The mere brute pleasure of reading - the sort of pleasure a cow must have in grazing.

Lord Chesterfield

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 310 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 892 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:16:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 291: Chương 289
au khi kích động hét chói tai, sự kinh ngạc trong đôi mắt binh sĩ tam quốc hòa thành vui sướng chất chứa khó nén nổi. Bọn hắn dùng sức vung cao tay, hét lên mừng rỡ như điên.
"Cha, mẹ --"
"Nương tử --"
"Hài tử --"
"Đại đệ --"
"Tiểu muội --"
Thì ra trong xe là những người thân mà binh sĩ tam quốc ngày đêm mong nhớ. Người trong xe đều bước ra ngoài, được các trưởng lão săn sóc dìu đỡ chậm rãi đi đến chân núi. Nhìn thấy người thân, binh sĩ tam quốc cũng huơ tay múa chân, nhanh chóng chạy đến nghênh đón người thân của mình.
Ở một sườn núi -- Địch tướng quân dùng tay trái kéo mẫu thân của mình vào ngực, bàn tay phải vuốt ve tóc trắng như tuyết ở hai bên tóc mai và vầng trán đầy nếp nhăn tang thương. Hắn biết rõ, tóc mẫu thân mình trắng, vầng trán có thêm nếp nhăn vì quá nhớ thương hắn. Hắn mặc cho nước mắt rơi ướt cổ áo mẫu thân, áy náy than khóc: "Mẫu thân, hài nhi bất hiếu, hài nhi bất hiếu!"
Bà lão tóc trắng vuốt ve hai bên má của hắn, khóc không thành tiếng: "Địch Phi, con ta, con gầy đi không ít so với lúc rời nhà."
"Mẫu thân, đừng lo cho hài nhi, hài nhi không sao. Đúng rồi..." Địch tướng quân dắt bà lão ngồi xuống một tảng đá, đứng trước mặt bà rồi ngửa đầu hỏi: "Thân thể của cha con vẫn khỏe chứ? Nương tử và hài tử của con vẫn khỏe chứ?"
Bà lão xoa đầu hắn, hết than lại thở: "Thân thể bọn họ đều rất tốt, nhưng tâm trạng không tốt, ngày đêm lấy nước mắt để rửa mặt, ngóng trông con có thể bình an trở về nhà." Dứt lơi, bà lão đứng lên, kéo Địch tướng quân đứng dậy rồi đến trước mặt một nam tử trung niên đang ôm cánh tay cười hiền hòa.
Nam tử trung niên này chính là Lục đại trưởng lão Cái Bang đưa bà lão đến đây.
Ngay sau đó, bà lão kéo tay Địch tướng quân, thốt lên một câu làm hắn trợn mắt: "Phi nhi, mau quỳ gối, dập đầu cảm tạ ân nhân."
-- Cái gì? Mẫu thân vừa nói gì? Được rồi, hắn không thể không thừa nhận rằng Lục đại trưởng lão đưa mẫu thân đến nơi này khiến hắn rất biết ơn, nhưng mà... dưới gối nam nhi có vàng bạc, chỉ lạy trời, lạy đất, lạy vua, lạy người thân, lạy thầy giáo. Cho dù hắn biết ơn Lục trưởng lão, nhưng điều đó vẫn chưa đủ đáng giá để hắn quỳ gối dập đầu tạ ơn. Hơn nữa, Trưởng lão Cái Bang đưa mẫu thân tới đây, ngoài mặt là để mẹ con gặp nhau, thật ra là giúp Thụy vương và Thụy vương phi trình diễn tiết mục lôi kéo lòng người.
Địch tướng quân không dám trái ý mẹ, nhưng thực sự không muốn quỳ xuống dập đầu nên bày ra biểu cảm làm khó, nghiêm túc nói: "Mẫu thân, hài nhi tạ ơn hắn một tiếng là phải, nhưng quỳ xuống dập đầu thì miễn đi."
"Con con con... con vừa nói lời hồ đồ gì?" Bà lão vốn nước mắt ngang dọc, xót xa nhi tử gầy gò, khi thấy hắn không chịu quỳ xuồng thì lại 'bốp' một tiếng, hung ác đập vào phía sau đầu hắn.
-- Trời ạ! Tử nhỏ đến lớn, ngay cả đầu ngón tay út của hắn, mẫu thân cũng không dám chạm mạnh vào. Bây giờ, bà lại vì hắn không quỳ dập đầu mà đập đau đầu hắn.
