Chuyên nghiệp là biết cách làm, khi nào làm, và làm điều đó.

Frank Tyger

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 868 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2345 / 14
Cập nhật: 2016-07-12 01:32:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 234 : Chương Gia
ất đơn giản, chính là mỗi người mỗi ngày chỉ có thể mua được năm đến mười viên đan dược với giá thấp. Nếu muốn mua nhiều hơn nữa, vậy thì cứ theo giá gốc mà mua. Như vậy dù cho là đối thủ cạnh tranh khác có muốn giở thủ đoạn gì đó thì chúng ta cũng có thể ứng phó thoải mái.
- Tuyệt diệu, thật là tuyệt diệu.
Đôi mắt của lão Tiền lại sáng lên, nhưng rất nhanh lại lo lắng nói.
- Nhưng mà Lôi Thiếu, nếu dùng ổn định giá để tiêu thụ. Những cửa hàng khác đến tìm chúng ta để gây phiền toái thì phải làm sao? Nếu như bọn chúng dùng những thủ đoạn xấu xa thì sao? Dù sao thì cũng là chúng ta làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của bọn chúng.
- Gây phiền toái?
Lôi Động ha ha cười, khuôn mặt cũng trở nên lạnh lùng dị thường.
- Nếu mà cạnh tranh dựa theo quy củ buôn bán, Lôi mỗ cực kỳ hoan nghênh.
- Nếu muốn giở thủ đoạn phía sau lưng ta, hắc hắc, chẳng lẽ là Lôi mỗ ăn chay mà lớn lên hay sao? Đối với loại người này, Lôi mỗ càng thêm hoan nghênh, như vậy Lôi mỗ có thể danh chính ngôn thuận xử lý hắn.
Lão Tiền cả người rùng mình một cái, hắn chợt nhớ lại thân phận và thực lực của ông chủ mới này. Ông chủ hiện giờ cũng không phải là ông chủ mềm như quả hồng trước kia, thường xuyên sẽ bị người ta bắt nạt. Cả người lão tiền bỗng có chút hào khí dâng lên, mơ hồ có chút cảm giác mở mày mở mặt. Đi theo một ông chủ rất có tiền đồ chưa hẳn đã là một chuyện xấu. Giống như hắn đã thấy được cái tiền đồ tốt đẹp của chính mình vậy.
- Xoay quanh việc gia tăng lưu lượng khách hàng, chúng ta còn có thể làm rất nhiều công tác. Ví dụ như làm một ít hoạt động ở bên ngoài cửa tiệm, như là luận võ chọn rể, đố vui có thưởng. Đúng rồi, trong ngày khi trương chúng ta có thể mở cuộc thi tìm kiếm Trúc cơ đan….
Lôi Động bỗng nghĩ tới cái chủ ý này, dường như đây mới là phương thức kiếm tiền tốt nhất!
Trò cá độ này, chính là một trong những ngành sản xuất kiếm được nhiều tiền nhất ở kiếp trước của Lôi Động. Lợi dụng tâm lý đánh bạc bên trong mỗi con người. Ví dụ một viên Trúc Cơ Đan có giá trên thị trường khoảng trên dưới ba mươi bốn vạn linh thạch. Rất nhiều tu sĩ Luyện khí kỳ không có bối cảnh, căn bản là mua không nổi, cũng không nhất định có thể mua được. Cho dù là tư chất không tệ, tu luyện cũng sẽ bị kẹt ở viên Trúc Cơn Đan này.
Lấy thực lực và địa vị trước mắt của Lôi Động, tuy rằng muốn lấy được loại đan dược được khống chế nghiêm khắc như Trúc Cơ Đan với số lượng lớn là không dễ. Nhưng mà lấy vài viên thì vẫn có thể làm được. Một vài viên Trúc Cơ Đan, thêm một số đan dược có giá trị từ thấp đến cao của tu sĩ Luyện khí kỳ giá trị khoảng bảy tám vạn. Lôi Động hoàn toàn có thể bỏ ra tầm bốn mươi vạn để làm xổ số. Hắn thực là có chút nóng lòng muốn thử. Nhưng rất nhanh hắn lại nghĩ đến một vấn đề, đó chính là hiện tại cửa hàng của hắn vẫn còn chưa có gì cả.
Tuy rằng dùng thứ cá độ này, có thể nhanh chóng hấp dẫn vô số tu sĩ Luyện khí kỳ đi đến Hắc Sơn phường thị này. Nhưng chính là bởi vì có quá nhiều người nên mặc dù có thể mang tới cho mình quá nhiều ưu đãi, nhưng phần lớn chỗ tốt sẽ bị người khác cướp đi. Chủ ý tốt như vậy, chỉ cần ngươi làm ra một lần, lập tức sẽ có người bắt chước, sau này muốn tạo ra hiệu quả náo động như vậy thì sẽ rất khó khăn.
Cùng với như thế, Lôi Động cảm thấy được không bằng nên giữ lại cái ý kiến này. Đợi đến khi chính mình có được phường thị độc lập, sẽ thực hiện cái chủ ý này. Khi có cơ hội, lập tức có thể khởi động cái phường thị đó. Cửa hàng đan dược hiện giờ, tạm thời cứ làm náo động nhỏ, có thể kiếm tiền là được rồi.
Lão Tiền cảm thấy chuyện này rất có tiền đồ, đã tràn ngập lòng hăng hái. Đối với những lời nói của Lôi Động đã bắt đầu cẩn thận tự hỏi, những danh từ mới này, có chỗ nào không hiểu lập tức hỏi Lôi Động, còn hỏi vô cùng cẩn thận. Hơn nửa ngày sau, hắn mới thu được một đầu kiến thức mà về, bảo là muốn đi sửa sang lại phần kế hoạch kinh doanh. Tự nhiên, từng từ một trong cái kế hoạch kinh doanh kia đều là Lôi Động truyền dạy cho hắn.
Mấy ngày sau, Lôi Động lại đi tìm mấy vị hội họa đại sư và thiết kế đại sự về trong phường thị. Khoan hãy nói, những người làm công việc này ở trong phàm nhân, mẹ nó chứ còn chuyên nghiệp hơn so với người tu tiên nhiều. Dù sao thì đối với bọn hắn mà nói, có thể suốt đời đều chỉ nghiên cứu cái công việc này.
Mà người tu tiên thì tuyệt đại đa số tinh lực đều nhất định đặt ở trên chuyện tu luyện. Cũng bởi vì như vậy, mà rất nhiều người tu tiên nguyện ý ở trong các quốc gia phồn hoa của thế tục. Rất nhiều loại hưởng thụ, không phải người tu tiên là có thể làm được. Sẽ không có quá nhiều người tu tiên lại muốn đi làm nghệ thuật, văn hóa linh tinh.
Làm sao có thể giết người, làm sao có thể giết chết địch nhân nhanh hơn, làm như thế nào mới có thể thăng cấp. Những cái này mới là những chuyện tình mà đại đa số mọi người tu tiên đang lo lắng. Làm những việc kinh doanh như vậy, cũng không phải là mong muốn của hắn.
Nhưng mà từ chỗ lão nhân gia của mình, Lôi Động cũng từ từ hiểu được. Linh thạch quá mức quan trọng trong thế giới tu tiên. Dùng linh thạch, tuyệt đối có thể ép chết người. Ví dụ như nếu Lôi Động muốn cái mạng của Khô Cốt. Chuyện này nhìn như rất khó, nhưng nếu bỏ ra ngoài hai ngàn vạn linh thạch, chắc chắn là sẽ có rất nhiều người nguyện ý thay chính mình xử lý Khô Cốt. Hai ngàn vạn linh thạch, cho dù là tu sĩ Nguyên anh kỳ cũng nguyện ý ra tay giết người.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là ví dụ đơn giản mà thôi. Tuy rằng không thể nói là linh thạch không gì không làm được. Nhưng mà sau khi có linh thạch thì có thể làm được rất nhiều chuyện. Tựa như cái tên Hoàng Phủ Sách kia, chính là bị Lôi Động dùng linh thạch đè chết. Nếu mà Hoàng Phủ Sách cũng có gia sản lên đến hàng vạn linh thạch, lại đem toàn bộ đổi thành cực phẩm linh khí, hoặc là pháp khí tiêu hao thì trận chiến sinh tử của hai người kia liền có thể bị trì hoãn hoặc là đảo ngược lại kết cục. Lôi Động cũng không có biện pháp tất thắng.
Sau khi trải qua chuyện tình dùng linh thạch đè chết Hoàng Phủ Sách xong, Lôi Động lại càng thêm coi trọng vài phần đối với linh thạch.
Lôi Động đem một chút suy nghĩ về thiết kế của mình truyền đạt lại cho mấy vị đại sư thiết kế của thế tục kia, rồi bảo bọn họ tận lực thiết kế lại phong cách cho bản thân mình.
Âm thầm lặng lẽ xuất hành. Một đường tiến thẳng về cái Tiểu Thanh cốc mà Lôi Động đã ở đó rất lâu trước kia. Sở dĩ bây giờ trở lại đó cũng là bởi vì hắn theo lời của Đinh Uyển Ngôn đi tìm địa bàn chân chính để hai người dựng nhà. Ngay cả nàng cũng đều hết sức hài lòng đối với cái sơn cốc này. Tuy rằng linh mạch ở đây so với Vạn Quỷ Quật thì còn kém khá xa. Nhưng mà trong cốc, lúc đầu có một tiểu gia tộc sinh sống ở đây, bọn họ dốc lòng vun trồng, biến nơi đây thành một cái dược cốc xinh đẹp dị thường.
Lôi Động cũng đã đi xem qua, so với Tiểu Thanh cốc lúc đầu thì chỉ có hơn chớ không kém.
Đương nhiên, vì để cho bọn họ dời đi, Đinh Uyển Ngôn đã phải trả cho bọn họ khoảng chừng hai trăm vạn linh thạch. Tuy rằng con số này khiến cho Lôi Động có chút đau lòng. Nhưng mà nếu Đinh Uyển Ngôn đã thích thì tự nhiên Lôi Động cũng hài lòng. Dù sao thì cái sơn cốc kia, đích xác là có phong cảnh rất tú lệ. Hai người xây nhà ở chỗ này, cũng là một chuyện tình rất lãng mạn.
Huống chi, linh mạch yếu nhược cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào thay đổi. Ở bên trong điển tịch của tông có một loại trận pháp tên là Đại Ngũ Hành Tụ Linh Trận. Một khi được bày ra sẽ chậm rãi đem linh khí tự do tán loạn ở xung quanh mà ngưng tụ lại vào trung tâm của trận pháp. Mà bởi vì có linh khí tập trung, lâu dài còn có thể nuôi dưỡng cái linh mạch yếu ớt kia, khiến cho nó dần dần lớn mạnh.
Đương nhiên, nếu mà nhờ tông phái cho người bố trí ra một cái Đại Ngũ Hành Tụ Linh Trận như vậy thì giá cả sẽ tương đối xa xỉ, phải mời cả lão tổ Nguyên anh ra khỏi động mới có thể làm chủ được. Hao phí mấy ngàn vạn điểm cống hiến là chắc chắn. Hơn nữa, hiệu lực có được cũng sẽ không quá nhanh, chỉ có thể cải thiện từng năm từng năm một.
Nếu không có thời gian trên trăm năm, cái linh mạch kia cũng sẽ không thể trở nên mạnh mẽ được. Bởi vậy việc này cũng chỉ có thể tạm thời hoãn lại. Khoảng cách từ Hắc Sơn phường thị đến cái Tiểu Thanh cốc này cũng không quá xa, chỉ khoảng chừng ngàn dặm mà thôi. Cũng không phải là Lôi Động nhớ nhung Âu Dương Dung Nhi, mà là chính mình thật vất vả mới bồi dưỡng ra được một luyện đan sư, hao phí bao nhiêu linh thạch như vậy, dù sao thì cũng phải thu lại được từ trên người của nàng. Để cho nàng ở lại Tiểu Thanh cốc một mình, cũng chưa chắc đã phải là một chuyện tình an toàn.
Hiện giờ bởi vì Lôi Động không cần phải che giấu thân phận và hành tung ở trong Thiên Đạo Minh nữa. Cho nên chân giẫm lên Ác Quỷ Chướng, mặc kệ thanh thiên bạch nhật hướng về phía Tiểu Thanh cốc mà phi nhanh đến. Thứ nhất là lấy thân phận đệ tử Âm Sát Tông của hắn tung hoành ở trong Thiên Đạo Minh vẫn tương đối an toàn. Sẽ không có tên tu sĩ Kim đan kỳ nào có đầu óc bình thường mà lại vô duyên vô cớ trêu chọc chính mình.
Ngoài ra, Lôi Động cũng tự nhận là dựa vào đám cực phẩm linh khí đầy trên người mình, cùng với các loại phù triện, đan dược linh tinh gì đó mang theo ở trên người. Chiến thắng tu sĩ Kim đan là chuyện tuyệt không có khả năng, nhưng mà muốn chạy trốn thì vẫn miễn cưỡng làm được. Huống chi, xác suất có thể gặp phải tu sĩ Kim đan ở trên đoạn đường này là rất thấp. Chạy đi cấp tốc như thế, chỉ trong thời gian ba ngày Lôi Động liền dẫn Âu Dương Dung Nhi về tới trong nước Đại Đinh.
Mặc dù cái Tiểu Thanh cốc kia tốt, nhưng mà đó không phải là địa bàn của mình, thiếu chút cảm giác an toàn.
Âu Dương Dung Nhi đang thương, nàng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị tên đáng sợ trong mắt nàng bắt nàng phải dùng phương thức nhổ trồng nhanh nhất bắt đi đến một địa phương khác. Tựa như là Lôi Động không có các nào phản kháng ở trước mặt Thiên Ma. Âu Dương Dung Nhi ở trong tay của Lôi Động đồng dạng cũng chỉ có thể tùy ý để hắn vặn vẹo vo viên. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, sợ hãi Lôi Động thì vẫn sợ hãi. Nhưng mà những năm gần đây tuy rằng hắn một mức bức bách chính mình liều mạng học thuật luyện đan, nhưng mà Âu Dương Dung Nhi cũng rất cảm kích hắn. Dù sao thì hắn vì chính mình mà đã báo đại thù, có cho mình cơ hội để lớn mạnh hơn. Về phần khi luyện đan thất bại thì sẽ cho linh quỷ đánh đòn nàng, thì đã chậm rãi chuyển biến ở trong tư tưởng của nàng. Nàng cho rằng đó là vì Lôi Động đối tốt với nàng, muốn cho nàng nhanh tiến bộ.
Đương nhiên, Lôi Động cũng lười đi quản cái tiểu tâm tư nữ nhi của nàng. Hắn muốn chính là bồi dưỡng thiên phú luyện đan của nàng.
Bởi vì trước khi đi, Lôi Động đã nói qua chuyện tình của Âu Dương Dung Nhi đối với Đinh Uyển Ngôn. Bởi vậy, Lôi Động đột nhiên mang một nữ nhân về nhà thì Đinh Uyển Ngôn cũng không có giật mình, ngược lại còn khách khách khí khí đối đãi với Âu Dương Dung Nhi, còn chuẩn bị cả trà nước cho nàng. Nhưng mà Lôi Động vừa mới trừng mắt, Âu Dương Dung Nhi rõ ràng không dám ngồi xuống, vội vang đứng dậy ngoan ngoạn giúp Lôi Động và Đinh Uyển Ngôn pha trà.
- Uyển Ngôn, đây là Bồ Đề Thanh Tâm trà mà ta đã nói với nàng.
Lôi Động cười nhẹ tiếp nhận chén linh trà mà Dung Nhi vừa mới pha, ân cần đưa cho vợ mình.
- Nếu là uống lâu dài, có công hiệu làm tăng cường thần niệm. Ta cũng đã uống rất nhiều năm, thần niệm cũng được tăng cường khá nhiều.
Đinh Uyển Ngôn tiếp nhận chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nước trà nóng bỏng, nhưng quả nhiên có một cỗ thanh lương lan khắp toàn thân, khiến cho mỗi một cái lỗ chân lông đều được mở ra, tinh thần cũng lâm vào một trận khoan khái nhẹ nhàng. Không khỏi có chút kinh hỷ nói.
- Quả nhiên là thứ tốt, vận khí của phu quân thật không tệ. Tuy rằng công hiệu nhất thời kém xa so với Tẩy Tâm Quả, nhưng mà nếu luận về giá trị lâu dài thì giá trị của linh trà này vượt xa so với Tẩy Tâm Quả.
Âu Dương Dung Nhi đứng nghe hai người bình luận một hồi, từ khi rơi vào bên trong ma trảo của Lôi Động thì nàng chưa từng được uống qua một ngụm thượng đẳng linh trà nào, dù cho có thời gian rảnh rỗi thì nàng cũng đều dùng để vun trồng linh trà. Cũng may, nhờ có nàng dốc lòng chăm sóc mà hương vị của những cây linh trà được vun trồng ra cũng chậm rãi tăng lên.
Vẻ mặt của nàng đã rơi vào trong ánh mắt tỷ mỉ của Đinh Uyển Ngôn, chỉ thấy nàng khẽ cười nói.
- Dung Nhi, muội cũng khổ cực nhiều rồi, cùng ngồi xuống uống một chén linh trà đi.
Lại thấy ánh mắt của nàng nhìn về phía Lôi Động dường như là rất sợ hãi. Đinh Uyển Ngôn liền tức giận liếc mắt nhìn Lôi Động một cái nói.
- Dung Nhi, chớ có sợ hắn, kỳ thật con người của Lôi Động là bên ngoài thì hung ác nhưng mà tâm địa bên trong thì lại rất tốt.
Lôi Động không dám làm mất mặt của lão bà, hắn liền trừng lớn đôi mắt với nàng rồi nói.
- Chủ mẫu bảo cô uống thì cô cứ uống đi. Nhưng mà uống xong thì nhanh chóng đi làm việc đi. Trước tiên thì đem linh trà đã nhổ trồng xuống cho tốt, nếu mà làm chết thì ta sẽ hỏi tội. Ngoài ra hai ngày nay cô đã làm chậm trễ tiến độ luyện đan, cần phải nhanh chóng bổ sung…
- Vâng thưa chủ nhân. Đa tạ chủ mẫu…
Dung Nhi lên tiếng có chút điềm đạm đáng yêu. Bây giờ đối với mệnh lệnh của Lôi Động, nàng không dám chống lại nửa câu. Sau khi ngồi xuống một lúc lâu nàng cũng không dám nếm linh trà ngay. Sau khi uống trà xong, nàng liền nhanh chóng đi tìm địa điểm thích hợp để trồng Bồ Đề Thanh Tâm trà. Vừa nghĩ tới nếu như ngộ nhỡ có linh trà bị chết thì cả đời này, nàng còn có thể có ngày yên lành sao?
Đợi đến khi nàng đi rồi, Đinh Uyển Ngôn mới tức giận liếc mắt lườm Lôi Động một cái, thản nhiên cười.
Đại Ma Đầu Đại Ma Đầu - Tiên Tử Nhiêu Mệnh Đại Ma Đầu