"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 568 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 550 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 05:07:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 469-470
hương 469: Tĩnh điện.
Vì Hoàng thái hậu đã nói y có thể trực tiếp tới cung Từ Ninh xin gặp, cho nên lần này Đường Kính Chi không đợi ở cửa cung nữa mà nhờ một thái giám dẫn đường.
Tới cổng Từ Ninh cung, Đường Kính Chi cúi đầu sửa sang lại y phục thì một thiếu nữ xinh đẹp từ trong đi nhanh ra, thiếu chút nữa va phải y, đưa mắt nhìn thấy nàng môi mím lại, mày phượng nhướng cao, hiển nhiên tâm tình không tốt chút nào.
Chợt nhớ ra mình từng gặp nàng một lần rồi, vội lùi lại thi lễ:s
- Học sinh Đường Kính Chi thỉnh an Cửu công chúa.
Là cô công chúa dân gian hại hoàng đế trẻ sinh mối tình trái luân lý.
Cửu công chúa đang định trút giận lên kẻ khiến nàng thiếu chút nữa va phải, nhưng nhận ra thân phận y, thu lại lửa giận:
- Đứng dậy đi, ngươi tới gặp Hoàng thái hậu à?
- Bẩm Cửu công chúa, đúng thế ạ.
Cửu công chúa hạ thấp giọng xuống hỏi:
- Ồ, ngươi nói cho ta biết ngươi gặp Hoàng thái hậu có chuyện gì?
Đường Kính Chi lần trước gặp Cửu công chúa thì thấy nàng đi cùng với Thuận Vương, sao dám nói sự thực? Đang thấy khó xử thì một cung nữ đi ra nói:
- Hoàng hậu có chỉ tuyên Đường cử nhân vào cận kiến.
Cửu công chúa nhún vai bỏ đi, có điều được vài bước thì dừng lại, nhoẻn miệng cười:
- Ngươi là kẻ rất thú vị, khi nào rảnh có thể tới tìm ta, trong này thật buồn chán.
Đường Kính Chi ngớ người, rồi lè lưỡi, cô chưa xuất giá, y là một nam tử thành niên làm sao dám tới tìm?
Chán sống chắc!
Đường Kính Chi đi vào khấu đầu hành lễ xong thì nghe giọng Hoàng thái hậu lạnh nhạt nói:
- Đứng dậy đi, Đường cử nhân quen biết rộng nhỉ, cả Cửu công chúa cũng biết.
Đường Kính Chi thầm kêu xui xẻo, hôm nay ra đường đúng là không xem lịch:
- Bẩm Hoàng thái hậu, học sinh chỉ tình cở gặp Cửu công chúa một lần thôi ạ.
Cung nữ thì thầm bên tai Hoàng thái hậu, sắc mặt bà càng thêm khó coi:
- Chỉ gặp một lần mà Cửu công chúa bảo ngươi vào cung tìm à?
- Học sinh đúng là chỉ gặp Cửu công chúa đúng một lần thôi ạ, còn Cửu công chúa hình như có nghe nói tới học sinh ở đâu đó.
Đường Kính Chi chẳng sợ Hoàng thái hậu phạt mình vào lúc này, nhưng bị hai ánh mắt như kiếm băng chiếu vào chẳng dễ chịu gì, cẩn thận khom mình xuống thấp hơn một chút.
Hoàng thái hậu hừm một tiếng, xua tay đuổi cung nữ bốn xung quanh đi, để lại mỗi cung nữ tâm phúc lần trước tới ngự thư phòng truyền lời:
- Hôm nay ngươi tới tìm ai gia có chuyện gì?
- Bẩm Hoàng thái hậu, học sinh muốn bẩm báo đã cùng với thương nhân họ Tần ký khế ước bán quyền kinh doanh ở Liễu Châu và Hải Châu cho hắn.
