The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Tác giả: Shevaanh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 257 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 608 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:03:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 45: Võ Đài Đẫm Máu
iệng cười nói, song hai tay Aiki vẫn không quên nổ súng. "Đoàng, đoàng, đoàng", sau khi bắn liên tiếp hơn chục phát vào đầu gối đối phương, thấy Hoàng gục hẳn xuống không đứng thẳng được nữa, lão ta mới hài lòng, sau đó đủng đỉnh cầm gói bột trắng bước tới chỗ hắn.
-He…yên tâm đi, tôi sẽ không giết cậu ngay đâu…chỉ là tốt nhất cậu nên ngồi một chỗ là hơn.
Hoàng lúc này trông có vẻ như đã ngấm thuốc, ngồi im không cục cựa. Song khi gã người Mỹ kia đến đủ gần, hắn mới vụt nhanh như chớp đột ngột ngẩng đầu lên, tay phải đấm thẳng vào ngực đối phương.
Gương mặt Aiki lộ ra vẻ sợ hãi..song đã muộn!
Đó là một cú đấm kép!
Aiki dính trọn một cú "Heavy Break" vì bất ngờ, cả người bay thẳng ra đằng sau, mông chạm mặt sân đánh bịch một cái. Song trước khi đó, lão ta vẫn kịp rắc túi bột đó lên mặt hắn. Chính xác là túi bột đó bị đánh tan trên không trung, một phần tư dốc thẳng lên mặt Hoàng.
- Hừ hừ...khụ khụ...
Hoàng cố đè nén cảm giác bủn rủn mà ngồi dậy. Song mắt, mũi, miệng của hắn bây giờ đều đầy thứ bụi màu trắng đó. Hoàng nhắm mắt, nín thở, cố sức đưa tay áo lên lau mặt. Lúc này khắp cơ thể hắn đều bủn rủn vô lực, cơ thể dường như không chịu nghe sự chỉ huy, sức lực biến đâu mất hết, kết hợp với cơn đau đến từ đầu gối, nơi vừa trúng mười mấy phát đạn...có thể nói chỉ riêng việc gượng dậy lúc này đối với Hoàng cũng là cả một sự cố gắng không nhỏ rồi.
Tại sao, tại sao mọi chuyện thoáng cái đã trở nên tồi tệ đến vậy?
-...Cái bắt tay đó..khụ..là do cái bắt tay đó phải không? mày..đã làm trò gì với tao?
Hoàng vừa ho khù khụ vừa rệu rạo nói. Vừa nãy hắn đã cố hết sức sử dụng một lần "Heavy Break", tin rằng đối phương sẽ thụ thương không nhẹ. Đó là điều chắc chắn. Song cái cảm giác bị đưa vào tròng này..hắn thật sự vô cùng khó chịu. Song rõ ràng, sở dĩ mọi chuyện phát triển theo chiều hướng này là do hắn đã quá sơ suất.
Thế nhưng gã da trắng tên Aiki kia, trái với tưởng tượng của Hoàng là phải nằm đó ít nhất mấy tiếng nữa là ít, bây giờ đây đột ngột đứng dậy, sắc mặt tuy hơi tái song vẫn không có biểu hiện gì quá nghiêm trọng. Điều này thật sự khiến sự tự tin trong Hoàng trong nháy mắt tụt xuống mức thấp nhất.
Chẳng lẽ... "Heavy Break" cũng chả hề hấn gì với tên này?
- Khục!
Aiki lúc này đã đứng dậy được, song bỗng nhiên miệng ứa máu. Lấy khăn mùi xoa lau vết máu ở khóe miệng, thở hổn hển mấy cái, ông ta lúc này mới quay sang nhìn Hoàng, gương mặt vặn vẹo điên cuồng.
- Giỏi..cú đấm ban nãy, mặc dù có bảo vệ..song thật sự đau lắm đấy. Bình sinh tao chưa thấy cú đấm nào khủng khiếp như thế. Nhưng mày đã quá coi thường "Kẻ bắn súng như điệu nhạc" này rồi.
Nói rồi lão ta cởi phắt cái áo sơ mi bên ngoài ra, lộ ra một lớp áo giáp mỏng bên trong. Đổi xưng hô sang "mày, tao", rõ ràng cú đấm ban nãy đã khiến tên người Mỹ này thật sự nổi điên rồi.