Địch tướng quân sững sờ, khóe miệng giật giật, vẻ mặt khó tin: "Mẫu thân, người đập đầu con?"
"Đập đầu con? Mẹ còn chưa đánh con đấy. Mẹ con, cha con, nương tử của con, hài tử của con và tính mạng tất cả mọi người trong thôn đều được ân nhân cứu." Bà lão chỉ vào trưởng lão, tức giận lườm Địch tướng quân, gằn từng chữ: "Con nói xem, nhà chúng ta bốn mạng người, cả thôn mấy trăm mạng người, đại ân đại đức lớn lao như thế chẳng lẽ chỉ đáng giá bằng một tiếng tạ ơn của con đối với ân nhân sao?"
"Cái gì? Mẫu thân, người nói người bắt con quỳ xuống dập đầu không phải vì hắn đưa người tới đây để hai ta gặp nhau mà là..." Địch tướng quân ngẩn người, chớp mắt một lúc lâu rồi nuốt một ngụm nước miếng: "Bởi vì hắn là ân nhân cứu mạng cả nhà chúng ta và cả thôn?"
"Lão nhân gia đừng tức giận, Địch tướng quân vẫn chưa biết chuyện. Hơn nữa, lần này ra tay cứu nguy giúp người nghèo vốn là điều người Cái Bang nên làm. Lão nhân gia không cần ghi nhớ trong lòng." Lục đại trưởng lão khẽ cười, nhẹ nhàng nói rồi dìu bà lão ngồi xuống giữa tảng đá.
"Ân nhân, bà già này biết ngài có trái tim Bồ Tát, làm việc thiện không ghi công, bố thí chẳng cần báo đáp. Nhưng, hôm nay nhi tử của bà già ta sẵn có may mắn được gặp ân nhân, sao có thể không quỳ xuống tạ ơn với ngài?"
Tựa như sợ ân nhân trước mắt đột nhiên biến mất, bà lão nắm chặt tay Trưởng lão, sắc mặt chân thật nói: "Như vậy, con ta là kẻ vong ơn, nên bị thiên lôi đánh."
"Mẫu thân, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?" Địch tướng quân vội vàng tìm hiểu tình hình, bổ nhào đến trước mặt bà lão, kéo vạt áo bà: "Người mau nói cho hài nhi biết đi."
Hoàng Ngọc Tử Băng - diễn đàn Lê Quý Đôn. Truyện chỉ được đăng trên diễn đàn Lê Quý Đôn và truyenhh.com. Các trang web khác đều là sao chép không xin phép.
Bà lão vừa nắm cánh tay Trưởng lão, vừa kể chân tướng cho Địch tướng quân. Hóa ra Địch tướng quân tuy có phủ của mình, nhưng vì hàng năm hắn đều ở quân doanh, cơ bản chưa từng vào ở trong phủ, cho nên người trong nhà hắn cũng không muốn vào trong phủ tướng quân ở, mà muốn ở lại thôn xóm quen thuộc gắn bó với mình từ nhỏ, cùng các thôn dân tương thân tương ái tạo nên cuộc sống hòa thuận.
Năm năm trước, không lâu sau khi Địch tướng quân rời khỏi thôn -- Thôn của hắn xảy ra một trận ôn dịch kinh khủng, không những khiến gia cầm trong thôn chết hết mà còn làm đa số người trong thôn bị đe dọa tính mạng. Số ít người nhiễm dịch bệnh vẫn có thể đi lại thì dìu dắt nhau đi tới nha huyện, hi vọng quan huyện có thể tới thôn xem xét, sau đó phái người đến chữa trị. Ban đầu quan huyện cũng phái mấy tên nha y (*) đi xem xét. Nhưng theo mấy nha y báo lại, nói ôn dịch thực sự quá nghiệm trọng nên không thể ngăn cản -- Tên quan huyện khốn kiếp sợ ôn dịch tràn lan nên điều động một đám nha sai vây chặt thôn, không cho bất cứ ai ra khỏi đó. Sau đó, hắn còn phóng hỏa đốt thôn, nói chỉ cần thiêu chết những người nhiễm bệnh thì có thể ngăn cản ôn dịch lan ra.
[(*) Nha y: thầy thuốc trong nha huyện.]
Trong lúc ở thôn hỏa hoạn ngất trời, người nhiễm bệnh không thể chạy trốn, kêu trời trời không nghe, gọi đất đất không thấu, thê thảm chờ đợi ngọn
Đặc Công Tà Phi Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm