The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 113 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 738 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 61: Hấp Diêm Thì Tranh Cái Gì?
iểu yêu lém lỉnh!
Tiêu Dực cười dâm, bàn tay thô to ôm lấy vòng eo nhỏ của mỹ nhân, một bên đắc ý cười ha hả:
- Để anh xem xem có phải áo lót hôm nay hay không nhá?
Nói xong, bàn tay vỗ vỗ vào hương đồn phì mỹ của nàng, tiếng va chạm banh bách vang lên, mỹ nhân trong lòng hờn dỗi một tiếng, Tiêu Dực thuận tay luồn vào trong váy tơ của nàng, sờ vào chiếc quần lót lụa mỏng như cánh ve, hắn đã xác định đây là chiếc quần chữ T rồi, vuốt ve làn da trơn tuột kia, cảm giác thực tiêu hồn, cực phẩm phì đồn nha.
"Ưm...!
Bị một tay lão luyện như Tiêu Dực khiêu khích, mỹ nhân hừ nhẹ một tiếng, cái lưỡi thơm tho chìa ra, chen vào trong miệng nam nhân, nước bọt thơm mát giống như xuân dược làm người ta hưng phấn, Tiêu Dực thành thục dùng đầu lưỡi quấn chặt lấy cái lưỡi ngọt ngào kia, ra sức hút lấy hương tân, hai tay ở trên cặp mông đẹp chuyển động, dần dần mở rộng phạm vi xâm lược, đầu ngón tay trượt lên trên chiếc lưng trắng mịn, chuyển người một cái, nữ nhân ngượng ngùng rên rỉ, đã bị tên cầm thú này đặt lên giường.
- Tiểu Dực... Tỷ tỷ vào được không?
Không đợi Tiêu Dực xoa bóp gò núi mê người kia, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói khêu gợi của Mẫu Đan, cửa phòng lập tức mở ra, ngọn đèn sáng ngời.
- Các... Các người!
Mẫu Đan chỉ mặc một bộ nội y sexy mỏng như cánh ve, đi vào trong phòng, trông thấy Tiêu Dực đã cởi quần đến tận mông, mà Thụy Liên đang tình mê ý loạn bị hắn áp dưới thân, quần áo trên người đã được cởi hơn một nửa rồi.
- A ----!
Tiêu Dực cả kinh kêu một tiếng. Tên này giờ mới phát hiện, người mình đang áp bên dưới lên không ngờ là Thụy Liên bị mình cởi sạch như con cừu, mà cô nàng đang che miệng trợn mắt kia mới là Mẫu Đan.
Tiêu Dực nhanh chóng bò xuống khỏi người Thụy Liên, cảnh tượng này thực quỷ dị ngoài dự đoán của ngoài ý liệu của hắn, không nghĩ tới Thụy Liên lại to gan như vậy, bất quá đối với Tiêu Dực mà nói, sự tình xấu hổ thế này hắn không phải chưa từng trải qua,khi kéo quần lên, tiểu đệ đệ bị một luồng gió lạnh thổi qua run rẩy, trên mặt cười cười nói trăng hôm nay thật sáng, muốn cởi quần để hóng gió ấy mà.
- Em tới đây làm gì?
Mẫu Đan đối với sự vô sỉ của Tiêu Dực đã hiểu đôi chút, trực tiếp bỏ qua hắn, nhìn chằm chằm vào Thụy Liên đang xấu hổ, giọng nói mơ hồ có địch ý.
- Em... Vậy chị vào đây làm gì?
Thụy Liên lắp bắp, rồi không yếu thế ngẩng đầu lên, bầu ngực trắng nõn trong lớp áo ngủ lộn xộn rung rinh, hình ảnh kiều diễm như vậy làm cho Tiêu Dực hưng phấn một phen.
- Chị... Chị là hàng xóm của Tiểu Dực, đi qua cửa thôi. Nhưng em ở trên tầng ba còn chạy xuống đây, có ý đồ gì hả?
- Em... Em thì có ý gì chứ? Chị thì sao? Chị không vậy sao? Ăn mặc thì mát mẻ, nửa đến tiến vào phòng Tiểu Dực không phải cũng có ý đồ sao?
Thụy Liên kéo quần áo rồi đứng lên, kích động nói.
Mẫu Đan vừa nghe xong, ai oán nhìn Tiêu Dực, tên hỗn đản này cứ đứng im một bên, như kiểu không liên quan gì đến mình vậy. Hừ, chẳng qua Mẫu Đan tôi đã thích cậu thì sẽ không để cho nữ nhân khác cướp đâu.
- Là Tiểu Dực bảo chị đến tìm hắn.
Mẫu Đan dưới tình thế cấp bách, hung hăng cãi lại một câu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thụy Liên trở nên trắng bệch, há mồm không nói được gì.