Hoàng trợn mắt, nhìn bộ quần áo chuyên dụng, trông giống như những tấm lưới mắt cáo đặt chồng lên nhau kia, cuối cùng thì hắn đã hiểu: vì sao "Heavy Break" không làm gì nổi đối phương.
- Nói ày biết, cái tao đang mặc là " Thiết Y" - một chiếc áo đặc biêt, và cũng là một Mar trung cấp. Nó được cấu tạo theo cấu trúc Kepler, mặc dù không dày lắm, song ngoài chống đạn ra còn có thể giúp người mặc giảm thiểu tới 90% sát thương vật lý tác động từ bên ngoài vào, là hàng cực kỳ hiếm đó, ở địa ngục tầng mười chín chỉ có mỗi một cái mà thôi! Ha ha ha, nếu không có nó, chắc tao đã bị cú đấm ban nãy của mày hạ K.O rồi cũng nên....
- Đúng! Tao đã giở trò trong lúc tiếp cận mày ở đầu trận! Đó là một loại bột đặc chế, tên khoa học là Kitien Crastic, có tính an thần rất mạnh. Thứ bột này không mùi, không mùi cũng không vị, song không cần trực tiếp uống mà có thể trực tiếp thẩm thấu qua da! Bây giờ chắc mày đã cảm thấy cả người bủn rủn mất lực, đúng chứ? Ha ha ha..nếu không phải luật của đại hội lần này cấm dùng chất độc hạ thủ đối phương thì mày đã chết từ lúc bắt tay tao rồi kìa, chứ không chỉ bủn rủn thế thôi đâu.
- Khụ....khốn nạn.
Hoàng gằn giọng, sau đó bỗng dưng mở trừng mắt. Cảm giác thoát lực còn chưa hết thì cái khác đã đến...hắn chỉ cảm thấy mi mắt nặng trĩu, sau đó, cảnh vật xung quanh cứ mờ dần, mờ dần đi....
Mắt..mắt hắn...
- Ha ha...có tác dụng rồi phải không? Chưa hết, thứ bột vừa rơi vào mặt mày gọi là "Kalci Bromunic", tính hóa học rất mạnh, nếu rơi trúng mắt thì sẽ tổn hại nặng đến thị giác, 90% là dẫn đến mù. Chàng trai, tốt nhất là hãy cố nhìn lại chút cảnh vật bên ngoài lần cuối cùng đi, trước khi vĩnh viễn làm bạn với bóng đêm cô quạnh.
- Chết tiệt, mẹ kiếp, khốn nạn...
Hoàng liên tục chửi thề, bởi vì hắn ý thức được, một sự thật khủng khiếp, đó là rất có khả năng hắn sẽ vĩnh viễn phải nói lời chia tay với đôi mắt cha sinh mẹ đẻ này. Sự sợ hãi nhanh chóng bao trùm nội tâm Hoàng, như con bạch tuộc dùng những cái vòi tua tủa lan ra khắp cơ thể...nó như một căn bệnh truyền nhiễm...
Hoàng thật sự hoảng loạn. Hắn không muốn vĩnh viễn sống trong bóng tối.
" Không được, dù có mù đi nữa, hắn cũng phải đập chết thằng khốn này trước đã!"
Hoàng giương đôi mắt đục mờ về phía Aiki, lúc này đã chỉ còn là cái bóng nhờ nhờ trong mắt hắn, song còn chưa kịp hành động thì "Đoàng, đoàng, đoàng", liên tiếp mấy tiếng súng nữa đã vang lên. Hoàng có thể cảm nhận được cơn đau cùng lúc truyền tới từ bả vai, đầu gối, và bàn chân. Cơn đau khiến hắn không thể đứng thẳng được nữa. Hắn muốn tránh né, song cơ thể do tác động của thuốc cứ ì ra, cuối cùng trở thành cái bia cho gã bắn.
"Đoàng, đoàng, đoàng, đoàng, đoàng, đoàng"
Cơ thể của Hoàng lại một lần nữa đổ sụp xuống mặt sân, lần này thì có lẽ khó mà gượng dậy nổi. Thể chất của hắn mặc dù đã cường tráng hơn hồi còn sống trên trần gian rất nhiều, nhưng vẫn chưa thể so được với đạn đồng. Đó là chưa kể Aiki nãy giờ vẫn chưa ngừng nhả đạn.
