A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tiểu Tà
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1097 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 49844 / 1256
Cập nhật: 2016-06-21 19:05:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 262: Chuẩn Bị (2)
ướng Nhật thở dài một hơi:
- Để anh ra ngoài nói chuyện.
Loại chuyện này, mặc dù chính Hướng Nhật cũng khó mở miệng, nhưng hắn biết, đồ đệ là thân nữ nhi nên so với mình sợ rằng còn khó khăn hơn, muốn nàng ra ngoài giải thích giúp, đừng có hy vọng. Hơn nữa... Chết thì chết, ngay cả thân thể đối phương mình cũng đã thấy qua, chẳng lẽ còn lo lắng sẽ mất mặt khi nói ra sự thật hay sao?
Tuy nhiên Hướng Nhật cũng không định bỏ qua cơ hội lần này, vất vả lắm đồ đệ mới cho mình "Hái hoa", nếu bỏ lỡ cơ hội này, trời mới biết đến bao giờ mới có lần sau. Hơn nữa Hướng Nhật cũng không quên lời An đại tiểu thư đã nói, chỉ cần mình "Ăn" được đồ đệ, chắc cô nàng An Tâm sẽ không tìm mấy lý do qua loa để từ chối mình nữa? Trên thực tế, hai đêm vừa qua Hướng Nhật đã trải qua trong thống khổ cùng cực, An đại tiểu thư mê người nằm ngay bên cạnh mình, nhưng nàng thủy chung vẫn luôn giữ gìn từng bước một, bất kể Hướng Nhật dùng thủ đoạn gì cũng không hái được trái cấm, cùng lắm nàng chỉ lấy tay giúp hắn thỏa mãn một chút. Hướng Nhật không còn chịu nổi cái cuộc sống vừa giống thiên đường vừa giống địa ngục này nữa, hắn muốn hoàn toàn được sống trên thiên đường.
Sau khi đã tính toán kỹ lưỡng trong lòng, Hướng Nhật vừa nhìn chằm chằm vào đồ đệ vừa nói:
- Tiểu Thanh, nếu anh ra ngoài giải thích, đổi lại buổi tối hôm nay em phải ngủ cùng anh.
Nhìn vẻ mặt bất lương của sư phụ cầm thú, Thạch Thanh cũng biết trốn không thoát, nàng ai oán nhìn thoáng qua nam nhân:
- Sư phụ, nếu anh hứa không làm gì em, em mới đồng ý với anh.
- Sẽ không! Nhất định sẽ không!
Hướng Nhật đáp ứng ngay, nhưng trong lòng lại bổ sung một câu: Đương nhiên anh sẽ không làm gì em, anh chỉ để em làm gì anh mà thôi. Hehe!!
Sửa sang lại quần áo một chút, Hướng Nhật mở cửa phòng ra, lập tức nhìn thấy bóng lưng của người đẹp băng sơn đang ngồi trên ghế salon xem TV, xem dáng vẻ tập trung đến bất động của nàng, có vẻ chương trình TV rất hấp dẫn nàng.
Hướng Nhật có chút xấu hổ đi đến ngồi bên cạnh nàng, đương nhiên, ở giữa hai người vẫn có một khoảng cách nhất định. Đầu tiên là làm bộ nhìn bốn phía như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau đó Hướng Nhật ho khan một tiếng rồi mới mở miệng:
- Chuyện vừa rồi...
- Tôi biết!
Không đợi hắn nói xong, người đẹp băng sơn mỹ nữ đã ngắt lời, tuy nhiên con mắt thủy chung vẫn dán chặt vào TV, trên mặt cũng không có bất cứ sự biến hóa gì rõ rệt.
Hướng Nhật nhất thời cảm giác cả người không được tự nhiên, mình cái gì cũng chưa nói, thế mà đối phương có vẻ đã hoàn toàn hiểu rõ, điều này khiến hắn không biết nên nói tiếp thế nào cho phải:
- Ý của tôi là...
Người đẹp băng sơn lại lần nữa ngắt lời hắn, nàng hỏi một câu có phần khó hiểu:
- Anh còn nhớ chuyện tối hôm đó anh nhìn lén tôi và An An không?
- Aaaa...
Kể cả da mặt Hướng Nhật có dày hơn nữa cũng không thể không cảm thấy xấu hổ trước câu hỏi của người đẹp băng sơn, đồng thời hắn cũng đoán không ra mục đích của đối phương, chẳng lẽ muốn tính nợ cũ luôn một thể?
Có điều đoán không ra là một chuyện, trong đầu Hướng Nhật vẫn không tự chủ được hiện lên hình ảnh hai cái thân thể nõn nà đầy xuấn sắc quấn lấy nhau, thật sự khiến người ta phải chảy máu mũi.
Người đẹp băng sơn cũng không bận tâm đến cảm thụ của Hướng Nhật, nàng tiếp tục nói:
- Nếu anh là người xấu như vây, buổi tối hôm đó, bằng năng lực của anh cho dù muốn làm gì chúng tôi, hai người chúng tôi căn bản không thể chống cự được, tuy nhiên lúc ấy anh cũng không làm gì cả. Hơn nữa, An An đã kể với tôi, đã nhiều ngày trôi qua như vậy, anh cũng không bắt cô ấy làm chuyện đó.
Hướng Nhật chỉ hơi sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, ý tứ trong lời nói của người đẹp băng sơn đã rất rõ ràng, nàng căn bản không hề hoài nghi mình có ý đồ gì bất lương với nàng, trên thực tế, chỉ là mình suy nghĩ linh tinh mà thôi. Tuy nhiên Hướng Nhật cũng rất cảm động, hắn không ngờ người đẹp băng sơn bình thường vốn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng lại tín nhiệm hắn đến như vậy. Trên thực tế, loại chuyện này nếu xảy ra với một nữ nhân khác, chắc chắn nàng ta sẽ cho rằng mình rắp tâm làm chuyện bất lương, biết rõ bên trong có một nữ nhân nghỉ ngơi, thế mà vẫn ngang nhiên mang một nữ nhân khác vào làm chuyện "Ấy", chỉ cần không phải người thiểu năng là có thể nhìn ra sự bất thường trong này. Nhưng người đẹp băng sơn chỉ dựa vào hai điểm vừa nói ra mà đã không chút đắn đo tin tưởng mình, nếu Hướng Nhật nói không cảm động thì chắc chắn là nói dối.
Nhưng câu hỏi tiếp theo của người đẹp băng sơn mỹ nhân lại làm Hướng Nhật á khẩu không trả lời được:
- Có một điều tôi còn chưa nghĩ ra, sao hai người lại vào nhầm phòng được nhỉ?
Hướng Nhật líu lưỡi nói:
- Cái này...Cô đừng hiểu lầm, thật ra...
- Tôi nghĩ, nhất định cô ấy quên không nói cho anh biết tôi đang ngủ bên trong, phải không?
Thấy nam nhân ấp úng, người đẹp băng sơn nói ra suy đoán của mình.
Hướng Nhật giống như bắt được phao cứu mạng, hắn liên tục gật đầu:
- Đúng, đúng...
Trong nháy mắt, Hướng Nhật cảm thấy người đẹp băng sơn thật là thông minh khả ái, dùng cái từ "Băng sơn" để miêu tả nàng chả thích hợp chút nào.
- Có lẽ làm bạn gái anh cũng không tệ?
Người đẹp băng sơn nói như vậy, cũng không hề chú ý đến vẻ mặt kinh hãi đến cực độ của nam nhân, nàng nói tiếp:
- Dù anh có hơi đa tình một chút, nhưng đối xử với các cô ấy đều rất tốt!
Khu phố trung tâm, tại biệt thự của An gia.
An lão hổ nói bóng nói gió với con gái để thăm dò tin tức của gia đình con rể tương lai:
- Tâm Tâm, con nói hắn thật sự không hề đi ra ngoài, ngày hôm sau chiếc xe này tự động được đưa tới?
- Đúng vậy, ba, thế thì có gì lạ đâu!
An Tâm cũng không hiểu tại sao ông già mình lại có vẻ mặt khó tin như vậy, nàng nói một cách hạnh phúc:
- Ông nội người ta quan tâm đến cháu của mình, cho nên tặng hắn chiếc xe thì có gì đâu?
Nhưng An lão hổ lại không cho là vậy, hắn đã kiểm tra qua, chiếc xe vừa đưa tới ngoại trừ khác biển số xe, còn lại giống hệt chiếc trước đây, nói cách khác, tuyệt đối không phải tìm bừa một chiếc xe có ngoại hình giống như vậy đến lừa gạt mình. Cho nên ông nghĩ xa hơn con gái một chút, loại xe này không phải nói tặng là tặng được, mặc dù giá cả của nó cũng không quá đắt đỏ, nhưng nói thẳng ra, cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng chưa chắc đã mua được. Song, cái thằng nhóc trong mắt ông chỉ là kẻ bình thường biết cách dựa vào bạn gái để ngoi lên không ngờ trong một đêm lại có thể kiếm ra loại xe này, hơn nữa bây giờ còn nghe nói ông nội của đối phương tự mình mang tới, An lão hổ không thể không đánh giá lại thằng con rể tương lai của mình. Đương nhiên, bởi vì rất thương yêu con gái, cho nên ông không can thiệp vào chuyện tự do luyến ái của con gái, bất kể đối phương thuộc tầng lớp bình thường đến đâu, ông đều đã xem đối phương là con rể của mình.
Nhưng hiện tại tình huống có vẻ đã khác, có một người ông nội quyền lực như vậy, đối phương còn có thể là người bình thường hay sao? Bây giờ An lão hổ chẳng những suy nghĩ cho hạnh phúc của con gái, mà còn muốn cân nhắc xem có thể hợp tác cùng thế lực của gia đình đối phương hay không, dù sao có thêm một sự trợ giúp cường đại cũng là chuyện tốt khiến cho người ta sảng khoái cả thể xác lẫn tinh thần.
Hơn nữa trong lòng ông còn có một chuyện khác phải băn khoăn, hôm qua con rể tương lai đã nói chắc như đinh đóng cột rằng hôm nay sẽ mang đến một chiếc xe giống như đúc, như vậy chỉ có hai trường hợp: Một là trong nhà hắn vốn có, cho nên hắn mới có thể chắc chắn như vậy. Trường hợp còn lại là trong nhà hắn vốn không có, nhưng hắn cho rằng chuyện kiếm được xe trong một ngày nằm trong tầm tay của hắn. Hiển nhiên, nếu rơi vào trường hợp thứ hai, như vậy thế lực của nhà hắn thật sự khiến người ta phải cảm thấy khinh khủng, thậm chí vượt ra ngoài dự liệu của An lão hổ.
Con cả của An gia - An Ổn ở bên cạnh vẫn như cũ mặc một bồ đồ màu trắng cũng có sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn cũng không ngờ cái thằng nhóc mà hắn vô cùng xem thường thật sự có thể kiếm ra loại xe này trong vòng một ngày. Mặc dù đối phương không tự mình mang đến, coi như để lại cho hắn phần nào mặt mũi, nhưng mà trong lòng An Ổn vẫn thấy tức giận. Ban đầu còn tưởng đối phương chỉ dựa vào bạn gái nên mới có chút thế lực, bây giờ xem ra đối phương căn bản không thèm để ý đến chút vốn liếng ấy, vì chính hắn cũng có thế lực mạnh mẽ sau lưng nhưng chưa bộc lộ ra. Buồn cười nhất chính là cái lần mình tới cục cảnh sát để bảo lãnh hắn, mà thực ra người ta không thèm để ý đến chút phiền toái nhỏ này, chính mình đúng là đã xen vào việc của người khác. Nghĩ đến đây, đột nhiên An Ổn có cảm giác như mình bị người ta đùa giỡn.
