Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
ời đi ăn tối.
Chén bát nhiều thế này thì biết khi nào mới rửa xong đây? Quan trọng là rửa tay nhiều sẽ làm hại da tay à xem.
Bình thường rửa nhiều cũng đã khiến cho tay tôi khó chịu rồi, nói gì lần này tôi mà rửa một đống chén bát này thì chắc chắn tối nay tôi chẳng thể làm gì mất.
Từ khi sinh ra, có lẽ vì tôi không có thiện cảm với việc rừa chén nên khi đụng vào nước rửa chén là tay tôi lại bị đỏ, rồi ngứa và nhiều hơn là sưng lên trông rất đáng sợ.
Mà đeo găng tay thì tôi không thể rửa được, cứ đeo vào mà cầm lấy chén là thể nào chén cũng tuột khỏi tay. Còn nhớ lần trước tôi hăng hái rửa chén thay mẹ để cho nhanh rồi còn đi sang nhà nội làm đám giỗ. Mẹ tôi bảo đeo găng tay vào mà rửa cho khỏi ngứa tay, tôi vâng lời và kết quả là cả chỗ chén bát không còn được để ở kệ nữa mà phải ngậm ngùi vào tùng rác. Cũng từ đó mà tôi chẳng còn thích công việc rửa bát nữa, ấy vậy mà mẹ tôi thì chả chiều tôi một chút nào, cứ bắt tôi rửa cho quen.
Nhưng dù thế nào thì tôi vẫn bị dị ứng với việc rửa chén, thấy cái chỗ chén bát mà tôi phát ớn.
Xin thề là từ nay tôi không dám mời ai ăn uống nữa đâu, như thế này là đã quá đủ lắm rồi.
———————
Mãi thì cũng đa rửa xong chỗ chén bát, cảm giác thật là hạnh phúc biết bao.
Giờ thì online một chút thôi.
À mà đúng rồi, phải lên kiếm việc thôi. Công việc osin đã đổ vỡ rồi.
Phải nhanh chóng kiếm việc để kiếm tiền phụ cho gia đình thôi. Tôi thế này thì đã lớn rồi, đến tuổi biết suy nghĩ cho bố mẹ rồi
“…………………………..”
Tiến chuông điện thoại vang lên. Tôi có điện thoại. Số thì lạ nhưng mà đã có ghi tên. “ Chồng ”
Có lẽ là Hoàng đó mà. Chỉ có hắn ta mới đi nhận vơ như vậy thôi.
Thật là trơ trẽn hết chỗ nói. Thêm vào là vô liên sỉ, đê tiện nữa.
-Alo.
Tôi chào hỏi với giọng chả tử tế gì. cũng đúng thôi, tôi đâu thích đâu mà bảo nói cho lịch sự với tử tế.
-Vợ à, tối nay đi ăn không?
Hoàng ở đầu dây nói với giọng hí hửng đễn dễ sợ.
Có lẽ mặt cậu ta rất dày thì phải, tự nhiên đi nhận tôi là vợ.Còn gọi một cách rất chi là tự nhiên nữa chứ.
Tôi đẹp thì đẹp thật, tôi không phủ nhận điều này, nhưng mà không đến nổi tạo ra sét để đánh người ta.
Mà tôi thì đã nói nhiêu lần rồi mà còn không chịu sửa nữa chứ. Nhưng thôi, tối nay được đi ăn thì mừng rồi, vừa được ăn ngon không tốn tiền lại phải đỡ rửa chén bát. Bỏ qua vậy.
-Vợ cái con khỉ, tôi là Ú, không phải là vợ hay là gì của cậu hết. Nhưng mà đi ăn thì được, mấy giờ đi để tôi còn sắp xếp.
-Yeahhhhhh. Ừ thì không phải là vợ chồng, đừng giận. 6 giờ tớ qua chở nhé.
Hoàng hét lên làm tai tôi như muốn thủng, may cho cậu ta là tôi quen rồi nên không sao. Chứ không tôi sẽ chuyển đồ đạc sang nhà cậu ta để ăn bám.
6 giờ đi thì sẽ về sớm, thật là vui quá. Ít nhất là không về trễ và rất dễ la làng nếu gặp chuyện không hay.
-Ok. Bye. Nhớ đến đúng giờ nhé.
-Ừ. Bye.
Vui quá, thế là tối nay lại được đi ăn rồi.
Ơ nhưng mà tôi và cậu ta đã quen biết nhau nhiều đâu mà tôi lại đồng ý sớm vậy nhỉ? Thôi kệ vậy, đến đâu hay đến đó. Chắc chắn rằng cậu ta chẳng có ý xấu đâu vì nếu mà đã muốn xấu thì từ hôm qua lúc đưa tôi về nhà cậu ta đã xử tôi rồi.
Cứ tin tưởng cậu ta cũng được, đâu phải ai cũng xấu đâu mà phải sợ cơ chứ.
Mà bây giờ chỉ mới có 3 giờ 30 phút. Vậy còn hơn 2 giờ nữa mới đi ăn, vậy giờ làm gì đây nhỉ??????
