If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 1566 - chưa đầy đủ
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6437 / 55
Cập nhật: 2017-07-10 09:59:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 993: Ánh Sáng Đỏ Rèn Thân
ừng hực!
- Lúc linh lực quanh thân Mục Trần hoàn toàn triệt để biến mất, ánh sáng màu đỏ liền bao trùm xuống, nhiệt độ cao khủng bố liền từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn quét tới.
- Làn da Mục Trần trong khoảnh khắc như là bị thiêu đốt bởi thứ ánh sáng đỏ kia, đau đớn kịch liệt công tâm tiến nhập thân thể, khiến hắn nhịn không được mà hít một hơi hơi lạnh.
- "Chết tiệt..."
- Mục Trần run rẩy mắng một câu, tâm niệm vừa động, ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt phát ra bao trùm cơ thể, trước ngực, Chân Long hoa văn phảng phất du động, theo sự du động này, tổn thương trên cơ thể hắn nhanh chóng khép lại.
- Mát lạnh nhàn nhạt lặng yên phát ra, đem cảm jác đau đớn kịch liệt kia triệt tiêu một ít.
- Khi cái cảm jác đau đớn kia suy yếu bớt, Mục Trần thở dài một hơi, hên là nhục thể không yếu, bằng không thì thật sự là khó có thể thừa nhận cái thứ ánh sáng màu đỏ này.
- "Kế tiếp, ta muốn nhìn thử tầng thứ nhất Luyện Thể Tháp này có bao nhiêu khủng bố."
- Mục Trần ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn phương xa của phiến sa mạc, một tia cố chấp hiện ra trong con ngươi, không chút do dự, hắn nhấc chân bước ra bệ đá tiến vào phiến sa mạc.
- Hắn không lựa chọn trực tiếp bay vọt trong cái sa mạc này mà lại chậm chạp đi bộ từ từ, hắn muốn rèn luyện thân thể bằng thứ ánh sáng đỏ kia, nên sẽ chọn cách hành xác nhất.
- Xùy~~!
- Bàn chân vừa bước vào sa mạc, dưới chân liền có thêm 1 làn khói trắng dâng lên, một cước xuống dưới tựa như đạp vào nham thạch nóng chảy.
- Hắn không thèm để ý, cứ thế mà mở ra bộ pháp, chậm rãi từng bước một mà đi dưới thứ ánh sáng màu đỏ khủng bố
-...
- Bên ngoài Luyện Thể Tháp.
- Vô số ánh mắt hướng về cái tòa tháp đá loang lỗ, tập trung tại tầng 1, nơi đó có 1 vầng hào quang ngưng tụ lại, tạo thành một màn sáng, tuy không thể hiện thân ảnh của bất kì người nào, nhưng là có mười cái điểm sáng.
- 10 điểm sáng đại biểu cho mười người đã tiến vào trong đó, dựa theo linh lực đặc thù, người xem có thể cảm ứng được đại khái tình huống bên trong.
- Hiện tại có chín điểm sáng đang lấy một tốc độ kinh người tiến về phía trước.
- "Thiên Bằng tộc Tông Đằng tạm thời vượt lên đầu..." Rất nhiều ánh mắt tập trung vào điểm sáng dẫn đầu, dựa theo linh lực chấn động liền biết được người này chính là Thiên Bằng Tộc Tông Đằng.
- "Tông Đằng đã thức tỉnh huyết mạch Kim Sí Đại Bằng, tốc độ siêu phàm, tạm thời vượt lên đầu cũng là bình thường..."
- "Kia Hàn Sơn, Từ Côn cũng không chịu thua kém a..."
- "Thiên Kiêu cũng không phải đèn cạn dầu, cũng có cơ hội vượt lên trước tiến vào tầng thứ hai..." các loại âm thanh bàn luận xôn xao không ngừng truyền ra.
- "Hắc, xem ra có 1 người hầu như chẳng hề có tí động tĩnh nào?"
- Một tiếng cười mỉa mai vang lên: "Theo linh lực chấn động, tựa hồ là tiểu tử mà Cửu U Tước tộc mang đến... Xem ra trong Luyện Thể Tháp, linh trận có vẻ không có tác dụng gì."
- Mọi người khẽ giật mình dời lực chú ý tới, trong khi chín điểm sáng đang tung hết sức tiến thẳng tầng thứ hai, lại có một điểm sáng hầu như không nhúc nhích!
- Vài ánh mắt nghi hoặc ném về phía Cửu U cùng Mặc Linh, gã nhân loại tiểu tử trước kia đã có biểu hiện cực kỳ mắt sáng, không nghĩ tới vừa vào Luyện Thể Tháp, liền không chịu nổi, thật sự là lãng phí một cái danh ngạch.
- Cửu U mặt đầy hàn khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm Liễu Thanh của Thiên Bằng Tộc, người vừa lên tiếng mỉa mai, khi Mục Trần đánh bại Tông Hỏa, cô ả đã yên tĩnh một hồi, hiệnt ại liền bắt đầu nổi loạn rồi, thật sự là khiến người chán ghét.
- "Khanh khách, Cửu U, ngươi liếc ta cũng vô dụng, xem ra các ngươi tranh thủ danh ngạch vất vả, lại bị lãng phí mất, thật sự là đáng tiếc." Liễu Thanh nhìn sắc mặt Cửu U thì nở nụ cười mỉa, gương mặt tràn đầy vẻ thoải mái cùng đắc ý.
- "Cứ đắc ý đi, rồi tí nữa không biết giấu mặt đi đâu." Cửu U nhấc mí mắt, cười lạnh đáp trả.
- Liễu Thanh cất giọng mỉa mai:"Ah? Ta đây ngược lại là cô cùng chờ mong."
- Cửu U lườm một cái, mặc kệ tất cả rồi chuyển ánh mắt, chăm chú nhìn chằm chằm điểm sáng lập dị kia, lông mày khẽ chau lại.
- "Cửu U tỷ, Mục Trần đại ca đến tột cùng là đang làm cái gì a?" Mặc Linh lặng lẽ nghi hoặc lên tiếng.
- Cửu U cười khổ lắc đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc, Viễn Cổ Luyện Thể Tháp tuy khó xông xáo, nhưng đối với Mục Trần sẽ không đến mức bị vây ở tầng thứ nhất đến mức khó có thể nhúc nhích.
- Tình huống như vậy hẳn là có nguyên nhân khác, chẳng lẽ vừa mới bắt đầu,hắn đã bị các cường giả giác vây công?
- Ý niệm chỉ thoáng qua liền gạt bỏ, trong chín người, trừ Tông Đằng cùng với Lôi Nha tộc, những người khác đối với Cửu U Tước tộc không có ác ý, mà hai người kia thì chưa đủ tuổi để đem Mục Trần bức đến tình trạng chật vật như vậy, trong khi Mặc Phong còn ở một bên.
- "Mục Trần... Ngươi đến tột cùng đang làm cái gì?" Cửu U mắt hướng về tháp, tay ngọc nhẹ nhàng nắm chặt, thì thào tự nói.
-...
- Sa mạc cát vàng mênh mông, ánh sáng đỏ liên tục phủ xuống, bao phủ cả không gian không thể tránh né.
- Sàn sạt.
- Không gian tĩnh mịch vang đến tiếng bước chân rất nhỏ, một đạo nhân ảnh đang dùng một loại bộ pháp chậm chạp bước trên cát vàng.
- Xuy xuy.
- Mồ hôi như huyết thủy theo khuôn mặt Mục Trần chảy xuống, lúc chạm đất chỉ nghe xèo liền bốc hơi, làn da toàn thân Mục Trần đều có màu đỏ hồng, dưới nhiệt độ khủng bố, dường như huyết nhục toàn thân muốn phô bày ra hết.
- Cảm giác đau đớn kịch liệt ăn mòn thần trí Mục Trần, làm cho hắn muốn hoa mắt ù tai.
- Mặc cho cảm giác đau đớn không ngừng cuồn cuộn quét tới, bộ pháp của hắn vẫn chậm chạp mà kiên định như cũ, mặc cho huyết nhục bỏng rát, hắn y nguyên chưa từng dừng lại.
- Hắn có thể cảm giác được, lúc ánh sáng đỏ kia khiến cơ thể hắn đau đớn kịch liệt, nhưng khi sự đau đớn đến cực hạn, huyết nhục trong cơ thể dần dần trở nên cường đại, dường như dần dần cơ thể hắn đang thôn phệ lấy ánh sáng đỏ kia.
