A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Đức Dũng
Số chương: 4 - chưa đầy đủ
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 630 / 1
Cập nhật: 2018-04-22 05:18:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2: Nắng Và Gió
nh tôi nói thế, chứ việc gì phảitìm hiểu, bao nhiêu tật xấu của hắn tự phơi bày ra hết rồi còn đâu @@. Mới vàohọc mấy tuần mà đi trễ không biết bao nhiêu lần. Một ngày tôi đang ngồi họctrong lớp( à chính xác là ngồi ăn ^^ ), hắn mới rón rén vào lớp, vốn không ưatên này, tôi đứng lên phán luôn:
- Thưa cô bạn Hạ Đường đi học trễ!
Thật là thành công khi ánh mắt cảlớp đổ dồn về hắn như nhìn sinh vật lạ:)). Tôi định cười thầm tận hưởng cáichiến thắng ấy, nhưng mà ai ngờ hắn trơ trẽn đến mức:
- Vâng, và em còn nhìn thấy cả bịch bánh cùng lon nướcngọt trong học bàn Tiểu Mẫn cô ạ.
Chúa ơi, thuở cha sinh mẹ đẻ đếngiờ mới gặp thanh niên cứng cỡ này @@
Kết quả là 2 đứa bị phạt lau hànhlang cuối buổi. Lau muốn xụi cả xương sống, mệt ngọc quá không thì tôi đã chocái tên đến cái cây lau nhà cũng không biết cầm kia mấy đạp, chắc tức chết mấtthôi!
- Hề hề, làm gì cau có thế, mai tôi mua bánh mì cho!
- Xì, nhớ đấy, không có đền bù là có án mạng >
Thôi, coi như được bữa ăn sángmiễn phí đi, ráng nuốt cục tức này chứ giờ biết sao T.T
Sáng hôm sau…
- Này, ăn đi.
- Hạ Đường nói rồi đặt ổ bánh mì xuống bàn tôi. Sáng naytôi không ăn sáng ở nhà thật, may mà hắn giữ lời hứa ^^
- Á, cay quá! Cậu mua bánh mì gì vậy? Tôi la oai oái saukhi mới nếm thử miếng đầu tiên
- À, tôi bảo họ lấy bánh mì nhiều ớt, không cay, sao lạithế nhỉ, hehe. Đùa chứ bánh mì nhồi ớt đấy!:))
Trời ơi, tức không tả được vớitên này, có bao giờ được ăn mak chảy cả nước mắt như vầy không hả trời T.T. Hậuquả là đến tiết 2, cơn đói làm cô giảng gì tôi cũng không nghe thấy nữa.
- Ka ka, đói tới mức đơ cả người ra rồi à?
Không đói thì chắc hắn vong mạngvới tôi rồi, ở đâu ra kẻ vừa độc địa vừa trơ trẽn đến mức này chứ!
- Này, hết tiết rồi, đi ăn!
- Gì, mới tiết 3 mà, đã ra chơi đâu?
- Cần gì, đói nghệch mặt ra rồi mà còn không đi à/
Ừ thôi thì đói quá, đành rángtheo hắn đi ăn vậy.
- Ê, làm gì thế? Đâu có được rakhỏi trường! – Tôi còn ngỡ ngàng thì Hạ Đường đã leo ra ngoài rồi!
- Đồ ăn trong căn tin dở lắm, rangoài xõa 1 bữa đê, haha!
- Cặp còn để trong đó mà.
- Bạn đem về cho, không thì mai lấy, hề hề.
Hạ Đường nói rồi đưa tay ra, chợttôi lại thấy hứng thú, đi luôn vậy ^^. Cha mẹ ơi, con đang bước trên con đườngcúp học tội lỗi. Kệ, đi ăn cái đã.
- Này, 4 đĩa bánh mới que kem thứ 3 rồi đấy, con gái gì mà…
- kệtôi, ai bảo mời tôi đi ăn, há há.
- Ờthế thôi, cô ơi, tính tiền cho bạn cháu!
- Ặc ặc @@.
Nhìn vẻ mặt của tôi, Hạ Đườngkhông khỏi bật cười, trông hắn cười lại thấy không đến nỗi dễ ghét. Cứ như vậy,tôi với hắn la cà không biết bao nhiêu chỗ mới về đến nhà ^^.