------
Quái dị cái đầu cậu.
Đúng rồi, tốt nhất là online. Tôi cũng đang có ý định online mà.
Xem nào, công việc gì đây nhỉ?
Phục vụ ột quán kem. Công việc này có vẻ được đây, làm việc ở quán kem thì lâu lâu sẽ được ăn ké. Hà hà, thế thì còn gì bằng.
Ghi lại địa chỉ nào, mai tôi sẽ đi tới quán kem này thử.
Mà sao dạo này quảng cáo trên mạng nhiều vậy nhỉ? đúng là thời đại ngày càng phát triển thì internet lại càng là một công cụ hữu ích cho việc truyền bá và loan truyền rộng rãi.
“GPRS – cuộc sống trọn niềm vui. Hãy nhanh tay soan tin GPRS gửi tới 6789, bạn sẽ nhanh chóng nhận được nhiều bất ngờ.”
Lại cái quảng cáo GPRS.
Mà nghĩ đến cái quảng cáo này thì tôi lại buồn cười mà cũng buồn lòng.
Còn nhớ tới con em họ hồi nhỏ khi nghe cái quảng cáo này là lại chế thành: “HIV/AIDS cuộc sống trọn niềm vui ” làm cả nhà tôi lăn ra cười.
Nhưng mà chỉ cho con bé nói một lần chứ sau thì cấm không cho nói nữa, biết là con bé chưa ý thức được cái cậu đó làm ảnh hưởng đến người khác như thế nào nhưng gia đình tôi vẫn cấm triệt để.
Gia đình tôi sợ là nếu nó mà nói như vậy thì lỡ nhưng người bị nhiễm bệnh nghe sẽ buồn lắm. Dù sao thì họ bị như thế cũng là một nỗi buồn lớn quá rồi, không nên làm cho họ buồn thêm. Hơn nữa có nhiều người biết vượt qua căn bệnh mà tiếp tục sống thì thử nghĩ xem khi nghe câu nói này họ sẽ buồn ra sao.
Tóm lại là không nhắc nữa, 5 giờ 30 rồi. Chuẩn bị đi là vừa, tốt nhất là đi tắm cho sạch sẽ, thay đồ và đi ăn.
———
Đúng 6 giờ thì Hoàng đã có mặt trước cửa nhà tôi và còn bấm còi in ỏi. Nhưng thôi, dù sao có tinh thần đúng giờ thế thì được rồi. Ít ra là tôi không phải chờ đợi.
-Cậu chuẩn bị chưa vậy?
Hoàng hỏi tôi.
Đúng là một câu hỏi thừa, tất nhiên là tôi chuẩn bị rồi chứ. Không chuẩn bị thì làm sao mà tôi đứng ở đây mà khóa cửa để đi chơi được.
Nhưng mà phải công nhận rằng hôm nay cậu ta hơi bị bảnh trai. Ăn mang áo quần rất chi là lịch sự, có lẽ là ăn mang như thế để che dấu bản chất đấy mà he he. Tóm lại là “kết cấu cũng hài hòa ”. Tạm duyệt, không phải loại từ vòng gửi xe.
Tuy vậy cái câu nói của cậu ta nên tôi sẽ không cho cậu ta qua khỏi vòng 1. Ai bảo dám hỏi tôi một câu như vậy.
-Thế nhìn tôi luộm thuộm bẩn thỉu lắm sao?
-À không nhưng mà đồ cậu mang hơi bị quái dị.
Hoàng lắc đầu rồi nói.
Quái dị …. Tôi ăn mang thế này mà còn bảo là quái dị, một cái áo đen kiểu có viền màu trắng, quần đen và giày đen, à kèm theo cột tóc đen nữa. Như thế mà cũng nói là quái dị, đâu có gì là ăn mang kì lạ đâu cơ chứ.
Đúng là mắt cậu ta có vấn đề rồi. Đẹp thế này mà còn chê. Xí.
-Quái dị cái đầu cậu.
Tôi bực mình nói kèm theo giọng điệu thì không hề tử tế một chút nào. Nói tử tế được tôi chết liền.
-Bộ tôi nói không đúng sao? Con gái mà toàn mang đồ màu đen, đáng ra đã là con gái thì phải mang đồ màu hồng, trắng, xanh, đỏ thì mới là con gái chứ.
Đấy, lại thêm một câu nói ngớ ngẩn, chả nhẽ con gái không được mang đồ đen ư? Thật là điên khùng mà.
-Kệ tôi, đó là sở thích của tôi. Giờ cậu còn nói cậu nào nữa là tôi ở nhà luôn đấy nhá.
Tôi nói, lòng tự trọng tôi cũng có hạn. Đi ăn một bữa mà bị nói thế này thì thà tôi ở nhà ăn mì tôm còn hơn.
Không thèm đi làm gì, đi thêm chắc sẽ còn bực mình hơn nhiều.
-Thôi thôi, thế này cũng đẹp rồi.
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95