Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 868 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2345 / 14
Cập nhật: 2016-07-12 01:32:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 204 : Kẻ Nghấp Nghé Giết Không Tha
ại trải qua một phen báo giá điên cuồng, cuối cùng con thượng phẩm linh quỷ kia được bán đi với giá 180 vạn linh thạch. Là do một vị Kim Đan lão tổ trên lầu mua được. Ân, trong mắt một ít Kim Đan lão tổ, giá trị của thượng phẩm linh quỷ còn vượt qua cả cực phẩm linh khí. Sau khi thượng phẩm linh quỷ bị bán đi với giá như thế, Lôi Động cũng cuồng hỷ một hồi. Cái khác không dám nói mò, nhưng thứ như thượng phẩm linh quỷ, mình xem như muốn bao nhiêu có bấy nhiêu rồi. Nhưng tiếc, thực lực bây giờ còn quá thấp, lại quá gần với Âm Sát Tông, nếu không, ngược lại là có thể lén lút bán ra một hai con thượng phẩm linh quỷ.
Kế tiếp, là kiện vật phẩm đấu giá cuối cùng.
- Cực phẩm linh khí, Huyết Sắc Phi Phong...
Thanh âm của Bối Kiệt cũng phi thường kích động:
- Áo choàng này có hai công hiệu lớn, thứ nhất là phòng ngự, nó có lực phòng ngự cực kỳ khủng bố, đủ để ngăn cản hai lần một kích toàn lực của cường giả Kim Đan kỳ tầng một. Thứ hai, chính là tăng tốc, nó có thể làm một gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng năm, thân pháp tốc độ đề cao chừng ba thành, giá khởi điểm vật này là 150 vạn linh thạch...
150 vạn linh thạch? Giá khởi điểm này vừa ra đã khiến đa số mọi người phải hít một hơi khí lạnh.
Cho dù là Lôi Động cũng nhịn không được kinh hoàng một hồi. Cho dù là chỉ dựa theo giá quy định mà thành giao thì lượng lớn linh thạch mà mình có được cũng đã tan thành mây khói mất rồi rồi. Có lẽ là giá thực sự quá cao nên mọi người đều đang suy tính, vậy nên đã qua mười hơi thở rồi mà vẫn không có người nào bắt đầu hô giá cả.
Thấy hào khí có chút tẻ nhạt, thanh âm của Bối Kiệt lại vang lên:
- Mọi người đừng ngại giá quy định cao, mọi người đều biết, báo giá của bỉ các đều là công bằng, tuyệt đối phù hợp với giá trị của vật. Công hiệu của Huyết Sắc Phi Phong mặc dù là trong cực phẩm linh khí cũng thuộc về trân phẩm rồi.
- 160 vạn.
Rất nhanh, liền có người không nhịn được nữa hô giá đầu tiên. Người hô giá này là một gã tu sĩ trung niên Trúc Cơ kỳ không mặc áo choàng xám, hắn đi ra từ trong rạp, trực tiếp khoanh hai tay, ngạo nghễ đứng trước mặt mọi người. Người nhận thức hắn cũng biết hắn là người mua sắm của phân đà Ma Ngục Tông, chuyên môn thu mua các loại vật tư, tài liệu trân quý cho Ma Ngục Tông trong Thiên Đạo Minh. Hắn vừa lộ mặt thì một ít người quen lập tức buông tha tranh đoạt vật ấy. Dù sao Ma Ngục Tông cũng đại tài khí thô, thứ hai, người quen thuộc cũng không tiện đắc tội người này.
- 260 vạn.
Nhưng Lôi Động chẳng quản ngươi là người Ma Ngục Tông hay không. Dù sao mua xong cực phẩm linh khí này, đoán chừng đời này cũng không nhất định sẽ tới lại Thiên Đạo Minh nữa. Hắn trực tiếp báo ra một cái giá khiến mọi người sợ ngây người, giá này đã vượt qua tìm hiểu của Thích Phỉ Phỉ về giá bán cực phẩm linh khí cao nhất rồi. So với tu sĩ Ma Ngục Tông kia còn cao hơn cả một trăm vạn.
