Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hạ Vũ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 12 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 599 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:20:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 End
hi cô ở nước Mĩ trong thư viện quen biết hắn, vừa gặp đã thương, lại chủ động theo đuổi, qua thời gian lâu, bên ngoài liền có tin đồn rằng bọn họ là một đôi, kỳ thực hắn cũng chưa từng nhận lời gì với cô cả, thậm chí hành động thân mật một chút cũng đều không có, hắn chính là lười cùng người khác giải thích nhiều chuyện.
Có lẽ là vì kích thích hắn, cô chấp nhận mang danh bạn gái của hắn bắt đầu cùng nam nhân khác hẹn hò, mà người nam nhân này chính là Quan Chi Hà, nhưng rốt cuộc là hắn lại càng ngày càng xa lánh cô, rất lâu sau này cô mới chịu thừa nhận cùng tin tưởng là thật ra hắn không hề yêu cô.
“Không có.” Câu trả lời của hăn vĩnh viễn không một chút do dự.
“Cho nên...... hai năm rưỡi trước quen biết nhau, anh chưa bao giờ muốn em, cũng chưa từng có ý nghĩ hướng em cầu hôn.”
“Cô và tôi đều biết rõ một điều, mặc dù tiến tới hôn nhân đi nữa, nhưng trong tương lai cũng bất quá là làm theo nhu cầu của hai nhà mà thôi.” Quan Chi Nghiên thản nhiên nói: “Hơn nữa, tôi cũng lười ly hôn.”
“Lorry, ngươi không hổ là người nhà họ Quan, đầy đủ sự nhẫn tâm.”
“Cảm ơn, em dâu thủ đoạn cũng không kém.”
“Anh đây là có ý gì?”
“Cái chết của Chi Hà, thật sự đối với cô không một chút liên quan nào sao?”
“Việc đó sẽ có can hệ gì với em chứ?” Phó Vũ Tiêm kích động đứng lên, “Anh hãy nói cho rõ ràng.”
“Nếu như không muốn người khác biết, trừ phi mình đùng làm.” Quan Chi Nghiên lạnh lùng nói: “Chi Hà vì sao xảy ra tai nạn xe cộ, chắc hẳn em dâu là người biết rõ hơn ai hết.”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì!”
“Chẳng lẽ em dâu buộc tôi phải đem lời nói làm rõ sao? Để mà làm gì, cho dù cô có ý định muốn trốn, chỉ sợ với Đại dường ca của ta cũng không dễ dàng gì xong việc.”
“Quan Chi Đường không có chứng cớ, thì phải làm thế nào đây?"
“Phải không? Vậy chúc em dâu hàng đêm có thể an tâm ngon giấc không lo lắng gì, mặt khác......” Hắn trầm giọng nói: “Tôi không hy vọng em dâu cùng Nhược Nhược gần gũi nhiều, ở Quan gia, mọi người vẫn là giữ gìn khoảng cách, an phận thủ thường là tốt.” Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại rời đi, để lại Phó Vũ Tiêm với vẻ mặt kinh hoàng, càng không ngừng run.
Lời hắn vừa nói xong quả thật không sai! Nàng hàng đêm không thể ngủ được, dần dần gầy yếu, là bởi vì sai lầm dẫn đến cái chết của Quan Chi Hà, cô biết rõ Quan Chi Hà là một người đồng tính, lại vẫn cứ cố ý phải gả cho hắn, cô phải được tiến gả vào nhà Quan gia, thử xem xem cái người đàn ông không yêu mình kia có thể sẽ biến đổi sắc mặt hay không, có thể hối hận hay không.
Nhưng mà nàng đã sai lầm rồi, khi gặp lại, hắn vẫn như cũ xem nàng như người qua đường, tiến lui đều có lễ, cũng không buồn liếc nhìn nàng một cái.
Nàng nản lòng thoái chí theo Quan Chi Hà đi Hongkong, ở nơi đó, Quan Chi Hà cùng nhà tạo mẫu tóc có chút danh tiếng nhiều năm kết bạn nhau, hai người tình cảm vô cùng sâu sắc, đi đâu cũng đều có đôi, trong thời gian ngắn cô mỗi ngày đều vò võ một mình trong khuê phòng.
Cô không cam lòng chịu như vậy, vì thế tỉ mỉ thiết kế một cái bẫy để có thể thoát khỏi hai con người này, tại một chút dự báo trước tang tác, chính là sự việc hai người cãi nhau đến mức chia rẽ không thể tái hợp được, nhà tạo mẫu tóc ăn xong một hơi uống cạn bình thuốc ngủ tự sát dẫn đến tử vong, con về phần Quan Chi Hà thì trong thời điểm uống rượu say mèm sau đó để xảy ra tai nạn xe cộ.
Hai người đều đã chết, chỉ còn lại một mình cô, mỗi khi nhắm mắt lại, cô có thể chung quy thấy hình dáng hai người kia trong thời điểm bọn họ còn sống, trở về báo thù, cuộc sống không đucợ an bình, làm cho lương tâm của nàng chịu bị tra tấn, một ngày gầy đi một ngày, một ngày sánh bằng một ngày chết lặng.
Nhìn theo thân ảnh trưởng thành kia đi xa, Phó Vũ Tiêm lệ rơi đầy mặt, cô chưa bao giờ biết, hóa ra chỉ cần hắn nguyện ý, cũng có thể dịu dàng, có thể quấn quýt si mê, có thể oán khí, có thể khẩn trương, có thể cất tiếng cười to.
Chẳng qua, một mình chỉ vì cô tiểu nữ sinh trước mặt, hắn mới có thể nguyện ý nhiều như vậy.
Ánh nắng chiếu sáng ngời mấy khung cửa sổ trong phòng bệnh hạng nhất, trên bàn cây mã đề nộ phóng, gió nhẹ nhẹ làm bay bay rèm cửa màu xanh da trời, ánh mặt trời giống như một thứ kim loại phát sáng chói chang nhất.
Trên giường bệnh, nam tử thanh tú nửa người dựa vào chiếc gối trắng tinh, tay phải lật mở xem văn kiện kế hoạch do thư ký đưa đến, trên tai cầm ống nghe điện thoại nói chuyện.
“Cô ấy hôm nay ăn cơm thế nào? Khẩu vị được không?”
“Đừng cho cô ấy biết, tôi rất nhanh có thể xuất viện.”
“Nhớ kỹ ba bữa nhất định phải tham khảo chế độ dinh dưỡng của thầy chuyên môn điều phối dinh dưỡng, cô ấy thời gian trước nôn nghén quá lợi hại......”
Tập đoàn “Cây sồi” thư ký phòng tổng giám đốc cùng hai gã chủ quản cấp cao tập trung tin h thần, nghe tổng tài tiên sinh lấy ngữ khí so với khi công tác bình thường trịnh trọng hơn qua điện thoại giao phó.
Không cần phải nói, có thể làm cho Quan tiên sinh khẩn trương như vậy, chỉ có ở trong nhà chờ ngày sinh, bụng lớn phệ nệ vị hôn thê.
Ngẫu nhiên sẽ vị hôn thê của tổng giám đốc rồi, nghe mọi người nói cô ấy vẫn còn là sinh viên trong trường đại học, hai người đính hôn đã được nhiều năm.
Khuôn mặt trái xoan nho nhỏ ngũ quan tinh tế, trong veo như nước lại mang bộ dáng trẻ con thật là đáng yêu, thường xuyên nở nụ cười khuôn mặt nở rộ, đối đãi với mọi người cũng cực kỳ có lễ phép, còn có hơi chút chu đáo mà mọi người cũng có thể nhìn ra, xuất sắc cùng bình tĩnh, sự nghiêm túc của tổng giám đốc khi đang để ý đến vị hôn thê của mình, trong mắt nổi lên sự tươi cười phát ra từ đáy lòng cùng tình yêu.
Rõ ràng không nhiều hành động mờ ám, rõ ràng có chút hiềm nghi là trâu già thích gặm cỏ non, rõ ràng thỉnh thoảng còn có thể nghe được tổng giám đốc thấp giọng răn dạy vị hôn thê không được như thế này, không được thế kia, nhưng trong giọng nói kia chứa đựng sự dịu dàng, có thể nói tất cả sẽ vì một người con gái mà biến thành dòng nước, hoà thành mật ngọt.
Ở trong “Cây sồi” quả thực khó thấy được hoàn toàn một cảnh tượng, thế cho nên trong phòng trà nước thường thường nghe kiểu nói chuyện như thế này: “Không nghĩ tới tổng giám đốc có thể dịu dàng như vậy nha, lần trước lúc tôi đã quên các quy tắc chi trong nghề khi tham gia hội nghị khẩn cấp, tuy rằng tổng giám đốc chưa nói cái, nhưng chính tôi cảm giác như mình nhanh chóng bị dọa chết.”
“Đúng vậy, nhăc đến tôi cũng thấy lạ, tổng giám đốc của chúng ta rõ ràng không phải là người hung hăng lại chưa bao giờ mắng chửi người khác, nhìn thoáng qua thì rất thản nhiên, càng không giống như『 lệ phong 』 Quan tiên sinh bên kia cường thế như vậy, nhưng lại làm cho người ta không ý thức được cảm thấy kính sợ.”