Đường Kính Chi vừa nói vừa lấy khế ước ra giơ qua đầu:
Thấy thái độ Đường Kính Chi hết sức cung kính, chỉ nói tới chính sự, Hoàng thái hậu bỗng thấy phiền não vô cớ.
Có lẽ vì tiên hoàng bệnh nặng nằm bẹp giường, Hoàng thái hậu cô đơn tịch mịch quá lâu, cho nên lần trước nói chuyện với Đường Kính Chi rất vui vẻ, bà sinh thiện cảm với y, từ khi gả vào cung, bà không còn bằng hữu thực sự tin tưởng nữa, cho nên hiện thấy Đường Kính Chi, muốn trò chuyện với y vài câu, dù chỉ là một vài câu nói đùa tùacute; trước khi bàn chính sự cũng được.
Nói ra tội hoàn toàn là của Đường Kính Chi.
Y đem hiểu biết về Đường lão thái quân dùng với Hoàng thái hậu, cho nên lần trước cố ý dùng cách nói chuyện thú vị lôi kéo bà tham gia vào, làm tâm tư phẳng lặng bao năm của Hoàng thái hậu có chút gợn sóng, tất nhiên đó không phải tình cảm nam nữ, chỉ là chút thiện cảm.
Nhưng Đường Kính Chi không quên bà là quốc mẫu cao quý một câu nói có thể lấy mạng y.
Cho nên nghe giọng nói có chút mất kiên nhẫn của Hoàng thái hậu, y lập tức cẩn thận đề phòng, vả lại lần nà tới báo cáo thôi, đâu phải có việc nhờ cậy như lần trước cần gì phải hao tổn tâm tư đùa với lửa.
Có điều hôm nay Đường Kính Chi mang tới tin mừng, xem khế ước bán quyền kinh doanh thu được tới mười vạn lượng, Hoàng thái hậu đầu tiên là giật mình, sau đó nhớ tới số bạc này tới chín phần là của mình rồi thì tâm trạng tốt hơn hẳn:
- Đường cử nhân thủ đoạn rất được, chỉ một mẫu thêu bán được mười vạn lượng, ai gia thấy ngươi đúng là thần tài chuyển thế.
- Học sinh có là thần tài, cũng để phụ trợ Hoàng thái hậu và hoàng thượng.
Đường Kính Chi lần đầu tiên nói một câu mà bản thân chính y cảm thấy vô sỉ, không dám ngẩng đầu gặp ai nữa.
Có điều với hoàng thái hậu, lời này rất dễ nghe, gật đầu hài lòng, làm hạt châu cài trên đầu va chạm nhau tạo nên âm thanh vui tai:
- Phải rồi, ngươi tới là để phụ trợ ai gia và hoàng thượng, ngân lượng đã thu về chưa, lấy ra cho ai gia xem.
Nói rồi rời ghế tha thướt rời ghế, tới trước mặt Đường Kính Chi.
Đường Kính Chi vẫn một mực cung kính đầu cúi nhìn mặt đất, dù có làn hương thơm thoang thoảng truyền vào mũi cũng không dám đưa mắt lên nhìn, lấy hai vạn lượng ngân phiếu đưa ra.
Lần trước Hoàng thái hậu cũng trực tiếp lấy tấm khăn tay từ Đường Kính Chi rồi, nên lần này không sai cung nữ chuyển cho mình, mà đưa tay ra lấy.
"Á" không khéo thế nào tay hai người chạm vào nhau, hoàng thái hậu như bị kim chích một cái không đau, nhưng giật mình khẽ phát ra tiếng kêu nho nhỏ.
Tức thì phừng một cái, mặt như ngọn đuốc bắt lửa, đỏ từ tai tới cổ.
Hôm nay trời lạnh, Hoàng thái hậu lại mặc váy gấm dầy, trước đó đi xuống, ma sát giữa ống tay áo và cánh tay dễ sinh ra tĩnh điện.
Điều này chớp mắt Đường Kính Chi hiểu ra, nhưng hiểu ra thì muộn rồi.