Đau…
Đau quá…
- Ái chà, tốc độ nhanh quá. Chớp mắt đã bắn đến mấy chục phát, lại còn vào ba vị trí khác nhau, thế thì thánh cũng không đỡ được. Thằng cha này có hack speed không vậy?
Bên dưới khán đài, gã đàn ông đeo xích, đồng bọn của Ebisu thấy vậy thì chép miệng.
-..Đó là lý do tại sao Aiki được mệnh danh là "Sát thủ bắn súng theo điệu nhạc", bởi khả năng dùng súng lục bắn liên thanh còn nhanh hơn cả súng máy thông thường. Người ta đồn rằng ông ta có thể bắn xuyên táo qua hai nắp chai coca, cùng tung lên không một lúc đấy.
Ulias nói.
-..Thật đáng sợ. Có cả loại kỹ thuật đáng nể như vậy sao?
- Khả năng của con người là vô hạn. Những kỹ thuật được mài giũa một cách dị thường như vậy, ở đâu đó trên thế giới vẫn tồn tại, chẳng qua chúng ta chưa biết đó thôi. Núi cao còn có núi cao hơn. Thật ra Aiki, muốn đánh bại ông ta cũng không phải chuyện quá khó, thế nhưng mà...ừm, dù gì thì bây giờ đối với chàng trai kia, tất cả đều đã quá muộn rồi.
-… Bị trúng đạn như vậy, dù có là Danh Ác bậc một thì cũng chỉ có con đường chết mà thôi. Đừng mong đứng dậy nổi. Chàng trai này, xui xẻo cho cậu ta vì đã vô tình chọc giận Aiki. Người đàn ông này có được cái danh hiệu Danh Ác bậc năm bằng việc đi đêm, song cũng chính vì thế, Aiki rất căm thù những ai coi thường ông ta. Chàng trai này đã vô tình phạm phải điều đó…
....Quá muộn, quá muộn rồi.
- Nhìn kìa, anh Ulias! anh nhìn kìa, hắn ta...hắn ta đứng dậy rồi!
- Cái gì?
Ulias giật mình nhìn lên trên võ đài.
-------------------------
Hoàng thật sự đã đứng dậy được rồi.
Không hiểu điều thần kỳ nào đã giúp hắn làm được điều đó, song Hoàng quả thật đã đứng dậy được bằng đôi chân của chính mình, tuy vẫn rất chật vật. Có vẻ như những vết đạn chi chít trên cơ thể vẫn chưa đủ sức khiến hắn gục ngã.
- Hừ!
Không chỉ đứng vững, Hoàng bây giờ đang không ngừng di chuyển trên sân đấu, vừa di chuyển vừa nghe ngóng. Bây giờ không chỉ có cơ thể gần như thoát lực, hai mắt của hắn cũng càng ngày càng yếu, nhìn cái gì cũng mờ mờ, khoảng cách đến lúc mù hẳn có lẽ chẳng còn xa. Hoàng lúc này chỉ có thể mơ hồ dựa vào đôi mắt và phán đoán để tránh những loạt đạn vãi ra như mưa từ gã người Mỹ kia.
Thật ra nếu như gặp tên này ở vòng loại, hắn sẽ không chật vật như thế. Bởi sân đấu ở vòng loại chỉ nhỏ bằng 1/3 hiện giờ, thế nên sẽ không có bao nhiêu chỗ trống cho kẻ cầm súng. Song từ vòng chung kết trở đi, các trận thi đấu đều diễn ra ở võ đài Thần Điểu. Võ đài Thần Điểu có tất cả mười võ đài lớn, cái nào cũng có chu vi lớn gấp ba lần các võ đài lân cận, vô hình chung lại đem về lợi thế cho các võ sĩ xài hàng nóng.
Đã có mấy lần Hoàng liều chết muốn áp sát, song đối phương luôn cố tình giữ khoảng cách, rõ ràng là muốn dùng trò mèo vờn chuột với hắn, qua đó giành lấy chiến thắng cuối cùng. Tuy thủ đoạn hơi hèn hạ, song lại vô cùng an toàn. Có vẻ như Aiki cũng thích trò mèo vờn chuột này nên dù không ngừng nổ súng, song vẫn cố tình tránh những chỗ hiểm trên người hắn ra.
- Ha ha, chạy nữa đi...chạy nữa đi…chạy đến lúc kiệt sức đi!!!!
