Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 310 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 892 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:16:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 208: Chương 207
ghe thấy lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, cả đám người làm cùng với khách nhân dùng bữa ở lầu một trong tửu lầu Phẩm Hương đều có cảm giác giống như từng sợi tóc gáy dựng đứng cả lên, sau lưng rét run từng trận.
Thân thể đại chưởng quỹ của tửu lầu Phẩm Hương đột nhiên nghiêm lên, hai mắt rét lạnh híp lại, xem xét qua lại giữa Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.
Xem ra, một nam một nữ trước mắt này, hoàn toàn không giống những người không biết tự lượng sức mình tới cửa khiêu khích tự tìm đường chết như lúc trước. Đôi nam nữ này... không dễ đối phó.
"A, ta biết rồi!"
Bàn tay trắng nõn vỗ nhẹ vào trán, Thượng Quan Ngưng Nguyệt như "bừng tỉnh hiểu ra" mà nói: "Nhất định là các ngươi cảm thấy thịt người quá tanh, khó có thể nuốt xuống, cho nên mới không giữ lại để cho bản thân mình ăn."
Đại chưởng quỹ của tửu lầu Phẩm Hương không trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hắn đang âm thầm suy nghĩ rốt cuộc đôi nam nữ này tự tìm tới cửa khiêu khích là có ý đồ gì?
Đại chưởng quỹ của tửu lầu Phẩm Hương không đáp lời, là một chuyện.
Cái máy hát Thượng Quan Ngưng Nguyệt một khi mở ra, nếu không nói cho "tận hứng", toàn thân sẽ cảm thấy không thoải mái, mà đó... lại là một chuyện khác.
"Từ trước đến giờ ta đều thích chia sẻ đồ tốt với người khác. Cho nên, ta rất vui lòng nói cho ngươi biết, làm sao mới có thể xóa bỏ mùi tanh của thịt người."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đặt khuỷu tay lên mặt bàn, nâng lòng bàn tay phải trắng nõn lên để chống cằm, ngón tay trái thon thon vuốt lấy sợi tóc đen bên má hồng, đôi môi đỏ mọng mị hoặc cong lên, tiếp tục cười nói.
" Ngâm thịt hai con thằn lằn, ba con cóc, phối với một cân thịt người ở trong giấm khoảng nửa nén hương, không chỉ loại bỏ được mùi tanh trong thịt người mà còn có thể thêm một loại hương vị thơm nồng vô cùng tuyệt vời khác nữa đó."
"Ọe --" Lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt, khách nhân dùng bữa ở lầu một đều cảm thấy dạ dày sôi trào một trận, có một loại kích động muốn nôn toàn bộ thức ăn vừa mới ăn được ra ngoài.
"Hiện tại, ngươi đã biết rõ làm sao để loại bỏ được mùi tanh trong thịt người rồi. Sau này, nếu còn có thể cắt thịt người, ngươi không được phá hư thịt người nữa đó. Dĩ nhiên, nếu có điều kiện, tốt nhất là giờ dậu mỗi ngày, cũng chính là lúc mặt trời sắp lặn ở phía tây, dùng..."
Đôi mắt ngọc cười chớp chớp nhìn về phía đại chưởng quỹ của tửu lầu Phẩm Hương, giọng nói Thượng Quan Ngưng Nguyệt tràn đầy ôn hòa nói: " Ngâm thịt hai con thằn lằn, ba con cóc, phối với một cân thịt người ở trong giấm khoảng nửa nén hương. Da.nlze.qu;ydo/nn Sau đó, ngươi vớt thịt thằn lằn, thịt cóc, thịt người lên rồi ăn hết, như vậy có thể khiến ngươi trẻ đi hai mươi tuổi đó."
"Tin tưởng lời muội muội ta nói đi, nàng không có lừa ngươi. Ta và muội muội, thật ra đã ba mươi tám rồi, nhưng ngươi cũng nhìn thấy đấy, ta và muội muội nhìn như nhiều nhất cũng chỉ hai mươi. Sở dĩ chúng ta trẻ như thế, chính là bởi vì cha mẹ của chúng ta..."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm lập tức ra vẻ thành thật, nhìn về phía đại chưởng quỹ của tửu lầu Phẩm Hương, mở miệng kiên nhẫn giải thích: " Giờ dậu mỗi ngày, đều ngâm hai con thằn lằn, ba con cóc, cùng với một cân thịt người trong giấm, rồi cho hai huynh muội chúng ta ăn vào, hai huynh muội chúng ta... mới không có già đi chút nào."
"Nhất thiết phải nhớ kĩ đó!"
Hình như lo lắng đại chưởng quỹ của tửu lầu Phẩm Hương không nghe thấy rõ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt giống như dạy không biết mệt, " vô cùng nhiệt tình " mở miệng nhắc nhở: "Ăn vào giờ dậu, hiệu quả mới tốt nhất."
Nghe thấy lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nói, khách nhân dùng bữa ở lầu một đều kinh sợ trợn mắt lên, hai mắt gần như sắp rớt ra ngoài.
Sau lưng bỗng như nổi lên một trận gió rét lạnh, dạ dày của đám khách nhân như muốn nôn mửa một trận, da đầu run lên một hồi, bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi run rẩy đưa tay vào trong áo.
Vừa để ngân lượng xuống trên mặt bàn, cả đám khách đang dùng bữa đều hoảng loảng đứng dậy từ trên ghế, sắc mặt tái nhợt chạy về phía cửa lớn của tửu lầu Phẩm hương, vô cùng hốt hoảng mà bỏ chạy.
Thời gian trong nháy mắt, khách nhân dùng bữa ở đại sảnh lầu một đều chạy hết không còn một mống.
Nhìn đại sảnh vắng vẻ lạnh tanh, Hiên Viên Diễm nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng nói tràn đầy dịu dàng: "Muội muội, bọn họ đều đi rồi, chúng ta cũng nên đi thôi."
"Ừ, chúng ta cũng nên đi rồi! Tửu lầu Phẩm Hương cách nhà chúng rất xa, nếu trước giờ dậu, chúng ta không thể chạy về nhà đúng giờ ăn thịt người dưỡng nhan mà cha mẹ đã ngâm giấm, cha mẹ sẽ nổi giận đó."
Hiên Viêm Diễm đưa một tay lên xoa nhẹ đầu của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, còn tay kia thì nắm lấy tay nàng, một lần nữa hai người
Đặc Công Tà Phi Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm