Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 310 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 892 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:16:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 247: Chương 245
ó lẽ vì khối băng trong chén làm Tiêu Hàn cảm thấy rất nhức mắt; có lẽ vì khối băng tràn ngập hơi thở ra oai, làm Tiêu Hàn cảm thấy tâm không khoái thở không thông. Hắn ngưng tụ nội lực vào hai tay, muốn dùng nội lực hùng hậu để làm nóng chảy băng trong ly. Thế nhưng -- bất luận Tiêu Hàn có dùng bao nhiêu nội lực, khối băng trong ly vẫn nguyên trạng, không có chút dấu hiệu nóng chảy nào.
Cho đến khi ly ngọc không chịu nổi nội lực của Tiêu Hàn nữa, nổ 'bùm' một tiếng thành mảnh vụn rơi trên mặt đất, khối băng vẫn ở trên bàn, tựa như hơi thở phách lối đang giằng co với ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Hàn, chế nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.
Tiêu Hàn thu hai tay về, ngổn ngang trong gió. Cái này... thật sự chỉ là băng đá sao? Nếu thật sự là khối băng, tại sao khi nội lực của hắn tập kích chỉ làm ly ngọc bể tan nhưng nó (khối băng) không có chút phản ứng nóng chảy nào?
Tiêu Hàn cảm thấy không thể tin nổi, nhìn khối băng quỷ dị phía trước như nhìn mãnh thú rắn độc.
Rất lâu sau đó, cho đến khi -- Đông trưởng lão vào phòng, bưng tám món ăn, một món canh phong phú để trước mặt Tiêu Hàn, hắn vẫn trừng khối băng như cũ. Đông trưởng lão lặng yên nhìn Tiêu Hàn, không nói hai lời lui ra khỏi phòng. Đối với đồ ăn Đông trưởng lão đưa đến, Tiêu Hàn không có khẩu vị nên không động đũa, hai mắt vẫn 'cố chấp' nhìn chằm chằm khối băng, dường như không nghĩ ra nguyên cớ.
Không có lý nào! Hắn dùng nội lực hùng hậu không thể làm tan băng, nhiệt độ của ánh nắng mùa hè lại có thể hòa tan băng giá?
Thời gian tích tắc trôi qua -- Cuối cùng khối băng quỷ dị cũng chậm chạp hóa thành nước trà, từng giọt từng giọt rơi xuống đất. Đợi đến khi toàn bộ băng đã tan chảy, Tiêu Hàn đưa tay xoa xoa cái gáy đã nhức mỏi, ngẩng đầu ngước nhìn cửa sổ. Nhìn thấy giữa cửa sổ, mặt trời ban trưa đã sớm chếch về phía Tây, cây cối hoa cỏ theo gió chập chờn cũng phủ thêm một lớp lụa vàng mỹ lệ, khóe môi và khóe mắt hắn đồng loạt co giật.
-- Không thể nào! Khối băng này giữ nguyên trạng lâu như thế mới hóa lại thành nước trà? Này này này...
Bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, Đông trưởng lão lại tiến vào phòng. Nhìn thấy Tiêu Hàn chưa đụng đến tám món ăn, một món canh trên bàn, nhưng ông không nói gì. Ông chỉ dựa theo lệnh của chủ tử, đến đưa đồ ăn cho khách, về phần khách có ăn hay không là chuyện của khách, không liên quan gì tới ông.
Đông trưởng lão bước nhanh đến cạnh bàn, đặt tám món ăn, một món canh khác cho bữa tối lên bàn rồi mang đồ ăn trưa rời khỏi như bay.
Thấy Đông trưởng lão rời khỏi phòng, Tiêu
Đặc Công Tà Phi Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm