Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: IvyCode
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 37 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 523 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:02:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Viii: Dã Ngoại (3)
ột: Sau bao tháng ngày ăn chơi sa đọa thì Cột cô nương cũng đã trở lại. Ta định cắt thêm mấy lần nữa, nhưng nghĩ lại thấy áy náy làm sao ý. Thôi, mình là người thiện lương, đành full chương cho chúng sinh khỏi lầm than vậy. Viết được một lúc, lại nhác, không thèm full nữa, cũng đã được tầm 4 trang rồi mà.Với lại có mấy nàng hỏi phây búc của ta, nhưng mà ta không thích tiết lộ thân phận cho lắm. Sau này có dịp ta sẽ cho vậy. Nếu không đợi được thì các nàng có thể tưởng tượng 1 cái cột đen đen ngồi trước máy tính đánh đánh đánh, gõ gõ gõ, lâu lâu bị ngôn ngữ của chính mình mê hoặc mà cười như điên. À quên, còn cái kính 4 độ rưỡi nữa chớ, đem cái kính gắn vào cái cột đen kia. Tèn tén ten, bức tượng "Cột Cô Nương" vô cùng chân thực đã được hoàn thành.
-----------------------------------------------------------------------------------------
Nó ngừng hát. Tiếng vỗ tay vang lên giòn dã. Vỗ to nhất đương nhiên là bạn MC Dương Hoàng Lâm của chúng ta, còn phải hỏi. Nó mỉm cười, ôm đàn đứng dậy, quý chào rồi đi vào lều trại. Người nào đó bị giọng hát của nó hút hồn, thất thần một hồi lâu, bỏ thi mang đàn ra biển ngồi tự kỉ
-Ây gù. Áy náy vì làm lãng phí quá nhiều cà chua của đảng và nhà nước nên chạy ra đây ngồi sao? -Nó đập vai hắn, cười đểu hỏi. Hắn trừng nó 1 cái, quay lưng đi.
-Giận?- Nó nhíu mày. Không phải chứ. Nó đang định về lều, lại thấy hắn ngồi đây nên lại bắt chuyện thôi mà. Chẳng lẽ mất nhiều máu quá nên đầu óc lú lẫn rồi?
-Tôi...Hứ- Hắn định cãi. Lại đỏ mặt quay lưng đi. Ai bảo hắn giận, hắn không giận, hắn....xấu hổ, là xấu hổ đó.
-Sao mặt lại đỏ như vậy chứ?- Hắn chưa kịp quay đã bị nó nắm lấy má, hết véo rồi lại nặn. Hắn rất muốn đẩy tay nó ra, phi thường muốn, nhưng chả hiểu sao không đưa tay lên nổi. Má lại càng ngày càng đỏ. Tim đập thình thịch. Máu mũi....lại chảy ra Ôi đệt! Thế éo nào hắn lại không làm chủ được cơ thể mình thế này chứ. Chẳng lẽ hắn thật sự mất quá nhiều máu, đầu óc có vấn đề thật rồi (Cột: Bệnh của ngươi xem như hết thuốc chữa con ạ. Tội nghiệp. Mới véo má đã như vậy, thì cứ xác định tương lai mù mịt đang chờ ngươi phía trước đi con)
Nó phì cười, cầm lấy khăn tay đưa cho hắn:
-Đồ điên. Tôi có hiếp dâm thị giác của anh đâu mà máu mũi cứ tuôn ra vậy hả.
Hắn chần chừ, cuối cùng cũng cầm lấy lau. Mất mặt quá đi!
-Nghe bảo anh hát hay lắm cơ mà. Sao lúc nãy không ra thi?
-Ờ.. Không thích.
Nó nhún vai. Làm bộ không hiểu nổi. Cầm đàn đưa cho hắn:
-Đánh cho tôi nghe đi!
-Tại sao phải đánh?
-Dùng khăn tay của tôi mà không trả ơn sao. Trên đời này chả có thứ gì miễn phí cả
Hắn trợn tròn mắt nhìn nó. Dương cô nương ơi, thủ phạm làm hắn chảy máu mũi là cô, là cô đó. Cái này chính là vừa đấm vừa xoa trong truyền thuyết hay sao. Hắn lườm lườm nó, giật lấy đàn, chỉnh lại dây, khẽ hát:
Con đường rất dài, anh sẽ vững tin khi em luôn cùng đi với anh,
Sẽ không quá xa, sẽ là những phút giây khi ta cùng nhau nắm chặt bàn tay.
Anh biết khó khăn và anh vẫn mong rằng không còn khoảng cách để em vẫn luôn bên anh trong bao ngày qua.
Dường như cách xa không làm anh thôi nhớ em
Anh đem yêu thương vào nỗi nhớ
Đến những nơi nào có em, anh chiếu soi những ngọn đèn
Rọi lối đi, em bước bên anh yên bình.
Là cảm xúc khi anh nhớ em, nhìn lên trời cao, và nói với trăng với sao anh muốn được gặp em.
Đừng cố cho anh thấy vui, và dối anh khi em buồn, hãy nói ra hết những tâm tư trong lòng.
