Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: Điển Tâm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 15 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:38:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 06 Part 1
hững ngày đầu tiên trở lại Đường gia rất bình tĩnh, việc Phương Khoản Khoản dời nhà trốn đi xác thực cũng có giá trị, ít nhất Đường Bá Vũ rốt cục sửa chữa hành trình mỗi ngày, danh nhiều thời gian quan tâm tới Đường Tâm hơn.
Vừa mới bắt đầu ở chung rất xấu hổ. Khoản Khoản cùng Đường Tâm thường ở trong văn phòng của hắn đọc sách. Nhìn Đường Bá Vũ ngẫu nhiên dạy bảo con gái, cô dần dần hiểu được, Đường Tâm thông minh hơn người phần lớn là di truyền từ cha cô bé. Cả hai người đều có IQ cao kinh người, nhưng ở phương diện tình cảm, hai người đều thất bại giống nhau.
Khoản Khoản thường xuyên ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn hai người thử ở chung, có thứ gì đó ấm áp đang tràn ngập trong lòng làm cho cô cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cô đã từng thử cảnh cáo chính mình, trăm ngàn không thể để vào đó nhiều lắm tình cảm vì dù sao cô cũng chỉ là một người gia sư. Nhưng làm thế nào cô cũng không thể ngăn cản tình cảm trong lòng, bất kể là đối Đường Tâm, hay đối với Đường Bá Vũ.
Phương gia đối với việc cô nhận lời làm gia sư cho Đường Tâm có chút ý kiến, nhưng không can thiệp nhiều. Amh cả sợ cô em gái ngu ngốc này sẽ bị Đường Bá Vũ bắt nạt, đơn thuần như Khoản Khoản, nói không chừng đến lúc đó bị người ta “ăn” cũng không biết, bởi vậy anh đã hết sức ngăn cản Khoản Khoản đi theo Đường Bá Vũ trở về Đường gia.
Nhưng thật ra chị dâu lại đồng ý với cô. Lòng của phụ nữ thường thường chỉ có phụ nữ mới hiểu, khi Đường Bá Vũ đến nhà trẻ, chị dâu tránh ở một bên đem tất cả đều xem ở trong mắt. Trong lòng chị cũng có vài phần sáng tỏ, Khoản Khoản đối với Đường gia cảm tình cũng không đơn thuần, ánh mắt nhìn về phía Đường Bá Vũ cũng không chỉ là ánh mắt của một người gia sư bình thường, lại giống như cô gái nhỏ đang bị tình yêu mê hoặc.
Vì chứng thật điều này, chị dâu cổ vũ cô trở lại Đường gia. Về phần anh cả, ngại vì lời vợ là trên hết, cũng chỉ có thể lo lắng nhìn theo Khoản Khoản trở lại bên người Đường Bá Vũ.
Mà sau khi quay về Đường gia, Đường Bá Vũ chưa từng có hành vi không đứng đắn nào, chính là đôi mắt lợi hại như chim ưng kia vẫn tràn đầy khát vọng, càng không ngừng truy đuổi thân ảnh Phương Khoản Khoản. Hắn như đang cân nhắc, khi phát hiện tầm quan trọng của cô ngày càng lớn hơn dự định của hắn, hắn ngược lại không xuống tay với cô.
Mùa hè ban đêm, mưa rào còm kèm theo sấm chớp, phía chân trời không ngừng xuất hiện tia chớp xanh trắng, chiếu sáng cả bầu trời đêm, với kinh người mưa to cùng với tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Đường Tâm đang đọc sách liền ngẩng đầu lên, có chút lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ. Đột nhiên, lại một tiếng sấm lớn vang lên, đôi vai nhỏ bé vì sợ hãi mà run run. Chung quy vẫn còn là một đứa nhỏ, nghe thấy âm thanh lớn như vậy nhất định vẫn cảm sợ hãi.