Thứ 3, ngày CLB karate hoạt động.Tôi thật khoái mấy ngày như thế này ^^.
- Này, này, hôm nay tôi không học chịu đựng nữa đâu, tổnthọ mất!- Hạ Đường vừa nói vừa xua xua tay.
- Ha ha, được rồi, hôm nay dạy cho cậu chút ít võ thậtvậy.
Nghĩ cũng tội cho hắn, mấy hômrồi cứ như hình nộm cho tôi tập đánh vậy ^^. Tưởng hắn mặt mũi sáng sủa thôngminh thì sẽ tiếp thu tốt, ai ngờ là khó hơn tôi tưởng:
- Này, sai rồi, nắm tay cho chắc vào… mắt nhìn thẳng, saocậu cứ như người mất hồn thế … chân đứng thế nào, tôi vừa mới sửa mà… đó, coicái tay kìa, lại sai rồi…
Trời ơi, tôi phát điên lên vớitên này mất >”
Tức quá, tôi vật hắn 1 phát thậtmạnh… “ Crắc ”
- Á- Hạ Đường la lên đau đớn
Chết cha, tôi hơi quá tay rồi@@
- Này, cậu đau lắm hả?
- Vớ vẩn, tôi thử vật cô 1 phát trật cả khớp xem có đaukhông.
- Hehe, nếu cậu có thể, thôi tôi xin lỗi, để tôi đưa cậuvào phòng y tế.
Trong phòng y tế…
- Á, đau quá cô ơi, nhẹ tay giùm em.
- Ha ha, không được cô ơi, phải mạnh mới mau lành được.
Tôi vừa đứng “cổ vũ” vừa cười,nghĩ ra cũng tội cho Hạ Đường ^^
- Hư hư – Hạ Đường vừa đi trên sân vừa rên. Ôi, tại tôigây ra nên cũng áy náy quá đi mất ^^. Vừa lúc ấy, 1 bạn gái ở lớp khác chạytới:
- A, chào Hạ Đường!
- Ờ, chào cô.
Tên này nói chuyện chẳng lịch sựchút nào >”
- Ủa, cậu bị thương hả?
- Ừ, nhờ ý tốt của “ai đó” đấy.
Này, tôi vẫn còn đứng bên cạnhcậu đấy nhá, trơ trẽn đến thế là cùng. >
- À, tớ tặng cậu hộp sô cô la này, cậu nhận nhé. – Bạn nữnói rồi dúi hộp quà vào tay Hạ Đường, ngượng ngùng quay đi.
- Sướng nhé, được bạn gái tặng kìa ^^. – Tôi cười tinhranh.
- Ờ, sáng giờ mười mấy hộp rồi.
@@ Tên này đào hoa thật!
- Mà ngày gì lại tặng tôi mấy thứ này? Đâu phải sinh nhậttôi nhỉ?
- Trời ạ, hôm nay là 14/2 ngày lễ tình nhân đấy, khôngbiết à?
- À, Valentine hả?
- @@ hình như thế ( tôi đâu biết từ tiếng anh đó chứ).
- Quên, ngốc như cô thì phải dùng tiếng việt chứ, ha ha.
- Hứ, mà bây giờ tôi cũng mới nhớ ra ngày này, chưa làmsô cô la cho anh tôi nữa.
- Uhm, thế thì về nhà tôi làm luôn, nhân tiện dạy tôilàm.
- Hả, ai bảo tôi về nhà cậu, tôi đến đó làm gì?
Hạ Đường chỉ vào cánh tay đau củacậu ta, cứ như tôi phải chịu trách nhiệm vậy@@.
- Thôi được, đưachìa khóa đây! Cậu gửi xe cách trường một trăm mét phải không?
- Đâu có, cạnh trường mà, gửi xe chi cho mệt
@@ Mẹ ơi tên này liều kinh khủng,xe trên mọt trăm phân khối mà…
Chúng tôi đi mua nguyên liệu gầnđó rồi về nhà Hạ Đường. tôi thật sự ngạc nhiên khi lần đầu đến nhà Hạ Đường.
- ôi, to quá, đẹp quá! Cứ như là biệt thự ấy, cả căn nhàsơn màu vàng nhạt, ngói đỏ, 3 tầng cao, sân vườn rộng nữa, không thể tin nổi,cậu sống một mình ở đây á?
- Ừ, vào nhà đi chứ, ngắm đủ chưa hả cô nương? – Hạ Đườngvừa nói vừa mở cánh cổng to bằng nhà tôi.
- Thích thật đấy, nhà cậu to thật, tôi đến đây ở luônhaha.
- Thích thì nhích thôi:))))
- He he, đùa thôi, nhưng mà nhà cậu đẹp thật.
- Đâu phải nhà tôi, của cha nuôi tôi mà ^^. Hì, nhưng dôikhi điều cô thích không phải là điểu cô cần.
Tôi không hiểu ý Hạ Đường lắm.Tôi nhìn trong nhà đâu cũng là thiết bị tiện nghi cả, dù anh tôi lo cho tôichẳng thiếu thứ gì, tôi vẫn khoái những món đồ đời mới này ^^.
- Được rồi, bắt tay vào làm sô cô la nào, Tiểu Mẫn!
Hắn nói như ra lệnh vậy, trongkhi không có tôi thì chịu chết.
- Này, tôi bảo cậu cho kem tươi với đường vào nồi mà, saocậu bỏ sô cô la vào làm gì… á coi kìa, bỏ sô cô la đen chứ đâu phải bột ca cao,cậu điên à… đun từ từ thôi khuấy thật đều.
Ôi, dạy cho tên này cái gì cũngmệt, tôi phảt điên mất >”
- Cô cứ gắt gỏng thế, cũng được rồi đây này!
- Trời, sô cô la gì mà không đều màu thế này, đường thìlắng hết xuống dưới rồi, làm lại! T.T
Làm với nhau 2 tiếng đồng hồ,chúng tôi cãi nhau luôn miệng, toàn là Hạ Đường sai, nhưng hắn lại biến cái vôlí thành có lí @@ thật hết cách.
- Thôi được rồi, phần đổ vào khuôn nhỏ có hình cứ đểtrong tủ lạnh, còn phần khuôn lớn để tôi xắt ra.
Hạ Đường quay mặt ra nói:
- Thì làm đi chứ đợi tôi ra lệnh à?
Sax, tên khỉ này, tức chết mất! “Xạch”, “Xạch”, “Bụp”! Á, hu hu, tôi cắt vào tay rồi T.T. Chợt Hạ Đường thấyvậy, vôi cầm đầu ngón tay bị thương của tôi ngậm vào như 1 phản xạ tự nhiênvậy. Chuyện gì vậy chứ, tôi vội rút tay lại:
- Cậu làm gì vậy?
Hạ Đường chợt lúng túng:
- Xin lỗi, để tôi đi lấy băng.
Tự nhiên tôi thấy ngượng ngùng vìhành động của cậu ta.
- thôi, trễ rồi, tôi gói phần cảu mình lại và về đây.Phần còn lại cho cậu đấy^^.
- Thì tôi làm ra quyền hành đâu cô đem tặng vậy?
- Tên đáng ghét, ăn hết đống đó rồi chết luôn đi! – tôigắt gỏng bước ra cửa.
- Tiểu Mẫn! – Hạ ĐƯờng nắm chặt tay tôi - Ở lại thêm 1lúc cũng được mà.
- Ơ, tôi còn phải về ăn cơm chiều.
Im lặng trong 1 lúc, tôi mới hiểura vì sao Hạ Đường lại muốn tôi ở lại, chỉ 1 chút thôi, sự cô đơn bao phủ khắpcăn nhà rộng lớn!
Tôi gọi cho anh rằng mình sẽ ăntối ở nhà bạn, tôi cũng không hiểu sao mình quyết định liền như thế, như 1 phảnxạ vậy.
- Vâng, em ăn cơm ở nhà bạn, lát em về.
- Nhớ về sớm đấy!
Dù tôi đã đồng ý ở lại, tôi và HạĐường cũng ít nói chuyện, sao thế nhỉ? Trong bữa cơm, tôi lên tiếng xóa đi bầukhông khí cô đơn:
- Coi kìa, chả nói với tôi câu nào thế mà đòi tôi ở lại,cậu kể về mình đi, quá khứ ấy, tôi muốn nghe, hì hì.
