We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 868 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2345 / 14
Cập nhật: 2016-07-12 01:32:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 265 : Tia Chớp + Cự Thú Trong Biển
uy chế thao tác cuối cùng chính là cần Thiên Ma dùng ma diễm để tế luyện ba ngày ba đêm. Đem lực lượng lắng đọng ở bên trong đôi cánh của Tu La Vương này chân chính dẫn phát ra, dung hợp vào bên trong đôi cánh. Cùng lúc đó Vương Lôi cũng cần phải khắc một trận pháp kỳ diệu lên trên đôi cánh này. Lôi Động đứng xem cũng cảm thấy cực kỳ nhàm chán liền dứt khoát ở một bên bắt đầu luyện khí đả tọa.
Ba ngày qua đi, Lôi Động mở hai tròng mắt, tinh khí cả người cực kỳ sung túc. Mà khuôn mặt của Thiên ma và Vương Lôi thì hiện lên vẻ mệt mỏi. Cho dù là Thiên Ma có được lực lượng của tu sĩ Nguyên anh thì sau khi liên tục sử dụng ma diễm lâu như vậy, chân nguyên trong cơ thể cũng sẽ bị tiêu hao tới bảy tám phần. Sau khi Lôi Động chờ đợi nửa ngày sau thì những công tác cuối cùng cũng đã được hoàn tất. Vương Lôi chợt hét lên một câu với Lôi Động.
- Mau nhân cơ hội dùng máu huyết để tế luyện…
Lôi Động không dám có nửa điểm chậm trễ, hắn vội vàng tập trung chân khí toàn thân rồi áp lên trên huyết mạch của mình. Khí huyết chợt dồn lên hai bên má, khiến cho khuôn mặt đỏ bừng lên rồi phun ra một ngụm máu tươi. Ngụm máu tươi này cũng cực kỳ chuẩn xác bắn trúng vào đôi cánh kia. Đôi cánh kia vẫn lẳng lặng đứng ở chỗ đó, bên ngoài không ngừng dao động từng trận. Sau khi hấp thu máu huyết của Lôi Động thì hình thành lên một tia huyết mạch nhỏ dài ở bên trên.
- Không đủ, tiếp tục đi.
Vương Lôi lại quát một tiếng.
Lôi Động lại bắt đầu vận sức phun ra thêm một ngụm máu huyết nữa. Vương Lôi vẫn nói là không đủ. Sau khi hắn phun ra năm ngụm máu huyết thì cái mạch máu ở bên trên đôi cánh kia mới lan tràn đến mỗi một tấc ở bên trên đôi cánh. Đôi cánh cũng thôi không còn dao động nữa. Nhưng lúc này thì Lôi Động cũng không thể nghỉ ngơi được.
Vương Lôi liền chỉ điểm cho hắn dùng thần niệm bao trùm lấy đôi cánh này. Bắt đầu dụng tâm chậm rãi tế luyện đôi cánh này. Kế tiếp Vương Lôi và Thiên Ma cũng không còn việc gì để làm nữa. Hai người liền rối rít ngồi xếp bằng ở một bên, mỗi người nuốt vào một viên đan dược, bắt đầu luyện khí đả tọa.
Thời gian trôi qua từng chút một. Biểu tình của Lôi Động cực kỳ kiên nghị. Đôi cánh kia giống như đã có được linh tính của mình, nó đang không ngừng phản kháng sự tế luyện của Lôi Động. Nhưng mà Lôi Động đã dùng máu tươi của hắn để nuôi dưỡng đôi cánh này.
Theo ý nào đó mà nói thì cả hai đã trở nên huyết mạch tương liên. Bởi vậy mặc dù đôi cánh này phản kháng, nhưng cũng không phải là quá mức kịch liệt. Chỉ là chủ tài liệu của đôi cánh này lại là cặp cánh của Tu La Vương vô cùng cường đại. Tu La Vương có thân phận bực nào chứ. Ngay cả tu sĩ Nguyên anh ở trước mặt nó cũng chỉ có thể phủ phục ở dưới mặt đất.
Mà Lôi Động muốn khuất phục một tia tàn niệm mỏng manh của Tu La Vương còn lưu lại ở bên trên đôi cánh kia. Đó là chuyện tình gian nan bực nào? Nếu không trả giá bằng một lượng lớn máu huyết như vậy, căn bản là Lôi Động không có tư cách, cũng không có cơ hội khuất phục một tia linh tính ở trên đôi cánh này.
Lôi Động lần lượt nuốt vào từng viên linh đan để có thể kiên trì được. Một ngày, hai ngày, cho đến ngày thứ ba, lực phản kháng truyền đến từ trên đôi cánh này càng ngày càng mỏng manh. Đôi cánh này cũng bắt đầu dần dần nổi lên một tia cộng hưởng đối với thần hồn của hắn.
Nhưng mà Lôi Động vẫn bất vi sở động, lại tiếp tục nuốt vào một viên linh đan, dùng thần niệm của mình không ngừng tế luyện đôi cánh kia. Cũng may là lực lượng tinh thần của Lôi Động mạnh hơn rất nhiều so với tu sĩ đồng giai. Rốt cục cũng có thể tế luyện thành công đôi cánh kia. Lần lượt dung hợp thần niệm vào bên trong mỗi một tấc của đôi cánh rộng vài trượng kia.
Đợi đến sau khi đã hoàn toàn thành công, Lôi Động liền đặt mông ngã ngồi lên trên mặt đất, tinh thần liền trở nên vô cùng suy yếu.
Nhưng mà hắn có thể cảm nhận được cực kỳ rõ ràng. Ở bên trong thần hồn của mình có một đôi cánh nho nhỏ hơi mờ mờ, giống thật mà không phải thật đang im lặng lơ lửng ở đó. Ở bên cạnh nó còn có một tấm lá chắn nhỏ, một thanh phi kiếm chậm rãi du động giống như là linh xà. Một kiện Huyết Sắc Phi phong, một kiện Tịch Diệt Pháp Luân đang chậm rãi xoay tròn tản ra quang mang nhàn nhạt. Cuối cùng là một lá cờ nhỏ một mặt màu đen.
Những thứ này đều là đám pháp khí hoặc là linh khí ở bên trong thần hồn của Lôi Động. Nhưng mà vô luận là phi kiếm Xích Luyện hay là Huyết Sắc Phi Phong hoặc là Tịch Diệt Pháp Luân thì giờ phút này chúng nó đều cực kỳ kính sợ đối với đôi cánh nhỏ đáng yêu kia. Chúng nó nằm ở cách đó rất xa, không dám tiếp cận một chút nào.
Lôi Động tiếp tục ngồi xếp bằng đả tọa cho tới sau khi chính mình đã khôi phục toàn bộ lực lượng xong thì hắn mới đứng lên. Cùng lúc đó Thiên Ma và Vương Lôi đều mở hai mắt ra, có chút chờ mong nhìn chằm chằm vào Lôi Động. Giọng nói của Vương Lôi có chút khàn khàn, hiển nhiên là vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại. Hắn khẩn trương nói:
- Tiểu tử họ Lôi, có tế luyện thành công không….
Lôi Động thử dùng thần niệm để liên hệ với tinh thần của mình còn đọng lại ở bên trên đôi cánh kia. Gần như là tinh thần vừa động thì đôi cánh kia liền trống rỗng xuất hiện ở phía sau lưng của mình. Cũng không biết là Vương Lôi đã sử dụng thủ pháp gì mà đôi cánh này tuy rằng là thực nhưng lại hoàn toàn giống như hư ảo.
Rõ ràng có thể xuyên qua chiến giáp bên ngoài, nội giáp và áo trong. Giống như là trời sinh ra hắn đã có đôi cánh mọc ở phía sau vậy. Tâm niệm của hắn khẽ động một cái, trong phút chốc thân hình của hắn liền bổ nhào về phía đằng trước.
Thân hình của hắn giống như là một quả đạn pháo vậy. Ầm một tiếng liền bị bắn về phía trước. Lôi Động hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị gì, cả người giống như là một cái hồ lô bị ném đi, không ngừng quay cuồng ở trên không trung. Tiếng ma xát va chạm với không khí kịch liệt vang lên. Gần như là ngay cả lực lượng há mồm hắn cũng không có.
Nhưng mà cả quá trình này chỉ diễn ra trong nháy mắt mà thôi. Đến khi Lôi Động chật vật dừng lại thì hắn vội vàng vận khí kình ổn định lại thân mình ở giữa không trung. Hắn vừa quay đầu lại nhìn thì thì đột nhiên phát hiện ra cự ly của mình đến chỗ hòn đảo kia đã là hơn ba dặm.
Nhất thời cả người hắn ngây ngốc tại chỗ. Điều này sao có thể. Trong nháy mắt mình có thể bay ra ngoài xa như vậy sao? Dù cho mình có thể đạt được tốc độ nhanh hơn nữa thì trong thời gian một cái hô hấp có thể đi ra ngoài hơn mười trượng đã là tốt lắm rồi. Nhưng mà hiện tại dường như tiêu hao không nhỏ. Chân khí nguyên bản tràn đầy trong cơ thể bây giờ rõ ràng đã tiêu hao hết gần một phần mười rồi.
Thân hình Vương Lôi đang nhanh chóng bay đến. Mà Thiên Ma thì cực kỳ quỷ dị, trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh của Lôi Động. Ngay cả Thiên ma cũng đều kinh ngạc không hiểu nhìn chằm chằm vào đôi cánh phía sau Lôi Động.
Nàng đưa tay dùng một loại tiết tấu thong thả đóng mở đôi cánh này, thanh âm hơi có vẻ trầm thấp, khàn khàn nói.
- Đôi cánh này thoạt nhìn dường như có tốc độ rất nhanh. Vừa rồi trong thời gian nháy mắt đã bay ra bên ngoài được ba dặm. Lôi Động, bình thường tốc độ nhanh nhất của ngươi là bao nhiêu?
- Tốc độ nhanh nhất mà ta có thể đạt tới là hai nghìn dặm một giờ.
Lôi Động cười khổ không ngừng nói.
- Nếu cố gắng hết sức thì trong nháy mắt có thể đi được bốn năm mươi trượng.
Đương nhiên, cần phải có chút thời gian để gia tốc. Ba dặm, đây chính là năm trăm trượng. Cái này gần như là tốc độ của mình được đẩy nhanh hơn gấp mười lần.
Vương Lôi cũng bay tới trước người Lôi Động, giật mình nhìn Lôi Động một cái rồi líu lưỡi không thôi nói:
- Tốc độ này cũng quá là khoa trương đi, mặc dù nói bản thân Tu La rất am hiểu tốc độ nhưng mà đôi cánh của Tu La Vương này cũng thực là lợi hại đó.
- Tốc độ cực nhanh, tiêu hao cũng rất lớn.
Lôi Động có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói.
- Nhiều nhất thì ta cũng chỉ có thể dùng được vài chục cái là toàn bộ chân khí sẽ bị tiêu hao hết.
Thiên Ma trầm ngâm không thôi, nói:
- Lôi Động, ngươi thử lại lần nữa xem.
Trước mặt người ở bên ngoài, Lôi Động cũng phải cực kỳ tôn trọng đối với Thiên Ma, cung kính hữu lễ nói.
- Vâng thưa đường chủ đại nhân. Dứt lời, lần này hắn liền điều chỉnh lại toàn bộ thân thể một chút, sau đó mới dùng tâm niệm dẫn động đôi cánh. Bản thân mình có cảm giác nó vừa vỗ mạnh một cái đã mang đến cho mình động lực cực kỳ cường đại. Biểu hiện của Lôi Động lúc này so với lần trước không kịp đề phòng thì tốt hơn rất nhiều. Tuy rằng cũng bị bổ nhào hai ba cái, nhưng mà dáng người cũng dễ nhìn hơn rất nhiều. Sau khi liên tiếp bay qua lại vài lần, Lôi Động cũng dần dần thích ứng với loại tốc độ khủng khiếp này. Bắt đầu biết cúi thấp người xuống để giảm bớt lực cản, có thể khiến cho mình bay đi được nhanh và xa hơn. Tuy rằng trong lúc phi hành thì dáng người vẫn có chút không ổn định như trước, nhưng mà so với lần đầu tiên thì cũng tốt hơn rất nhiều. Tốc độ bộc phát cũng hơn xa lúc đầu. Sau khi lặp lại thì nghiệm vài lần, Lôi Động mới một lần nữa dừng lại ở trước mặt Thiên Ma, chắp tay lắng nghe.
- Tốc độ này có thể nói là đã tương đương với tu sĩ Nguyên anh sơ kỳ bình thường. Nhưng vấn đề ở chỗ ngươi không thể kéo dài được, bởi vậy nếu như gặp phải tu sĩ Nguyên anh muốn giết ngươi, chỉ sợ ngươi vẫn sẽ không thể giữ được tánh mạng như trước kia.
Sau khi Thiên Ma cẩn thận cân nhắc liền nghiêm nghị nói.
- Nhưng mà bằng vào đôi cánh này, xác xuất ngươi chạy thoát được ở trong tay tu sĩ Kim đan sẽ tăng lên rất nhiều. Trừ phi là đối phương cũng có những loại pháp bảo cực kỳ biến thái. Còn một điều quan trọng hơn chính là đôi cánh này còn có thể dựa theo tu vi của ngươi tăng lên mà tốc độ của nó cũng càng ngày càng được đẩy cao lên. Thật sự là rất không tồi.
Tuy rằng vẻ mặt của Lôi Động rất nghiêm túc, nhưng mà trong lòng thiếu chút nữa thì không thể nín được cười. Có thể nhanh hơn, kéo dài hơn. Nhưng mà vật ấy có thể giúp mình thoát khỏi bị tu sĩ Kim đan đuổi giết, như vậy thì hắn cũng đã thỏa mãn rồi. Cũng không thể thật sự trông cậy vào nó có thể giúp mình chạy trốn được từ trong tay của tu sĩ Nguyên anh? Dù sao theo ý nào đó mà nói thì tu sĩ Nguyên anh thật sự rất hiếm gặp. Nếu muốn gặp được một người cũng là một chuyện cực kỳ khó khăn. Còn nếu chính mình thật sự đụng phải loại sự tình này thì cũng chỉ có thể quy tội cho ông trời.
- Lôi tiểu tử, nói một ngàn đến một vạn không bằng chúng ta thử xem. Vương mỗ sẽ toàn lực ứng phó xem ngươi có thể chạy trốn và thuận lợi tránh thoát sự truy tung của ta hay không.
Vương Lôi cũng cảm thấy cực kỳ hài lòng đối với vật phẩm lần này của mình. Cũng không khỏi muốn kiểm tra tác dụng chiến đấu thực tế của nó ra sao. Huyết Sắc Phi Phong vốn đã là một trong những kiện linh khí mà hắn cảm thấy tự hào nhất. Nhưng mà nếu như vật này có thể trợ giúp cho Lôi Động chạy trốn được từ trong tay của tu sĩ Kim đan thì nó sẽ trở thành tác phẩm đắc ý nhất trong cuộc đời của hắn.
Lôi Động vừa muốn nói một câu để cho ta nghỉ ngơi một chút thì nghe thấy Vương Lôi quát lớn một tiếng.
- Xem chiêu!
Vừa dứt lời hắn liền huyễn hóa ra một cự trảo màu xanh dài hơn một trượng. Cự trảo này vừa xuất hiện liền đánh tới chỗ Lôi Động, chỉ phong sắc bén, khí thế phi phàm.
Nếu mà để cho một trảo này của hắn bắt được, chỉ sợ là bất tử cũng phải mất nửa cái mạng. Đôi cánh của hắn liên tục vỗ vài nhát, cả người bay thẳng ra xa vài dặm giống như một tia chớp. Mà Vương Lôi cũng sử dụng thân pháp của mình, dùng một loại tốc độ cực nhanh đuổi theo Lôi Động. Lôi Động cũng không dám dừng lại, tiếp tục chớp động hai cánh, ầm ầm ầm.
Liên tục chớp động hai ba nhát, đợi đến khi thân hình của hắn xuất hiện ở giữa không trung một lần nữa thì phía sau đã sớm không còn thấy bóng dáng của Vương Lôi đâu. Trong lòng của hắn nhất thời cảm thấy một trận vui sướng. Không hổ là dùng cánh của Tu La Vương để luyện chế thành linh khí, loại tốc độ này quả nhiên là như tia chớp.
Nhưng mà nếu muốn dựa vào như vậy mà đã có thể tránh thoát khỏi sự đuổi giết của tu sĩ Kim đan thì chính là chuyện tình không có khả năng. Lôi Động không dám khinh thường chút nào liền vội vàng nuốt vào một viên linh đan, sau đó lại chớp động đôi cánh. Mà đôi cánh này cũng điên cuồng hút lấy từng luồng chân khí cuối cùng của Lôi Động!
Dựa vào Tiểu Uân Hoàn đan, Lôi Động lại bộc phát mấy lần. Nhưng mà mỗi lần đều không phải là phương hướng cố định mà sẽ tùy tâm sở dục lựa chọn một cái phương vị riêng. Trong thời gian thật ngắn, thiên không vẫn là phiến thiên không như cũ kia. Biển khơi vẫn là phiến biển khơi như cũ.
Nhưng mà Lôi Động hiểu được, chính mình đã chạy được hơn mười dặm. Đối với người tu tiên mà nói thì hơn mười dặm dường như chưa chắc đã là một khoảng cách lớn. Nhưng mà trong thời gian mấy hơi thở ngắn ngủi mà có thể chạy được một khoảng cách lớn như vậy thì quá là kinh khủng.
Lúc này Lôi Động cũng không có dừng lại mà điều khiển Ác Quỷ Chướng, toàn thân được bao phủ trong một làn hắc khí, giống như là hóa thành một đoàn hắc vụ, hướng về một phía mà nhanh chóng bay đi. Ác Quỷ Chướng chính là pháp khí phi hành đường dài. Cái này của Lôi Động lại tương đương với một kiện cực phẩm linh khí. Nếu mà Lôi Động đưa chân khí vào thì chỉ cần một chút thời gian gia tốc, tốc độ của nó sẽ nhanh chóng đạt tới trên dưới ba nghìn dặm một giờ. Gần như là tương đương với U Minh Cửu Hào.
Đương nhiên, lúc này chân khí của Lôi Động có lẽ đã bị tiêu hao gần hết. Hắn chỉ dựa vào lực lượng tự thân của Ác Quỷ Chướng để phi hành.
Tuy rằng tốc độ không đạt tới mức lớn nhất nhưng mà trên dưới hai nghìn dặm một giờ thì vẫn có thể đạt được. Không bao lâu, đoàn hắc vụ kia phi hành càng lúc càng nhanh.