Aiki liên tục vừa né tránh vừa nã đạn, khiến Hoàng không có cách nào tiếp cận nổi. Hơn nữa, tốc độ của tên này cũng rất nhanh. Mà cho dù tiếp cận được, với tình trạng bủn rủn thoát lực hiện nay, sợ rằng hắn cũng chẳng làm gì được đối phương.
- Mày đã cảm thấy rồi, đúng không? Chỉ hai..không, cùng lắm là một phút nữa thôi, mày sẽ chẳng còn nhìn thấy gì ngoài một màu đen vĩnh cửu. Một phút đó cũng là quá đủ để chất Kitien Crastic ngấm vào toàn bộ cơ thể, khiến mày dù có muốn cũng chẳng nhúc nhích nổi, làm cái bia thịt cho tao luyện súng. Ha ha....
Một tiếng "Đoàng", chân phải của Hoàng đang chạy thì khuỵu xuống do tác dụng của Kitien Crastic, khiến hắn mất đà ngã úp mặt xuống sân đấu. Hoàng cắn răng nhổm dậy, song lại ăn thêm hai phát đạn vào bàn chân. Khắp người hắn giờ đâu đâu cũng là vết thương do khẩu magnum gây ra. Số vết đạn nhiều đến nỗi không thể đếm nổi nữa.
Hoàng loạng choạng, chưa lúc nào hắn cảm thấy bất lực như bây giờ. Đã không làm gì được thì chớ, lại còn bị đối phương liên tục từ trong bóng tối bắn tỉa, rút cạn dần từng chút sinh mệnh lực. Đó là một cảm giác gần như tuyệt vọng...Thậm chí, hắn đã mơ hồ thấy tử thần đến đón.
..Chẳng lẽ, hắn thật sự phải dừng lại tại đây?
Hoàng cắn răng.
Bằng một sự cố gắng hoàn toàn dựa trên ý chí, hắn cố hết sức đứng lên, song bàn chân trái lúc này đã có ba lỗ đạn, không chịu nổi sức nặng của cơ thể mà quặt xuống, khiến hắn mới ngoi lên được chút đã lại ngã chúi mặt xuống sàn. Vẫn biết kết cục cuối cùng chờ đón mình là thất bại, song Hoàng chưa bao giờ tưởng tượng được rằng, mình sẽ gục ngã sớm đến thế, khi mà thậm chí còn chưa có tư cách chạm tay vào cánh cửa cuối cùng.
Hoàng nghiến răng, một lần nữa dựa vào ý chí để gượng dậy. Hắn không muốn thất bại ở đây, không muốn!
Thế nhưng lần này, dù có cố gắng thế nào, hắn cũng không gượng dậy nổi nữa. Hai mắt mờ đi, “Bịch” một tiếng, cơ thể nặng nề của hắn cuối cùng cũng dính sát lấy mặt sân đấu, nằm im không cục cựa. Thuốc mê phát huy tác dụng, thị giác càng lúc càng yếu, khắp người chi chít vết đạn, cơn đau xộc thẳng lên đầu óc…tất cả đã đánh bại nỗ lực cuối cùng trong hắn.
Hắn thật sự đã đến giới hạn rồi.
-Ha ha, mệt rồi à? Sao sớm vậy?
Aiki giơ cao đôi súng lục. Một loạt đạn giòn tan giã xuống trên cơ thể Hoàng, lúc này đang nằm úp sấp trên mặt sàn. Lần này kéo dài gần nửa phút. Có kinh nghiệm ăn một đấm trước đó, hắn đã cẩn thận hơn.
"Đoàng, đoàng, đoàng, đoàng, đoàng, đoàng"
Từng tràng đạn nổ vang lên lạnh lẽo.
-….Kết thúc rồi.
Ulias thở dài.
Chingna mặt tái nhợt. Âm thanh từng viên từng viên đạn cất lên cứ như tiếng búa đập thẳng vào người cô vậy. Cô lật đật đi tới, song mới chạy được vài bước thì trên cổ, một lưỡi hái sắc lẻm lạnh ngắt bỗng xuất hiện, kéo trở lại.
- Đừng làm điều gì dại dột, cô gái.
Ebisu nói vào tai đối phương. Cảm giác được lưỡi hái bén ngót kê sát cổ, chỉ cần di động thêm một bước nữa là có thể nói lời tạm biệt với cái đầu đã gắn bó với mình bao năm, Chingna khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cả người run rẩy.
