làm sao nhớ được ra nàng?
Chàng... phải chăng vẫn tưởng nhớ đến nàng, y như nàng tưởng nhớ đến chàng vậy?
Chàng bảo mình còn đang đi học, vậy chàng ở đại học nào? Nếu có thể... nàng bằng lòng ra công đi tìm chàng.
Ít nhứt, giữa hai người có thể làm bạn thông thường như Bồi Bồi với nàng hiện nay.
Nhưng lúc ấy chàng không nói gì cả, chàng khó hiểu như một câu đố.
Chàng... hiện giờ đang làm gì? Có phải chàng cũng như nàng đang nằm trên giường ngẩn ngơ chăng?
Nàng đã đuổi khéo được Bồi Bồi ra về. Thật ra nàng nên đối xử tốt với Bồi Bồi 1 tí, vì chàng ta là một chàng trai khá tốt. Nhưng vì nàng sợ đối xử quá tốt với chàng thì lại sanh ra chuyện hiểu lầm trong việc giao thiệp với bạn trai, người con gái cần phải thận trọng.
Lần qua trở lại mà nàng vẫn không thể chợp mắt. Ngày mai phải đi học thêm, đến chiều có thể lại phải đi chơi với Bồi Bồi, tối mai phải đi nhà thờ xem lễ... bao nhiêu công việc đang chờ đợi nàng, thế mà nàng vẫn không thể chợp mắt.
Nàng rất mến thích Bạch. Nàng vừa thấy chàng là đã yêu ngay chàng chăng? Ôi! Tại sao cảm tình chưa bắt đầu là đã bị trở lực? Có phải nàng thiếu lòng trung thành với Thượng đế không? Như vậy thật là bất công quá.
o0o
Doanh Tuyết bước ra khỏi lớp học, trông thấy Bồi Bồi đang đứng chờ sẵn. nàng lấy làm lạ, chỉ một tháng ngắn ngủi sống gần nhau, mà Bồi Bồi chừng như đã mất đi cái dáng vóc của một chàng công tử. Nàng đùa:
- Anh Bồi Bồi, anh không đi theo một cô gái nào mà anh hợp nhãn sao?
Chàng đáp:
- Đùa mãi! Đã bảo là đến đây chờ cô mà?
Nàng lại đùa:
- Hôm trước chẳng phải anh cũng đứng đây chờ một cô gái, nhưng kết cuộc là anh đã đi theo tôi!
Chàng đi bên cạnh, đáp giọng buồn buồn:
- Việc ấy khác!
Nàng hỏi:
- Có chi khác đâu? Ai cũng là con gái hết!
Chàng đáp:
- Tất nhiên không giống nhau được, vì cô là... là cô!
Nàng cười:
- Tôi là tôi? Một câu nói lạ ghê!
Chàng nói lảng sang vấn đề khác:
- Lớp học nầy như thế nào?
Nàng gật đầu:
- Khá lắm. Khá hơn sự tưởng tượng của tôi.
- Thật rạ.. bài vở của cô tôi có thể kèm cô được.
Nàng kêu lên:
- Tại sao anh không nói sớm? Tôi đã đóng tiền ghi danh rồi.
Chàng lắc đầu:
- Tôi sợ cô thiếu tin tưởng ở tôi.
Nàng nhìn chàng:
- Lại tự ti mặc cảm. Bất cứ người sinh viên nào cũng có thể kèm cho học sinh bậc trung học được hết.
Chàng nói:
- Trưa naỵ.. chúng mình ăn cơm ngoài phố nhé?
Nàng không đồng ý:
- Tốn kém lắm.
- Tôi muốn cùng đi chơi với cô suốt buổi chiều.
Nàng hỏi:
- Chơi cái gì?
Chàng nghĩ ngợi rồi nói thong thả:
- Tôi cởi xe cô và cô ngồi phía sau, chúng mình đi ngoại ô du ngoạn.
Nàng nhắc nhở:
- Chớ quên tối nay tôi phải đi xem lễ.
Chàng nói chắc chắn:
- Không bao giờ tôi để trễ việc của cô.
Nàng nhún vai:
- Tùy ý anh sắp đặt. Nhưng tôi rất lấy làm lạ, tại sao anh lại muốn đi du ngoạn?
Chàng kêu lên:
- Hoài nghi tôi có... dụng ý gì?
Nàng ngăn câu nói của chàng lại:
- Tất nhiên không phải. Nhưng từ trước đến nay anh chưa bao giờ nói đến việc du ngoạn.
Chàng đáp:
- Tôi bất ngờ vừa mới nghĩ tới.
Thái độ của chàng hôm nay rất đặc biệt.
Họ tìm tới một tiệm mì nhỏ cùng ăn bữa trưa thật đơn giản. nàng hỏi thẳng:
- Anh Bồi Bồi, anh đang c tâm sự gì ha?
Chàng gượng cười, khoe khoan:
- Tâm sự? Đâu lại có việc đó? Con người tôi không bao giờ có tâm sự gì hết!
Nàng không tin:
- Anh không giấu được tôi đâu. Tôi nhận ra mà.
Chàng đáp:
- Doanh Tuyết, cô chớ nên hỏi những vấn đề vu vơ đó.
- Chúng ta là bạn, mà bạn thì phải lo lắng cho nhau.
Chàng vỗ nhẹ tay nàng:
- Rất cám ơn sự lo lắng của cô, vậy chờ khi nào tôi thật sự có tâm sự thì tôi sẽ nói cho cô biết.
Nàng nhìn chàng:
- Hôm qua tôi chưa hỏi anh tại sao lại đi tìm người bạn gái trước kia đi khiêu vũ?
Chàng khẽ nhướng mày:
- Thế nào? Cô ghen ha?
Nàng lơ đễnh:
- Tất nhiên không phải ghen, mà chỉ... tò mò.
Chàng kéo dài giọng nói:
- Ồ... có lẽ vì cả tháng nay cô làm tôi buồn quá.
Nàng nói thành thật:
- Anh hà tất phải ngày ngày đến tìm tôi?
Chàng chau mày:
- Cộ.. nói thế nghĩa là gì?
Nàng đáp:
- Chúng mình có sự ưa thích khác nhau, mặc dù là bạn, nhưng có thể mạnh ai nấy đi tìm thú vui riêng.
Sắc mặt của chàng buồn thiu:
- Cô chán tôi rồi ha?
Nàng cười lắc đầu:
- Đâu có thế, anh Bồi Bồi? Anh lại nghĩ đi đâu vậy? Tôi chỉ nói anh không cần phải chiều theo sở thích của tôi.
Chàng kém vui:
- Tôi không hề ép mình phải chiều theo cô.
Nàng vẫn cười:
- Vừa rồi anh bảo theo tôi thì buồn quá.
Chàng bình thản:
- Tôi không thể nói đùa sao?
Nàng chỉ vào chàng:
- Xem anh kìa, làm gì có vẻ nghiêm trang quá vậy. Trước đây anh nào phải là người như thế nầy.
Mì đã bưng lên, họ im lặng lo ăn. Doanh Tuyết vẫn rất tự nhiên, rất vui vẻ. Bồi Bồi trái lại chỉ cúi đầu lo ăn, không nói một lời. Chắc chắn chàng đang có tâm sự gì.
Ăn mì xong, họ cởi xe đạp ra đi. Bồi Bồi ngồi ở phía trước, đèo Doanh Tuyết phía sau. Nàng choàng tay ôm qua ếch của chàng. Nàng cảm thấy cứ chi đó rất tự nhiên và rất thông thường.
Nhưng còn Bồi Bồi thì sao? Khi Doanh Tuyết dựa vào người chàng, khi tay nàng choàng qua eo ếch chàng, thì lòng chàng nóng ran lên, cảm thấy rất dễ chịu.
Những nỗi phiền não, bực dọc trong lòng bị quét sạch đi. Chàng lại vui vẻ như trước.
Chàng tự biết tại sao mình thay đổi như vậy, nhưng chàng không muốn suy nghĩ nhiều. Chàng cảm thấy đó là một việc kỳ quặc lắm.
Chàng còn trẻ tuổi, nên không muốn sớm bị tình yêu trói buộc. Đây có phải là tình yêu không? Chàng không muốn ép buộc mình đi phân tách điều đó. Chàng chỉ lo đạp xe chạy thẳng tới, chạy mãi cho tới một vùng thưa thớt dân cư. Chàng đi không có mục đích.
Doanh Tuyết ngồi phía sau hỏi:
- Chúng ta có tr.am cuối cùng không?
Chàng vui vẻ đáp:
- Không có! Chúng ta đi không mục đích, đi tới đâu hay tới đó.
Nàng đùa:
- Đấy là nhân sinh quan của anh ha?
Chàng không oc^ chấp:
- Cũng có thể!
Thái độ cu/a chàng khác hơn lúc đầu thật xa. nàng đã thấy được, nhưng nàng không hỏi.
Đối với tâm sự của BỒi Bồi nàng không muốn đi sâu, vì hai người chỉ là bạn thông thường. Nếu đi sâu hơn... có thể sinh ra hiểu lầm, rắc rối lắm.
Đã đến ngoại ô. Người đi bộ cũng như xe cộ đều thưa thớt. Hương thơm từ những cánh đồng lúa và mùi cỏ xanh đang bay thoang thoảng, làm cho hai ngưo8`i cảm thấy thật là sảng khoái.
Chàng dừng xe bên cạnh một ao nuôi cá của tư gia. Ao cá nầy rất to, bốn bên đều có bảng cấm câu.
Chàng quay mặt nhìn nàng:
- Ngồi đây chơi một chốc nhé?
Nàng buông cánh tay đang choàng qua eo ếch chàng, nhảy xuống xe. Nàng như hối tiếc:
- Phong cảnh đẹp quá, chỉ tiếc là không mang theo giấy bút theo. Ở đây có thể làm đề tài để vẽ.
Chàng nhặc một cục đá ném vào ao cá:
- Thôi đi! Tôi đưa cô đến đây để chúng mình nói chuyện chơi cho đỡ buồn, chớ đâu phải để vẽ tranh?
Nàng chụp ngay chỗ sơ hở trong câu nói của chàng:
- Không có tâm sự thì cần gì phải nói chuyện cho đỡ buồn?
Chàng chịu thua:
- Được! Tôi nhận là tôi có tâm sư.
Chàng ngồi xuống:
- Rõ ràng là anh đang có tâm sư. Từ trước tới nay anh là con người thành thật, vậy tại sao thay đổi rồi?
Chàng cũng ngồi xuống:
- Không phải thay đổi đâu. Tôi đang có một nỗi phiền muộn kỳ lạ trong lòng. Chính tôi cũng không biết tại sao?
Nàng nhìn chàng một lúc lâu. Nàng không thể nhận thấy tâm sự gì của chàng. Nàng lắc đầu:
- Anh là người nghĩ ngợi sâu sắc hơn tôi, nếu không thể đoán biết nguyên nhân sự phiền muộn đó.
Chàng thành thật:
- Chẳng cần phải tìm hiểu, hiện giờ tôi thấy đã đỡ nhiều rồi.
Nàng gật đầu:
- Tôi có thể đoán biết được. Có lẽ anh đang cần một tí cảnh sắc đồng quê, một tí màu xanh biếc và một tí không khí trong lành.
Chàng lại ném đi một viên đá:
- Có thể như vậy.
Nàng nghĩ ngợi:
- Anh Bồi Bồi, chừng như anh cảm thấy cuộc sống buồn tẻ lắm. Mỗi sinh viên nào cũng giống như anh không?
Chàng đáp:
- Tất nhiên không. Sức khoẻ tôi dồi dào, bài vở không làm cho tôi mệt nhọc, nên tôi mới cảm thấy cuộc sống trông buồn tẻ.
Nàng nói:
- Những sinh viên khác, tôi thấy hình như họ học mệt nhọc lắm.
Chàng đáp:
- Cố gắng thái quá làm gì? Tôi không muốn đi du học mà!
Nàng hỏi:
- Anh định sau nầy làm gì?
Chàng ném một cục đá, đôi mắt nhìn vào ao cá
- Chưa định làm gì hết. Tôi hoàn toàn chưa có dự định.
Nàng lo ngại:
- Con người không thể thiếu dự định cho ngày mai, phải không?
Chàng lắc đầu:
- Ngay từ lúc nhỏ là tôi có tánh tới đâu hay đó, không khi nào nghĩ tới ngày mai. Tôi tin là trời sinh voi sinh cỏ!
Nàng lắc đầu:
- Như vậy không tốt.
Chàng nói với giọng thật tiêu cực:
- Thật ra mình có dự định cũng vô ích, vì số mạng đã an bài tất cả rồi. Chúng ta không thể cãi được trời.
Nàng giương tròn đôi mắt:
- Sao lại nói thế? Chẳng ngờ anh lại nói như vậy.
Chàng uể oải:
- Đây là lời nói thật.
Nàng lắc đầu:
- Thôi, đừng nói nữa tôi sẽ giận đấy. Nhân sinh quan của tôi là phấn đấu và hy vọng.
Đến bốn giờ rưỡi, Doanh Tuyết đề nghị ra về. Nàng thấy Bồi Bồi đã mệt mõi nhưng vẫn còn cố gắng ngồi lì ra đấy, chừng như chàng muốn đày đọa thân xác của mình.
Chàng không phản đối, bèn lên xe đạp nhanh. Cũng may là mùa đông, nếu là mùa hè thì chàng không mệt ngất đi, chắc cũng sẽ bị chảy mồ hôi mà sinh ra cảm.
Về tới khu phố thì trời đã tối. Chàng chưa bằng lòng trở về nhà mà đòi đi ăn mì thay cơm. Hai người trở lại tiệm mì mà họ đã ăn lúc trưa.