Gần như là dính sát vào mặt biển mà nhanh chóng bay đi. Càng ở gần mặt biển thì càng có thể hòa cùng vào với màu của biển khơi, sẽ không dễ dàng bị người ta phát hiện. Một con sóng đột nhiên nổi lên, thậm chí là một vài con cá lớn thường nhảy lên trên mặt nước cũng có thể khiến cho người truy đuổi bị phân tâm, mang đến chướng ngại rất lớn cho thần niệm.
Lôi Động mặc kệ cho Ác Quỷ Chướng tự động phi hành với tốc độ cực nhanh. Toàn thân hắn bây giờ hoàn toàn thả lỏng. Sau khi nuốt một viên Tiểu Uân Hoàn đan thì hắn không ngừng điều tức để khôi phục lại chân khí trong cơ thể mình. Trong biển sâu có rất nhiều mối nguy hiểm. Lôi động cũng không dám trực tiếp chui vào trong biển để trốn tránh. Ngộ nhỡ gặp phải một ít yêu thú cấp Kim đan ở trong nước thì chỉ sợ cái mạng nhỏ cũng khó giữ được. Dùng đan dược giả chết lại càng không cần phải nói.
Biện pháp duy nhất chính là trốn càng nhanh càng tốt. Biển khơi rộng mênh mông, đối với người truy tung và kẻ chạy trốn đều là một khảo nghiệm thật lớn. Người truy tung muốn truy đuổi một người ở trong biển lớn mênh mông vô biên vô hạn đích xác là không dễ dàng gì. Còn kẻ chạy trốn cũng là bởi vì muốn tìm được một chỗ đặt chân ở trong biển lớn mênh mông vô hạn thì cũng không phải là một chuyện tình dễ dàng.
Ước chừng thời gian một nén nhang sau trôi qua, trong lòng Lôi Động cảm thấy hơi có chút buông lỏng. Hắn đang thầm nghĩ hay là Vương Lôi đã truy đuổi nhầm hướng rồi. Thì đột nhiên ở dưới đáy biển có một trận dị động kỳ lạ khiến cho Lôi Động trở nên cảnh giác. Thần niệm của hắn vừa mới lan tỏa xuống phía dưới thì toàn thân liền toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Ở bên dưới mặt biển mấy trượng có một cái bóng đen khổng lồ đang dùng một tốc độ cực nhanh nhưng lại lặng yên không một tiếng động gắt gao đuổi theo chính mình. Hơn nữa thân hình của nó đang không ngừng nổi lên?
Hải Phách Vương sao? Không đúng, cái bóng đen xuất hiện ở trong thần niệm của hắn có chút không đúng. Hình thể của Hải Phách Vương vừa phải lại hẹp dài. Mà trên lưng của con quái thú trong biển này có rất nhiều những cái gai đâm ra tua tủa. Lôi Động không nói hai lời, liền khu động Ác Quỷ Chướng, hướng về phía trước nhẹ nhàng vẽ ra một cái đường cong thật dài.
Con quái vật trong biển kia dường như cũng cảm thấy là Lôi Động đang muốn chạy trốn. Một cái gai ở trên lưng của nó liền bắn ra khỏi mặt biển, bay về phía Lôi Động với một tốc độ cực nhanh. So với tốc độ phi hành bây giờ của Lôi Động thì còn nhanh hơn không chỉ một lần.
Trong lòng của Lôi Động cũng cực kỳ căng thẳng và hoảng hốt. Phi kiếm Xích Luyện đột nhiên chém mạnh về phía cái gai đang bắn tới kia. Một ngọn lửa màu đỏ chợt xuất hiện thiêu đốt bầu không khí ẩm ướt, khiến cho hơi nước bốc lên mù mịt.
Tê hí.
Một thanh âm bén nhọn chói tai chợt từ dưới đáy biển vang lên. Một kiếm kia của Lôi Động có uy lực phi phàm, trực tiếp chặt đứt cái gai to như bắp đùi này. Nhưng mà lực lượng phản chấn đánh ngược vào phi kiếm Xích Luyện rồi thông qua thần niệm truyền tới cũng khiến cho đầu hắn đau muốn nứt ra. Nhưng mà giờ phút này hắn cũng bất chấp tất cả, tiếp tục bay lên trên cao. Vừa vặn lại có một cái gai nữa đột nhiên đánh về phía hắn.
Bất Diệt Thuẫn liền hiện lên, một đám ký hiệu thâm ảo khó hiểu chợt hiện lên ở bên ngoài cái vòng bảo hộ quanh người hắn. Một tiếng động lớn vang lên. Cái gai xương màu đen như mực kia liền đánh lên trên vòng bảo hộ. Chỉ nghe thấy ầm một cái, Lôi Động liền điều khiển Ác Quỷ Chướng quay cuồng bay lên trên bầu trời.