- Ba, không có việc gì nữa thì con về đây.
An đại tiểu thư cũng mặc kệ ông già mình và anh ruột nghĩ gì, dù sao thì mình cũng đã mang xe đến nơi, chuyện ngày hôm qua nam nhân hứa đã được thực hiện, bây giờ nàng muốn trở về xem hắn đã về nhà hay chưa.
- Khó khăn lắm con mới về nhà được một lần, sao không ở lại chơi với ba thêm một lúc nữa?
An lão hổ đã phục hồi lại tinh thần, ông còn muốn từ trên người con gái hỏi thêm càng nhiều thông tin về con rể tương lai.
Nhưng An đại tiểu thư hiển nhiên không chiều theo ý của ông già mình, nàng bĩu môi nói:
- Gì mà khó khăn lắm mới về nhà được một lần, ngày hôm qua không phải ở nhà chơi với ba cả ngày rồi sao? Ba tự lo đi, dù sao còn có anh cả và anh hai, con không ở lại đâu!
Nói xong, không đợi ông già mình giữ lại, nàng đã xoay người bỏ đi.
- Ôi!
An lão hổ thở dài một hơi, đúng là "Nữ sanh ngoại tộc", bây giờ cũng chẳng thèm quan tâm đến lão già này nữa rồi. Nhìn theo bóng lưng con gái xa dần, An lão hổ châm một điếu xì gà, đang định hưởng thụ một chút, đột nhiên từ ngoài cửa một bóng người lao vào.
- Ba, đã xảy ra chuyện!
Người vào là con thứ hai của An gia, An Định, chỉ thấy vẻ mặt hắn rất lo lắng.
- Lão nhị, có chuyện gì từ từ nói, sao mãi mày không sửa được cái tật hấp tấp của mình thế?
An lão hổ đã trải qua đủ chuyện sóng to gió lớn, đương nhiên có năng lực trầm tĩnh nhất đinh, ông không vội hỏi là chuyện gì mà giáo huấn con trai mình trước.
Tuy nhiên đứa con thứ hai của ông hiển nhiên không tiếp thu được điều này, hắn vẫn nói rất gấp:
- "Thiên hồ ngũ hung" đã chết!
- Hả?
An lão hổ ngẩn người ra, nhưng lập tức bình tĩnh trở lại, gần như người ta không cảm thấy được sự biến hóa vừa rồi trên mặt ông, hơn nữa đối với ông chuyện chết vài người hoàn toàn không có nghĩa lý gì, giọng nói vẫn lãnh đạm:
- Là đám thua chạy kia làm?
- Hình như không phải người của "Phi thiên thử".
Đứa con thứ hai của ông nói bằng giọng không chắc chắn lắm
- Hồ ly và Ba Lang hình như biết là ai, có điều bọn chúng đã sợ đến nỗi thần trí bất minh, nói gì cũng không rõ ràng.
- Á?
An lão hổ bắt đầu có chút hứng thú
- Rốt cuộc là ai có thể bọn chúng sợ đến vậy?
- Con cũng không biết, nhưng con cho rằng anh cả nên theo con đi xem một chút, chuyện này có thể dính dáng đến "Người kia".
- Ý chú nói là...
Con cả của An gia ở bên cạnh đột nhiên tiếp lời, tuy nhiên hắn cũng không nói rõ "Người kia" cụ thể là ai.
Con thứ hai của An gia gật gật đầu, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng:
- Không sai! Em đã xem qua hiện trường, có người dùng ngón tay khắc chữ lên trên bàn, nhìn độ sâu của nét chữ, chắc người đó đã đạt tới trình độ A.
Ánh mắt An lão hổ chợt lóe sáng, ông vừa nhìn về phía con cả mình vừa nói:
- An Ổn, mày đi xem một chút đi, nếu đúng là thế thật, chúng ta phải chuẩn bị càng sớm càng tốt.
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh