A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Đức Dũng
Số chương: 4 - chưa đầy đủ
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 630 / 1
Cập nhật: 2018-04-22 05:18:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Bình Minh
iểu Mẫn, đậy đi! Không đi học hả em? Giọng anh Hai làmtôi lờ mờ mở mắt, với qua cái đồng hồ đang kêu mà muốn nện nó một phát>’’<.>
Trời đất, 7h rồi, 6h45 tôi vàohọc mà, chêt con chúa ơi. Sửa soạn nhanh hết mức có thể, tôi chạy như bay xuốngnhà.
- Chở em đi học, trễ rồi sao không gọi em, còn cái đồnghồ nữa, tại sao nó lại kêu lúc 7h???
- Ăn sáng đi rồi anh chở đi học
- 7h10 rồi, làm sao kịp mà…
Vừa nói tôi vừa nhìn lên chiếcđồng hồ treo tường: 6h10’. Thế là thế nào nhỉ???@@
Chà, trên báo đăng dạo này có nhiềuvụ lừa đảo lắm đấy, em phải cẩn thận (cười nham hiểm).
Thật xui xẻo, mớisáng sớm đã phải hậm hực mà ăn thế này đây >’’<.>
Vừa bước vào lớp với cái đầu bốchỏa, tôi đã nghe nhỏ Kim gọi:
- Hú u,Tiểu Mẫn, hôm nay đi sớm ta, không ngủ nướng ah?
Sao trên đời lắm đứa giỏi chạmvào nỗi đau của người khác thế.
- Tao bụp vô mỏ của mày giờ á con quỷ - tôi gằn giọng.Kim bơ cả mặt tỏ vẻ sợ dù chẳng biết sao tôi giận. Chờ lúc tôi ngồi vào chỗ, nómới quay sang đổi chủ đề:
- Sao thế? Sáng ra nhìn thấy ông anh đẹp trai chưa vuisao? Anh Thiên quan tâm thế mà, đòi gì nữa, ảnh đi làm rồi ahr?
Tôi quay sang cười hỳ…Cốp! ”Á!”.Nhỏ Kim la lên trong choáng váng vì cái cốc đầu của tôi
- Tao nói có gì sai hả? Ừm, ừm, hình như không có gì saicả.
- Lỡ đánh rồi nên coi như có sai:)) – vẫn là cái tínhngang tàng của tôi, Kim Linh chỉ biết im lặng mà suýt xoa cái đầu tội nghiệpcủa nó.
- Chuyện gì mà ghê thế?
- Ăn quả lừa chứ gì?
- Hố hố, sướng nhá.
- Con khỉ, có ngày tao cho ổng biết tay – cao hứng quátôi đứng dậy và nắm chắt tay cứ như côn đồ vào lớp vậy.
- Tiểu Mẫn, em ngồi xuống đi. Giọng thầy Phong làm tôigiật mình.Ủa, vô lớp khi nào vậy?
Ai cũng ngồi im hết rồi, thật mấthình tượng quá >.
- Nào, em còn chuyện gì muốn nói nữa?
- Dạ, không ạ! ( Ôi, quê đủ rồi, ngồi xuống thôi T.T)
- Trước khi vào học hôm nay, thấy giới thiệu với mọingười một thành viên mới của lớp – thầy Phòng vừa nói vừa nhìn ra cửa –em vàođi!
Cánh cửa mở ra, một cậu con traibước vào trong, tiếng “ồ, ồ, ồ…” (đa phần là của các bạn nữ). Sau đó là hú, hú…(tụi này thành thú hết rồi chắc >.
Tôi còn đang ngẩn tò te ngắm tênmới vào để khẳng định hắn có đẹp thật không thì Kim đã quay sang giật như layngười bị ngất và choen choét:
- Trời, đẹp quá mày ơi. Tên này phải gần 1m8, da trắng,mũi cao, mắt sáng, thêm cái mái tóc màu hạt giẻ nữa, đẹp wá, đem so sánh phảingang với anh trai mày á…
Ôi mẹ ơi, nhức đầu quá, cứ nhưthế giới còn mỗi một thằng con trau vậy nè. Đứa nào cũng mắt chữ A mồm chứ O màhú hét @@.
- Được rồi, được rồi,im lặng nào, đẹp sao bằng thầy đượcmà xôn xao thế - bệnh tự tin của thầy Phong lại tái phát @@
- Xin chào, tôi tên Lưu Hạ Đường, rất vui được học chunglớp với các bạn.- Cậu con trai lên tiếng làm cả lớp nhao nhao:
- Cậu giới thiệu thêm về mình đi!
- Cậu từ trường nào chuyển qua vậy?
- Nhà cậu ở đâu?
Vân vân và vân vân… @@
- Tôi đến từ Sài Gòn, từ từ sau này tôi sẽ giới thiệuthêm về mình sau.
- Được rồi, để thầy chọn chỗ cho em.
- Đây, đây, chỗ còn trống nè ( lại là bệnh dại trai củalũ con gái)
- Trên bàn của Tiểu Mẫn và Kim Linh còn 1 chỗ trống, emngồi đó nhé!
- Vâng!
- Ye, đẹp trai ngồi trên mình kìa, ye.- Giọng Linh cứnheo nhéo bên tai, ôi, đến khổ với con khùng này.
- Phấn khởi gì chứ, lo học bài đi, thầy gọi lên bảng giờ.- Tôi bĩu môi.
- Tiểu Mẫn, em nhộn nhịp nhỉ, lên bảng trả bài nào.
@@ Thế là 5 điểm về chỗ. Ngày gìmà xui thế không biết!
Chuyển tiết, “tên ấy” chủ độngquay xuống:
- Cô tên Tiểu Mẫn?
- Tôi khá ngạc nhiên với cách xưng hô hơi lạ của cậu ta.
- Ừ, tên tôi đẹp hả?
- Không, Tiểu Mẫn là trí thông minh nho nhỏ hả? Hèn gìđược 5đ ha ha.
A! tên này, @@, shock qá.
- Vớ vẩn, Tiểu Mẫn là viên ngọc nhỏ cơ mà!
- Cô mà là ngọc thì không có ai là đá rồi!:))))
Thế là ấn tượng đầu tiên của tôivới hắn chẳng tốt đẹp gì, kênh kiệu chết đi được.
Giờ ra chơi, mọi người vây quanhhắn, nói chuyện hỏi han đủ thứ, chỉ có tôi ngồi dưới là bĩu môi.
Mọi người hỏi hắn rất nhiều, rấtnhiều nhưng hắn trả lời ít, có vẻ tránh và ngược lại là hỏi các bạn nhiều hơn.
Hết giờ ra chơi, Linh về chỗ vàbáo cáo thành tích với tôi:
- Hạ Đường sống 1 mình ở trên đường P, câu ấy là con nuôicủa nhà tài phiệt John ở nước ngoài, còn cha mẹ đẻ thì cậu ấy không nói.
- Vậy à, liên quan gì đến tao, kể chi thế? – Tôi làm ravẻ không quan tâm để chọc quê Linh.
- Thôi, mày thích lắm nơi mà cứ ra vẻ.
- Xì, thích cái búa, hắn xấu òm!
Chỉ trong vài ngày, cái tên “LưuHạ Đường” đã nổi khắp trường, hầu như ai cũng biết đến là 1 hot boy, đẹp trai,học giỏi, gì gì cũng biết ( ít nhất thì đó là những gì tôi nghe được) Dẫu saotôi vẫn không thích hắn, hắn có nhiều lúc chọc tôi điên lên.
Ví dụ điển hình là trong giờ họcAnh văn, cô giáo bảo chúng tôi thảo luận về ước mơ của mình ( lưu ý đây là môntôi tệ nhất T.T).
- Cô thích làm nghề gì? – Hạ Đường hỏi trước, nhưng khôngphải là tiếng Anh.
Kim Linh đáp:
- Tớ khoái thiết kế thời trang. Hạ Đường muốn làm nghềgì?
- Tôi thích làm cảnh sát
- Ồ, có người cùng chí hướng với mày kìa Tiểu Mẫn.
Hạ Đường liền quay sang tôi:
- Cảnh sát à?
- Cậu hỏi ai? – Tôi vừa nói vừa quay ra đằng sau để chọcquê hắn!
- Người ta nói chỉ có người điên mới quay mặt lại để nóivới bức tường đấy. Cô điên hay không hiểu?
- Giờ là thảo luận tiếng anh đấy, hỏi tiếng anh thì tôitrả lời.
- Are you stupid?
- Stupid là cảnh sát hả?
- Yes.
- Được rồi, các em quay về vị trí nào. – Cô Mai ra lệnh –Tiểu Mẫn!
- Yes? – Tôi đáp, mới học được của Hạ Đường ^^
- Your future!
- Ah, uhm, well. I want to be a stupid!
Ha ha ha @@ Tiếng cười của HạĐường đị trước và tiếng cười của cả lớp lả lướt theo sau.
- Này, mày nói gì vậy, stupid là ngốc đấy.
- Hả, hả, gì thế, tên Hạ Đường bào stupid là cảnh sát mà!
- Trời đất, hắn trêu mày đấy.
Hạ Đường quay xuống nhìn tôi cườinham hiểm, thật muốn bụp vào cái bản mặt hắn 1 phát >”
- Thôi ngồi xuống đi, ngốc thế mà đòi làm cảnh sát à, haha.
- Im ngay, 1 mình tôi đủ chấp 10 tên như cậu đấy, đồ nhamhiểm.
- Thế á, thêm tài năng nói xạo nữa, hố hố.
Ngồi gần tên này thật là khổ,trong khi tôi cứ như tiểu điểm mấy trò của hắn vậy.
- Hắn xảo quyệt y như anh mày á, há há.
Lời nói của Linh thực chất khôngđúng, đối với tôi, không ai có thể bằng và thay thế anh tôi cả. Anh luôn độngviên, quan tâm, như là 1 thùng kem giữa mùa hè vậy ^^. Tuy có lúc cũng tai quáinhưng đâu có như tên đó chứ, hứ.
May sao, Hạ Đường tham gia CBLkarate theo yêu cầu của thầy Phong và tôi được xếp để kèm cho hắn, há há, cơhội của ta!
Hạ Đường hoàn toàn không biếtchút võ nghệ gì cả. Đúng là càng lịch lãm bao nhiêu thì càng yếu đuối bấynhiêu.
- Ôi, giờ lại được làm cô giáo của tôi cơ đấy, cô có biếtvõ thuật không đấy?
Tôi không nói gì, lập tức vật hắnmột phát cho bõ ghét rồi mới nói:
- Lúc tôi dạy không được phát biểu linh tinh!
Hạ Đường đau đớn, nhìn tôi kêulên:
- Cái gì? Cô lấy quyền hành đâu ra vậy?
Tôi vào thế vật lần nữa, Hạ Đườngchoáng váng là:
- Cô dạy kiểu gì vậy, xưa giờ tôi chưa thấy cô giáo nàokhủng bố học sinh như vậy đấy!
- Phải khổ luyện mới thành tài được, bài tập hôm nay làchịu đựng, câu im lặng đi, (há há). ĐỠ Này, đỡ này!
Tôi mặc dữ đánh hắn túi bụi chobõ ghét. Vui quá, ta sẽ trả thù mỗi bữa học karate.
Đến giờ nghỉ giải lao, Hạ Đườngmới được thoát “Kiếp nạn” 1 lúc:))/
- Con gái mà giỏi võ như cô thật là hiếm gặp, mà tại saocô lại được phân công kèm tôi thế nhỉ, thật là xúi quẩy!
- Ha ha, tại tôi tham gia CLB này lâu rồi, hơn nữa tôi đãcó đai đen rồi đấy.
- Đáng sợ! - Hạ Đường vừa nói vủa lui ra, cứ như tôi sắpăn thịt cậu ta vây:))
- He he – tôi cười nham hiểm ác ý. Hạ Đường cũng lúngtúng nhoẻn miệng cười, chợt thấy hắn cũng dễ thương.
Tối về nhà, tôi cứ cười tủm tỉmnhư người điên vậy ^^, cảm giác trút được giận thật là đã.
- Này, làm gì mà vừa ăn vừa cười thế nhóc, anh gọi nhàthương điên nhé!
- Ơ, anh hay nhỉ, người ta cười có lí do chứ.
- À, mà nghe Kim Linh nói lớp em có học sinh mới à?
- Vâng, đẹp zai ngang anh đấy, cẩn thận con gái lớp emchuyển mục tiêu từ anh sang hắn hết, he he.
- Được thế lại quá hay ấy chứ, ha ha.
Thật ra anh tôi rất đẹp trai, cócông việc ở nhà hàng E gì đó ( dù sao tôi cũng ít quan tâm đến việc này). Nhưnganh ấy không có bạn gái. Quá lắm là chọc ghẹo mấy đứa con gái lớp tôi mấy câuthôi, lạ nhỉ!
- Gì mà ngẩn tò te thế nhóc?
- Thắc mắc xíu, sao anh khống có bạn gái đi, em thấynhiều cô theo anh lắm mà, anh tính không lấy vợ à?
- Hà hà, anh mà lấy vợ thì ai lo cho nhóc. Ngốc nghếchcộng nhiệt tình thành phá hoại như em thả ra có mà chết đói.
- Hứ, thôi đi, có mà anh chết đói ấy, lúc nào cũng kêu emphá hoại T.T
- À, mà cậu học sinh mới ấy!
- Dạ?
- Anh muốn biết rõ hơn 1 chút
- Ừm, cậu ấy tên Lưu Hạ Đường, chuyển lên từ Sài Gòn, connuôi của nhà tài phiệt John ở nước ngoài, sống 1 mình trên đường P.
- Uh? Còn gì nữa nào?
- Em chỉ biết co thế, kể ra thì hắn cũng đẹp trai phếtđấy, hè hè
Nét mặt anh tôi trầm ngâm, như làđang suy nghĩ về mọi điều tôi nói vậy @@
- Không phải chứ, em mới khen hắn có 1 câu mà anh mặtbuồn hiu hiu thế à ^^.
- Bạn mới thì chưa biết tốt hay xấu thế nào, không nêntìm hiểu nhiều và thân thiết qá
- Ơ…
- Hì, anh nói thế thôi, ăn đi rồi còn học bài nữa!
Sao anh tôi lại nói thế nhỉ,trước giờ anh ấy đâu quan tâm chuyện bạn bè của tôi??? Anh ấy hiểu tôi khánhiều, còn tôi hiểu anh ấy rất ít ^^. “ Trần Hạo Thiên” một người rất tốt trongsuy nghĩ của tôi, mặc dù anh ấy không phải là anh ruột, tôi vẫn xem anh ấy nhưlà người thân duy nhất của mình!
Cuộc Sống Cùng Thù Hận Và Tình Yêu Cuộc Sống Cùng Thù Hận Và Tình Yêu - Nguyễn Đức Dũng