Vật ấy quả nhiên là hung mãnh dị thường, Lôi Động cũng không dám dừng lại nhìn xem đến tột cùng thì nó là cái thứ đồ chơi gì. Tu La Sí ở phía sau lưng hắn chợt được phát động, dùng sức vẫy một cái, toàn thân Lôi Động đang được bao trùm trong hắc quang chợt ầm một cái rồi biến mất tại chỗ. Sau khi xuất hiện trở lại thì đã cách đó vài dặm.
Lôi Động cố gắng tự kiềm chế lại khí huyết đang bốc lên không ngớt ở quanh thân, không dám bám sát mặt nước mà phi hành nữa. Hắn liền bay lên độ cao mấy trăm trượng ở trên trời, tiếp tục khống chế Ác Quỷ Chướng lướt nhanh về phía trước. Ánh mắt hắn nhìn lại phía sau, không còn phát hiện bóng dáng của con quái thú kia đâu nữa, lúc này trong lòng hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đến khi bình tĩnh trở lại thì sau lưng đã ướt đẫm một mảnh.
Nếu không phải là sớm cảnh giác thì có lẽ mình đã trở thành thức ăn trong bụng con vật hung hãn kia. Phỏng chừng con quái vật kia thường xuyên cũng đi bắt các loại chim bay ngang qua, thủ đoạn tương tự như vừa rồi. Tuy rằng sớm biết ở trong biển rộng nguy hiểm trùng điệp. Nhưng mà lần đầu tiên thoát ly đoàn thể đã thiếu chút nữa bị giết chết như vậy thật đúng là khiến cho trong lòng Lôi Động sợ hãi không thôi.
Thời gian nửa nén hương sau.
- Hắc hắc, Lôi tiểu tử, cuối cùng thì ta cũng tìm được ngươi. Đầu hàng đi, đỡ cho ta phải dùng một tát để đập chết ngươi.
Vương Lôi không biết đã xuất hiện ở hai ba dặm phía sau Lôi Động từ lúc này. Đang cưỡi trên một đạo quang hoa như sao băng lớn bằng quả dưa đuổi theo Lôi Động. Tốc độ của hắn vượt xa so với Lôi Động sử dụng Ác Quỷ Chướng. Khoảng cách như vậy chỉ trong thời gian không tới mấy chục tức là hắn đã hoàn toàn đuổi đến nơi. Lôi Động hoảng sợ một trận, người này cũng quá là khủng bố đi.
Mình đã chạy xa như vậy, lại còn đông một ít, tây một chút vậy mà vẫn có thể bị hắn tìm thấy. Tu sĩ Kim đan không hổ là tu sĩ Kim đan. Quả nhiên là không thể khinh thường hắn được. Nhưng mà cũng có thể là vừa rồi xung đột với con quái ngư kia đã gây ra tiếng động hoặc là năng lượng bạo tẩu, khiến cho hắn có thể cảm giác được.
Nếu sử dụng cùng một biện pháp chạy trốn vừa rồi, hiển nhiên là không thể thoát được. Lôi Động đã có kinh nghiệm lúc trước, liền đem chân khí vừa mới khôi phục biến thành U Minh quỷ khí dung nhập vào bên trong Ác Quỷ Chướng. Ác Quỷ Chướng vốn có tốc độ không tầm thường giống như ăn phải thuốc kích thích, tốc độ lại đột ngột được đẩy mạnh lên. Gần như là còn nhanh hơn Vương Lôi một chút xíu.
Pháp khí phi hành như vậy lại khiến cho Vương Lôi đang đắc ý ở phía xa xa kinh ngạc một trận. Hắn liền quát lớn:
- Tên tiểu tử thối này, rốt cục là có bao nhiêu cực phẩm linh khí vậy? Muốn chọc ta tức chết sao, đường đường là một luyện khí đại tông sư mà không giàu có được bằng ngươi.
- Hắc hắc.
Lôi Động cười quái dị hai tiếng, lại dùng thần niệm phát động Tu La Sí tiếp tục phát động một lần nữa. Khiến cho khoảng cách giữa hai người được kéo dãn ra rất nhiều. Nhưng hắn không liên tục sử dụng mà lại thúc giục Ác Quỷ Chướng tiếp tục phóng đi về phía trước. Cùng lúc đó hắn lại nuốt vào một viên linh dược, trong tay có thêm một viên thượng phẩm linh thạch. Tuy rằng dùng loại tốc độ phi hành này thì chậm hơn tốc độ của Vương Lôi một chút Nhưng mà Vương Lôi muốn đuổi kịp cũng không phải là chuyện tình trong chốc lát.
Ước chừng thời gian nửa nén hương sau, khoảng cách giữa hai người mới lại một lần nữa được thu hẹp xuống gần hai dặm. Mà Lôi Động lại tiếp tục vẫy Tu La Sí một lần, lại một lần nữa kéo dài khoảng cách giữa hai người. Đến khi Vương Lôi tiếp tục đuổi đến gần thì Lôi Động lại tiếp tục sử dụng Tu La Sí. Tuy rằng mỗi lần dùng nó đều phải hao phí gần một phần mười chân khí. Nhưng mà dựa vào thời gian và Tiểu Uân Hoàn đan khôi phục rất nhanh khiến cho Lôi Động vẫn có thể bảo trì ở trạng thái tốt nhất. Đương nhiên nếu muốn làm được như vậy, điều kiện tiên quyết là cần phải có vô cùng vô tận Tiểu Uân Hoàn đan.
Nhưng mà nếu như Lôi Động cứ nửa canh giờ lại sử dụng một lần thì một viên Tiểu Uân Hoàn đan ước chừng có thể chống đỡ một canh giờ. Dù sao thì mặc dù hắn đang ở trong trạng thái phi hành với tốc độ cao nhất, nên cũng không thể tự động khôi phục sức khỏe được. Vương Lôi bị Lôi Động trêu đùa như vậy thì ngay từ đầu vẫn nổi giận lôi đình đuổi theo phía sau hắn, nghĩ rằng khi bắt được phải hung hăng tra tấn hắn vài cái. Nhưng mà dần dần lại phát hiện dường như tên kia không hề có chút dấu hiệu chân khí bị tiêu hao sắp hết nào. Ngược lại còn có bộ dáng càng ngày càng sung sức.
Ngươi tới ta đi, ước chừng sau khi đuổi theo hơn một canh giờ, Vương Lôi rốt cục cũng không nhịn được mà quát lớn.
- Tiểu tử, được rồi, được rồi ta biết ngươi lợi hại rồi. Dừng lại, dừng lại. Lão già như ta đây đã sắp mệt chết rồi.
Vương Lôi cũng hoàn toàn mất hết tin tưởng. Tiểu tử này thoạt nhìn trên người đầy cực phẩm linh khí. Chắc chắn là cũng sẽ không thiếu đan dược. Cứ tiếp tục truy đuổi như vậy, cho dù có đuổi hơn ngàn dặm thì kết quả cũng vẫn là như vậy.
Lôi Động quay đầy lại phá lên cười ha ha.
- Vương tiền bối, đa tạ, đa tạ.
Dứt lời hắn liền chậm rãi điều khiển Ác Quỷ Chướng đứng lại chờ hắn.
Sau khi hắn đứng lại, Vương Lôi chỉ cần nhảy hai ba nhát đã đuổi kịp hắn. Giằng co nửa ngày như vậy cũng đã khiến cho hắn mệt gần chết. Hắn không ngừng hâm mộ nhìn chằm chằm vào đôi cánh ở sau lưng lôi Động, cảm nhận được khí phách của Tu La Vương trên đó mà khen không dứt miệng.
- Đây tuyệt đối là một món linh khí tuyệt vời nhất mà ta đã từng luyện chế ra. Tiểu tử, bây giờ thì ta đã có thể tự hào nói cho ngươi biết, cho dù là ngươi gặp được một ít tu sĩ Kim đan trung kỳ kém cỏi thì ngươi cũng vẫn có cơ hội trốn thoát.
Lôi Động buồn cười nói.
- Tiền bối đã quá khen rồi? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đôi cánh này đích xác là rất tốt. Ta cảm giác được nó vẫn còn có rất nhiều tiềm lực mà ta vẫn chưa thể phát huy được.
- Đó là đương nhiên. Bảo bối được luyện chế ra từ cánh của Tu La Vương sao có thể tầm thường được?
Vương Lôi tức giận trừng mắt nói.
- Bảo bối như thế tuy rằng không nói là thiên hạ vô song, nhưng mà cũng là vật phẩm cực kỳ hiếm thấy. Ngươi chỉ là một tên tu sĩ Trúc cơ kỳ tầng thứ sáu nho nhỏ. Có thể sử dụng nó đã là không tệ rồi. Còn muốn phát huy ra hiệu quả lớn nhất sao? Hừ bôi nhọ mà, quả thực chính là bôi nhọ.
- Đích xác không sai.
Thanh âm yếu ớt của Thiên Ma phiêu đãng ở sau lưng hai người. Không biết từ khi nào thì nàng đã chắp tay sau lưng, lăng không đứng ở phía sau hai người, trên mặt không có quá nhiều diễn cảm.
- Lôi Động, khi nào ngươi trở về thì phải tế luyện nhiều hơn, hẳn là tốc độ còn có thể tăng lên. Nhưng mà quan trọng nhất vẫn là tăng tiến tu vi.
