People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộ Anh Lạc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 212 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 663 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 18:11:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 132: Quá Hứ Tống Nhã Thiến
ôm nay, Tống Nhã Thiến mới chân chính chuyển lên vị trí công việc của mình, trở thành một nhân viên chính thức. Ám Kim Mai Côi, mặc dù trên mặt Dương Hiểu Đồng yên lặng vô ba, thế nhưng trong lòng đối với chuyện này cũng rất quan tâm.
Dù sao việc Tống Nhã Thiến tiến vào cùng mình có một quan hệ nhất định, nếu như Tống Nhã Thiến làm không tốt, tuy nói vấn đề không lớn, thế nhưng thủy chung vẫn có chút không tốt.
Tống Nhã Thiến đứng ở cửa phòng hóa trang của mình, trong lòng cũng có chút khẩn trương, hôm nay là ngày quan trọng một phát pháo then chốt a, nếu như thành công, như vậy về sau cô có thể yên tâm thoải mái làm.
Những khách hàng của Ám Kim Mai Côi đều biết hôm nay có một vị thợ trang điểm mới tới làm việc, đối với phục vụ của Ám Kim Mai Côi bọn họ vẫn luôn rất hài lòng, dù sao có thể ở trong này làm việc cho dù không phải tinh anh cũng là lựa chọn tốt nhất. Rất nhiều địa phương khác có nhân viên tài năng đến nơi này cũng chỉ là bình thường, điều này cũng có thể thấy được chênh lệch giữa bọn họ, cho nên bọn họ đối vị thợ trang điểm mới tới này trong nội tâm cũng ôm lòng hiếu kỳ.
“Hôm nay có một thợ trang điểm mới qua đây, không biết tài nghệ của cô ta thế nào?” Một người phụ nữ mặc hoa lệ đứng ở cửa phòng quan sát nói.
“Khẳng định không tệ, ở Ám Kim Mai Côi này thợ trang điểm tay nghề của mỗi một người sao có thể kém?” Một vị khác niên kỷ chừng bốn mươi tuổi, vóc người lại giống như thiếu nữ trẻ tuổi, khẽ cười nói.
“Đúng vậy, mỗi lần ta ở Ám Kim Mai Côi trang điểm, thời điểm chọn xong y phục đi tham gia tiệc tối, mỗi người đều nói ta mặc đẹp, rất có phẩm vị đấy. Không bằng hôm nay liền thử tay nghề vị thợ trang điểm mới này.”
“Tốt, kia cùng đi chứ?”
Tống Nhã Thiến vốn cho là chính mình lần đầu tiên làm việc, sinh ý so với những người khác khẳng định quạnh quẽ không ít, thế nhưng xuất hiện tình hình lại cùng suy nghĩ của cô có chênh lệch cực lớn, sinh ý của cô tốt ngoài dự liệu được.
Tựa hồ đạo lý ở địa phương khác thông dụng, tới Ám Kim Mai Côi liền không thể thực hiện được, đó là một loại tín nhiệm mù quáng, bởi vì là Ám Kim Mai Côi, cho nên bọn họ vô điều kiện tin. Nhìn thấy những khách cũ bộ dáng hoàn toàn không có chút nào lo lắng, Tống Nhã Thiến lập tức cảm thấy áp lực của mình lại lớn hơn rất nhiều. Lần này cô nhất định phải làm tốt.
Nhưng mà khiến cho Tống Nhã Thiến kinh ngạc là vị khách hàng đầu tiên của cô là một cô dâu sắp cử hành hôn lễ vào hôm nay. Trên mặt cô dâu tràn đầy nụ cười sáng lạn, bất tri bất giác toát ra niềm hạnh phúc vui sướng.
“Hôm nay em kết hôn, làm phiền chị giúp em trang điểm đẹp một chút được không?” Cô gái kia cười hỏi, hiển nhiên đối với bộ dáng cô dâu sắp tới của mình hết sức chờ mong.
Tống Nhã Thiến gật gật đầu nói: “Chị sẽ làm tốt.”
Ám Kim Mai Côi bao gồm rất nhiều hạng mục, hóa trang cô dâu cũng bao hàm ở trong đó, mà kho trang phục khổng lồ mọi người càng không tưởng tượng nổi. Các loại phục sức nào (trang phục + trang sức) ở trong này cũng có, áo cưới tự nhiên cũng bao hàm trong đó.
Đây là ý nghĩ trước hết của Dương Hiểu Đồng, vô luận trường hợp nào, địa điểm nào cần trang phục gì, ở đây bọn họ đều có đầy đủ mọi thứ, hơn nữa toàn bộ đều là đồ mới nhất đang lưu hành! Cứ như vậy, khách hàng mặc ra ngoài cũng có mặt mũi, hơn nữa ở phương diện y phục này có nhân viên chuyên môn tinh mắt đi chọn, y phục dù không bán cũng không được.
Dương Hiểu Đồng cũng đi tới phòng làm việc của Tống Nhã Thiến, nhìn thấy cô gái ngồi trên ghế, còn Tống Nhã Thiến thì lại vẻ mặt thành thật đang giúp cô bé trang điểm. Nhìn Tống Nhã Thiến nghiêm túc như thế, khóe miệng Dương Hiểu Đồng cũng không khỏi lộ ra tươi cười.
Một lát sau, lúc này Tống Nhã Thiến mới ngẩng đầu nhìn thấy Dương Hiểu Đồng tới, đầu tiên là sửng sốt, lúc nhìn thấy Dương Hiểu Đồng cười gật đầu với cô, cũng khẽ tươi cười, tiếp tục tới giúp khách hàng trang điểm.
Nhưng mà thời điểm khi cô gái kia quay đầu nhìn thấy Dương Hiểu Đồng thì lại sửng sốt nói: “Cô là chủ tịch của Ám Kim Mai Côi?”. Trước đây cô cũng không biết chủ tịch thương hội Ám Kim còn trẻ như vậy, một nữ sinh, chỉ là khi nhìn tới salon Quý Tộc hãm hại Ám Kim Mai Côi qua báo chí, đầu đề trong hình nhìn thấy Dương Hiểu Đồng.
Lập tức liền đem Dương Hiểu Đồng trở thành thần tượng của mình, một công ty lớn như vậy do một nữ hài so với cô còn nhỏ hơn mở ra như thế, chuyện này đủ để chứng minh thực lực của cô ấy (DHĐ) có bao nhiêu cao. Hơn nữa vị chủ tịch này trong nhà cũng không có thế lực gì, làm việc lại có thủ đoạn như thế, không khỏi là tình nhân trong mộng của đông đảo cánh đàn ông, liền ngay cả mấy phụ nữ như cô cũng đối với cô ấy bội phục không ngớt.
Nghe thấy câu hỏi của cô gái kia, Dương Hiểu Đồng cười cười, chợt nói: “Đúng vậy”. Tươi cười nhợt nhạt lại có vẻ bình dị gần gũi, cùng với các chủ tịch khác thoạt nhìn tuyệt đối là cách biệt một trời.
Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng lại có uy nghiêm, mặc dù có uy nghiêm, nhưng lại không cảm thấy cô ấy khó ở chung. Một loại khí chất không thể nói rõ từ trên người Dương Hiểu Đồng phát ra, trong lúc lơ đãng, đã thu phục được nội tâm đối phương.
Bình thường thời điểm khi nữ sinh nhìn thấy một người con gái xinh đẹp khác, nội tâm cũng đều có chút đố kị, thế nhưng vị nữ sinh này khi nhìn thấy Dương Hiểu Đồng lại một chút cảm giác đố kị cũng không có.
Cô ấy nhìn qua điềm tĩnh ưu nhã như vậy, làm cho người ta không thể nổi lên khinh nhờn trong lòng, tựa hồ sinh ra là nên đứng ở thế giới cao cấp này, loại cảm giác này rất thần kỳ, lại in sâu ở trong lòng của cô.
“Có cần cái gì cứ việc nói, hi vọng cô hài lòng đối với phục vụ của chúng tôi.” Dương Hiểu Đồng cười nói
Nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng, nữ sinh có vẻ có chút thụ sủng nhược kinh nói: “Tôi rất hài lòng.” Lập tức vội vàng đáp, cho tới bây giờ chưa từng thấy chủ tịch nào đến nói chuyện cùng với khách hàng bọn họ.
Tuy nói khách hàng là thượng đế, thế nhưng chẳng biết tại sao ở trước mặt Dương Hiểu Đồng cô liền cảm giác mình thấp kém hơn, đối với cô ấy cũng là cực kì có lễ.
Khóe miệng Dương Hiểu Đồng hiện độ cong ưu nhã, làn da trắng nõn kia nhẵn nhụi ở dưới ánh đèn chiếu xuống sáng bóng lóng lánh mê người, mà môi đỏ mọng kiều diễm kia khẽ mở nói: “Hôm nay là ngày vui cô kết hôn, chúc cô và bạn trai cô bạch đầu giai lão.”
Vừa nói xong, Dương Hiểu Đồng từ trên tay Tuệ Mẫn lấy ra một phần lễ vật đưa cho cô bé này, đây là sản phẩm mới nhất công ty đưa ra, một đôi vòng cổ tình nhân giá trị xa xỉ. Hoàn toàn là chế tác thủ công, chỉ có Ám Kim Mai Côi bán ra, hơn nữa còn là bản hạn chế.
Cô gái kia nhìn lễ vật trong tay, chợt kinh ngạc nói: “Cảm ơn chủ tịch, thế nhưng lễ vật này quá quý trọng.”
Dương Hiểu Đồng lắc lắc đầu nói: “Không có vấn đề gì, hôm nay cũng là thợ trang điểm Tống của chúng ta lần đầu tiên làm việc, cám ơn cô đã cổ vũ. Sau này thường xuyên đến là được.”
“Tôi nhất định sẽ thường tới.” Nghe thấy Dương Hiểu Đồng nói như vậy, nữ sinh vội đáp. Trong lòng cũng hạ quyết định sau này bất luận thế nào đều phải thường xuyên tới đây, hiện tại cô đối Ám Kim Mai Côi này tràn đầy thiện cảm.
Vui vẻ rạo rực nhận lấy đôi vòng cổ, nghĩ đến đây là lễ vật cô thu được tuyệt nhất trong tân hôn, nếu như cùng bạn bè nói cái này là của chủ tịch Ám Kim Mai Côi đưa cho cô làm lễ vật kết hôn, bọn họ nhất định sẽ hâm mộ mình tới chết, nghĩ tới đây nụ cười trên mặt cô càng thêm xán lạn.
Dây chuyền này hôm qua cô mới vừa nhìn thấy ở trên ti vi quảng cáo, đây chính là bản hạn chế, kim cương đến từ châu Phi sản xuất, tổng cộng chỉ có bảy đôi, hơn nữa làm thủ công tinh xảo tuyệt đối, cô nhìn thấy tuyệt nhất, mang đi ra ngoài cũng phá lệ có mặt mũi.
Chỉ là cảm thấy khoảng cách này với chính mình quá mức xa xôi, thương phẩm Ám Kim Mai Côi vốn đã đứng đầu, loại này còn là vòng cổ bản hạn chế liền càng không cần phải nói, nhất định lập tức bị người khác mua ngay. Tuy nói mình cũng rất muốn, nhưng chuyện này lại khả năng không lớn.
Dù sao nhà bọn họ tuy nói so với người bình thường vẫn tương đối giàu có, thế nhưng người ra vào của Ám Kim Mai Côi người nào không phải người phú quý, cho nên cứ như vậy, cô ở trong này cũng chỉ thược hạng trung, không nghĩ tới hôm nay tới nơi này hóa trang lại có thể thu được một phần lễ vật như vậy, trong lòng không cần nói cũng biết có biết bao nhiêu cao hứng.
Tống Nhã Thiến thì lại cảm kích liếc mắt nhìn Dương Hiểu Đồng, cô biết Dương Hiểu Đồng làm như vậy cũng là vì tốt ình. Cứ như vậy, vô luận như thế nào, tâm tình cô bé này đều vô cùng vui sướng, dù cho trang dung (trang điểm và làm đẹp) của cô làm không tốt cũng sẽ không tức giận hoặc là thế nào.
Em ấy làm như vậy cũng không phải là khinh thường thực lực của cô, mà là hi vọng phát pháo đầu tiên của cô có thể qua nhẹ nhàng một ít, cũng càng khá hơn một chút, như vậy tạo tự tin cho cô.
Ước chừng một giờ sau, cô gái kia trang dung toàn bộ đã chuẩn bị tốt. Sau khi cô ấy mở mắt ra nhìn chính mình trong gương, trong nháy mắt sững sờ sảng khoái (tỉnh táo + vui vẻ) ở đó.
Khóe miệng Dương Hiểu Đồng tươi cười càng sâu, xem ra chính mình không cần lo lắng.
Mái tóc búi cao đính hoa phía sau, hai bên tóc mai vài sợi tóc tạo thành cuộn sóng, nghịch ngợm đung đưa ở hai bên, thoạt nhìn ôn nhu động lòng người nhưng lại không mất vẻ hoạt bát, trên búi tóc một vương miện thủy tinh dưới ánh đèn chiếu rọi xuống tỏa ra tia sáng chói mắt, lông mi thật dài cong vút mà kiều mị, theo mí mắt của chính mình khẽ run mà đong đưa, một đôi tròng mắt màu đen nhìn qua trong suốt mà lại sáng sủa, như thủy châu ôn nhuận có ánh sáng, làn da trắng bóng, hai má hồng làm cho cô thoạt nhìn đáng yêu mà vừa thẹn thùng hoạt bát.
Phía dưới chiếc mũi xinh xắn tinh xảo là đôi môi đỏ mọng trong suốt, trước ngực áo cưới màu trắng mặc ở trên người của cô, buộc vòng quanh vòng eo mảnh khảnh kia, trang phục áo cưới tinh xảo, mặc vào khiến cho cô đẹp mà lại ưu nhã, một vòng cổ trân châu càng làm cho cô thêm ưu nhã quý phái.
Tống Nhã Thiến cảm giác mình trang điểm cũng không tệ lắm, cô cực kì dụng tâm đi làm, chỉ là nhìn thấy cô gái này không nói gì, trong lòng vẫn không khỏi có chút lo lắng.
Nhưng sau một khắc sự lo lắng của cô hóa thành tươi cười.
“Quá tuyệt vời! Tôi cũng không nghĩ qua có một ngày mình cũng xinh đẹp như vậy, cám ơn chị!” Cô gái kích động kéo tay Tống Nhã Thiến, trên mặt mang theo tươi cười vui sướng.
Tống Nhã Thiến nhìn thấy nữ sinh bộ dáng kích động như thế, hài lòng nói: “Cô thích thì tốt rồi.”
“Vâng, em thích, em cực kì thích, cảm ơn.”
Đợi tới khi cô gái kia đi rồi, Tống Nhã Thiến đi tới trước mặt Dương Hiểu Đồng, còn chưa kịp nói, Dương Hiểu Đồng đã mở miệng trước: “Em liền biết chị nhất định sẽ làm rất tuyệt! Chúc mừng.”
“Ha ha, vậy cũng còn phải cám ơn em cho chị cơ hội này.”
“Nói chung thì chúc mừng chị! Tiếp tục cố lên ha.” Dương Hiểu Đồng chúc mừng xong liền nói: “Em còn muốn cám ơn chị đã nguyện ý tới đây giúp em đấy.” Tìm một người mới cũng không dễ dàng a, có người mới tới cô cũng hết sức hài lòng.
Tống Nhã Thiến cao hứng gật gật đầu, mỗi khi nhìn thấy đối phương hài lòng với tác phẩm của mình, thì từ đáy lòng sẽ cao hứng. Cô xác định đây là kết quả cô mong muốn. Cô sẽ cố gắng ở trong này làm việc về sau.
Ngay khi Dương Hiểu Đồng chuẩn bị rời đi, Nghiêm Tuấn Trạch vừa lúc nghe thấy thư ký nói liền đi tới phòng làm việc của Tống Nhã Thiến tìm cô.
“Hiểu Đồng.”
Dương Hiểu Đồng chuyển con ngươi qua, phát hiện Nghiêm Tuấn Trạch đứng ở cửa, chợt cười nói: “Tuấn Trạch, hôm nay anh không có chuyện bận sao?”. Bình thường Nghiêm Tuấn Trạch có rất nhiều chuyện phải làm, chỉ là sau khi kết giao lại thường xuyên nhìn thấy Nghiêm Tuấn Trạch.
Cười lắc lắc đầu nói: “Sự tình hôm nay không nhiều, đã xử lý xong, em…” Nghiêm Tuấn Trạch vừa mới nói một từ ‘em’, lại nhìn thấy Tống Nhã Thiến đứng ở một bên, sắc mặt chợt cứng lại.
Mà trên mặt Tống Nhã Thiến vốn tràn đầy ý cười sau khi nhìn qua cũng trong nháy mắt đọng lại, lập tức sắc mặt trở lên cứng ngắc, chỉ ngây ngốc nhìn Nghiêm Tuấn Trạch.
Dương Hiểu Đồng trước tiên cảm thấy bầu không khí không thích hợp liền hỏi: “Hai người… quen biết?” Bầu không khí này quái dị như thế, chẳng lẽ giữa bọn họ có cái quan hệ phức tạp gì? Trong lúc nhất thời, trong lòng Dương Hiểu Đồng có muôn vàn suy nghĩ.
Nghiêm Tuấn Trạch gật gật đầu, chợt nhìn Tống Nhã Thiến nói: “Nhã Thiến, tại sao em lại ở chỗ này?” Đã lâu cũng không có gặp lại cô, không ngờ lại ở chỗ này gặp được cô.
Tống Nhã Thiến nghe thấy lời của Nghiêm Tuấn Trạch, lúc này mới phản ứng được, sắc mặt cứng ngắc nói: “Em làm việc ở trong này, đã lâu không gặp, anh có khỏe không?”
“Ừ, cũng không tệ lắm. Nhìn dáng vẻ của em, hẳn là rất khỏe phải không?” Nghiêm Tuấn Trạch lời nói mang theo nhàn nhạt quan tâm.
“Vâng, anh ấy… có khỏe không?” Lúc hỏi ra vấn đề này, trong lòng Tống Nhã Thiến không khỏi nhói lên.
“Rất tốt, có điều sau khi em đi rồi anh ấy thay đổi không ít. Em còn chuẩn bị tiếp tục trốn ở đó?” Nghiêm Tuấn Trạch hỏi.
“Đến lúc đó rồi hãy nói.” Sắc mặt Tống Nhã Thiến cay đắng hơn mấy phần, dường như nghĩ đến một ít chuyện làm cho cô thống khổ nhưng lại là kỉ niệm khó quên.
Dương Hiểu Đồng cảm giác được bầu không khí quỷ dị giữa hai người, chợt nghĩ tới, nhận thức Tống Nhã Thiến tới nay, cô vĩnh viễn đều rất bình tĩnh, biết làm đẹp, nhưng hôm nay lại không giống vậy, so với dĩ vãng loại vẻ mặt này chưa từng xuất hiện qua ở trên mặt của cô.
Cô lập tức hiểu ra, có lẽ chuyện này chính là theo như lời Tống Nhã Thiến cùng chính mình có tồn tại kinh nghiệm, giống nhau!
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có khả năng này. Chỉ là ‘anh ấy’ rốt cuộc là ai? Vừa mới bắt đầu cô còn tưởng rằng Tống Nhã Thiến và Nghiêm Tuấn Trạch có một đoạn chuyện cũ, thế nhưng nghe thấy câu hỏi sau đó của Tống Nhã Thiến thì biết là không phải.
Sau khi Dương Hiểu Đồng cùng Nghiêm Tuấn Trạch theo Tống Nhã Thiến từ phòng làm việc đi ra, liền đi tới phòng làm việc của mình, Nghiêm Tuấn Trạch đối với Dương Hiểu Đồng tuyệt đối thẳng thắng đối đãi, không có chút nào giấu giếm.
Dương Hiểu Đồng thế mới biết ngọn nguồn câu chuyện, hóa ra còn có một đoạn chuyện cũ triền miên như vậy.
Lúc Tống Nhã Thiến ở cao trung biết anh trai Nghiêm Tuấn Minh của Nghiêm Tuấn Trạch, hai người nam đẹp trai, nữ xinh gái, hơn nữa hai người đều là người rất có tài hoa, sau một thời gian quen biết, không tự chủ được hấp dẫn lẫn nhau, sau đó liền tự nhiên đi tới cùng nhau.
Vốn tổ hợp tuấn nam mỹ nữ là đối tượng mà mọi người cực kỳ hâm mộ, mà hai người bọn họ ở cùng một chỗ mỗi một ngày cũng đều trôi qua hết sức hài lòng.
Tống Nhã Thiến là một cô gái rất cẩn thận cũng rất biết chiếu cố, cùng Nghiêm Tuấn Minh cùng một chỗ, luôn luôn có thể chiếu cố cô rất tốt, mà Nghiêm Tuấn Minh cũng hiểu được trả giá.
Đối với việc Tống Nhã Thiến tốt là tất cả mọi người có thể nhìn thấy. Quá khứ anh ấy chưa bao giờ từng đối xử với bất luận một người nữ sinh nào dễ chịu, thế nhưng từ sau khi gặp gỡ Tống Nhã Thiến, anh ta đối đãi thật không phải tốt bình thường, thường xuyên mang đến cho Tống Nhã Thiến một ít kinh hỉ nhỏ.
Tất cả nữ sinh đều rất hâm mộ Tống Nhã Thiến có một bạn trai đối đãi tốt với mình, Tống Nhã Thiến cũng hết sức thỏa mãn, cô cho là bọn họ có thể vẫn như vậy đi tới, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, thế nhưng không ngờ chuyện kế tiếp lại là sự tình tàn khốc đưa ảo tưởng bọn họ phá vỡ.
Tống Nhã Thiến biết thân phận Nghiêm Tuấn Minh không giống người thường, lại cũng chỉ cho rằng gia thế của anh rất tốt, bất quá gia thế nhà mình cũng coi như không tệ, dù cho gia thế so với anh kém hơn, thế nhưng hẳn là cũng sẽ không có khó khăn quá lớn mới đúng, chỉ cần hai người bọn họ tâm kiên định, cô tin tất cả đều không là vấn đề. Thế nhưng lại không nghĩ rằng gia thế Nghiêm Tuấn Minh lại cường đại như vậy.
Ba thế lực quân đội lớn Nghiêm gia là lớn nhất, vẫn là hết sức coi trọng, tương lai rất có thể thế lực Nghiêm gia liền do anh tới kế thừa, đây không thể nghi ngờ là một trái bom nặng ký. Mà chuyện của bọn họ cũng bị người Nghiêm gia biết, những ngày kế tiếp đối với Tống Nhã Thiến mà nói không thể nghi ngờ chính là thống khổ cùng với kiềm chế.
Trưởng bối Nghiêm gia mời cô gặp mặt, cảnh cáo cô sau này không cần lại cùng Nghiêm Tuấn Minh có liên hệ, loại chuyện này phát sinh trên người cô, nhưng cô chỉ vô lực không thể làm gì, tại sao có thể như vậy.
Nghiêm Tuấn Minh có chống đối chuyện này, cô cũng không muốn buông tha, thế nhưng cô lại quên, trên i thế giới này cô cũng không phải là một người cô độc, cô còn có cha mẹ cô. Thế lực Nghiêm gia rộng lớn cô không biện pháp tưởng tượng, thời điểm khi cô nghe thấy mẹ mình khẩn cầu cô rời bỏ Nghiêm Tuấn Minh, lòng của cô như rỉ máu.
Giữa thân nhân của mình và người mình yêu, cô có bao nhiêu khó để có thể lựa chọn, thế nhưng sau khi về đến nhà nhìn cảnh tượng đó, cô chỉ có thể nhịn đau rời bỏ Nghiêm Tuấn Minh.
Nghiêm Tuấn Minh tự nhiên sẽ không nguyện ý để cho Tống Nhã Thiến rời đi như thế, cho nên Tống Nhã Thiến chỉ có thể để chính mình trốn tới một chỗ khác, không cùng anh có bất kỳ liên hệ, ngay cả người trong nhà cô cũng chưa từng tha thứ qua.
Mấy năm qua cuộc sống của cô đều là một mình một người, mặc dù biết người nhà cũng là bị bức, bất đắc dĩ mới khẩn cầu cô và Nghiêm Tuấn Minh chia tay, nhưng trong lòng cô vẫn không có cách nào xóa bỏ chuyện này. Mấy năm qua, cuộc sống tự mình một người, cũng nghĩ thông suốt rất nhiều, lại không nghĩ tới hôm nay vậy mà gặp phải Nghiêm Tuấn Trạch, làm cho cô nhớ lại quá khứ đau khổ kia.
Cô cho tới bây giờ cũng không có quên anh, vẫn luôn không có…
Sau khi Dương Hiểu Đồng nghe xong lời của Nghiêm Tuấn Trạch, lập tức hiểu được theo như lời Tống Nhã Thiến cùng cô có kinh nghiệm tương tự chính là hàm nghĩa gì, chỉ là cô là bởi vì Trình Thiên Lỗi, mà Tống Nhã Thiến thì bởi vì người nhà Nghiêm gia.
Tống Nhã Thiến cũng hi vọng chính mình có thể có đầy đủ năng lực có thể xứng đôi Nghiêm Tuấn Minh, như vậy cô có thể danh chính ngôn thuận cùng Nghiêm Tuấn Minh ở cùng một chỗ. Dương Hiểu Đồng mới hiểu được trong lòng Tống Nhã Thiến có bao nhiêu đau khổ.
“Không ngờ anh trai anh còn có một đoạn chuyện cũ như vậy, xem ra dĩ vãng đều là em hiểu lầm anh ấy.” Cô vẫn cho là Nghiêm Tuấn Minh là một người chỉ chú trọng sự nghiệp, là người đối với những chuyện khác đều thờ ơ, lại không ngờ anh thờ ơ ở phía sau còn cất giấu chuyện này.
Khóe miệng Nghiêm Tuấn Trạch câu dẫn ra một nụ cười bất đắc dĩ nói: “Không có biện pháp, chúng ta tới loại trình độ này, rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ.”
Chợt Dương Hiểu Đồng nâng mắt nhìn Nghiêm Tuấn Trạch, lời này là có ý gì?
Giữa bọn họ có phải cũng có loại trở ngại này hay không?
Nghiêm Tuấn Trạch nhìn Dương Hiểu Đồng cặp mắt tràn đầy nghi hoặc liền biết suy nghĩ của Dương Hiểu Đồng, chợt kéo tay Dương Hiểu Đồng đặt ở lồng ngực của mình nói: “Vô luận bọn họ nói như thế nào, anh đều đã chấm em. Chúng ta sẽ không giống anh trai của anh và Nhã Thiến.” (Sally: Haiz làm được thì hãy nói anh à)
Nghe thấy lời thề son sắt của Nghiêm Tuấn Trạch, khóe miệng Dương Hiểu Đồng cũng không khỏi lộ ra một nụ cười, trịnh trọng gật gật đầu nói: “Vâng!” Cô cũng tin bi kịch sẽ không lại phát sinh lần thứ hai.
Nghiêm Tuấn Trạch không phải Nghiêm Tuấn Minh, mà Dương Hiểu Đồng cô cũng không phải Tống Nhã Thiến.
Sau khi Dương Hiểu Đồng ở công ty xử lý tốt những chuyện khác xong, mới theo Nghiêm Tuấn Trạch cùng đi tới nhà Nghiêm Tuấn Trạch, Mễ Tu đang ở nhà ôm notebook xử lý công việc, mà bên cạnh notebook không hề ngoài ý muốn để một ly rượu đỏ.
Lúc nhìn thấy Dương Hiểu Đồng tới, Mễ Tu đứng lên cười nói: “Hiểu Đồng, cuối cùng cũng gặp được em.”
“Là trông được thấy em, hay là anh trông cơm của em a.” Dương Hiểu Đồng liếc mắt một cái, trong khoảng thời gian này cùng Mễ Tu quen thuộc cũng tăng lên không ít, anh thích nhất là hiếm lạ ăn cơm mình nấu, cho nên mỗi lần cô tới đều là nấu ăn, bất quá loại cảm giác này cũng ấm áp.
“Ha ha, vậy anh tuyệt đối là nhớ em quá nhiều cùng với nhớ cơm, em nói đúng không?” Mễ Tu nói.
Hai người sau khi cười nói một hồi, sắc mặt ba người đều trở lên nghiêm túc, hôm nay bọn họ muốn thương thảo một sự tình, không phải chuyện đùa.
“Hiểu Đồng, em thật sự xác định đêm hôm đó người công kích chúng ta là trưởng bối Tống gia _ Tống Hào Lâm sao?” Mặc dù tư liệu mình tra được cũng như vậy, nhưng chuyện này không phải chuyện đùa, vẫn nên xác định lại một chút vẫn tốt hơn.
Dương Hiểu Đồng gật gật đầu nói: “Ngày đó em nhìn thấy đặc điểm đích xác cùng Tống Hào Lâm rất tương xứng, thời gian công kích là sau khi em đưa đan dược cho bọn họ, bọn họ có dã tâm này cũng bình thường.” Suy nghĩ đem giải thích của mình nói ra.
“Căn cứ tư liệu anh điều tra được. Mặc dù người Tống gia tận lực giấu giếm, thế nhưng vẫn tra được ngày đó Tống Hào Lâm cũng không ở Thụy Thành, cho nên không có chứng cứ ngoại phạm, mà thực lực của hắn cùng Tống Hào Lâm đích thực cùng một đẳng cấp, các loại điều kiện kết hợp lại, chuyện này là Tống Hào Lâm làm tám chín phần mười.” Sắc mặt Nghiêm Tuấn Trạch rất nghiêm trọng, Tống Hào Lâm nếu quả thật hạ quyết tâm xuống tay với Dương Hiểu Đồng, kia tuyệt đối không phải một chuyện tốt.
Nghe thấy lời của hai người, vẻ mặt Mễ Tu vốn nhu hòa cũng lập tức căng lên, ẩn ẩn còn có thể thấy được anh lo lắng, nói: “Đã như vậy, như vậy biện pháp duy nhất của chúng ta chính là tiên hạ thủ vi cường.” (Câu này trích trong Tôn Tử binh pháp, ngoài ra nó còn một vế nữa là “Hậu thủ vi tai ương”. Ý nghĩa: ra tay trước dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau thì sẽ bị thua thiệt, tai ương.)
Nghiêm Tuấn Trạch cũng tán đồng gật đầu nói: “Rất hiển nhiên, Tống gia đã hạ quyết định này, cũng tuyệt đối không có khả năng bởi vì thất bại lần trước mà buông tha, như vậy đề phòng không biết lúc nào bọn họ sẽ có động tác, chẳng thà chúng ta hành động trước.”
“Vậy anh chuẩn bị làm như thế nào?”
Dương Hiểu Đồng khó khăn nhất chính là vấn đề này, thực lực bây giờ của cô không bằng Tống Hào Lâm, cho nên vấn đề này vẫn chưa tìm được cách giải quyết thích hợp.
“Chuyện này anh sẽ cùng trưởng bối trong nhà nói chuyện, xem bọn hắn có biện pháp gì kiềm chế Tống Hào Lâm hay không, em thấy thế nào?” Ngiêm Tuấn Trạch hỏi.
“Nghĩ biện pháp đưa cái này cho Tống Hào Lâm uống hết là được.” Dương Hiểu Đồng lấy ra một lọ dịch thể màu lục sắc đưa cho Nghiêm Tuấn Trạch.
“Đây là?”
“Nước dược tiêu tan, chỉ cần cho Tống Hào Lâm uống cái này xong, như vậy tu vi của hắn liền sẽ lấy tốc độ cực nhanh tiêu tan, đến lúc đó sẽ không còn phải lo lắng gì nữa. Chỉ là hiện tại em không tìm được cơ hội khiến hắn uống vào mà thôi.” Dương Hiểu Đồng nói.
Khi nghe lời Dương Hiểu Đồng nói, trên mặt Nghiêm Tuấn Trạch lộ ra một tia mỉm cười nói: “Cái này giao cho anh đi, hẳn là có thể đối phó.”
Sau khi bàn xong tất cả, khóe miệng Dương Hiểu Đồng lộ ra một độ cong quỷ dị, Tống gia, các ngươi đã quyết định phải làm như vậy, như vậy liền không nên trách ta không khách khí, ta nhất định phải làm cho Tống gia các ngươi náo loạn gà chó không yên!
Cực Phẩm Thiên Kiêu Cực Phẩm Thiên Kiêu - Mộ Anh Lạc