Hơn nữa, Lôi Động sau khi ra giá xong liền khí định thần nhàn, phảng phất đây không phải 260 vạn linh thạch, mà là mà là 260 khối vậy. Bộ dáng nhẹ nhõm tự tại khoan thai tự đắc.
Tu sĩ Ma Ngục Tông biến sắc, không ngờ tới mình đã biểu hiện thái độ rồi mà còn có người chạy đến tranh giành với mình, sắc mặt thoáng cái trở nên khó coi. Cũng không chắc người nọ thực sự là tình thế bắt buộc hay là nâng giá cực phẩm linh khí này lên nữa. Hắn là người mua sắm của Luyện Ngục Tông, nhưng mua sắm cũng không có nghĩa là có thể vĩnh viễn xài tiền bậy bạ. Nếu như hắn dùng cái giá thấp hơn 200 vạn, vậy thì hắn đã lập công rồi. Nếu vượt qua 250 vạn, vậy thì hắn chẳng những không có công, còn sẽ có qua đủ loại điều tra nườm nượp kéo tới nữa. Đến lúc đó thì phiền toái sẽ quấn thân. Sau khi do dự thật lâu, hắn không thể không buông tha. Nhưng khiến hắn mất mặt trước nhiều người như vậy lại khiến trong lòng hắn oán nộ Lôi Động mười phần, căm giận liếc chằm chăm vào hắn. Dùng tiền mua với hắn còn không bằng chờ sau khi hắn mua xuống...
Những người còn lại thấy Ma Ngục Tông muốn mua đều đã rút lui, mà cái giá 260 vạn là một cái giá cao không thể chạm tới. Vạn nhất nâng giá lên nữa nhưng tiểu tử thần bí kia lại không cần nữa thì sao bây giờ? Vạn Bảo Các là một tổ chức cực kỳ thần bí, cũng không phải là loại ăn chay. Cho dù ngay cả bát đại đỉnh cấp tông phái cũng hết sức kiêng kỵ đối với tổ chức chỉ buôn bán, không tham dự tranh đấu này.
Bối Kiệt liền hô ba lượt, cuối cùng không có người nào ra giá nữa, Lôi Động đoạt được kiện cực phẩm linh khí Huyết Sắc Phi Phong này. Lôi Động giao đủ tiền, sau khi Huyết Sắc Phi Phong vào tay liền không chút khách khí, tốn chút công phu tế luyện nó ngay tại chỗ, sau đó choàng lên sau lưng. Kiểu dáng yêu dị mà càn quấy kia của Huyết Sắc Phi Phong lập tức tăng thêm vài phần huyết tinh. Đây chính là cực phẩm linh khí ah, người xem hưng phấn ghen ghét một hồi.
Theo một kiện vật phẩm đấu giá cuối cùng này chấm dứt đã có thể tùy thời rời đi. Lôi Động và Thích Phỉ Phỉ cũng nhanh chóng rời khỏi đấu giá hội của Vạn Bảo Các. Lôi Động triển khai toàn bộ thần niệm, phát hiện ra chí ít có tầm mười đang theo sau mình từ rất xa, xem chừng là muốn xem xét lai lịch của hai người mình. Lôi Động mang theo Thích Phỉ Phỉ quẹo trái quẹo phải cả nửa canh giờ liền bỏ cơ hồ tất cả mọi người, chỉ có một người là vẫn như cũ không nhanh không chậm xa xa đi theo Lôi Động.
Lôi Động thấy người này rất có khả năng là tu sĩ của Ma Ngục Tông kia, bất quá trong lòng cũng không chút sợ hãi. Nếu đã không cách nào tránh khỏi, vậy thì dứt khoát một đường tiến vào tổng bộ Thiên Đạo Minh, cáo biệt với Thiên Đạo Minh đi. Người nọ vừa thấy Lôi Động thình lình tiến vào Thiên Đạo Minh, tâm tình phiền muộn một hồi, tiểu tử này, quả nhiên không phải là tiểu nhân vật không có nền tản ra, trong nội tâm không khỏi hơi có chút thất vọng. Bất quá vẫn đợi ở bên ngoài cả buổi.
Sau khi Lôi Động và Thích Phỉ Phỉ cáo biệt liền một đường ra khỏi Thiên Đạo thành. Quả nhiên, đợi cả buổi, khi Lôi Động và Thích Phỉ Phỉ bay qua một bình nguyên mênh mông thì ba tu sĩ Trúc Cơ kỳ ngồi trên một tiểu châu bay đến cực nhanh.
Đối với chuyện đã sớm đoán trước và có kế hoạch này, Lôi Động không cảm thấy bất ngờ chút nào cả, ngược lại rất tự nhiên phiêu phù trên không trung chờ bọn hắn. Tiểu châu kia tốc độ phi hành cực nhanh, khoảng cách vài dặm không bao lâu đã đến, phiêu hốt mà tự nhiên dừng trước mặt hai người Lôi Động. Đầu lĩnh quả nhiên là tu sĩ Ma Ngục Tông kia, hai người ở đằng sau xem phục sức của chúng, tựa hồ cũng không phải là người của đại môn phái gì. Ba người tu vị đều không kém, nhất là tu sĩ Ma Ngục Tông kia, lấy tu vị Trúc Cơ tầng ba của Lôi Động vậy mà không nhìn thấu hắn. Hai người còn lại, một người là Trúc Cơ tầng bốn, một người là Trúc Cơ tầng ba.
Hai người Lôi Động và Thích Phỉ Phỉ cởi áo bào xám ra, đổi thành đồng phục đệ tử Trúc Cơ kỳ của bổn môn, từng người khoanh tròn hai tay, ngạo nghễ nhìn ba người đuổi theo, chỉ nghe Thích Phỉ Phỉ cười nói:
- Vị sư huynh Ma Ngục Tông này theo đuổi không bỏ, chẳng lẽ là muốn hại chúng ta sao?
Đợi đến sau khi tu sĩ Ma Ngục Tông nhìn rõ ràng phục sức của hai người Lôi Động thì sắc mặt thoáng cái trở nên xấu hổ. Hai người ở đằng sau càng có chút sợ hãi rụt rè. Bọn họ là đi theo ăn cướp, nhưng ai lại nghĩ đến sẽ ăn cướp đệ tử của đỉnh cấp tông phái chứ?
- Nguyên lai là người Hợp Hoan Tông và Âm Sát Tông, khó trách trong đấu giá hội dám không để ta vào mắt.
Tu sĩ Ma Ngục Tông kia sắc mặt khó coi nói.
- Không phải không để người vào mắt, mà là căn bản không để ngươi trong lòng.
Bên tai Lôi Động truyền đến một tiếng truyền âm, trong nội tâm đại định, cười lạnh liên tục nói.
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì?
Tu sĩ Ma Ngục Tông kia giận tím mặt, nổi giận nói:
- Hảo tiểu tử, vốn xem trên mặt mũi huynh đệ tông phái còn muốn tha cho ngươi một cái mạng. Khặc khặ-x-xxxxx, ngươi thực sự là đang tìm chết.
- Chẳng lẽ ta nói sai sao? Cũng đã rất lớn tuổi rồi, không lo tu luyện trùng kích Kim Đan coi như bỏ qua. Nhưng cả ngày cứ treo tấm da Ma Ngục Tông đi càn quấy, mặt mũi thể diện đỉnh cấp tông phái đều bị ngươi làm mất hết rồi. Trong đấu giá hội mọi người nói chuyện bằng tài lực, ngươi tranh giành không lại ta, lại giương nanh vuốt, muốn nửa đường cướp ta. Mất mặt ah, mất mặt. Đường đường Ma Ngục Tông, sao lại có một người như ngươi chứ!
Lời nói của Lôi Động hết sức châm chọc, khiến tu sĩ Ma Ngục Tông kia tức giận đến mức khó có thể khống chế được tính tình. Quả thật, thân phận và địa vị của hắn khiến tu sĩ cùng giai về cơ bản đều nhường hắn một hai. Coi như là người Thiên Đạo Minh nhìn thấy hắn cũng phải khách khách khí khí. Điều này cũng tốt, lại bị một tiểu bối nói thành ra như vậy, hắn giận quá hóa cười nói:
- Ta chính là muốn cướp ngươi thì đã sao? Đừng tưởng rằng có một kiện cực phẩm linh khí rồi thì có thể đánh khắp thiên hạ vô địch thủ. Tiểu tử, ngươi còn non lắm. Ngoan ngoãn giao cực phẩm linh khí và trữ vật thủ trạc ra đây, ta sẽ tha cho ngươi được toàn thây.
- Toàn thây? Chậc chậc, ta sợ quá. Ma Ngục Tông các ngươi đối đãi với huynh đệ tông phái như thế sao?
Lôi Động cười lạnh:
- Hay là ngươi đã ngốc ở nơi xa xôi này quá lâu rồi nên cho là mình đệ nhất thiên hạ thế?
- Ngươi muốn chết.
Tu sĩ Ma Ngục Tông kia động thủ trước. Đưa tay lên triệu hồi ra một hạt châu màu đỏ, hạt châu kia nện về phía Lôi Động, đón gió liền to lên, trong chớp mắt đã biến thành một hỏa cầu thiêu đốt hừng hực.
Lôi Động cũng đang muốn thử xem năng lực phòng ngự của Huyết Sắc Phi Phong nên không trốn tránh, trực tiếp nghiêng thân thể. Huyết Sắc Phi Phong, lúc này bao về phía trước, phồng lên, che Lôi Động ở trong đó.
Oanh một tiếng. Hỏa cầu đánh trúng vào áo choàng, lực trùng kích cực lớn chấn đến khiến không khí chung quanh nổi lên gợn sóng bốn phía, ánh lửa bắn ra. Lôi Động cũng bị đánh bay ra ngoài hơn mười trượng, nhưng mà Huyết Sắc Phi Phong cơ hồ không chút hư hao, ma diễm bám trên đó cũng rất nhanh liền dập tắt sạch sẽ. Đương nhiên, thần hồn bị chút phản chấn vẫn không tránh được. Năng lực phòng ngự của Huyết Sắc Phi Phong cực kỳ xuất sắc, cho dù là lan đến thần hồn những cũng đã bị hóa giải đi rất nhiều. Thần hồn Lôi Động, chỉ hơi rung động thôi. Quả nhiên, vật ấy có thể ngăn cản được một kích toàn lực của tu sĩ Kim Đan kỳ tầng một.
Thấy khai chiến, Thích Phỉ Phỉ bỗng nhiên khanh khách cười một hồi, sương mù đào hông quanh thân bắt đầu tràn ngập... hình thành một cột khói phấn hồng, bắn về phái hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác. Hai tu sĩ kia vội né tránh, không ngờ lại thấy sương mù đỏ kia đột nhiên bạo tạc..., trong nội tâm cực kỳ sợ hãi, nổi lên vòng bảo hộ, sau đó lui về sau.
Nhưng không đợi bọn hắn bay được mấy trượng liền thấy một đạo bạch quang lóe lên rồi biến mất, hai người kia chỉ ngăn cản mấy cái liền bị bạch quang chém đứt đầu lâu.
- Tu sĩ Kim Đan kỳ?
Tu sĩ Ma Ngục Tông vốn muốn dốc sức liều mạng với Lôi Động, đồng tử bỗng ro rút, đã không còn nửa điểm chiến ý nữa. Quanh thân hóa thành một đoàn liệt hỏa, lao đi như một thiên thạch.
- Muốn đi?
Lôi Động cười lạnh khặc khặ-x-xxxxx vài tiếng, cùng lúc đó, thân hình hóa thành như quỷ mị, lấy tốc độ so với lúc nhanh nhất của hắn mấy phần phiêu hốt mà đi. Bóng đen thuần túy lúc trước, nhưng bây giờ trong hắc lại có một cổ huyết sắc nồng đậm. Lôi Động đã đoán trước, chặn đường đi của hắn. Tịch Diệt Pháp Luân hóa thành ánh sáng màu xanh, lướt thẳng tới.
Tu sĩ Ma Ngục Tông kia kinh hoảng thất sắc cứng rắn ngăn trở, nhưng ngay sau đó, bạch quang lại như giòi bám vào xương dán qua, mà Hồng Lăng của Thích Phỉ Phỉ cũng phiêu hốt bất định quấn tới.
Tu sĩ Ma Ngục Tông kia ngược lại còn chút thủ đoạn, liên tiếp chặn vầng sáng bạch sắc kia, nhất thời vẫn chưa chết được. Nhưng tiếc chính là hai người Lôi Động và Thích Phỉ Phỉ ở ngay bên cạnh hắn, dùng tất cả công kích liều mạng đánh tới phía hắn. Khiến cho hắn một hồi chật vật không chịu nổi, hóa thành một đoàn liệt hỏa, muốn nhanh chóng bỏ chạy. Chỉ thấy một đạo quang mang bạch sắc cực lớn lóe lên rồi biến mất. Tu sĩ Ma Ngục Tông vang lên tiếng kêu thảm thiết!!!
Lúc bạch quang lại lập lòe, muốn chém rụng sinh hồn đang vội vã trốn đi của bọn hắn thì Lôi Động vội vàng quát:
- Lý thúc thúc hạ thủ lưu tình, sinh hồn hữu dụng với chất nhi.
Dứt lời, Lôi Động và Thích Phỉ Phỉ đồng thời ra tay, không bao lâu đã bắt hết ba sinh hồn này lại, thuận tay thu hết trữ vật thủ trạc và các loại linh khí lại.
Lý Nhất Kiếm khoanh tròn hay tay, một thanh phi kiếm óng ánh bạch quang cứ như vậy phiêu phù ở phía sau hắn, sắc mặt có chút âm lãnh, lại có chút do dự.
- Lý thúc thúc, để chất nhi nói với ngài.
Lôi Động cười ha hả nói:
- Phỉ Phỉ trước khi ra khỏi thành đã lưu lại cho đồng môn một tin tức cấm chế thời gian. Ba ngày sau, nếu như nàng không trở về, đồng môn sẽ biết nàng xảy ra chuyện, sư môn tự nhiên sẽ thay chúng ta làm chủ.
Lý Nhất Kiếm kinh ngạc, lập tức mặt mũi tràn đầy nụ cười:
- Lôi hiền chất, ngươi rõ ràng không tin Lý thúc thúc ah. Bằng vào mấy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ nho nhỏ này sao có thể giết được các ngươi chứ? Ha ha.
Lôi Động cũng bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói:
- Chỉ sợ Lý thúc thúc khinh thường sơ sót, chất nhi bất quá chỉ thuận miệng nhắc tới thôi. Như ta đã nói trước kia, một chuyến thành phân 6: 2: 2, Lý thúc thúc, kính xin ngài tính toán giá trị một chút.
Lôi Động nói xong, ý bảo Thích Phỉ Phỉ giao ba cái trữ vật thủ trạc kia cho Lý Nhất Kiếm.
Lý Nhất Kiếm thầm mắng tiểu tử này làm việc quả thật cẩn thận, vừa rồi bất quá chỉ có chút động tâm với cực phẩm linh khí của hắn thôi, đây lại là nơi dã ngoại hoang vu, không có bóng người, ngược lại có chút ý niệm lóe lên rồi biến mất nhưng đã bị hắn nhìn ra được. Trong nội tâm ngược lại cũng không tức giận, mà còn có chút thưởng thức đối với hắn. Chỉ cảm thấy Lôi Động này nếu là có thể sống đến Kim Đan kỳ, nhất định là một đầu Hỗn Giang Long, phi thường lợi hại ah.
Đại Ma Đầu Đại Ma Đầu - Tiên Tử Nhiêu Mệnh Đại Ma Đầu