- Hừ!
Cùng lúc ấy, tai Ebisu chợt rung lên. Một tiếng quát ấy như gần như xa, tựa sóng biển vô bờ đập vào tai Ebisu, lan khắp đầu óc, khiến cô ta choáng váng như có ai đó dùng búa đập mạnh vào đầu.
Ebisu hoảng sợ nhìn về trung tâm phát ra âm thanh đáng sợ ấy…đó chính là chiếc kiệu của “Mỹ Nam Vương” Nguyễn Trần Minh Vương. Chỉ thấy ánh mắt sắc lạnh của hắn ta đang nhìn về phía này chằm chằm đầy vẻ lạnh lùng.
Ánh mắt ấy như muốn giết người.
Chingna cảm nhận được lưỡi hái trên cổ mình đã nới lỏng đi ít nhiều, song như thế vẫn chưa đủ để cô có thể chạy thoát. Nhìn sang phía bên kia, nơi Hoàng đang nằm gục không động đậy, máu càng ngày càng chảy ra nhiều thêm, Chingna như ngồi trên đống lửa. Cả người không ngừng run rẩy, song lúc này ngoài lo lắng ra, cô cũng chỉ biết trơ mắt ra nhìn mà thôi.
Chingna hy vọng, hắn sẽ lại một lần nữa đứng lên, song đã mười giây, rồi hai mươi giây qua đi...vẫn chẳng có dấu hiệu nào cho việc đó cả, ngoại trừ việc máu vẫn không ngừng chảy.
Lần này…liệu có còn phép màu nào nữa không?
- Lê Minh Hoàng, mẹ kiếp nhà anh, đứng lên!
--------------------
Một tiếng chửi đanh gọn vang lên từ phía dưới khán đài. Là giọng nữ. Thật bất ngờ, khi chủ nhân của nó cũng chẳng phải ai xa lạ.
Đó chính là "Quan Tài Đen".
Thật vậy, Thư Lệ lúc này đúng là đang đứng khoanh tay bên dưới khán đài, sắc mặt xám xịt nhìn lên sân đấu, nơi Hoàng đang nằm im trong vũng máu. Không hiểu do chưa nghe được hay đó là một yêu cầu quá sức trong thời điểm hiện tại, hắn vẫn không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.
Thư Lệ cau mày, gương mặt xinh đẹp càng lúc càng sầm xuống, vầng trán nhỏ đẫm mồ hôi, hai tay vô thức nắm chặt lại.
Thật ra Hoàng đã lầm. Từ lúc chia tay, "Quan Tài Đen" mặc dù trong lòng không muốn thừa nhận, song vẫn vô thức theo dõi theo từng trận đấu của hắn. Vì sao, chính cô cũng không giải thích được. Thế nhưng tất cả những điều đó đều chỉ diễn ra trong thầm lặng. Ngoài bản thân Thư Lệ ra, chẳng ai biết mà cũng chẳng ai hay.
Vốn dĩ nghĩ rằng dù chuyện gì xảy ra đi nữa, "Quan Tài Đen" trước sau vẫn sẽ chỉ yên lặng đứng từ xa theo dõi, chứ chẳng bao giờ xuất hiện hay lên tiếng. Song hôm nay có lẽ là ngoại lệ....
- Đm, anh còn định nằm đấy ăn vạ đến bao giờ?
Thư Lệ cáu bẳn gầm lên.
- Vô ích thôi, người đẹp. Ăn một lúc bốn băng đạn magnum, họa chăng có là hercules tái sinh cũng phải bán nhà đi văn điển.
Aiki cắt lời. Mặc dù Hoàng đã nằm úp mặt xuống sân đấu hồi lâu không cục cựa, song gã người Mỹ kia dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay, không vội xuống tay hạ thủ mà ngược lại, nâng khẩu lục trong tay lên, sau đó cười lớn:
- Ha ha...được gục trong tay tôi, cậu nên lấy đó làm vinh hạnh. Song hãy để cho tôi, với tư cách là kẻ thắng trận, được cho cậu một lời khuyên. Đó là dù trong bất kỳ trường hợp nào, cũng đừng nên khinh thường đối thủ. Chủ quan khinh địch, thói xấu đó dù ai cũng biết, song không phải ai cũng đủ tỉnh táo tránh mắc phải nó. Cậu chính là một ví dụ, chàng trai ạ...
-..Tôi có thể thấy điều đó qua chính ánh mắt của cậu. Mặc dù trong trận đấu sinh tử như thế này, vậy mà cậu vẫn chỉ chú ý đến những kẻ bên dưới khán đài. Cậu có biết đó chẳng khác gì công khai xem thường đối thủ, chửi thằng vào mặt tôi đây, rằng chúng mày chẳng ra cái thể thống cống rãnh gì không hả? Tôi không biết vì sao cậu lại có thái độ đó, song đối với tôi, đó là một sự sỉ nhục không thể tha thứ được...
Hai mắt long lên, khẩu lục trong tay Aiki bỗng nhoáng lên, đoàng một tiếng bắn hai phát vào vai phải của Hoàng. Thế nhưng hắn thậm chí còn không có một tí phản ứng nào.
-...Vì lẽ đó, tôi mới không vội vàng kết liễu cậu. Tôi còn phải hành hạ cậu, cho đến khi nào cậu thật sự hối hận vì đã dám coi thường tôi, sát thủ Aiki lừng danh người Mỹ. Ha ha, đúng như những gì tôi nói với cậu lúc mới vào trận đó..tôi hoàn toàn chẳng biết tí võ vẽ nào..ngoài cái chân được luyện tập để có thể chạy nhanh như sóc và tài thiện xạ vạn người có một ra. Thế nhưng thế đã làm sao nào? Còn cậu, có vẻ như cậu rất tự tin vào sức mạnh của bản thân, và cú đấm ban nãy cũng chứng tỏ cậu thật sự chẳng phải tay vừa..thế nhưng người chiến thắng lại là tôi, cậu có biết vì sao không?
- Mẹ, đừng nghe thằng khốn ấy chém linh tinh. Thư Lệ hét lên: -...Bấy nhiêu vết thương đó đã là gì, số đó chẳng thấm gì với anh cả, tôi biết mà. Đứng dậy và đập chết thằng khốn ấy ngay đi. Mẹ kiếp, đừng có nắm vạ đó mãi nữa. Ngay cả Danh ác bậc hai còn không phải là đối thủ của anh, chấp gì cái hạng quèn như nó.
- Quèn?????
Da Aiki phút chốc chuyển sang màu xanh trắng, có thể thấy rõ cả dây thần kinh hằn lên trên mặt hắn lúc này. Gã run rẩy chỉ mũi súng về phía Thư Lệ dưới khán đài, kích động gầm lên:
- Mẹ kiếp, con khốn, mày bảo ai quèn??? Quèn? Vậy sao bây giờ tao lại đứng ở đây, còn nó thì nằm đó? Đúng, tao chỉ là một Danh ác bậc năm..không, bậc sáu mới đúng. Thế nhưng vậy thì đã sao?
-Ai bảo là Danh ác là cứ phải tiến thân bằng thực lực? Ai bảo cứ bậc cao hơn thì sẽ thắng người bậc thấp? Nói ày biết, đồ giặc cái, do mang trong đầu cái tư tưởng đó, đã không ít Danh ác bậc bốn, thậm chí là bậc ba phải chết tức tưởi trong tay tao rồi, và cái thằng nằm dưới đất này cũng sẽ nằm trong số đó. Mày nghe rõ chưa hả?
- Đồ khốn, đứng lên đi!
- Mày có kêu nữa cũng vô...
Còn chưa dứt lời, miệng của Aiki đã phun ra một ngụm máu, gương mặt xương xẩu biến dạng trong chớp mắt.
Dùng ánh mắt không thể tin được nhìn đôi bàn tay đẫm máu đang lún sâu vào mặt mình, gã người Mỹ cả người cong lại như con tôm, lao thẳng về một phía võ đài, tay phải chĩa ra phía trước hãy vẫn còn đang run run:
-Mày……
-------------
Hoàng đã đứng dậy.
Hắn thật sự đã đứng dậy rồi.
Không biết có phải do phép màu hay không, song đúng là hắn lúc này đã đứng dậy, điều mà bất cứ ai có mặt ở đây cũng có thể thấy được. Đó là sự thật.
Một cái xác đầy máu trở về từ địa ngục.
-…Mẹ nó, thế mà còn đứng được, thằng này là thần cmnr? Bên dưới khán đài, gã to con đồng bọn của Ebisu giờ đã ngạc nhiên đến không ngậm miệng lại được.