Đường Bá Vũ tầm mắt từ giấy tờ trước mắt nâng lên, nhìn thấy sự bất an của cô bé. Hắn nhíu mày, khó có thể hiểu được hiện tượng thiên nhiên bình thường như vậy vì sao sẽ làm Đường Tâm sợ hãi. Hắn mở miệng giải thích:
“Đó chỉ là tiếng sấm. Là vì tầng mây mang điện âm…”
Khi nhìn thấy ánh mắt trách cứ của Khoản Khoản, lời giải thích đột nhiên tạm dừng. Hắn nhìn cô một lúc lâu, rốt cục đổi ngữ điệu, dùng âm thanh cứng ngắc đề nghị.
“Nếu con sợ, đêm nay có thể đến trong phòng của ba, ba sẽ ngủ cùng con.” Chưa bao giờ từng ngủ cùng con gái, nhưng nay hắn nghĩ đến, ý kiến này cũng không sai chút nào.
Đường Tâm kinh hỉ ngẩng đầu, ném cuốn sách trong tay xuống.
“Thật vậy chăng?” Cô bé chờ mong hỏi, như vừa mới nhận được lễ vật trân quý nhất thế giới.
Hắn thong thả gật đầu, nhìn cô bé giống con chó nhỏ hưng phấn chạy ra khỏi thư phòng đi chuẩn bị.
Nhìn con gái tươi cười như một cú đấm nặng nề đánh vào ngực hắn. Hắn không thể hiểu được, chỉ là một lời đề nghị đơn giản, một chút quan tâm, lại có thể khiến cho con bé vui vẻ nhảy nhót đến vậy. Nếu vậy, trước kia hắn rốt cuộc đã cho cô bé cuộc sống như thế nào?
“Chỉ cần anh đồng ý bắt đầu lại, thực ra cũng không khó khăn lắm, không phải sao?”
Khoản Khoản đi đến bên người hắn, khóe miệng mang theo ôn hòa tươi cười, vui sướng vì hắn đã làm như vậy. Thực xúc động, cô vươn tay cầm lấy bàn tay hắn, muốn cho hắn một ít cổ vũ.
Đột nhiên, hắn nắm lấy cô, con ngươi đen sâu thẳm thẳng tắp nhìn vào trong mắt cô. Cảm xúc trong đôi mắt ấy đã khiến cô lay động, tay cô bị cầm chặt, mà trogn lòng cô cũng bị hắn chặt chẽ hấp dẫn.
Phương Khoản Khoản có chút kinh hoảng, giống như con thú nhỏ sa bẫy, bối rối giãy dụa, vội vàng bỏ tay hắn ra.
Hai má đỏ bừng, thân thể cô run run, có chút sợ hãi lại có chút xôn xao, cô không thể hiểu được cảm giác này đến tột cùng xuất phát từ đâu?
Cô vừa lui lại không đến vài bước, hắn đã đuổi theo, thân hình cao lớn có vẻ nhanh nhẹn kinh người, dễ dàng liền tóm lấy thắt lưng của cô, đem thân hình bé nhỏ của cô kéo vào trong lòng.
“Vì sao muốn chạy trốn?” Hắn hỏi, lấy ánh mắt cực nóng nhìn cô.
“Không thể như vậy, tôi chỉ là gia sư, mà Đường Tâm, con bé…” Cô không thể tiếp tục nói chuyện, bởi vì ngón tay hắn đang nhẹ nhàng chạm vào đôi môi của cô, làm cho toàn thân cô mềm yếu, thậm chí ngay cả năng lực tự hỏi đều biến mất, cô chỉ có thể thở hào hển.
Đường Bá Vũ cúi đầu, đầu tiên là cắn đôi môi cô, sau đó mới thật sâu giữ lấy. Có trời mới biết hắn đã nhẫn nại bao lâu, khát vọng cô gần như vượt ra khỏi sự kiềm chế của lí trí. Hắn không ngừng nhắc nhở chính mình không thể khiến cô hoảng sợ. Hắn cảm thấy như không thể gặp mặt cô sao cho đủ.
Nhưng hắn sớm có thói quen muốn gì được nấy, khi nào thì phải khắc chế dày vò?
Bàn tay to lớn làm càn chui vào trong áo của cô, nắm giữ trước ngực mềm mại. Trong khi cô thở dốc, nhấm nháp trong miệng ngọt ngào, cùng quấn quít lấy chiếc lười kia.
Khoản Khoản giãy dụa không ngớt, dùng hết sức lực đẩy hắn. Cô vội vã muốn chạy trốn, nhưng vừa mới chạy tới cửa, liền thấy Đường Tâm mặc áo ngủ, vẻ mặt chờ mong đứng trước cửa.
“Ba ba, muốn đi ngủ chưa?” Đường Tâm ôm gối đầu, tầm mắt ở trên mặt hai người đổi tới đổi lui. Cô bé vốn thông minh từ nhỏ, cùng ba ba giống nhau, xem trúng mục tiêu liền kiên định thực hành, mà nay cô bé lại càng vì lưu lại Khoản Khoản mà cố gắng hơn nữa.
Khoản Khoản còn đang lo lắng, nếu chính mình cùng Đường Bá Vũ thật sự xảy ra chuyện gì, Đường Tâm nhất định sẽ đối với cô sinh ra phản cảm, nhưng lại không biết đây là điều Đường Tâm cầu còn không được.
Đường Bá Vũ thật sâu nhìn Khoản Khoản liếc mắt một cái, ám chỉ sự việc không chỉ đơn giản như vậy liền chấm dứt. Hắn đi lên cầm lấy tay cô bé, hướng phòng ngủ đi đến. Thân thể còn bởi vì ham muốn mà đau đớn, trong lòng hắn cười khổ, nghi ngờ đêm nay có thể thật sự bình yên đi vào giấc ngủ hay không?
Đột nhiên có một tiếng sấm rất mạnh, lúc này tiếng vang quá lớn, ngay cả Khoản Khoản đều bị sợ tới mức thét chói tai. Cô lấy tay che lại hai tai, vội vàng muốn trở về phòng trốn vào trong chăn.
Đường Tâm nhìn Khoản Khoản, một ý nghĩ tinh quái hiện lên trong mắt, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn là tràn đầy hồn nhiên thiện lương.
“Khoản Khoản, cô cũng ngủ cùng cháu đi, ban đêm cháu quen cô đắp chăn cho cháu rồi.” Cô bé đưa ra yêu cầu, phát hiện ba ba đang nắm tay cô bé, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập hơn.
Khoản Khoản trừng lớn mắt, không dám tin vào chính mình lỗ tai, cô bé đưa ra đề nghị như vậy quả thực dọa tới người khác.
“Không, có ba cháu cùng cháu thì tốt rồi, ông ấy sẽ giúp cháu đắp chăn.” Cô liên tục lui về phía sau, đã có chút nói năng lộn xộn.
Đường Tâm chưa từ bỏ ý định, không muốn dễ dàng làm cho Khoản Khoản thoát thân. Cô bé tiến lên vài bước, đáng thương hề hề cầm góc áo Phương Khoản Khoản, trát ánh mắt vô tội mà xinh đẹp.
“Nhưng cháu thích ngủ cùng cô mà! Ban đêm tỉnh lại nếu không thấy cô cháu sẽ không thoải mái.” Cô bé yêu cầu, giống như sắp khóc đến nơi.
Khoản Khoản chỉ cảm thấy da đầu run lên, giống như đang bị dồn vào ngõ cụt, không thể cự tuyệt càng không thể đồng ý. Mồ hôi lạnh dọc theo thái dương rơi xuống, sau khi cảm nhận được ánh mắt lợi hại mà cực nóng của Đường Bá Vũ, cô nhịn không được run run.
Cùng hắn cùng ngủ trên một chiếc giường là chuyện đáng sợ cỡ nào a! Cho dù còn có Đường Tâm, đề nghị này cũng có vẻ quá mức đáng sợ.
Nhưng là, trong tình huống này cô không có lập trường để từ chối. Đường Bá Vũ khóe miệng gợi lên một chút tươi cười, chẳng những không có khiến cho vẻ mặt của hắn mềm mại hơn mà ngược lại làm cho hắn càng có vẻ tà mị. Hắn cúi đầu, dễ dàng nhìn thấu quỷ kế nhỏ của con gái. Hắn rốt cục có thể hiểu được, vì sao mấy người cán bộ cao cấp của hắn đều gọi Đường Tâm là “tiểu ác ma”, mới nhỏ tuổi đã hiểu đùa giỡn mưu kế, sau khi Đường Tâm trưởng thành, chỉ sợ ngay cả hắn đều ứng phó không được.
Đường Tâm nhún vai, có chút chột dạ ôm gối, dẫn đầu hướng phòng ngủ chạy đi. Cô bé biết ba ba sẽ có biện pháp thuyết phục Khoản Khoản, cô chỉ cần an tâm ở trên giường chờ là được. Đi vào phòng ngủ to như vậy, cô bé vui vẻ nhảy lên chiếc giường mềm mại rộng lớn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi xuống gối đầu cười trộm.
Trên hành lang hai người nhìn nhau, Phương Khoản Khoản khẩn trương nhìn Đường Bá Vũ, mơ hồ cảm giác thấy ánh mắt của hắn nóng rực như lửa.
“Em không phải vẫn không ngừng khuyên ta, phải chú ý chăm sóc Đường Tâm, quan tâm con bé nhiều hơn, tốt nhất không cần từ chối yêu cầu làm bạn của con bé sao. Bây giờ con bé yêu cầu em ở lại, em lại định từ chối sao?” Hắn hỏi, trong lòng có chút chờ mong. Hắn biết Khoản Khoản sẽ không từ chối yêu cầu của Đường Tâm, nghĩ đến lát nữa có thể đủ cùng cô cùng nằm chung trên một chiếc giường, nhưng lại ngại sự có mặt của Đường Tâm, hắn căn bản không thể chạm vào cô … nghĩ tới sự ngọt ngào tra tấn sắp tới, hắn quả thực muốn rên rỉ ra tiếng.
Khoản Khoản không ngừng thuyết phục chính mình không cần suy nghĩ nhiều, Đường Tâm chính là cần cô làm bạn, có cô bé ở một bên, Đường Bá Vũ sẽ không có cơ hội dính vào. Nhưng là, trong lòng vẫn còn nghi ngờ, trực giác của phụ nữ làm cho cô hoảng sợ, ánh mắt của hắn khiến lòng cô loạn cả lên, không giống mặt ngoài đơn giản như vậy. Vẻ mặt hắn khi nhìn cô như đang nhiệt liệt chờ mong điều gì đó.
“Đi đổi áo ngủ, hai cha con anh chờ em.” Hắn có chút ám chỉ, âm điệu vững vàng, nhưng ánh mắt lại tiết lộ rất nhiều dục vọng của hắn.
Khoản Khoản cắn chặt môi, biết chính mình căn bản không có lựa chọn đường sống. Cô lặng im gật đầu, sau đó kéo hai chân xụi lơ đến gần như không thể đi lại, chậm rãi trở về phòng. �/�H��alibre10 style='margin:0cm;margin-bottom:.0001pt;text-indent:18.0pt'-->
“A, vẫn không đủ sao? Đáng thương ta trong khi vừa phải làm nghề thám tử tư, còn muốn phân thân đến thay ngươi bán mạng.” Hắn khoa trương than thở. Tuy rằng văn phòng thám tử cũng không có việc gì to lớn, bất quá hắn cũng vui vẻ thanh nhàn.
Đỗ Phong Thần là kẻ rất lười biếng, luôn rất khó có thể bị người khác quản thúc, nếu không phải từng chịu ân tình của Đường Bá Vũ, hắn cũng không đồng ý cùng tập đoàn tài chính có quan hệ với nhau.
“Nếu ngươi còn muốn giữ lấy mạng thì mau nói ra nơi bọn họ đang ở.” Đường Bá Vũ giận tái mặt ra lệnh, hắn đã không còn tính nhẫn nại để chơi bất kì trò chơi nào.
“Ngươi đang ra lệnh hay đang thỉnh cầu người khác?” Đỗ Phong Thần vẫn không sợ chết.
“Ta chỉ muốn đáp án, ta muốn biết con gái ta ở đâu!” Đường Bá Vũ rốt cục không thể nhịn được nữa rống lên, hắn phẫn nộ đấm một đấm vào cửa xe, phát ra thật lớn tiếng vang. Nếu đó không phải là thủy tinh đặc chế chống đạn, giờ phút này chắc chắn đã sẽ bị đánh cho dập nát.
Đỗ Phong Thần tiếp tục ăn lạc.
“Yên tâm đi, Khoản Khoản đối với Đường Tâm mà nói không có gì nguy hiểm, bối cảnh của cô ấy trong sạch đắc giống như trang giấy trắng, cô ấy không phải muốn cho ngươi chú ý mới mang đi Đường Tâm. Cô ấy làm như vậy thuần túy xuất phát từ sự quan tâm. Cô ấy muốn cho Đường Tâm sống cuộc sống như những người bình thường, được hưởng sự quan tâm của người khác, có lẽ để cho Đường Tâm đi theo cô ấy một thời gian, cũng không có gì không tốt.” Hắn tự đưa ra ý kiến.
Từng có một người đàn bà điên cuồng, là một vị thiên kim tiểu thư, bởi vì không chiếm được sự chú ý của Đường Bá Vũ vì xấu hổ và giận dữ nên đã bắt cóc Đường Tâm, muốn lấy thương tổn Đường Tâm để làm cho Đường Bá Vũ thống khổ. Nhưng dưới sự ra giúp đỡ của mấy người bọn họ, vụ bắt cóc rất nhanh bị giải trừ, Đường Tâm cũng an toàn trở lại Đường gia.
Mà người đàn bà điên cuồng kia cũng bởi vì đủ loại đả kích khiến cho tinh thần trở lên thất thường, bị người nhà đưa vào trại an dưỡng, căn cứ vào lập trường bảo hộ con gái, Đường Bá Vũ đồng ý giải hòa, không làm to chuyện.
Chính là, sau khi sự việc kia phát sinh, Đường gia trở thành khu vực không thể xâm nhập đối với người ngoài, bất kì ai cùng Đường Tâm tiếp xúc đều phải trải qua lựa chọn kĩ lưỡng. Tuy rằng là để bảo vệ cô bé, nhưng điều đó cũng khiến cho tính cách cô bé trở lên cực đoan, trưởng thành sớm nhưng lại lạnh lùng, không biết cách giao tiếp với mọi người, cho tới khi Phương Khoản Khoản xuất hiện, mọi việc mới bắt đầu có chuyển biến.
Cùng là việc mang đi Đường Tâm nhưng động cơ của Khoản Khoản so với người đàn bà điên kia lại hoàn toàn khác nhau.
“Ta sẽ tự mình phán đoán.” Đường Bá Vũ thong thả nói, bởi vì không thoải mái trí nhớ mà nhíu mày.
Các nữ nhân mơ ước, cùng với kia một lần thương tổn, khiến cho hắn mất hết lòng tin. Liền ngay cả mẹ của Đường Tâm, người đàn bà từng là vợ hắn,  cũng bởi vì tham mộ tiền tài mà tiếp cận hắn. Nhưng danh hiệu Đường phu nhân, cùng với cuộc sống vật chất xa hoa cũng không thể làm cho cô ta sinh ra cảm tình đối với Đường Bá Vũ. Kết hôn không bao lâu, sau khi cô ta phát hiện mình mang thai đã điên cuồng mà nói với hắn.
“Ta không yêu ngươi, không ai sẽ yêu loại người ma quỷ máu lạnh như ngươi, ta chỉ muốn tiền của ngươi. Trở thành vợ của ngươi, chịu được sự đụng chạm của ngươi đã đủ đáng sợ, vì sao còn làm cho ta có thai? Ta không cần đứa nhỏ này, đứa nhỏ này có dòng máu của ngươi, nhất định sẽ đáng sợ giống như ngươi thôi!” Lời nói của cô ta cho tới giờ vẫn như đang quanh quẩn trong đầu Đường Bá Vũ làm hắn vĩnh viễn cũng không thể quên được.
Mỗi lần nhớ lại, đều giống như có kim châm vào trong lòng, đau đớn không thôi.
Hắn lấy vẻ ngoài lãnh khốc để bảo vệ nội tâm yếu ớt của mình, cứng rắn đem người đàn bà kia giữ lại cho đến khi cô ta sinh ra Đường Tâm sau đó mới để cô ta đi.
Cực phẩm thục nữ Cực phẩm thục nữ - Điển Tâm