Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 868 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2345 / 14
Cập nhật: 2016-07-12 01:32:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 164: Thượng Phẩm Linh Khí
hậm chí cuối cùng là tự bạo, thậm chí bạo thì bạo, cũng chỉ sử dụng chân khí dự trữ trong đan điền mà thôi. Mà không phải nói, chân khí trong đan điền không còn, thì chiêu số gì cũng không thi triển ra được, nhất là thời điểm tính mạng khẩn yếu quan đầu, thường thường sẽ có lực lượng lóe lên. Những thứ này, chính là nước tích tụ lâu ngày trong quá trình tu luyện, chậm rãi tích góp từng tí một mà thành lực lượng dự trữ.
Nhưng nếu muốn vô duyên vô cớ sử dụng lực lượng dự trữ, lại rất khó, cực độ thống khổ, cần phải làm theo phương thức tự ngược đãi mình mới miễn cưỡng đạt tới.
Nhưng Thiên Ma Biến lại khác, nó thuộc về công pháp cường đại nhất của Ma Đạo thời Thượng Cổ. Một khi thi triển, sẽ thiêu đốt tất cả lực lượng, làm cho trong thời gian ngắn, thực lực bạo tăng, vô cùng lợi hại, mà quá trình này, giống như thời thời khắc khắc, đều có người đang cắn xé bản thân của ngươi vậy. Nhưng mà, Lôi Động đối với Thiên Ma Biến đệ nhất biến, lại có chút suy nghĩ. Một khi thi triển, kết quả không phải địch chết thì ta vong. Xem ra, Đệ nhất biến này, cũng chỉ khi tử chiến, mới có thể sử dụng tới nó.
Nếu như bình thường tiêu hao chân khí dự trữ trong thân thể, để đạt tới lúc luyện hóa tốt, có lẽ sẽ có hiệu quả thật tốt. Tuy làm như vậy, có chút cảm giác tự làm khổ. Nhưng để có thể tu luyện nhanh hơn, cho dù quá trình có chút thông khổ đi nữa, cũng có cảm giác cực kỳ đáng giá.
Bởi vậy, Lôi Động vừa vặn tiếp tục thi triển Thiên Hạ Vô Song. Cũng giống như lúc trước, Thời gian nửa nén hương, lực lượng hao tổn sau đó nằm co quắp trên mặt đất.
Toàn thân của hắn đau đớn kịch liệt, khổ sở, cộng thêm tinh thần mệt mỏi quá độ. Ngồi xếp bằng xuống, tiếp tục phục dụng một hạt Tiểu Ngũ Hành Đan. Cực kỳ gian nan, bắt đầu ngồi xuống luyện khí, khôi phục chân khí cùng thể lực. Mấy canh giờ sau, Lôi Động chậm rãi mở hai mắt ra, cảm nhận được tinh thần và thân thể có cảm giác no đủ. Nội thị một phen, cảm nhận tu vi của mình một chút, hình như tinh tiến không nhanh bằng lúc trước, nhưng làm nhiều nhất, cũng có hiệu quả tương đương với việc ngồi xuống hai lần mỗi ngày. Nhưng trong cốt cách và kinh mạch, lại có cảm giác đau đớn và chua xót, vượt xa lần đầu tiên.
Hắn thở dài một cái, xem ra, cho dù nghiền ép tiềm lực, cũng không thể không hạn chế số lần đào móc.
Thời gian trôi qua vội vàng, thoáng một cái lại nửa năm đi qua.
Trong khoảng thời gian này, Lôi Động cũng nếm thử làm thế nào lợi dụng Thiên Ma Biến làm biện pháp gia tốc tu luyện của bản thân. cứ cách mười ngày một lần, hiệu quả tốt hơn. Mà mỗi lần tu luyện thường thường sẽ tương đương với ba bốn ngày. Nhưng mười ngày một lần này, cũng không có biện pháp nào giảm xuống được. Kể từ đó, tốc độ tu luyện của Lôi Động gia tăng mấy lần, xem như đền bù cho tu chất không được tốt, khuyết điểm khó coi. Nhưng mỗi lần sau thống khổ của Thiên Ma Biến, chuyện này cũng tương đương với khảo nghiệm ý chí. Cứ mỗi mười ngày sẽ làm như thế một lần, mặc dù với lực ý chí của Lôi Động, cũng có ảo giác bản thân sắp sụp đổ.