- Tiểu Dực! Có phải như vậy hay không?
Mẫu Đan ai oán hừ một tiếng, chân nhỏ dậm một cái, Thụy Liên rụt rè nhìn Tiêu Dực, vẻ mặt thương cảm làm cho người ta không đành lành.
- Ai! "Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau", 'hấp diêm' thì có gì mà phải tranh giành chứ?
Tiêu Dực vô sỉ ngửa mặt lên trời thở dài:
- Tôi thừa nhận mình rất vĩ đại, nhưng không thể nhẫn nhịn nhìn chị em hai người bởi vì tôi mà trở mặt thành thù.
- Ai cùng một mẹ với cô ta!
Hai nàng đồng thời châm biếm chỉ vào đối phương. Không khí tràn ngập mùi thuốc súng, xu thế rất chi là căng thẳng.
- Ha ha ha!
Tiêu tiện nhân trong lòng cười ha hả, không nghĩ tới mình lại được hoan nghênh như vậy, không cần biết các nàng vì mình hay có mưu đồ khác, chỉ cần là một người đàn ông, một thợ săn 'hoa', đạt được thành tựu như vậy thật là cười không ngậm miệng được. Giống nam nhân như mình này, luôn lấy tình cảm làm trọng, cho nên luôn rơi vào ma chướng của hàng nghìn cô gái a.
- Tiểu Dực! Hai người bọn chị hôm nay chỉ có một người ở lại, cậu nói đi! Là chị hay là cô ta?
Mẫu Đan ai oán kéo Tiêu Dực lại, Thụy Liên ở một bên cũng không yếu thế, cơ thể dán lên người Tiêu Dực, hai mắt đẫm lệ, càng nhìn càng thương.
Bị hai cực phẩm mỹ nữ như thế này giành giật, vếu mông cứ dập dềnh, mùi thơm từ trên người hai nàng cứ phiêu lãng trước mũi, thật là ngứa gan ngứa phổi, dục hỏa trong đan điền nhanh chóng bị đốt cháy, hai cơ thể đẫy đà thơm ngát dán sát lên người hắn, cố gắng khêu khích muốn hắn chọn.
- Kỳ thật.
Tiêu Dực lắc đầu, đau khổ nói:
- Tôi không phải người tùy tiện!
Hai nàng vốn đang trừng mắt nhìn nhau, khi nghe xong lời này của Tiêu Dực, giống như tỉnh ngộ, rời khỏi người Tiêu Dực, không đợi Tiêu Dực nói xong, phun ra một câu làm cho Tiêu Dực suýt thổ huyết.
- Vậy được rồi! Bọn chị sẽ lấy hành động để chứng minh, xem ai đối tốt với cậu hơn.
Mẫu Đan nói.
- Hừ! Những lời này hẳn là tôi nói mới đúng, cô sẽ thua cho coi.
Thụy Liên cũng nhướng mày hừ một tiếng.
Hai nàng lại trừng mắt nhìn đối phương, lập tức đi ra khỏi phòng, chỉ còn Tiêu Dực đang trợn mắt há hốc mồm vươn tay ra không trung.
- Trời ạ! Các người làm sao vậy? Chưa nghe tôi nói xong mà!! Song phi của ta! 2P của ta! Mẫu Đan... Thụy Liên... Con mẹ nó, tôi nói tôi không phải người tùy tiện, nhưng tôi vẫn là đàn ông nha! Tôi có thể đồng thời thỏa mãn hai người mà... Trời ạ!
Tiêu Dực cảm thấy đêm qua thật chán trường, hối hận muốn chết, đành phải lên giường tìm mộng xuân.
Khi tỉnh lại, Tiêu Dực ngửa mặt hét dài, ngay cả mộng tinh cũng không có.
Tiêu Dực đi đến phòng Lâm Nhã Chỉ, trong chiếc màn lụa màu xanh, Lâm Nhã Chỉ hô hấp đều đều ngủ say, mái tóc rối tung xõa trên khuôn mặt, bộ váy ngủ tơ tằm màu xanh áp lên vóc người lồi lõm của nàng, da thịt trắng tuyết, cặp đùi thon thả mịn màng.
Tiêu Dực nhẹ nhàng ngồi bên giường, mỉm cười vén tóc nàng lên, chọc chọc mũi nàng, mỹ nhân nhíu mày, cái mũi nhỏ thở phì phì, chu cái miệng nhỏ lên, muốn thổi sợi tóc kia, trở mình một cái, lưng đối diện với Tiêu Dực, nhưng lại phát giác ra gì đó, thân thể khẽ run, nhẹ nhàng nói một câu:
- Tiêu đại ca à?
Một bàn tay ấm áp để lên vai thon của nàng...
Đô Thị Tà Tu Đô Thị Tà Tu - Lưu Manh Điên Cuồng