Sau đó họ đến nhà thờ xem lễ. Họ rón rén bước vào ngồi ở dãy ghế phía sau chót. Buổi xem lễ ban đêm người thưa thớt, không đông đảo như xem lễ tảng sáng.
Vị mục sư giảng đạo, đọc kinh, cầu nguyện, ban phước lành, thời giờ kéo khá dài làm Doanh Tuyết cảm thấy thắm mệt.
Nàng dựa vào vai Bồi BỒi ngủ thiếp đi. Đêm qua nàng không ngủ được ngon giấc, sáng sớm phải đi học thêm, trọn buổi chiều lại đi du ngoạn, không có thời giờ nào nghỉ ngơi, vậy không mệt sao được?
Nàng ngủ thật ngon. Những người tới xem lễ đã ra về hết, đèn bắt đầu tắt đi. Có lẽ người giữ nhà thờ không trông thấy họ còn ngồi ở hàng ghế chót.
Trong gian nhà thờ rộng lớn chỉ cònlại hai người ho. Bồi Bồi nhìn Doanh Tuyết đang ngủ ngon trên vai mình. Chàng thấy nàng thật trong sạch ngây thơ, thật khả ái.
Chàng đã thật sự mến thích nàng, hay cũng có thể nói đã yêu nàng... mặc dù chàng không chịu nhìn nhận.
Chàng cảm thấy lòng mình ấm áp ngọt ngào. Một thứ tình cảm êm dịu và rào rạc đã làm cho chàng không tự kềm chế được nữa. Chàng cúi xuống hôn nhẹ lên nàng...
Mặc dù đôi môi chàng chỉ đặt nhẹ xuống trong một khoảng thời gian thật ngắn ngủi, nhưng đối với chàng... đấy là cả một sự thử thách. Trái lại, đôi với nàng là một sự kinh hoàng to tát.
Nàng bừng tỉnh trong khi đôi môi của Bồi Bồi vừa mới nhấc lên. Đôi bên mặt còn kề mặt. nàng có thể trông thấy rõ ràng từng nét tình cảm trên mặt của chàng. Chàng... đã hôn nàng? Hôn nàng trong khi nàng đang ngủ ngon? Nàng xô chàng ra ngay. Không thể như vậy được. Mọi việc không thể xảy ra như vậy được. Bồi Bồi đâu thể hôn nàng? Nàng không yêu chàng, không yêu tí nào hết. Không có yêu thì không thể hôn. Hàng động của Bồi Bồi thật là thái quá. Đấy là cái hôn đầu tiên trong đời nàng. Mặc dù chàng rất đứng đắn, rất lễ độ, nhưng giây phút ngắn ngủi vừa qua vẫn thật lãng mạng! Không thể được! Bồi Bồi không thể hôn nàng. Đôi má nàng đỏ ửng:
- Anh làm gì vậy, Bồi Bồi?
Mặt chàng cũng bừng đỏ:
- Doanh Tuyết, xin cô hãỵ.. tin ở lòng thành thật của tôi.
Chàng con trai có cái dáng bề ngoài như cậu công tử hào hoa nầy, thật sự không phải là công tử hào hoa. Nàng khẽ kêu lên:
- Đừng nói lòng thành thật. Không có tình yêu thì anh... không thể hôn một cô gái quá dễ dàng!
- Nhưng mà...
Nàng đứng lên:
- Còn có lý do khác hơn nữa? Ít nhứt anh cũng phải chờ cho tôi thức dậy, và được sự đồng ý của tôi.
- Doanh Tuyết!...
Nàng giận dỗi bước ra cửa:
- Không cần giải thích nữa.
Nàng tìm chiếc xe đạp của mình, đạp đi nhanh như bay. Bồi Bồi thật là quá đáng, tại sao lại hôn nàng? Chàng thật là to gan! Nàng lại nhớ đến Bạch. Mọi việc xảy ra khi nãy, nếu là chuyện giữa Bạch với nàng...
Vì việc ấy Doanh Tuyết đã giận suốt mấy hôm liền. Bồi Bồi cũng không dám đến gặp nàng. Chàng tự biết mình có lỗi. Đáng lý chàng không hôn nàng một cách lỗ mãng như vậy. Tâm trạng chàng thật mâu thuẫn. Đến bây giờ chàng không thể không nhìn nhận là mình đã yêu Doanh Tuyết. Yêu!... Chàng làm thế nào có thể yêu một cô gái? Tuổi chàng hãy còn trẻ, vậy không nên tự mình trói buộc lấy mình! Nhưng chàng không thể giẫy thoát ra khỏi sự trói buộc đó. Chàng hiểu là mình đã rơi sâu vào tình yêu rồi. Chỉ trong vòng một tháng mà chàng đã yêu nàng. Trời! Chàng làm sao dám tin được? Bồi Bồị.. đã yêu một cô gái. Chàng đã ép mình trong một tuần lễ. Một tuần lễ chiến tranh lạnh, một tuần đau khổ. Cuối cùng chàng đã lấy can đảm bước đến trước mặt Doanh Tuyết.
Doanh Tuyết xem ra rất bình tĩnh, rất an nhàn. Nàng đang vẽ tranh. Nàng vẽ phác một nhân vật. Đấy là một chàng trai rất gầy, gương mặt xương xương, đôi mắt rất sâu sắc, rất lạnh lùng và khó hiểu. Chàng con trai nầy là ai? Nó có thể... mang một ý nghĩa đặc biệt gì chăng? Chàng lẩm bẩm, không biết phải nói gì:
- Doanh Tuyết...
Nàng không ngửa mặt lên:
- Ngồi chơi một chốc, tôi sắp vẽ xong rồi!
Chàng im lặng bên cạnh, cố gắng giữ lòng can đảm của mình, nhưng chàng cảm thấy thật khó chịu. Một lúc lâu sau, có lẽ chừng một tiếng đồng hồ thì nàng vẽ xong. Chàng cố giữ giọng tự nhiên:
- Vẽ đẹp quá! Sống lắm nhất là đôi mắt. Ai vậy?
Nàng lơ đễnh:
- Một người bạn.
Chàng buồn hiu:
- Là bạn?
Nàng đáp tự nhiên:
- Người bạn thân, nhưng đã lâu rồi không gặp.
Chàng hỏi:
- Sao không nghe cô nhắc đến?
Nàng tươi cười:
- Những chuyện tôi không nhắc đến còn nhiều lắm.
Nàng vào phòng rửa tay, năm phút sau thì trở ra. Chàng không dám nhìn nàng:
- Tôi rất hối hận... về việc xảy ra hôm trước.
Nàng khoác tay:
- Thôi đừng nhắc nữa.
Chàng nói:
- Tôi biết cô vẫn còn giận.
Nàng nhún vai:
- Tôi hết giận lâu rồi. Chẳng phải anh cố ý mà.
Chàng mừng rỡ:
- Cô đã tha thứ cho tôi?
Nàng đáp:
- Không phải vấn đề tha thứ mà là tôi đã quên rồi.
Chàng sửng sốt. Quên rồi? Đấy là nghĩa gì? Chàng hỏi:
- Tôi không hiểu, Doanh Tuyết!
Nàng hỏi lại chàng:
- Đối với một việc vô nghĩa thì mình nhớ để làm gì?
Lòng chàng càng buồn thêm:
- Không có ý nghĩa?
Nàng nhìn thẳng vào chàng:
- Anh không nhận là nó vô nghĩa sao?
- Tôi!...
Nàng rất bình thản:
- Tôi còn nhớ anh đã nói, giao thiệp với bạn gái nên biết dừng lại đúng lúc.
- Tôi có... nói những lời đó.
- Anh còn bảo khi sắp xảy ra cái nguy hiểm về tình yêu, thì anh sẽ vung kiếm chặt đứt sợi dây tình ái đó.
Chàng gật đầu:
- Tôi có nói.
Nàng nghiêm trang:
- Nếu vậy, thì đây chính là lúc anh cần phải hành động.
- Nhưng tôi cũng có nóị.. nếu tôi gặp một cô gái làm cho tôi xiêu lòng thì...
Nàng ngắt lời với giọng quả quyết:
- Người đó không phải là tôi. Tôi không phải là cô gái làm cho anh xiêu lòng.
Giọng nói của chàng cứng rắn hơn:
- Doanh Tuyết, cảm giác của riêng tôi cô làm sao biết được?
Nàng cười, nói một câu nhiều ngụ ý:
- Tôi có thể đoán được. Hơn nữạ.. tình cảm nếu có xảy ra, thì cần phải là một thứ tình cảm song phương, phải không?
Chàng nhìn nàng chăm chú. Song phương? Chàng hỏi:
- Ý cô muốn nói gì...?
Nàng nghiêm trang:
- Chúng ta là bạn. Chỉ là bạn mà thôi. Tôi chẳng hề yêu anh!
- Doanh Tuyết!...
- Yêu không phải là một chuyện giản di. Tôi chưa có kinh nghiệm, nhưng tôi có thể đoán biết. Tôi không thể nào yêu anh được.
Mặt chàng thiểu não:
- Tôi không hiểu!
Mối tình đầu tiên trong đời chàng đã gặp trở ngại.
Nàng vẫn nghiêm trang:
- Rồi anh sẽ hiểu. Chúng ta hoàn toàn không thích hợp với nhau đâu.
Chàng cố cãi:
- Tình yêu không nên có điều kiện, càng không nên nói thích hợp hay không.
Nàng gật đầu:
- Tôi hiểu! Nhưng tôi không yêu anh. Tôi chỉ xem anh như là người anh ruột, hay người em ruột vậy!
- Doanh Tuyết!...
- Tôi tuy nhỏ hơn anh, nhưng về mặt ấy tôi rất lý trí. Lời nói nào của tôi cũng đều chân thành cả.
Chàng mỉm cười đau đớn:
- Nếu vậỵ.. tôi không có tí hy vọng nào?
Nàng đáp:
- Đừng quá bi quan như thế. Anh còn nhiều bạn gái và có thể quen biết với nhiều người khác nữa.
- Nhưng... họ nào phải là cô!
Nàng cười:
- Chẳng ngờ anh còn non nớt hơn tôi nữa. Sự sáng suốt của anh trước kia đâu rồi?
Chàng cười đau đớn:
- Đứng trước mặt ái tình, thì không còn làm sao vung kiếm được.
Nàng an ủi:
- Đừng nên kẹt trong sự đau khổ đó. Ngoài tình yêu chúng ta hãy còn tình bạn.
Chàng lắc đầu:
- Cô tưởng từ đây tôi còn mặt mũi nào đến gặp cô sao?
Nàng kêu lên:
- Anh đâu phải là con người tầm thường quá vậy? Anh thế nào rồi Bồi Bồi?
Nàng đã cự tuyệt chàng. Nàng thẳng thắng cự tuyệt mối tình của chàng. Mặc dù chàng là người vui vẻ tự nhiên, nhưng trong lòng cũng không tra’nh khỏi sự khó chịu. Con người là thế, dù có vui vẻ tự nhiên tới đâu cũng không tránh khỏi cái thường tình đó. Riêng nàng chẳng hề thấy ái ngại, vì nàng nhận rằng thái độ của mình là đúng. Một khi không thích thì phải nói thẳng ra, kẻo sau này lại gặp rắc rối lớn, có thể đưa đến cả đôi bên đều bị khổ như nhau. Vấn đề cảm tình không thể vướng víu, để rồi làm hại cho người và cho chính mình phải không?
Sau bữa cơm tối nàng hối hả mặc vào một chiếc áo bông dày rồi bước ra cửa. Ban đêm đạp xe ngoài trời thật lạnh, nếu không mặc áo bông dày nàng không chịu nổi sức lạnh buốt của mùa đông. Nhất là từ bấy lâu nay nàng vẫn thích mặc theo cái "mốt" nữa đông nữa tây. Nó có một cái đẹp độc đáo. Hôm nay đến sớm, nàng bèn chọn một chỗ ngồi thích hợp hơn. Mới ngồi xuống xong, thì đã thấy một chàng con trai tới ngồi cạnh nàng. Người con trai này rất lạnh lùng, rất cô độc, thái độ thản nhiên như chung quanh chẳng có ai: một thái độ rất lạ lùng. Tuổi chàng lớn lắm là 18 thôi, đôi môi mím chặt, trông có vẻ rất bướng. Trước đây nàng không hề trông thấy chàng, vậy có lẽ là một học sinh mới. Chàng ném quyển sách xuống bàn thực mạnh, rồi chễm chệ ngồi xuống. Cặp chân dài của chàng duỗi thẳng đến gần Doanh Tuyết một cách không ngại ngùng. Đây là một chàng trai rất hiếm có. Doanh Tuyết ngoảnh mặt nhìn. Đấy là cái nhìn tự nhiên, không có ý gì, nhưng nàng đã bị hấp dẫn bởi y phục của chàng đang mặc.
Chàng ăn mặc thật bảnh bao. Bên ngoài khoác một chiếc áo lạnh ngắn, loại phi công Mỹ mặc trong thời kỳ chiến tranh Hàn Quốc, một bề đỏ tươi và một bề làm thẩm. Chàng mặc chiếc quần cao bồi ủi thẳng nếp, thật vừa vặn, thảo nào chàng ngồi xuống là phải giũi thẳng chân ra!
Doanh Tuyết chưa bao giờ thấy chàng con trai nào mặc kẻng và oai như vậy. Những chàng trai ngày nay thường thích mặc những y phục có nét đẹp như con gái, nhưng chàng trai nầy thì đặc biệt khác mẩu mực, rất có ý vi.
Thầy đã đến lớp, không còn thì giờ để nàng nghĩ ngợi lung tung nữa. Hai giờ học trôi qua thật nhanh. Doanh Tuyết đã ghi chú đầy ba trang giấy, những lời giản thích của thầy. Đấy là những vấn đề sau này tới kỳ thi vào đại học nàng rất cần đến. Thầy bước ra khỏi lớp. Nàng thu xếp bút tập và đứng lên. Nhưng đôi chân dài của chàng con trai bên cạnh vẫn cản trước mặt nàng. Nàng nhìn chàng đang ngồi yên với dáng điệu lười biếng. Tập vở của chàng không viết lấy một chữ, chỉ có những hình vẽ lung tung: nào máy baỳ tàu thủy, xe đua, gái khỏa thân và còn nhiều tranh theo phái ấn tượng mà nàng xem không hiểu. Suốt trong hai giờ học chàng con trai nầy chỉ ngồi đây để vẽ những hình ảnh đó? Chàng ta đã lãng phí tiền bạc của mẹ cha quá!
Doanh Tuyết lên tiếng:
- Xin anh rút chân cho tôi ra, được không?
Chàng trai như chẳng nghe lời nàng nói, chậm rãi thu xếp sách vở, rồi lại chậm rãi đốt một điếu thuốc lá. Chừng ấy chàng ta mới thong thả thu chân lại, đứng lên. Nếu là người khác thì có lẽ đã tức giận lắm rồi, vì chàng ta thật đáng ghét, thái độ ngạo mạn như dưới mắt không người. Nhưng Doanh Tuyết thì không làm vậy. Nàng đứng ngắm một cách bình thản. Nàng trông thấy chàng ngênh ngang bước đi như một tên cao bồi, như một gã híp bi. Nàng bất giác mỉm cười. Chàng con trai nầy rất đặc biệt, có thể làm bạn được.
Trở lại lớp học lần sau, chàng trai lạnh lùng và ngạo mạn ấy cũng ngồi bên cạnh Doanh Tuyết. Chàng vẫn mặc chiếc áo phi công ngắn, vẫn mặc quần cao bồi ủi thẳng nếp và bó sát mình. Chàng có vẻ kẻng và oai ghê! Doanh Tuyết không gợi chuyện trước với chàng, vì một người con trai quái lạ như chàng có thể nói lơ, không thèm trả lời câu hỏi của nàng. Nàng không muốn mình bị ngượng ngịu trong trường hợp đó. Riêng chàng ta thì không bao giờ ngó thẳng vào ai và cũng dường như không bao giờ muốn mở miệng nói gì. Thật ra chàng hãy còn quá nhỏ, chưa đến mười tám tuổi. Có thể chàng còn nhỏ tuổi hơn Doanh Tuyết.
Mặc dù vào lớp học chàng không chăm chú nghe giảng bài, chỉ lo vẽ tranh vào vở, nhưng chàng không bao giờ vắng mặt. Chàng chỉ đến lớp ngồi chơi, không hiểu có mục đích gì? Doanh Tuyết càng lúc càng cảm thấy quái lạ, nàng muốn tìm hiểu về chàng. Nàng là một cô gái, luôn cảm thấy hứng thú đối với việc khác thường, kể cả đối với con người. Một hôm sau giờ tan học bỗng trời đổ mưa. Mưa rất to, dù muốn dầm mưa ra về cũng không được. Những học sinh nầy không quen biết nhau lắm, nên cũng không ai chuyện trò, chỉ ngồi buồn bã một mình. Doanh Tuyết ngồi yên một chỗ nhìn ra cửa sổ. Trận mưa không hiểu sẽ kéo dài đến bao lâu?
Chàng trai ấy vẫn chưa về, vẫn duỗi thẳng cặp chân dài gầm đầu lo vẻ ngoệch ngoạc trên vở. Chàng chẳng hề ngước mặt nhìn lên. Độ nữa tiếng đồng hồ sau, cơn mưa đã dịu, nhưng chưa tạnh hẳn.. Một số học sinh đã dầm mưa ra về. Doanh Tuyết dời mắt khỏi cửa sổ. Nàng muốn ra về như họ. Nàng đứng lên, lại trông thấy cặp giò dài đang cản trước mặt. Nàng nhún vai, định bước ngang qua như mọi ngày, thì chẳng ngờ chàng trai lạ lùng đó đang nhìn thẳng vào nàng.
Doanh Tuyết rất thích chiếc áo phi công của chàng ta mặc, nên liền buột miệng hỏi:
- Nầy, chiếc áo của anh mặc trông oai ghê, cho tôi mượn mặc thử đi.
Ánh mắt của chàng trai thoáng hiện vẻ ngạc nhiên. Lời nói của Doanh Tuyết thật bất ngờ đối với chàng. Nhưng chỉ một vài giây đồng hồ sau, chàng ta chẳng cần nghĩ ngợi, cởi chiếc áo ra trao cho nàng. Giờ đây lại tới phiên nàng sững sốt. Nàng không hiểu tại sao mọi việc lại xảy ra như vầy? Nhờ nàng là người rất tự nhiên, nên đã bình tĩnh cầm lấy chiếc áo, rồi cởi chiếc áo bông của nàng đang khoác ra, xỏ chiếc áo phi công vào mặc thử. Chiếc áo thật vừa vặn, không rộng và xem thật oai. Nàng thành thật:
- Còn chiếc quần cao bồi của anh nữa. Tôi cũng muốn mặc thử!
Nàng không nghĩ gì đến đôi bên là gái trai. Chàng bèn đứng dậy:
- Để tôi cởi cho cô thử.
Giọng của chàng cứng rắn lạnh lùng. Nàng chợt nhớ đây là lớp học, một nơi công cộng, vậy đâu tiện bảo chàng cởi quần cao bồi ra cho nàng mặc thư? Đấy là hành động thái quá. Nàng vội ngăn:
- Không! Không cần. Dịp sau anh mang theo một chiếc cho tôi mượn.
Chàng ngồi trở xuống, mỉm một nụ cười rất ngây thơ. Chàng rất ngây thơ chăng?
- Tôi có cả tá thứ quần cao bồi này.
Nàng thè lưỡi:
- Cả tá? Đều là hàng ngoại quốc cả
Chàng đáp:
- Chị tôi ở Mỹ gởi về cho tôi.
Doanh Tuyết tưởng chàng không bao giờ mở miệng, thế mà chàng nói chuyện với nàng thật vui, quả là một việc bất ngờ. Nàng lại hỏi:
- Chiếc áo ngắn nầy cũng vậy?
Chàng đáp:
- Không! Tôi hỏi mua lại với một người phi công Mỹ đấy.
Nàng khen thật tình:
- Chiếc áo nầy thật oai!
Chàng đáp lơ đễnh:
- Cô thích thì lấy đi. Tôi sẽ tìm chiếc khác.
Nàng lắc đầu:
- Tôi mặc coi kỳ lắm, vậy để anh mặc đi. Tôi chỉ muốn mặc thử thôi. Chàng nhìn nàng:
- Cô đặc biệt quá!
Nàng cười:
- Anh mới đặc biệt. Mỗi ngày vào lớp học anh làm gì?
Chàng đáp:
- Ông già bắt buộc tôi.
Nàng không hiểu:
- Ông già?
Chàng cắt nghĩa:
- Ba tôi!
Nàng thông cảm:
- Ồ... khổ quá vậy? Bị bắt buộc phải tới đây! Thế nhưng anh không bao giờ vắng mặt.
Chàng cười rất ngây thơ:
- Không cúp cua được!
- Tại sao? Anh luôn bị theo dõi?
Chàng đáp:
- Gần như vậy, chờ chốc nữa rồi cô sẽ thấy.
Nàng hỏi:
- Xem chừng anh không thích học. Anh không thích thi vào đại học sao?
Chàng vung nắm tay:
- Tôi chỉ thích đánh lộn.
Nàng không ngạc nhiên:
- Đánh lộn? Một ý thích rất đặc biệt! Dáng điệu của chàng đúng là một gã cao bồi.
Chàng lấy làm lạ:
- Cô không sợ sao?
Nàng hỏi lại:
- Tại sao phải sợ? Lúc tôi nhỏ, tôi cũng từng đánh lộn.
- Bây giờ còn đánh không?
Nàng lắc đầu:
- Không! Bây giờ lớn rồi!
Chàng bỗng nói:
- Tôi còn thích chạy xe thực nhanh.
Nàng hỏi:
- Như các tay đua nỗi tiếng? Thật là thích thú!
Chàng tỏ ra thích thú hơn:
- Cô thích không? Để có dịp tôi mời cô cùng ngồi xe với tôi một lần.
Thì ra bên trong nét mặt lạnh lùng và kiêu ngạo của chàng chỉ là cái tánh trẻ con, non nớt. Nàng thành thật:
- Hứa thì nhớ nhé!
Chàng hỏi:
- Cô gọi là Châu Doanh Tuyết?
Nàng lấy làm lạ:
- Sao anh biết?
Chàng thu xếp sách vở:
- Tôi nghe thầy gọi tên cô.
Nàng hỏi:
- Thế còn anh?
Chàng suy nghĩ giây lát, nói với giọng trẻ con:
- Cô cứ gọi tôi là B.B. được rồi. Các bạn đều gọi tôi như thế.
Nàng cười:
- B. B.? Có phải tên cô đào xi nê gợi cảm của Pháp không?
Chàng nghiêm nghị:
- Không! Đấy là Big Boy! Đại nam nhi!
Nàng lại cười:
- Được tôi gọi anh là Big Boy vậy. Nghe hay ghê!
Hai người cùng ra về. Doanh Tuyết thấy bên vệ đường chực sẵn một chiếc xe hơi bóng loáng, màu đen. Nàng không biết hiệu xe, nhưng biết đây là loại xe đắt tiền. Người tài xế nhảy xuống mở cửa cho Big Boy. Chàng liếc nhìn Doanh Tuyết rồi bước vào xe. Hằng ngày có xe đưa xe đón, vậy có lẽ đấy là sự theo dõi như chàng đã nói.
Từ đấy về sau Doanh Tuyết và Big Boy thường gặp gỡ trò chuyện với nhau. Nàng khích lệ chàng học, và lần lần chàng bỏ được tánh lười biếng. Bắt đầu nghe giảng bài và làm bài. Chàng tiến bộ thật nhanh.
Đến kỳ thi, Big Boy đã đủ điểm trung bình. Chàng mừng rỡ bảo người tài xế mang giấy thi về cho cha chàng, một phú thương xem. Còn chàng dẫn Doanh Tuyết đến một nhà hàng để ăn và khiêu vũ gọi là đền ơn. Doanh Tuyết bằng lòng và hai người đã đến vũ trường. Nơi đây Big Boy gặp một cô gái tên gọi là Ma ri. Sau khi tiếng nhạc nổ lên Big Boy mời Doanh Tuyết ra nhảy, nhưng nàng từ chối. Thế là Big Boy và Ma ri đứng lên cùng bước theo điệu nhạc. Doanh Tuyết khẽ gật đầu. Hai người họ xem ra rất xứng đôi. Big Boy thật xứng với một cô gái xinh đẹp như MaRi. Nàng thường chúc lành cho ho. Nàng ngồi lại bàn ăn sandwich và uống nước trái cây. Con người của nàng là thể. Chỉ cần người khác được vui vẻ là nàng thấy vui, còn chính mình không quan trọng. Nàng vừa để ly xuống, bỗng nhận thấy có người đang đứng trước mặt. Trời! Có chàng trai nào lại dám mời một cô gái mặc quần cao bồi như nàng bước ra khiêu vũ? Nàng ngửa mặt nhìn thì sững sốt ngay! Có đâu lại gặp gỡ bất ngờ như vậy?
o0o
Chàng trai ấy có đôi mắt lạnh lùng,sâu sắc và khó hiểu. Có thân hình gầy cao, có khuôn mặt xương xương với những đường nét độc đáo của một con người nghệ thuật.
- Chàng!... Chàng!...
Chàng hỏi:
- Cô có phải là Châu Doanh Tuyết đấy không?
Ồ! Chàng biết tên của nàng. Vậy chắc chắn là... chàng rồi!
Nàng kêu khẽ:
- Anh Bạch!
Nàng không dám chớp mắt. Nàng không dám tin mọi việc trước mắt nàng là sự thật. Nàng sợ chớp mắt thì chàng sẽ biến đi mất. Chàng nắm tay nàng dìu ra sàng nhảy:
- Phải rồi. Cô đúng là Châu Doanh Tuyết. Sao cô lại đến đây? Ai dẫn cô đến đây?
Nàng đáp:
- Big Boy! Anh ấy mời tôi đến đây.
Nàng phải cố gắng lắm mới đè nén được tâm trạng xúc động của mình. Chàng rất ngạc nhiên:
- Big Boy hả? Cô quen với cậu ấy sao?
Nàng lần lần cảm thấy bình tĩnh trở lại:
- Tôi và anh ấy học chung lớp kèm. Hôm nay anh ấy đến đây để khao tôi, vì anh ấy vừa thi đủ điểm trung bình. Chàng lắc đầu:
- Cậu ta thi đủ điểm, thật lạ! Chắc là cô khích lệ cậu ta phải không?
Nàng không nhìn nhận:
- Chính do anh ấy cố gắng.
Chàng gật đầu rất tự tin:
- Tôi biết là nhờ ở cô. Cậu Big Boy ấy tôi hiểu rõ lắm mà.
Nàng chau mày:
- Anh xem chàng ta như một cậu bé?
Dưới mắt chàng, Big Boy chỉ là một cậu bé sao? Chàng tươi cười:
- Tôi và chị cậu ta là bạn học cùng lớp, vậy lẽ tất nhiên cậu ta là một cậu bé.
Thái độ của chàng hôm nay khác hơn đêm giáng sinh. Xem chàng có vẻ vui hơn nhiều. Nàng ngó chăm chú chàng:
- Không ngờ hôm nay lại gặp anh ở đây!
Chàng ngó quanh:
- Thế hả? Còn Big Boy đâu?
Nàng đáp:
- Đang khiêu vũ với Ma ri kia kìa.
Chàng lại chay mày:
- Khiêu vũ với Ma ri? Tại sao cậu ta lại bỏ rơi cô bạn gái ở đây để đi khiêu vũ với một cô gái khác?
Nàng cười:
- Tôi không phải là bạn gái của chàng ta đâu. Tôi là chị. Tôi lớn hơn chàng ta!
Đôi mày của chàng lơi ra:
- Ồ! Thế hả?
Nàng đáp:
- Anh có thể hỏi chàng ta thì biết rõ.
Hai người vừa lặng im một chốc, bỗng chàng hỏi:
- Vừa rồi bước đến trước mặt cô, mà tôi chưa chắc đúng là cô. Tôi lại sợ cô không nhận ra tôi, phập phồng ghê! Nàng không dám tin:
- Phập phồng?
Chàng nói nghiêm trang:
- Đừng hoài nghi tôi.
Nàng hỏi:
- Tôi lấy làm lạ, vì sao anh có mặt ở đây?
Hai người không ai nhắc đến chuyện hôm đêm giáng sinh. Chàng đáp:
- Tại sao hả? Ở đây là nhà của tôi!
Nàng lắc đầu:
- Anh có phải là con của bạn ba anh Big Boy không?
Chàng đáp:
- Đừng tìm hiểu quá xa như vậy. Tôi là Bạch!
Nàng lại cười:
- Tôi biết. Tôi còn biết anh là trợ giáo của trường đại học mỹ thuật. Anh có vẽ một bức tranh nhan đề là "chiến tranh" đưa ra triễn lãm. Đôi mắt chàng chăm chú nhìn nàng:
- Cô còn biết gì nữa?
Nàng nhún vai:
- Không còn biết gì nữa hết!
Chàng hỏi:
- Cô tìm hiểu về tôi?
Nàng lắc đầu:
- Không! Từ trước tới nay tôi không tìm hiểu về ai hết.Tôi có một người bạn, ngẫu nhiên được xem cuộc triển lãm của anh. Chàng lẩm bẩm:
- Té ra.. là thế.
Chàng là một người con trai hơi bất bình thường. Nhưng... Doanh Tuyết không nói ra được tại sao mình thích chàng. Thích là thích thế thôi, còn lý do gì để nói nữa? Nàng hỏi:
- Anh có nhiều bí mật, sợ người ta biết lắm ha?
Chàng vội vàng đáp:
- Những việc không có, thì tôi có quyền bảo vệ tôi.
- Có ai làm anh khổ đâu?
Chàng chau mày:
- Doanh Tuyết, lối nói chuyện của cô hôm nay khác với lần trước nhiều lắm.
Nàng cố ý hỏi:
- Lần trước? Anh còn nhớ lần trước sao?
Giọng nói của chàng trở thành êm ái:
- Tại sao không nhớ? Lần trước chúng ta đã có cầu nguyện, phải không?
Tâm linh của Doanh Tuyết đang bị rung động. Lần trước chàng còn nhớ rõ tất cả, thế tại sao chàng ra đi mà không nói một lời cáo từ? Chắc có lý do gì. Nàng nói:
- Lần trước... sau khi cầu nguyện thì không còn gặp lại anh nữa.
Nàng ngó chăm chú chàng. Nàng muốn biết rõ từng nét tình cảm trên khuôn mặt chàng. Chàng đáp:
- Tôị.. tôi rời đi. Tôi đi về!
Nàng hỏi thêm:
- Tại sao vậy?
Giọng chàng buồn buồn:
- Tôị... tôi chạy trốn một việc. Tôi chạy trốn chính tôi!
Nàng lắc đầu:
- Tôi không hiểu! Chạy trốn? Tại sao vậy?
Chàng bỗng nắm chặt tay nàng, làm nàng cảm thấy đau:
- Tôi tin là cô biết. Cô chắc chắn biết được.
Tiếng nhạc dứt, nhưng chàng chưa buông tay nàng ra, cũng như lần trước, chàng nói:
- Chúng ta sẽ nhảy tiếp. Tôi sẽ không để cho ai mời cô.
Nàng hỏi:
- Nhảy tiếp cho đến khi anh bỏ trốn?
Đôi mắt chàng như đang có những nét mâu thuẫn.
- Không!
Big Boy dẫn Ma Ri bước tới, nhìn thấy họ lấy làm la. Big Boy nói:
- Hai ngườị.. quen nhau?
Bạch nói nhanh:
- Chúng tôi là bạn.
Big Boy không tin:
- Tại sao Doanh Tuyết không có nói?
Doanh Tuyết đáp:
- Chẳng phải vừa rôi tôi có hỏi chủ nhân ở đây là ai đấy sao?
Big Boy nói với giọng trẻ con:
- Ồ! Như vậy thì hay quá. Anh Bạch lo tiếp đón chi. Doanh tuyết, còn tôị..
Doanh Tuyết nhìn qua Ma ri tươi cười:
- Cứ an tâm, tôi chẳng cần ai tiếp đón cả. Chỉ cần anh nhớ đúng 12 giờ là được rồi.
Big Boy dẫn Ma ri bước đi:
- Không quên đâu!
Bạch hỏi:
- Cái gì 12 giờ?
Nàng đáp:
- Big Boy có nhắn nói lại với cha anh ấy đúng 12 giờ thì về nhà.
Chàng nói:
- Xem vậy là cậu Big Boy thay đổi tính nết rồi.
Nàng cười:
- Chờ khi cậu ta thi vào đại học thì anh sẽ càng ngạc nhiên.
Chàng chăm chú nhìn nàng một lúc, bỗng dẫn nàng rời khỏi sân nhảy. Chàng nói:
- Tôi có món nầy cho cô xem!
Nàng hỏi:
- Món gì?
Chàng không đáp, dẫn nàng bước vào căn phò,ng tối mờ. Nàng đang băn khoăn thì ánh đèn bật sáng. Nàng giụi mắt vì không quen với ánh sáng mạnh. Nàng trông thấy mình đang đứng giữa gian phòng trang trí thật hoàn hảo. Đây là phòng vẽ tranh, đồ đạc có hơi bừa bãi. Trên đất, trên tường, trên giá vẽ đều là tranh. Có tranh dầu, tranh màu nước, tranh đan thanh. Có những bức vẽ theo phái cổ điển, có những bức vẽ theo ấn tượng và có những bức vẻ theo tranh Trung Hoa. Đề tài gồm có nhân vật, phong cảnh. Có những bức nàng không hiểu ý nghĩa là gì.
Đây đều là tranh của Bạch chăng? Nàng kinh ngạc:
- Nhiều quá! Tranh của anh vẽ đấy ha?
Chàng lắc đầu chỉ lên giá vẽ, nơi có một bức tranh dầu chưa vẽ xong:
- Tôi muốn cô xem bức nầy.
Doanh Tuyết sững sốt:
- Đây là...
Bức tranh ấy là một cô gái đang cười, rất duyên dáng tự nhiên. Trời! Đây không phải là nàng sao? Bạch cũng vẽ một bức chân dung nàng, giống như nàng đã vẽ một bức họa chân dung chàng! Đây là... bộc lộ cái gì? Hai người có một tâm trạng giống nhau. Phải chăng? Nàng nói không nên lời. Nàng chỉ cảm thấy tình cảm dâng lên, một thứ tình cảm làm cho đôi mắt nàng cay cay. Chàng siết vai nàng:
- Doanh Tuyết!
- Đây là... một bức chân dung của tôi!
Chàng nói dịu dàng:
- Vừa ý không?
Nàng lắc đầu:
- Tôi không ngờ! Tôị.. không hiểu!
Chàng buông vai nàng ra:
- Để tôi giải thích.
Nàng hỏi:
- Giải thích cái gì?
Thật ra trong lòng nàng đã hiểu tất cả, nhưng nàng muốn chính miệng chàng nói lên. Chàng nhìn nàng:
- Tôi không tin chuyện một đôi trai gái vừa trông thấy nhau đã yêu nhau tha thiết...
Nàng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào hai tia mắt của chàng. Chàng nói tiếp:
- Tôi không còn là đứa trẻ nữa. Nếu tôi làm một việc gì, tôi phải chịu trách nhiệm, phải không?
Nàng vẫn im lặng. Chàng nói:
- Cô tuổi còn nhỏ, nhưng tôi nhận thấy sự khôn lớn ở đôi mắt cô. Cô bình thản, tươi vui, tự nhiên, khác hẳn với những cô gái khác.
Nàng đáp:
- Mỗi cô gái đều có tính nết riêng.
Chàng lắc đầu:
- Chớ nói đến tính nết, có lắm cô gái ngay cả một vài chữ cũng không biết ý nghĩa, tầm thường quá.
- Nhưng... đêm hôm ấy anh rời đi một cách bất ngờ.
Nàng kéo chàng trở về vấn đề chính. Chàng đáp:
- Phải, tôi không thể làm những việc gì mà tôi không chắc thành công.
Nàng hỏi lại:
- Anh có thể từ đôi mắt tôi nhận biết được nhiều vấn đề, thế tại saọ.. lại bảo là không chắc thành công?
Chàng xoa đôi tay:
- Có thể là tôi ngốc, mà cũng có thể là tôi tự mâu thuẩn. Chính tôi cũng không thể giải thích được. Tôi sợ.. làm trò cười!
- Anh không nên đánh giá thấp anh.
Nàng ám chỉ một cách mãnh liệt. Chàng có vẻ xúc động:
- Tôi biết. Đêm nay gặp lại cô thì tôi đã biết là đêm ấỵ.. tôi ngốc quá. Tôi không nên rời đi mới phải.
Nàng nói khẽ:
- Tôi vẫn chờ anh mãi cho tới khi buổi khiêu vũ giải tán.
Chàng lắc đầu thật mạnh:
- Tôị.. tôi phải nói gì đây? Tôi thật có lỗi, không thể... tha thứ được.
- Không! Tôi cảm thấy đêm hôm ấỵ.. anh đã cho tôi một niềm ký ức có chỗ thiếu sót, nhưng thật tốt đẹp. Cái đẹp thiếu sót càng gây nên những ấn tượng sâu sắc hơn cái đẹp hoàn toàn!
- Cô muốn nóị..?
Nàng quả quyết:
- Tôi không bao giờ trách anh. Tôi chưa bao giờ trách anh cả.
Chàng ôm nàng:
- Em, Doanh Tuyết!
Nàng nói:
- Em đã biết anh là trợ giáo đường kỹ thuật từ lâu, nhưng em không dám đi tìm anh, vì chính em cũng... thiếu lòng tin!
Chàng hỏi:
- Còn bây giờ thì sao?
Nàng đáp thật dịu dàng:
- Xem xong bức tranh nầy, em đã có lòng tin. Em biết đây là sự thật chớ không phải ảo tưởng.
- Em Doanh Tuyết!...
Nàng hỏi:
- Có nhiều việc... đã an bài sẵn trong định mệnh. Anh tin thế không?
Chàng gật đầu:
- Như em bỗng xuất hiện nơi đây trong đêm nay. Anh tin!
Đôi mắt chàng thành trong sáng, êm ái, không còn khó hiểu nữa. Nàng đã hiểu chàng. Bỗng nàng nói:
- Em cũng có một bức tranh, để sau giờ tan học ngày mai em đem đến cho anh xem!
Dựa đầu vào ngực chàng, nàng cảm thấy thật ấm áp, thật vui. Chàng ngơ ngác:
- Tranh? Anh biết rồi, đấy là tranh của anh!
Nàng ngửa mặt nhìn chàng:
- Anh đoán thể hả?
Chàng quả quyết:
- Không cần đoán, chắc chắn là chân dung anh!
Nàng mỉm cười:
- Bỗng nhiên anh lại có một niềm tin như thế?
Chàng vỗ nhẹ vào lưng nàng:
- Hiện giờ em đang ở trong lòng anh rồi mà, phải không?
Nàng hít một hơi dài: Nàng đang cố hít thật dài nguồn không khí hạnh phúc. Nàng nói:
- Cái ký ức về cái đẹp thiếu sót bỗng trở thành cái đẹp hoàn toàn trong đêm nay. Nếu đêm nay em không đến đây thì sao?
Chàng nói rất tự tin:
- Rồi chúng mình sẽ có ngày gặp lại nhau. Anh tin rằng em sẽ thi được vào trường đại học mỹ thuật.
Nàng lại hỏi:
- Nếu thi không đậu thì sao?
Chàng mỉm cười bí mật:
- Em quên mất một việc rồi à? Khi tiếng chuông giáng sinh vừa ngân vang, chúng ta đã cùng cầu nguyện.
Đôi mắt nàng bừng sáng:
- Thế nào?
Chàng hỏi:
- Em cầu nguyện gì?
Nàng lắc đầu:
- Anh nói trước!
Chàng cũng lắc đầu:
- Không! Em nói trước!
Nàng đề nghị:
- Chúng mình hãy viết lên giấy, rồi đưa cho nhau xem một lượt nhé?
Chàng tìm giấy bút. Hai người quay lưng mạnh ai nấy viết rồi mới trao cho nhau xem. Thì ra cả hai đều viết sáu chữ: "Nguyện sống bên nhau mãi mãi"!
HẾT.
Doanh Tuyết Doanh Tuyết - Quỳnh Dao