-Hư cấu…
Ulias trợn mắt, lẩm bẩm.
- Hay, hay...quá.
Chingna lẩm bẩm. Ngay cả Abisu lúc này cũng đang ngạc nhiên đờ người ra, đến nỗi không biết Chingna đã thoát khỏi lưỡi hái trong tay mình từ bao giờ.
- Anh..thế nào rồi?
Lợi dụng lúc Ebisu thất thần, Chingna nhanh chân thoát khỏi sự kìm chế của cô, chạy đến nơi Hoàng đang đứng. Có lại gần mới biết, trên người hắn bây giờ chi chít lỗ đạn, đâu đâu cũng thấy máu tươi. Nhất là phần bụng, đùi, đầu gối và bả vai, chỗ nào chỗ nấy be bét máu và thịt, máu thấm đẫm quần áo, mảnh vải rách trộn lẫn trong máu thịt. Ngay tới cả gương mặt của hắn lúc này cũng bê bết máu, không sao nhìn rõ nữa.
Với thương tích như thế này, đừng nói đứng vững, nếu như vẫn còn có thể thở được, đó đã là “Kỳ tích”.
- Anh..anh...anh...
- Anh không sao.
Hoàng nói, mặc dù môi gần như không mấp máy. Giọng hắn lúc này cũng đã lạc đi, khác hẳn ngày thường. Trúng gần trăm phát đạn, tuy đều vào phần thịt mềm, song nếu không phải cơ thể quá mức cường hãn thì hắn có lẽ đã toi từ lâu rồi. Cũng phải cám ơn liều thuốc gây mê của Aiki, nếu không có nó, chắc chắn hắn đã bị cơn đau đánh bại từ lâu.
Có thể nói, đây là lúc Hoàng bị thương nặng nhất, và trận đấu này cũng là trận đấu chật vật nhất của hắn từ hồi đặt chân xuống địa ngục tầng mười chín tới giờ. Thậm chí chính hắn cũng chả hiểu vì sao mình chưa chết.
Đó đơn giản là “Kỳ tích”.
Chingna tất nhiên là không muốn rời đi, song nhìn đôi mắt trợn ngược toàn lòng trắng trên gương mặt vặn vẹo của hắn, cô bỗng cảm thấy rùng mình lạnh ngắt. Hoàn toàn không có chút tình cảm hay cảm xúc nào trong đó. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Chingna. Giây phút ấy...cô như nhìn thấy một con quỷ vậy!
Một con quỷ cả người đầy máu.
- Ơ, em...em...
Chingna đờ người đứng im không nhúc nhích. Hoàng lê cơ thể đẫm máu bước đi, tiến về phía đối thủ của mình, lúc này vẫn đang nằm ôm mặt quằn quại một góc sân.
Thư Lệ mắt dõi theo thân thể đầy máu của hắn, gương mặt như có trăm ngàn cảm xúc đang trộn lẫn. Nhìn bóng lưng kia, sâu trong đôi mắt khô khốc của "Quan Tài Đen" chợt hiện lên một tia vui mừng và thỏa mãn hết sức khó hiểu.
Bóng lưng này rất quen… hình như cô đã mơ hồ thấy một lần rồi.
Trong khi đó, Hoàng vẫn đang lững thững đi tới chỗ đối phương. Song Aiki sau khi lăn lộn vài vòng trên mặt đất thì cuối cùng cũng đứng dậy được. Một bên mắt phải của hắn giờ đầy máu, con ngươi đã bị Hoàng móc ra trong cú đấm ban nãy. Song hắn vẫn bật cười sằng sặc:
- Ha ha ha, mày…đứng dậy được rồi? Hay lắm, hay lắm!
Nói rồi “lạch cạch” thay băng đạn cho đôi khẩu súng lục, đoạn chĩa nòng về phía hắn, hét lớn:
-Nhưng đừng vội mừng…bởi vì tao sẽ bắt mày phải nằm xuống ngay bây giờ.
Hoàng vẫn đứng im. Trên người hắn, máu từ hằng sa số miệng vết thương vẫn không ngừng chảy. Hắn không nhìn về phía Aiki. Vì một lý do đơn giản, lúc này tất cả những gì hắn thấy chỉ là bóng đêm mù mịt.
Địa Ngục Thời Gian Địa Ngục Thời Gian - Shevaanh