- Thôi, cô kể trước đi, truyện hay và nhân vật chínhthường xuất hiện sau, he he.
- Hứ, tự tin! Được rồi, nghe này: Tôi mồ côi cha mẹ từnhỏ, được nhà của anh tôi nhận nuôi, được 5 năm thì cô chú đều qua đời, chỉ cònlại tôi và anh tôi: Trần Hạo Thiên. Lúc đó tôi mới 8 tuổi, anh Thiên 15 tuổi,vậy mà anh ấy đã làm việc nuôi tôi cho tới tận bây giờ đấy!
- Uhm, anh cô giỏi nhỉ, làm việc để nuôi cả 2 người ư,anh ấy làm gì thế?
- Anh ấy làm việc ở nhà hàng E năm 16 tuổi, hơn nữa còncó tiền cô chú để lại.Hì, còn cậu?
Tôi cười trừ che lấp nỗi buồnriêng, 2 chữ “mồ côi” đã từng làm tôi tủi thân 1 thời.
Hạ Đường chợt nhìn xa xăm, từ từkể lại quá khứ của cậu ấy:
- Tôi sinh ra trong 1 gia đình bình dân. Năm tôi 8 tuổi,cha tôi sinh ra nghiện ngập ma túy, không chịu làm ăn, cờ bạc thâu đêm, bán đồđạc, tan cửa nát nhà, nhiều lần dùng vũ lực đánh đập mẹ con tôi. Vào 1 đêm, ôngta đi uống rượu về, đòi tiền mẹ tôi đi hút chích, mẹ tôi không muốn tôi phảichết đói vì 1 người cha như vậy, liều mình kháng lại, thật trớ trêu thay, ngườithân duy nhất của tôi, người thương yêu tôi nhất - mẹ tôi… lại chết trong taycon người tệ bạc đó, lúc mà hắn đã mất hết lí tính trong cơn say sưa và nghiệnngập. Quá phẫn nộ, tôi cầm dao đâm thẳng vào ngực hắn, giết chết tên lòng langdạ sói! Sự việc chỉ xảy ra trong 1 khắc, nhưng đầu óc tôi lúc đó đã chạy lạiđầy đủ kí ức những tháng ngày như địa ngục!
Hạ Đường vừa kể, vừa hiện rõ trênnét mặt sự thù hằn và đau khổ. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt cũng cảm nhận được nỗiđau ghê gớm đã gắn liền với quá khứ.
- Rồi sau đó thế nào, cậu kể tiếp đi!
- Sau khi nhận ra điều mình làm, tôi hoảng loạn chạy rangoài cùng với chút tiền còn lại trong nhà. Tôi cũng chẳng nhớ mình đã chạy đếnđâu, chỉ cắm đầu chạy để bỏ lại quá khứ đau khổ sau lưng, hoặc trốn tránh tộiác mình gây ra, cô nói xem, tôi có đáng bị bắt vào tù không?
Thực chất với suy nghĩ của tôi,cha của Hạ Đường mới là kẻ có tội ác, ông ta không những đối xử tệ bạc với cậuấy, cướp đi mẹ của cậu ấy, mà còn để lại 1 kí ức cùng những cảm giác khủngkhiếp sẽ không bao giờ phai nhạt được trong Hạ Đường.
Tôi bất giác nắm lấy tay Hạ Đườngvà nói:
- Cậu không có lỗi, đó cũng không phải là tội ác, giết đi1 ác quỷ sẽ chừa chỗ cho 1 thiên thần mà.
- Hì, lời cô nói rất giống lời cha cố ở nhà thờ.
-???