Để biến giấc mơ của chúng ta thành hiện thực nhé.
Hãy nắm tay và bước bên anh người ơi.
(Nắm chặt tay anh nhé- Lynk Lee)
Nó chống cằm, yên lặng ngồi nghe. Hắn ôm đàn hát như vậy quả thực bộ dáng rất mê người. Đồn rằng đệ nhất mĩ nam Trịnh Tử Thiên giỏi nhất là tán gái, không phải là nói điêu mà. Hắn hát xong, nó không những không khen nổi một câu, mà đầu óc còn đang để đâu đâu, hoàn toàn không có để ý đến hắn đàn hát
-Ngồi nghe rồi thì chí ít cũng khen ngợi người ta một câu chứ- Bực cả mình! Hắn đường đường là cao thủ tình trường, tiếng đàn này làm cho biết bao cô nương mê muội. Thế éo nào lúc hắn toàn tâm toàn ý hát cho nó nghe, nó thậm chí không để tâm chứ đừng nói là mê muội (Cột: Ố ồ. Toàn tâm toàn ý sao? Ngươi quả nhiên là bị con gái của ta bỏ bùa mê rồi. Chúc mừng chúc mừng)
-Ờ, hay thật- Nó nhàn nhạt nói, tay vỗ bôm bốp, mặt không cảm xúc
-Hứ- Hắn bĩu môi nhìn nó, không hiểu vì cái gì mà mặt tự dưng đỏ lên, xấu hổ quay đi.(Cột: Mặc dù không được vào thi nhưng ta cũng đã giúp ngươi hoàn thành ý nguyện hát cho tiểu Thùy nghe rồi nhá. Đa tạ ta đi. Tử Thiên: Đa đa cái *beep*. Hát hay như vậy mà con gái ngươi vẫn không động tâm là sao? Rốt cuộc đến chương bao nhiêu con nhỏ thần kinh đó nó mới chịu thích tôi chứ? Cột: Thiên cơ không thể tiết lộ. Khừa khừa→_→)
-Ế ế. Anh nhìn đằng kia xem!- Nó giật giật áo hắn, mặt chăm chú nhìn về phía xa xa. Hắn theo hướng mắt của nó, cũng nhìn theo
-Đó chẳng phải là thằng Lâm sao? Đi cùng với em nào trông ngon kinh?- Hắn làm mặt thích thú, lưu manh liếm liếm môi, mỗi lúc đầu óc có ý nghĩ đen tối, hắn đều có thói quen như vậy. Nó không chần chứ cốc luôn vào đầu hắn:
-Ngon cái con khỉ. Chị dâu tương lai của tôi đấy. Anh dám mơ tưởng đến đừng trách tôi không khách khí
-Chị dâu tương lai?- Hắn thộn mặt ra. Nó gật gật đầu. Mắt chợt sáng lên, ghé sát tai hắn nói gì đó. Hắn cười khì, giơ ngón cái tỏ vẻ đồng ý (Cột: Các nàng nhớ cho kĩ nhé. Thằng điên đó liếm môi nghĩa là đầu óc đang có ý nghĩ không thuần khiết. Con điên đó mắt sáng như đèn mấy chục triệu oát tức là có người sắp sửa bị nó trêu chọc. Cột mệt mõi lắm, nhà toàn điên quản đâu cho hết. Mệt mõi thật!)
Trên con đường nhỏ dọc theo bờ biển, 1 đôi nam nữ đang đi bên nhau, cười nói vui vẻ. Ánh đèn lung linh, gió thổi nhè nhẹ. Tình chàng ý thiếp rõ mặn nồng. Không gian lãng mạn tưởng chừng như chỉ giành cho 2 người. Nhưng, có ai biết, trong bụi rậm, cũng có một đôi nam nữ khác. Chỉ có điều, hoàn cảnh không được lãng mạn cho lắm, thay vào đó là những tiếng bốp bốp đập muỗi vô cùng thắm thiết, êm tai.
- Ây chà. Làm thám tử cũng tội thật. Bị muỗi đốt như thế này. Nghĩ lại thấy thương thằng cô nan bỏ mẹ ra- Nó vừa đập muỗi vừa cảm thán (Cột: Ôi conan của lòng tuôi>o-Công nhận đúng- Hắn gật đầu. 2 bạn nhỏ Diệu Thùy và Tử Thiên lại lén lút theo đuôi đôi tình nhân mờ ám.
Anh nó nói gì đó với Quỳnh Anh khiến nhỏ cười đến nỗi má đỏ ửng. Lâm nhìn nhỏ cười, không tự chủ 1 tay véo má nhỏ. Nhỏ đỏ mặt, anh lại càng làm càn, Trực tiếp đem tay nhỏ đặt vào tay mình. Cơ hội đến rồi! Nó và hắn tức tốc chạy ra, làm vẻ mặt ngạc nhiên hỏi:
-Ủa, anh hai, sao anh ở đây làm gì? Quỳnh Anh cũng ở đây nữa. Sao lại nắm tay nhau thế kia
-Mày cũng giỏi ha. Lừa lọc con gái nhà người ta như này có đáng mặt đàn ông không hả?- Hắn phụ họa
-Đâu có. Tụi tao trong sáng- Lâm bỗi rối cãi lại. Chết tiệt, dám làm hỏng chuyện tốt của ta. Khi nào về ta cho ngươi biết tay. Nếu không phải 2 đứa này xông ra, không những cầm tay, anh thầm chí còn có thể ôm nhỏ một chút (Cột: Trong sáng ở đâu sao ta không thấy vậy?O_o) Nhỏ Quỳnh Anh im lặng, mặt đỏ ửng lên, đưa mắt trừng Lâm. Anh cười khổ
-Thế tóm lại 2 ngươi muốn gì?
-Mằn ni mắn nì mắn ni. Chỉ cần như thế. Không cần mất thì giờ- 2 người 1 hát 1 múa, phối hợp đòi hối lộ. Anh bất đắc dĩ rút phong bì ra đưa cho nó. Em gái ham tiền, bạn thân ham của nên anh lúc nào cũng phải có chút ít trong tay, đề phòng hoạn nạn (Cột: Ban ngày ban mặt dám nhận hối lộ mà không chia cho ta? Ta báo công an rồi đấy.)
Nó và hắn nhận lấy phong bì, vui vẻ khoác vai nhau đì về. Đi được nửa đường lại bối rối đẩy nhau ra. Mặt hắn đỏ lên, tim lại đập thình thịch. Có ai biết rằng hắn đang cực khổ cầu xin ông trời đừng áu mũi của hắn chảy nữa, có ai thấu hiểu nỗi lòng hắn không hả?
Bọn hắn đi, để lại 1 đôi nam nữ xấu hổ vì bị bắt quả tang. Mãi sau, Quỳnh Anh mới lí nhí:
-Ờm...anh...Lâm này. Sao Diệu Thùy lại đi với anh Thiên vậy. Có gì đó không đúng cho lắm
Anh giật mình. Đúng vậy, tại sao 2 đứa kia lại đi với nhau. Rõ ràng ghét nhau lắm kia mà. Chẳng lẽ sau chuyện này có uẩn khúc gì, ví như tên biến thái kia có ý đồ xấu xa với em gái anh chẳng hạn. Lâm lắc đầu, loại bỏ khả năng này. Cứ gặp nhau là y như rằng chiến tranh xảy ra, yêu thế éo lào được. Anh tạm thời vác chuyện này ném sang 1 bên, tiếp tục con đường chinh phục vợ yêu của mình.
Đã muộn, nó cầm tiền về, hẹn hắn ngày mai gặp nhau chia đều. Hắn không hiểu vì sao lại ngây thơ chấp nhận. Tối hôm đó, có 2 bạn trẻ trằn trọc cả đêm không ngủ. Một người là vì không lí giải nổi chính mình, người còn lại là bận suy nghĩ làm sao cho số tiền này về tay mình trọn vẹn không thiếu 1 đồng (Cột: Quá nhọ cho ngươi Thiên ạ~T_T~)
-----------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, nó dậy thật sớm. Nghe bảo bình minh ở biển rất đẹp, bỗng dưng nổi hứng lãng mạn, nó cũng mò ra xem. Đến nơi, đã thấy Thiên An ngồi đấy. Mặt trời vẫn chưa mọc, nó nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh:
-Anh An. Anh cũng dậy xem mặt trời mọc sao
-Ừ em.- An cười hiền, đáp- Hôm qua em hát rất hay
-Em cảm ơn. Hì...-Nó ngượng ngùng gãi đầu. Phía xa xa, mặt trời đang mọc lên, chầm chậm. Nắng nhuộm vàng cả một vùng trời, làm ửng hồng gương mặt nó. An liếc mắt nhìn nó, khẽ mỉm cười (Tử Thiên: Tại sao Diệu Thùy lại xưng anh-tôi với con, xưng anh-em với thằng An gì gì đấy chứ? Cột: Ngươi còn lằng nhằng ta đếch gả con gái cho bây giờ. Tử Thiên:.....)
-Em có biết chơi bóng rổ không?- An chỉ vào quả bóng rổ, hỏi nó
-Không biết. Anh dạy em nhá- Nó hỏi. Anh mỉm cười gật đầu, cầm lấy quả bóng đi tới chỗ sân bóng rổ. Nó chạy theo sau. Quả bóng màu cam hết tung lên lại hạ xuống, lúc vào rổ lúc không. Chơi một lúc cũng đã hết những 30'. Anh nhìn nó cười hiền:
-Em học rất tốt
-Đương nhiên. Em mà- Nó nháy mắt tinh nghịch. Anh phì cười, không nhịn được đưa tay xoa đầu nó.
Tại một nơi nào đó, có một thằng bệnh khó chịu nhìn nó và Thiên An vui vẻ....
---------------------------------------------------
Cột: Ta cắt, ta cứ cắt, chap sau sẽ không cắt nữa đâu. Ta thề danh dự đó ̄ 3 ̄
Đồ Lùn, Đồ Biến Thái Đồ Lùn, Đồ Biến Thái - IvyCode