Mà giờ phút này, Lôi Động đã phải rời khỏi cái hang động trong núi hoang này mà hắn đã ở lại mấy tháng. Nguyên nhân không cần nói, lúc trước bái sư, phần thưởng Tiểu Ngũ Hành Đan của sư tôn đã tiêu hao hết. Mà những người khác tu luyện, thường xuyên cách mười ngày nửa tháng, mới có thể phục dụng một hạt. Bởi vì cần thời gian như thể để phục dụng Tiểu Ngũ Hành Đan, dược tính bên trong hoàn toàn tiêu tán hết, tuy mỗi ngày tu luyện vẫn có thể tiêu hóa hết, nhưng vẫn còn dược tính còn thừa, chỉ sau một đoạn thời gian, mới có thể chậm rãi hấp thu toàn bộ.
Thứ hai, nếu không đợi dược tính hoán toàn tiêu tán hết, liên tục phục dụng đan dược vào trong cơ thể,dần dà, hiển nhiên dược tính càng tích càng nhiều, sẽ tạo thành thương tổn thật lớn với thân thể.
Nhưng Thiên Ma Biến là Thượng Cổ ma công, tính chất mạnh mẽ bá đạo,trong mỗi lần thi triển,nếu không đem toàn bộ chân khí trong cơ thể tiêu hao hết thì không dừng lại.
Cho dù dược tính của đan dược còn lưu lại, cũng bị nó rút hết toàn bộ. Kể từ đó, có lợi có hại. Lợi chính là trong quá trình Lôi Động phục dụng đan dược, dược tính lưu lại cũng tiêu hao hết, mỗi ngày tu luyện, đều phục dụng một hạt Tiểu Ngũ Hành Đan, dùng tinh túy của nó, mười ngày sau, liền thi triển Thiên Ma Biến một lần, đem toàn bộ dược tính tích súc trong cơ thể tiêu hao hết. Cho nên mỗi hạt chỉ tiêu hao dược tính tinh túy trong một ngày, cứ như vậy, đây là biến tướng của tu luyện nhanh. Nhưng vấn đề ở chỗ, tốc độ tiêu hao đan dược, số lượng lớn tới kinh người.
Nhưng hiệu quả, lại rất tốt. Như thế, lợi dụng Tiểu Ngũ Hành Đan cùng Thiên Ma Biến có đặc tính đặc biệt, mỗi mười ngày sẽ đổi thành một chu kỳ tu luyện mới. Trong đó sẽ tiêu hao mười hạt Tiểu Ngũ Hành Đan, một khối Trung phẩm linh thạch. Nếu như Lôi Động tu luyện tiếp, cần phải có Tiểu Ngũ Hành Đan tương đương, mà hắn cũng tiêu hao bốn trăm khối Trung phẩm linh thạch. Nếu không như thế, nếu gặp bình cảnh, còn phục
dụng Tiểu Thiên Linh Đan. Tốc độ tiêu hao tổng thể, chính là con số thiên văn, hơn nữa, càng về sau, tiêu hao càng lớn.
Nhưng tất cả, có lẽ đều đáng giá, Lôi Động tính toán qua một chút. Dựa theo tiến độ tu luyện trước kia, cho dù là dùng phương thức xa xỉ này bế quan tu luyện, không có thời gian ba bốn năm cũng đừng mơ tưởng đạt tới Trúc Cơ kỳ tầng hai. Nhưng nếu dùng phương thức hiện tại, có lẽ chỉ cần phải có thời gian hai năm, liền có thể tấn chức.
Đáng tiếc, Tiểu Ngũ Hành Đan tiêu hao đến hiện giờ, đã tiêu hao sạch sẽ. Mà Lôi Động, tu vi tăng lên một mảng lớn, cộng thêm Thiên Ma Biến có tác dụng gia tốc tu vi cực lớn. Giờ phút này thi triển ra Thiên Ma Biến, nhiều lắm lồng ngực chiến ý sôi sục, huyết dịch sôi trào. Mà không giống lúc trước, cần phải hủy diệt khắp nơi mới có thể hóa giải.
Ở lại nơi này, đã không còn ý nghĩa.
Thần niệm của Lôi Động xâm nhập vào bên trong ngọc giản, tuy khoảng cách chỉ vẻn vẹn gần vạn dặm, nhưng lại có một phường thị tu tiên giả không nhỏ. Về phần những thứ khác, bị Lôi Động bỏ qua, những phường thị quy mô nhỏ, khó có thể mua sắm được những đan dược này.
Toàn thân được một đoàn khói đen bao bộc, trong bầu trời đêm lẳng lặng bay lượn, tốc độ không nhanh không chậm. Đến bình minh, Lôi Động đã tìm nơi để ẩn nấp, đến ban đêm lại chạy đi. Hắn chạy đi một mình cho nên vô cùng cẩn thận. Thứ nhất, muốn giảm bớt ban ngày bay tới bay lui nhiều lần. Thứ hai, không thể phi hành trong thời gian dài, làm như vậy chân khí hao tổn quá nhiều. Vạn nhất gặp phải chuyện gì đó, chân khí không đủ, thường thường sẽ có kết quả trí mạng.
Bởi vậy, Lôi Động tuy biết thời gian của mình không nhiều, nhưng cũng không muốn mạo hiểm nóng nảy, chọc lấy họa sát thân. Dù sao dưới gầm trời này, tuy nói Trúc Cơ kỳ đã là cao thủ một phương, nhưng cường giả Kim Đan, cũng tuyệt đối không phải thiếu. Thực lực vi tôn, trong thế giới mạnh được yếu thua, những cường giả lợi hại, tâm tình hơi chút không tốt, sẽ không bao giờ giảng đạo lý với ngươi.
Có quá nhiều lý do, có thể giết người. Tỷ như cái gì, tâm tình không tốt, xem không vừa mắt, hoặc là vừa ý một món đồ vật trên người của mình, hoặc là tiện đường thấy ngươi, liền cướp tài vật.
Mặt đối với những chuyện này, thực lực nếu không đủ. Chuyện duy nhất có thể làm, cũng chỉ có thể tức giận. Nhưng trong lòng tức giận, lại không giải quyết được chuyện gì.
Bởi vậy, cẩn thận chạy đi là vương đạo. Đến trong phường thị, tuy chỗ này có đông đảo tu sĩ, nhưng mỗi phường thị bao giờ cũng có quy củ, chỉ có quy củ mới có thể giúp phường thị ổn định và hòa bình lâu dài. Đương nhiên, nếu muốn đụng phải một ít lợi lớn, cái gọi là quy củ cũng tùy thời có thể cải biến.
Hai ngày sau đó, Lôi Động rơi xuống một nơi ẩn nấp mà người phàm khó tìm được. Sương mù mông lung che phủ, mơ hồ có thể thấy được một tòa tiểu thành trấn, kiến trúc có mùi đàn hương, cũng lịch sự tao nhã.
Dựa theo quy củ của phường thị, từ cửa chính giao một khối Hạ phẩm linh thạch, dùng phương thức đi bộ tiến vào trong phường thị. Tuyệt đại đa số phường thị đều có quy củ như thế, không thể tùy tiện phi hành, không thể tùy tiện đánh nhau... Quy củ có rất nhiều.
Nhập gia tùy tục, huống hồ Lôi Động cũng không có lực lượng cải biến quy củ. Như vậy, hắn chỉ có thể dựa theo quy củ của người ta làm việc. Nơi này, tuy còn thuộc về phạm vi thế lực của Âm Sát Tông, nhưng khoảng cách tổng bộ của Âm Sát Tông đã rất xa, lực khống chế của Âm Sát Tông, rõ ràng đã bị giảm đi rất nhiều. Cũng chính là vậy, cho nên phường thị phát triển, đầu tiên là một thôn xóm nhỏ, biến thành một tòa thành trại như hiện giờ, thủ vệ sâm nghiêm.