- Sáng hôm đó tỉnh lại, tôi thấy mình đang ở thành phốnày, thì ra lúc tối tôi chạy mệt mỏi, ngủ thiếp đi trên 1 chuyến tàu chở hàng.Tôi lang thang hết ngày này qua ngày khác. Một đứa trẻ thì sao kiếm ra tiền,trong lúc cuộc đời tôi tưởng chừng hoàn toàn bế tắc, cha đã xuất hiện và cứutôi! Ông đưa tôi về nhà thờ dạy dỗ, nuôi nấng, tôi đã lớn lên trong tình thươngcủa cha và chúa. Năm 16 tuổi, trong 1 lần xin phép cha lên núi dạo chơi, tôitình cờ cứu được 1 người đàn ông bị rắn cắn. Sau này mới biết ông ấy là tàiphiệt ở nước ngoài, ông ấy nhận tôi làm con nuôi, đưa xuống Sài Gòn ăn học. Vàbây giờ, tôi trở về đây, là Hạ Đường mà cô đang thấy!
Tôi thực sự cảm động với hoàncảnh của Hạ Đường, nó thậm chí tệ hơn quá khứ của tôi rất nhiều.
- Uhm, vậy tại sao cậu muốn làm cảnh sát, không muốn trởthành 1 cha xứ trong nhà thờ à ^^?
- Tôi ghét nhất là ma túy, tôi sẽ không tha cho bất cứ kẻnào buôn bán và sử dụng nó, lý tưởng cao đẹp đấy chứ he he, vậy lý tưởng trởthành cảnh sát của Tiểu Mẫn là gì?
- Tôi ghét nhât việc tự ý tước đoạt mạng sống của ngườikhác, của người vô tội. Tôi đã thấy nhiều cảnh đó, người thân của người bị giếtrât bơ vơ và đau khổ, thậm chí họ nghĩ, sự trừng phạt của pháp luật đối với kẻsát nhân là không đủ.
Tôi nói đến đó, Hạ Đường liền đưahai tay ra:
- Vâng, tôi xin đầu thú T.T
- Ha ha, tôi chưa phải cảnh sát, hơn nữa trường họp củacậu là ngoại lệ, lúc đó cậu mới 8 tuổi, cha cậu lại giết mẹ cậu.
- Ừm, dù gì ông ấy cũng là cha tôi… - Hạ Đường dường nhưvẫn mặc cảm về tội lỗi của cậu ta.
- Đó cũng là lí do cậu không kể về cha mẹ ruột của mìnhcho người khác?
- Ừm.
- Sao cậu lại kể với tôi?
- Tôi tin Tiểu Mẫn! – Hạ Đường vừa nói vừa nhìn thẳng vàomắt tôi – Tiểu mẫn là người duy nhất tôi có thể chia sẻ!
Sau vài giây bàng hoàng, tôi liềnđẩy đầu Hạ Đường sang chỗ khác và quay đi.
- Làm… làm gì nhìn tôi chằm chằm vậy?
Sao tim tôi đập nhanh thế này? Lẽnào tôi thích cậu ta rồi? Tôi đỏ mặt tía tai, chỉ mong cậu ta đừng nhìn tôi nữaT.T
- 9h rồi, để tôi đưa Tiểu Mẫn về nghe.
- Hả? @@ 9h rồi á, rôi hứa với anh tôi là sẽ về sớm mà,toi rồi!
9h15 tối, tôi mới mò về nhà, cánhcửa đang bị, “ Quả cà chua giận dữ” đứng canh” ( Vì anh tôi giận tới đỏ mặtrồi!)
- He he, sorry, biết lỗi rùi, cho em vào đi mà.
- Sớm nhỉ cô nương!
- =.=’ tại em mải 8 quá, thôi cho qua đi mà.
- Lệ phí! – Anh Thiên xòe tay ra, lệ phí gì thế nhỉ?
- Lệ phí gì cha? Tính tống tiền em hả @@?
- Hôm này ngày gì nhỉ?
- À, hiểu rồi, hiểu rồi, đây, phần của anh đây ạ, khổ lắmcơ T.T
- He he, tốt – Vừa nhận được là ổng mở ra ăn liền. Hứ,cái mặt đáng ghét, tôi thấy trong nhà có nhiều lắm cơ mà, còn đòi của tôi nữa>”<.>
Sau hôm đó, cách nhìn của tôi vềHạ Đường thay đổi rất nhanh, tôi không thấy cậu ta đáng ghét nữa, có lẽ vì tôiđã hiểu cậu ấy hơn, thậm chí hiểu được mọi hành động của Hạ Đường. Từ những câunói chuyện, những hành động nổi bật gây chú ý đến những nụ cười thật to để trêuchọc ai đó; chỉ để giấu đi nỗi buồn riêng tư, sự cô đơn tột cùng, ẩn hiện cảnỗi đau đớn nội tâm vì điều gì đó của cậu ta.
Sáng chủ nhật:
“ Reeng, reeng” @@ hôm nay là chủnhật mà, cái đồng hồ chết tiệt, tội quay sang đập vào đầu nó cái bụp, xong, ngủtiếp. “ Reeng, Reeng”, gì nữa >”
- Kẻ nào phá đảm thế?! Có Biết bổn cô nương đang ngủkhông? >”
- Là bổn tọa, Hạ Đường đây!
- Hả, gì? Cậu gọi làm gì thế?
- Tạm bỏ qua cho thái độ vừa rồi của “ cô nương”, cho cô15p chuẩn bị!
- Chuẩn bị gì thế? Cậu đang ở đâu?
- Dưới nhà cô!
Tôi giật mình nhìn ra cửa sổ.Trời đất, tên khùng này đến đây làm gì thế @@
- Thế nào, có xuống không?
- Được rồi, được rồi, đừng có vào nhà tôi đấy, tôi xuốngliền.
Anh tôi mà thấy tự nhiên có 1 têncon trai xồng xộc vào nhà tìm tôi thì hắn sẽ thành chả băm viên mất =.=’
- Rồi, đi đâu đây?
- Leo lên xe đi rồi biết.
- Đi bằng xe mô tô á, cậu có bằng không đấy?
- Cần gì bằng, đi thôi, đội mũ vào!
Tôi cảm thấy thật dại dột khi lỡngồi lên chiếc xe này, cầu mong cậu ta không phải là “Hung thần xa lộ” T.T
- Á, chậm lại! cậu chạy gì mà như ăn cướp thế?
- Hả? Gì? Tôi nghe không rõ, chậm quá hả, lách qua hếtmấy chiếc xe này mới nhanh hơn được.
- Không, không, ý tôi không phải thế. Cha mẹ ơi, con sắpbỏ mạng vì tên điên này rồi T.T …
- Đến nơi rồi! – Hạ Đường lên tiếng.
- Hộc, hộc, tới rồi hả? chúa ơi, may mà thần chết… ngủquên.
- Gì mà yếu thế, haha.
- Đồ đáng ghét! Mà đây là đâu?
Hạ Đường ngước mặt lên phíatrước:
- Mùhả?
Một nhà thờ! Wa, một nhà thờ rất to và đẹp.Khuôn viên nhà thờ khoảng 100 mét vuông, tòa nhà thờ rất cao, được sơn màutrắng và xây theo cấu trúc Pháp, ở giữa có thanh thập tự giá rất to, làm quangcảnh nơi đây đẹp và trang nghiêm.
- Đây là…
- Ừm, đây là nơi tôi được cưu mang và lớn lên!
Keet.. Hạ Đường khẽ mỏ cửa ra.Trước mắt tôi là cảnh giáo đường vô cùng trang nghiêm, bức tường chúa Giê- suhướng về phía hai hàng ghế, trần của giáo đường rất cao, ở đâu cũng có các bứctrang và biểu tượng, ánh sáng hắt vào khiên nơi đây lộng lẫy như một thiênđường vậy.
- Đẹp quá, đây là giáo đường hả?
- Chứ chẳng lẽ là giảng đường, đồ ngốc!
- Hứ, tôi mới tới đây lần đầu mà!
Nghe tiếng động, một vị cha xứbước ra, gương mặt ông ấy rất phúc hậu và hiền từ. Hạ Đường liền lên tiếngchào:
- Con chào cha!
- Ừ, con đến rồi hả?
- Dạ, con dẫn bạn đi theo, có phiền không cha?
- Không sao, con dẫn bạn đi tham quan đi.
Hạ Đường dẫn tôi đi khắp nhà thờ,từ những hành lang xung quanh ngập đầy nắng, những bức tượng được điêu khắc vôcùng nghệ thuật đến vườn hoa xanh mát, chốc chốc lại nghe tiếng chim hòa ca,thật là một nơi yên bình, thật là đẹp! Nhưng căn phòng tôi nhớ nhất là cănphòng mà Hạ Đường gọi là “ phòng xá tội”. Trong phòng quết vôi trắng, có 1 bứctượng chúa ở bên trong phòng và một dàn nến.
- Mỗi khi cảm thấy mặc cảm tội lỗi, hay làm gì sai, tôiđều quì ở trong phòng, nhìn gương mặt chúa qua ánh nến, tôi cảm giác như ngườisẵn sàng cưu mang và tha thứ cho tôi! – Hạ Đường đã kể lại với tôi như vậy
Sau bữa cơm trưa, Hạ Đường tựnguyện rửa bát ( cũng đảm đang phết ^^) còn cha ngồi lại nói chuyện với tôi.
- Con tên là Tiểu Mẫn hả? – Giọng cha trầm ấm, làm cho ngườinghe có cảm giác rất thân quen, có thiện cảm, cứ như là sứ giả của chúa vậy!
- Dạ, sao cha biết ạ?
- Ừm, cha nghe Hạ Đường kể về con.
- Cậu ấy kể về con?
- À, chủ nhật nào nó cũng tới đây!
Tên này cũng biết nhớ đến tôiphết nhỉ.
- Tiểu Mẫn này, con thấy Hạ Đường như thế nào?
- Ơ, … sao cha lại hỏi thế?
- Con à, để con kể cho con nghe nhé.- Giọng cha bìnhlặng, tái hiện lại một phần cuộc đời của Hạ Đường. – Lần đầu cha gặp Hạ Đường,là lúc nó đang là 1 đứa trẻ đầu đường xó chợ, cha đã chú ý tới tâm hồn trongsáng của nó. Trước mặt nó là rất nhiều đồ ăn của một người đàn ông để quên trênxe máy. Lúc đó, cha đã nghĩ 1 đứa trẻ lúc kiệt sức và đói khát, sẽ đánh đổi mọithứ để có cơm ăn áo mặc. Nhưng không, lúc cùng đường trong cuộc sống, mọi khókhăn sẽ là thử thách tâm hồn. Có lẽ Hạ Đường đã nghĩ như vậy! “ Cha hỏi tại saotôi không lấy những thứ đó ăn ư? Không, dù có chết đói tôi cũng không sống bằngđồ ăn cắp!” Cha còn nhớ như in lời của Hạ Đường đã nói với cha, do vậy, cha đãcưu mang và nuôi nó đến hôm nay.
Nghe cha kể, tôi thực sự khâmphục tâm hồn và cốt cách của Hạ Đường!
- Con biết không, Hạ Đường thực sự là đứa rất tốt, nhưngtrước giờ nó lẻ loi một mình, tính tình cô độc, mai này cha đi rồi, chắc có conlà hiểu được nó thôi. Con hãy đối xử tốt với nó nhé.
- Ờ, con … - Cha nói vậy khiên tôi thấy kì lạ và khó xử,cứ như tôi là… bạn đời của hắn vậy – con không biết nữa, nhưng con sẽ ráng hếtsức.
- Ừ, cha tin con.
Vài giờ sau…
- Cũng khá trễ rồi, để tôi đưa Tiểu Mẫn về nhé!
- Ừ, chắc anh tôi cũng đang đợi.
- À khoan, còn chuyện này nữa.
- Gì thế?
Hạ Đường tháo mặt dây chuyền củacậu ấy ra, đưa cho tôi:
- Trước mặt chúa, tôi chuyển nhượng mặt dây chuyền choTiểu Mẫn, từ giờ cô là chủ sở hữu của nó.
Trời @@, tặng quà gì mà như chuyển nhượng cổ phiếu zậy nè, chả có chútlãng mạng nào hết.
- Wa, mặt dây chuyền hình thập tự giá đẹp thật, tặng tôithật hả?
- Ừ, giữ cẩn thận đó.
- Tks u, tuy cách tặng hơi lãng xẹt 1 chút ^^.
- Lãng xẹt mà vẫn nhận.
- He he, được tặng mà, dại gì không nhận.
Cuộc Sống Cùng Thù Hận Và Tình Yêu Cuộc Sống Cùng Thù Hận Và Tình Yêu - Nguyễn Đức Dũng