Lôi Động cũng nhìn lại đôi cánh này, càng xem lại càng yêu thích. Không phải là nó có hiệu dụng vô cùng, cũng không phải là nó có giá cả cực lớn mà nguyên nhân quan trọng nhất chính là đôi cánh này cực kỳ phong cách. Sau khi hoàn toàn mở ra thì đôi cánh này rộng khoảng chừng sáu bảy trượng.
Tối tăm mà thần bí, nhất là không cần chính bản thân mình khống chế nó cũng sẽ vẫy động một cách cực kỳ thong thả. Căn bản là không cần mình tiêu phí nửa điểm lực lượng mà vẫn có thể trôi nổi ở giữa không trung. Hơn nữa trên người Lôi Động còn có một bộ chiến giáp tối đen khiến cho thoạt nhìn cả người hắn giống như là một tên tuyệt thế ma vương!
Sau khi từ biệt Vương Lôi, Lôi Động và Thiên Ma cùng nhau trở về Tiểu Châu Đảo. Dọc theo đường đi, tuy rằng Lôi Động cũng không hề nói qua nửa câu cảm tạ, nhưng mà hắn cũng nhớ rõ sự việc lần này ở trong lòng. Mặc dù là bởi vì nàng mạnh hơn chính mình nên đã bày ra đủ loại sự tình khiến cho mình cảm thấy có chút khó chịu.
Nhưng mà không thể không thừa nhận, nàng thực sự là đối xử với chính mình rất tốt. Nhiều khi giúp đỡ thậm chí là thái độ có chút vô oán vô hối. Hơn nữa việc khiến Lôi Động cảm kích nhất chính là khi mình đi mời nàng ra tay thì nàng không hề nhân cơ hội mà đưa ra điều kiện với chính mình, thái độ cũng không chút chần chừ.
Sau khi trở về trong doanh trại, Lôi Động lại tụ tập cùng một chỗ đối với những thành viên ở trong đội, hắn nói cho bọn họ biết là đôi cánh của hắn đã được tế luyện xong. Còn triển khai cho bọn họ xem qua. Đôi cánh kia cực kỳ đẹp khiến cho mỗi người đều phải mở to hai mắt ra mà nhìn. Trước tiên không cần đề cập đến việc nó có công hiệu như thế nào.
Chỉ bằng vào cái bộ dáng này cũng khiến cho vô số người chạy đi đổi lấy một số lượng điểm cống hiến lớn, rồi sôi nổi chạy đến tổng bộ lâm thời của đệ tam lĩnh. Tìm Triệu chấp sự để đổi lấy một đôi cánh của đại Tu La. Nhưng mà cánh của Tu La nào có thể kiếm được dễ như vậy.
Càng không nói đến cánh của Tu La trưởng thành. Triệu chấp sự chỉ có thể bất đắc dĩ nhất nhất cự tuyệt bọn hắn. Đám người kia cũng chưa từ bỏ ý định. Cho dù không có cánh của Tu La thì trên đời này vẫn còn những chủng tộc có cánh cường đại khác. Cũng không phải chỉ có mỗi Tu La là có cánh.
Trong lúc nhất thời, các loại tài liệu hoặc là linh khí có hình dạng giống như cánh liền dễ dàng bán đi.
Lôi Động thì mặc kệ, mỗi ngày hắn đều tập trung tu luyện. Đôi cánh mà hắn tế luyện bỗng chốc được mệnh danh là Tu La Chi Dực. Mặc dù chính mình biết rõ thứ đồ chơi này là được làm ra từ cánh của Tu La Vương, Nhưng mà chữ Vương này, Lôi Động cảm thấy không cho thêm vào thì thỏa đáng hơn. Nếu không rất dễ khiến cho người khác ghen tị.
Thời gian yên bình rất nhanh đã trôi qua. Xung đột với Thiên Âm Cung rốt cục cũng đã từng bước diễn biến tới xung đột chính diện. Tuy rằng đệ tử chính thức tham chiến của hai bên cũng không nhiều. Nhưng mà số lượng tu sĩ Trúc cơ kỳ ở các nơi được chiêu mộ đến thì cực kỳ khổng lồ. Thậm chí vì việc này mà cả tiểu đội của Lôi Động cũng đều bị chia rẽ. Hai người ở một tổ, đảm nhiệm chức vụ đội phó và thống lĩnh lâm thời của một chi đội ngũ không chính hiệu. Dẫn dắt cả đám đi chấp hành nhiệm vụ.
Tựa như Lôi Động và số chín hợp tác với nhau. Hắn đảm nhiệm chức vụ đội trưởng còn số chín thì đảm nhiệm chức vụ đội phó.
Đại Ma Đầu Đại Ma Đầu - Tiên Tử Nhiêu Mệnh Đại Ma Đầu