Lôi Động chỉ tùy tiện nghe nhìn một chút, liền biết rõ hậu trường của cái phường thị này là một gia tộc tu tiên, theo như thông tin hắn biết lúc còn ở Âm Sát Tông, thì đây cũng là một thế lực quy mô. Như vậy, gia tộc kia rất có thể có được Kim Đan lão tổ. Thế lực như thế, Lôi Động đương nhiên không có suy nghĩ trêu chọc trong đầu. Bởi vậy, hạ quyết tâm, trong phường thị này phải làm việc cẩn thận mới được.
Không có đổi trang phục và đạo cụ, vẫn mặc một thân áo đen, quỷ khí um tùm, khói đen lượn lờ, sinh ra bộ dáng chớ lại gần. Cách ăn mặc như thế, cũng không chút che dấu lệ khí cường đại của mình, có thể tiết kiệm không ít phiền toái. Cũng có thể chấn nhiếp bọn đạo chích. Ít nhất, những tên tu sĩ Luyện Khí kỳ, từ xa đã trốn mất, tất cả đều sợ hãi, sau đó lại dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Lôi Động. Nhưng đám tu sĩ Luyện Khí kỳ thường dựa vào lừa gạt ám hại mà kiếm cơm, lẫn mất xa, Lôi Động là tồn tại cường đại, tuyệt đối không phải bọn chúng có thể chọc được, mà quy củ của phường thị, nhưng đối với phường thị mà nói, tu sĩ Trúc Cơ kỳ không thể dây vào, chỉ cần đừng náo quá lớn, bao giờ cũng nhắm một mắt mở một mắt.
- Vị tiền bối này, xin dừng bước, vãn bối có một chuyện quan trọng cần thương lượng.
Một lão giả Luyện Khí kỳ tầng ba bốn, do dự thật lâu. Lúc này mới lấy hết dũng khí, gọi Lôi Động.
Lôi Động biết rõ tên này thực lực dưới mình, giống như con sâu cái kiến, nếu không phải thật sự có chuyện, chỉ sợ không dám tùy ý gọi mình lại. Liền ngừng bước chân, chấp tay sau lưng, âm thanh lạnh lùng nói:
- Nói.
Đồng thời, quét mắt nhìn hắn. Hẳn cũng không thèm quan tâm tới tán tu không có căn cơ, nếu không, dù bất kỳ một đệ tử tông phái nào, ở tuổi thế này, cũng không thể có chỉ mới bước vào Luyện Khí tầng ba bốn.
- Tiền bối có thể dừng bước?
Lão già chồm râu hoa râm, trong ánh mắt có chút sợ hãi, sau đó lại nói:
- Vãn bối có một chuyện quan trọng cần thương lượng.
- Ngươi có biết hậu quả?
Lôi Động hỏi một câu.
- Vãn bối biết rõ, nếu chuyện này tiền bối không có hứng thú, vãn bối sẽ mặc cho tiền bối xử trí.
Giống như đã hạ quyết tâm, sắc mặt của lão già hiện ra một tia quyết tuyệt.
Trong lòng của Lôi Động có chút hiếu kỳ, liền đáp ứng đi theo hắn xem xét. Đi bảy tám khúc ngoặc, đến một ngõ nhỏ hẻo lánh, lão giả mở một phiến đá, sau đó mời Lôi Động vào trong. Trên thực tế, Lôi Động từ trước tới nay, một mực không bao giờ buông lỏng cảnh giác chuyện gì, chân khí trong cơ thể lưu chuyển không thôi, vạn nhất có cái gì ngoài ý muốn, tùy thời có thể phi độn mà đi.
Mà gian nhà đá, thần niệm của Lôi Động được tăng phúc như hiện giờ, hiện ra rành mạch, nhìn một cái là thấy hết. Không có mai phục, trong nhà đá cũng không có cửa ngầm. Phụ cận hơn mười trượng, không có cao thủ gì.
Lúc này mới theo đó mà vào, không đợi khách khí đã nói:
- Trong phương viên ba mươi trượng không có người nào, ngươi có chuyện gì cứ trực tiếp truyền âm, thời gian của Đinh mỗ quý giá.
Lão giả kia cũng không dám nói nhắn nói cuộn, liền sợ hãi rụt rè, hắn trực tiếp truyền âm với Lôi Động, nói:
- Tiền bối, vãn bối muốn mời tiền bối hỗ trợ giết người.
- Hoang đường, nhìn ngươi lớn tuổi, ta không so đo với ngươi.
Lôi Động không giận ngược lại cười lên, chuẩn bị phất tay áo rời đi.
- Thù lao là một kiện Thượng phẩm linh khí.
Lập tức, bước chân của Lôi Động dừng lại, sau đó quay ngược trở lại.
Lôi Động bắt chéo tay, lạnh lùng nhìn qua hắn. Đối với Luyện Khí kỳ, lộ ra khí tức cực kỳ khổng lồ, trùng trùng điệp điệp áp về phía hắn:
- Buồn cười, bằng vào ngươi mà có thượng phẩm linh khí?
Lão giả chỉ cảm thấy như Thái Sơn áp đỉnh, không thở nổi, nhất là sát khí nồng đậm mà âm trầm trên người tiền bối họ Đinh càng khiến hắn có cảm giác như sắp tới đến nơi.
Hắn biết rõ nếu lúc này không thể giải thích được, vậy tiếp theo mình chắc chắn sẽ không có kết quả gì tốt cả. Cố nén lòng sợ hãi, run rẩy nói:
- Tiền... tiền bối, đó là do tổ tiên tiểu nhân truyền thừa xuống, trong số tổ tông của tiểu nhân đã từng có Kim Đan lão tổ.
Trong lúc hắn nói chuyện, Lôi Động thủy chung vẫn nhìn chằm chằm vào hắn không rời, đôi mắt hung lệ mười phần như một con độc xà vậy, nếu phát hiện trong lời nói của hắn có dối trá, dám cả gan lừa gạt mình, tất sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn. Nhưng trong lời nói của lão, Lôi Động không hề nhìn ra sự giả bộ, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng lão già này là một người dối trá, diễn kịch đủ để biến giả thành thật, đạt tới cấp bậc siêu sao điện ảnh rồi.
Khi Lôi Động hơi buông lỏng uy áp xuống, lão giả kia cuối cùng cũng có thể thở ra một ngụm, hoảng sợ truyền âm nói:
- Tiểu nhân họ Chu, 1600 năm trước, tổ tiên chính là Kim Đan lão tổ của Âm Sát Tông. Sau khi lão tổ bất hạnh qua đời, trong tông coi như vẫn một mực dựa theo môn quy trông nom gia tộc tiểu nhân đời đời. Tiếc rằng từ sau lão tổ, lịch đại tổ tiên đều chỉ có tu chân bình thường, ỷ vào lão tổ ban cho, cũng có hai đời có cường giả Trúc Cơ. Nhưng từ đó về sau gia đạo liền càng trở nên sa sút, của cải mà lão tổ và tổ tiên Trúc Cơ tích góp từng chút một cũng đều bị tiêu xài hết. Đến tám trăm năm trước, tổ tiên của nhất mạch tiểu nhân lại vấn đỉnh Trúc Cơ, bất quá bởi vì tư chất không cao lắm nên quyết định khai chi tán diệp ở bên ngoài, thành lập gia tộc. Tiếc rằng, khi tổ tiên Trúc Cơ kia còn sống quả thật cũng phong quang một hồi. Ai nghe nói đến Hà Đông Chu gia mà không giơ ngón cái chứ?
Đại Ma Đầu Đại Ma Đầu - Tiên Tử Nhiêu Mệnh Đại Ma Đầu