- Mỗi khi huyết nhục cắn nuốt một chút ánh sáng màu đỏ, một cỗ lực lượng khủng bố lặng yên hiện lên, huyết nhục đang cháy bỏng nóng rát bên trong lại có thêm 1 luồng sinh cơ lặng lẽ mà thành hình.
- Ánh sáng đỏ mặc dù mang đến sự đau đớn kịch liệt, nhưng một khi thích ứng, thân thể sẽ đạt chỗ tốt mà ánh sáng đỏ mang theo.
- "Quả nhiên là như thế à..."
- Mục Trần run rẩy nắm chặt bàn tay, hắn cảm giác được sau cảm jác đau đớn kịch liệt, huyết nhục trong cơ thể ẩn chứa sinh cơ bừng bừng.
- Ngắn ngủi nửa canh giờ, sự tăng cường của thân thể liền không kém việc luyện hóa một viên Huyết Linh Nê thai, sự tăng trưởng này khiến cho bất cứ ai cũng k thể khinh thường.
- Chân Long hoa văn du động trước ngực càng thêm sinh động, sau lưng hai cánh của Chân Phượng hoa văn cũng triển khai thêm không ít, không chỉ thế, 2 đôi mắt của hoa văn Chân Long và Chân Phượng cũng hé mở ra thêm 1 phần.
- Hết thảy biến hóa khiến cho Mục Trần 1 phen kinh hỉ, nhưng theo sự biến hóa, sự đau đớn lại càng phát mãnh liệt.
- Nhưng Mục Trần không thèm để ý, hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa, sắc mặt thêm phần vui mừng, hắn cảm giác được, nhục thể của mình đang dần dần thích ứng ánh sáng màu đỏ kinh khủng kia, nếu tiếp tục xuống dưới, thật sự có khả năng trong Luyện Thể Tháp này, Long Phượng chân kinh sẽ đột phá đến tầng thứ hai, đến lúc đó, nhục thể của hắn sẽ mạnh đến trình độ hắn mong muốn.
- Bất quá, theo sự thích ứng này, độ hấp thu ánh sáng đỏ liền trở nên chậm chạp, không bao lâu nữa, trong tầng 1 này, hắn sẽ cứ như dẫm trên đất bằng không chút trở ngại..
- Mục Trần liếm đôi môi khô héo, không do dự nữa, mở ra bộ pháp, chậm chạp đi về phía trước, tùy ý cho cơ thể tiếp tục hấp thu ánh sáng đỏ.
-...
- Hắn cứ chậm chạp đi về phía trước, hắn không biết rằng ở ngoài tháp đang có rất nhiều âm thanh mỉa mai như đang xem kịch vui.
- "Khanh khách, Cửu U, ta mỏi mắt mong chờ hơn nửa ngày, vẫn không có sự tình gì khiến ta kinh hãi a, cũng không đúng... Tên kia không phải bất động 1 chỗ, nửa canh giờ, hắn dùng tốc độ ốc sên chuyển dời một đoạn đường..." Liễu Thanh dịu dàng cười nói, thanh âm tràn đầy khoái ý.
- "Cửu U Tước tộc mặc dù có điểm bổn sự, nhưng sự tình uổng phí danh ngạch như vậy liền có chút ít quá phận đi, phải biết rằng chúng ta ở đây không có thiếu chủng tộc mà danh ngạch kia muốn tranh cũng k được."
- Liễu Thanh ác độc, ý định hấp dẫn sự oán giận với Cửu U Tước tộc, lời vừa nói ra, lập tức có thêm một ít ánh mắt không cam lòng cùng ghen ghét nhìn hướng Cửu U, Mặc Linh.
- Khuôn mặt băng hàn của Cửu U cũng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào màn sáng, trên đó có một điểm sáng vẫn chậm chạp đi về phía trước.
- Loại cảm giác này chính là vô lực đuổi theo.
- Ngay lúc đó, đôi mắt đẹp của Cửu U đột nhiên ngưng tụ, bởi vì nàng phát giác điểm sáng kia lúc này đã dừng lại.
- "Mục Trần hắn... Là đi không nổi nữa sao?"
Đại Chúa Tể Đại Chúa Tể - Thiên Tằm Thổ Đậu Đại Chúa Tể