“Đó là điều đương nhiên! Mọi người không biết đó thôi? Vị tổng giám đốc này của chúng ta chính là một nhân vật lợi hại, có một nguồn tin tuyệt đối tin cậy cho biết ông ấy năm đó mang 『 màu lam chữ số 』 quét ngang qua tất cả các thị trường chứng khoán lớn.”
“Ôi mẹ ơi! Điều này có thật không vậy? Vậy chẳng phải vị tổng giám đốc kia của chúng ta trong tay có vô số oan hồn hay sao? Nếu thật sự là như thế, hy vọng tổng giám đốc phu nhân tương lai mỗi ngày đều đến đây.”
“Đúng vậy đúng vậy, thật sự là nói đúng tâm trạng của mọi người......”
Vì sao nói như vậy ư? Bởi vì gần đây vì Niên tiểu thư, toàn bộ tầng trệt phòng tổng tài lập tức trở nên giống như mùa xuân ban ánh nắng tươi sáng khắp mọi nơi!
Nhưng mà, đây là âm thanh gì? Mọi người vểnh tai lắng nghe, trong hành lang truyền đến một hồi âm thanh tinh tế nho nhỏ, ô ô tiếng khóc, sau đó cửa mở, một hình dáng bé bỏng xuất hiện tại cửa phòng bệnh.
Không khác biệt gì nhiều với phụ nữ sắp sinh, toàn thân màu lam, có hai chiếc túi thật to ở váy của phụ nữ có thai, trên chân mang một đôi dép lê nhỏ bằng nhung hình con thỏ Niên Nhược Nhược, một bên thì khóc còn một bên thì “Đá đạp đá đạp” đi vào.
“Ô ô...... A Nghiên...... anh gạt em...... Ô ô......”
Mọi người da đầu một trận run lên, thấy ở trên giường bệnh người đàn ông đột nhiên khởi động thân mình, dung nhan tuấn mĩ từ xanh biến thành đen, liền biết đại họa sắp giáng xuống đầu.
Thật vất vả giấu giếm như vậy, tuy nhiên vẫn là để cho Niên tiểu thư hay tin tổng giám đốc đại nhân người đang bị thương nằm viện.
Ba ngày trước, tổng giám đốc đi công trường xem xét tiến triển gần nhất, vì cứu một một người công nhân đang ngủ gục ở trên cao không cẩn thận bị thương bên cổ tay trái, quay lại bệnh viện chiếu x quang mới biết được là tuy rằng không gãy xương, nhưng dây chằng bị thương không thể đi đường, phải bó bột sau này cần từ từ tĩnh dưỡng.
Vì thế mấy ngày nay tổng giám đốc biến bệnh viện thành nơi làm việc hơn nữa còn thận trọng giao phó xuống dưới, không cho phép hướng Niên tiểu thư để lộ ra một chút đấu vết nào cho thấy chuyện hắn bị thương.
Rốt cuộc là người nào mượn gan trời mang việc này tiếc lọ ra chứ? Mọi người có thể đoán trước được là người kia sẽ bị chết thực thảm.
“anh thế nào rồi...... Có đau hay không?” Niên Nhược Nhược trông thấy người đàn ông mình yêu, khóc càng hung, giống như em bé mà làm bằng nước vậy.
“Xuỵt, đừng khóc...... Ngoan, lại đây anh ở nơi này.” Quan Chi Nghiên hướng nàng vươn tay phải không bị thương ra, cũng có ý bảo những người không liên quan trong phòng đi ra ngoài.
“Có phải rất đau hay không?” Cô đi qua ngồi ở bên giường, cổ họng nưc nở bật khóc, tay nhỏ bé nhẹ nhàng mà xoa vỗ vào cỏ tay trái đang băng bột, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập đau lòng.
“Không đau, rất nhanh sẽ tốt lên thôi, đừng lo lắng.” Hắn giúp cô lau lệ, động tác bên ngoài có phần dịu dàng.
Sợ cô lo lắng, mới tìm lý do phải đi công tác, không ngờ cô cuối cùng cũng biết.
“Anh gạt người!” Cô rưng rưng nước mắt chỉ trích: “Nếu không phải Chi Quất nói lỡ miệng, anh dự định giấu giếm em đến bao giờ?”
Tốt lắm, Quan Chi Nghiên híp con mắt, cái nha đầu Quan Chi Quất chuyên làm loạn này!
“Em một mình chạy đến đây à? Thật là không ngoan.” Bàn tay to sờ lên cái bụng tròn, hắn ôm cô vào lòng.
“Không phải, Chi Quất cùng má Quế theo giúp em đến đây, má Quế ở bên ngoài, Chi Quất một chút cũng không dám ở lâu liền rời đi rồi.” Niên Nhược Nhược nhớ tới Quan Chi quất sợ tới mức bộ dáng trông gà hóa cuốc không nhịn được cười ra tiếng.
Ừ vậy, coi như nó biết sợ, Quan Chi Nghiên cúi đầu hôn nhẹ đầu nàng, tiếp theo là cái má phấn, cuối cùng ở trên môi nàng nhẹ nhàng chế trụ hoàn toàn: “Cục cưng có ngoan hay không?”
“Cục cưng đá em, mấy ngày nay động đậy thật là lợi hại.”
“Nó dám đá em? Chờ nó đi ra rồi anh giúp ngươi trút giận.”
“Không cần!”
“Xem này em thật rất xứng với chức bà mẹ trẻ.” Quan Chi Nghiên uống thật nhiều dấm chua lớn tiếng quát cuối xuống mũi nàng: “Con còn chưa có đi ra mà em liền bảo vệ như vậy.”
“Em......” Niên Nhược Nhược đang muốn nói chuyện, đột nhiên bụng nhói lên quặn đau, giữa hai chân một mảnh thấm ướt, cô kêu ra một tiếng a, cả người ghé vào trên gối hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch,
“Làm sao vậy? Nhược Nhược?” Quan Chi Nghiên ôm lấy cô, khẩn trương thấp giọng kêu: “Mau nói cho anh biết, có phải là em đau bụng không?”
“Đau quá......” Tay nhỏ bé gắt gao nắm tay áo hắn, Niên Nhược Nhược chu cái miệng nhỏ nhắn một hồi lại một hồi không ngừng mà hít thở: “Em rất sợ...... A Nghiên......”
“Không phải sợ, anh ở đây.” Nam nhân chưa từng hoảng hốt lo sợ như vậy, hắn một bên trấn an người con gái sắp sinh này, một bên hô to gọi người bên ngoài vào, chỉ có mấy phút đồng hồ, bác sĩ, y tá cùng một đám người chen chúc nhau vào.
“Tổng giám đốc, trước tiên anh buông Niên tiểu thư ra.” Thư ký mặc dù run nhưng cũng can đảm tiến lên nhắc nhở người nam nhân mà trong lòng đã sớm trở nên hỗn loạn.
Nam nhân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng buông tay cô gái trong lòng ra, hắn hôm nay nếm trải đủ kinh ngạc, sợ hãi cùng hoảng hốt với lo sợ, gian nan như thế, nếu tay không bị thương hắn chết cũng không buông đôi tay nhỏ bé của cô ra, bên cạnh y tá, nhân viên nhanh chóng đem cô nâng lên cáng xe dùng trong y tế.
“A Nghiên...... Em đau quá......”
“Sinh ra sẽ không đau, ngoan, chúng ta về sau không sinh nữa......”
“Nhưng là...... Anh không phải muốn có con gái sao? Đây là con......”
“Vậy cũng không cần sinh!”
“A Nghiên...... Em rất sợ hãi...... Sinh con thật đáng sợ......”
“Đừng sợ, anh sẽ đi với em đến phòng sinh, sẽ không có việc gì xảy ra đâu.”
“A Nghiên...... Anh có yêu em không......”
“Anh cho tới bây giờ cũng chưa từng nói cho e biết...... anh thật đáng giận......”
“Cái đứa nhỏ ngốc nghếch này, anh không yêu em thì yêu ai?”
“Là...... Là thật sao?”
“Đương nhiên là thật.”
“Vậy anh phải luôn luôn nói luôn luôn nói...... em mới tin......”
“Được, anh yêu em...... Quan Chi Nghiên yêu Niên Nhược Nhược, thực yêu thực yêu...... Sẽ luôn luôn luôn luôn yêu, vĩnh viễn không xa rời nhau......”
“Ô...... em rất cảm động...... em cũng yêu anh...... A Nghiên...... Niên Nhược Nhược thật yêu Quan Chi Nghiên......”
Một đám người dở khóc dở cười thấy đôi nam nữ này đối với việc trước khi sinh còn tỏ tình với nhau những lời vô nghĩa này, cáng xe thẳng một đường ù ù hỏa tốc tra hỏi phòng hộ sinh nằm chỗ nào.
Thật ra tình hình thực tế trên thế giới có rất nhiều chuyện tình nhưng chỉ có một câu khiến động lòng người đó chính là tôi yêu em(anh).
Hết
Cưng Chìu Tình Nhân Trẻ Con Cưng Chìu Tình Nhân Trẻ Con - Hạ Vũ