Vừa rồi y chạm vào ngón tay trắng trẻo của Hoàng thái hậu, tuy là bị động, nhưng đây đâu phải thời đại lấy lý ra mà nói được, Hoàng thái hậu mà nổi giận chém đầu chẳng cách nào phản kháng.
Bị Đường Kính Chi "chích điện" cho một cái, Hoàng thái hậu mới ý thức được vừa rồi mình quá bất cẩn, đời này mới chỉ có ba nam nhân chạm vào nàng, là phụ thân nàng, tiên hoàng cùng đương kim thánh thượng.
Bỗng nhiên có đụng chạm da thịt với nam tử khác, dù Hoàng thái hậu thường ngày mạnh mẽ sắc sảo, cũng cuống lên không biết phải làm thế nào.
Đường Kính Chi chỉ ngây ra trong chốc lát rồi tỉnh ngay lại, nực cười, nếu vì chuyện này mà bị phạt chẳng phải lỗ vốn lớn à, Hoàng thái hậu phi lễ y cơ mà, cấp sinh trí nói ngay:
- Hoàng thái hậu đừng ngạc nhiên, vị công tử họ Tần kia lên kinh chuyển hàng cho nên không đem theo nhiều ngân lượng, học sinh đồng ý cho hắn trả tiền đặt cọc trước, đợi hắn về tới nhà sẽ nộp phần còn lại.
- Ra thế!
Hoàng thái hậu cũng rất thông minh, thuận theo y của y nhanh chóng đối đáp:
- Nếu như ngươi đã chấp thuận rồi thì cứ theo lời ngươi nói mà làm đi, ai gia tin tưởng vào nhãn quang của ngươi.
- Đa tạ Hoàng thái hậu tín nhiệm, người này muốn sớm về nhà triệu tập thợ thêu làm việc, người xem có nên chọn vài người nội xưởng theo nam hạ không ạ.
Đường Kính Chi thở phào, coi bộ Hoàng thái hậu đồng ý bỏ qua rồi, nhưng không dám lơ là, tranh thủ nói luôn phân tán sự chú ý của bà:
- Học sinh từng nói với hắn sẽ nhờ ông chủ lớn phái người của nội xưởng theo hắn tới phương nam, đẻ kích thương gia làm hàng nhái.
Quả nhiên Hoàng thái hậu phân tâm ngay:
- Hả, làm thế có được không?
Vì ở Vương triều Minh Hà này không có khái niệm hàng chính hãng hay hàng nhái gì hết.
- Bẩm hoàng thái hậu, học sinh chỉ muốn người nội xưởng đi theo, trừng trị ít thương gia mô phỏng theo mẫu thêu của chúng ta, tránh làm ảnh hưởng tới chuyện kinh doanh của Tần gia, có người mô phỏng cũng không phạt tù, chỉ tịch thu ngân lượng thôi.
Đường Kính Chi giải thích kỹ hơn:
- Còn bác tính bình dân thì học sinh đã nói với Tần công tử, chúng ta không để ý tới.
Hoàng thái hậu cười khổ:
- Lần này ngươi lại tính dùng nội xưởng phạt tiền bổ xung quốc khổ à?
Xem ra mình mang tiếng gian thương mất rồi, Đường Kính Chi cười khổ:
- Cũng có một phần ạ, chủ yếu là hù dọa thôi, nên xin Hoàng thái hậu lệnh chọn những người tính cách mềm mỏng, khéo léo không phải là người thích cáo mượn oai hùm đi, tránh gây loạn.
- Ừm, ai gia hiểu rồi.
Hoàng hậu vẫy tay gọi cung nữ tâm phúc tới dặn dò một phen, bảo đi truyền lệnh, tới khi cung nữ kia lui rồi, mới chợt nhận ra hiện trong gian phòng này chỉ còn lại hai người, vốn chuyện đã qua bất chợt cảm thấy ngón tay như tê tê, không khỏi lung túng.
Chương 470: Thế trận lớn.
Ở dưới Đường Kính Chi lại hỏi:
- Hoàng thái hậu, không biết người chọn được nhân tuyển thích hợp chưa.
- Chọn, chọn được rồi.
Hoàng thái hậu vừa nói vừa cẩn thận đi ra xa vài bước:
- Người này tính ra cũng mang huyết mạch long tộc, phải gọi ai gia là hoàng tẩu! Có điều mạch này của hắn là họ xa, hiện đã đi xuống rồi. Ai gia đã cho người tìm hắn tới, mai có lẽ sẽ đến nơi.
Đường Kính Chi vui mừng, vậy chuyện coi như đã xong, tiền bạc kiếm được là chuyện nhỏ, phen này coi như dùng tiền kiếm được chỗ dựa lớn rồi. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Thấy Đường Kính Chi tiếp đó chỉ nói chính sự, Hoàng thái hậu lại sinh phiền muộn, mấy lần dùng khóe mắt liếc nhìn y, thấ cứ thản nhiên nói chuyện kinh doanh, hoàn toàn quên mất chuyện hai người vừa có tiếp xúc da thịt, lòng càng không thoải mái.
Mình là ai chứ?
Là Hoàng thái hậu, là quốc mẫu, là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ! Chẳng lẽ chạm vào tay mình, y không có chút suy nghĩ nào, như thấy vinh hạnh chẳng hạnh.
Vì sao y cứ như không có chuyện gì xảy ra thế?
Hoàng thái hậu bị đả kích vô cùng, bắt đầu suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ năm xưa được xưng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, giờ đã già cả xuống sắc, không còn chút mị lực nào nữa.
Không thể nào!
Hoàng thái hậu không phục, nhẹ vén váy, uyển chuyển tới gần Đường Kính Chi.
Người ta nói tâm tư nữ nhân là khó lường nhất, Hoàng thái hậu cũng chẳng ngoại lệ.
Đường Kính Chi đang cúi đầu, thấy Hoàng thái hậu đi tới gần thì hơi hoảng, hoàng thái hậu tuy trên ba mươi nhưng vẫn là đại mỹ nhân hiếm có, đặc biệt người ở đây, thân phận tôn quý của bà đủ khiến diệt trừ mọi dục vọng trong đầu nam nhân khác, nhưng với Đường Kính Chi lại khác, nó trở thành kích thích lớn, tuy thực sự y không có ý đồ vượt quá phận sự nào, song không quản nổi cái đầu sinh lòng hươu dạ vượn.
Vừa rồi may mắn thoát chết, nếu kích động lên chẳng may ngước vì một cái nhìn mà mất đầu, chẳng phải oan uổng hay sao?
Thế là y lùi lại phía sau.
Quá đáng lắm rồi, Hoàng thái hậu nổi giận, bước thêm một bước nữa, chỉ còn cách Đường Kính Chi một bước, khiến y hít thở cũng ngửi được hương thơm từ trên người bà.
Nữ nhân thành thục rất dễ khơi lên xúc động phạm tội của nam nhân.
Đường Kính Chi là nam nhân bình thường, sao không nảy sinh lòng hươu dạ vượn cho được, tuy không biết hoàng thái hậu tới gần làm gì, nhưng biết mình không thể lui lại quá rõ ràng được.
Vì y cúi đầu rất thấp, cho nên Hoàng thái hậu không nhìn thấy nét mặt của y, đang nghĩ cách để khiến y phải ngẩng đầu lên thì một cung nữ đi vào bẩm báo:
- Hoàng thái thái hậu, hoàng hậu nương nương, ba vị nội các đại học sĩ cùng với Mạnh thượng thư đang ở chính điện cầu kiến.
Có người vào, Hoàng thái hậu trong chớp mắt khôi phục lại lý trí, ung dung xoay người, đi lên đài phượng ngồi xuống, ra lệnh:
- Truyền cho họ vào.
Nghe thấy toàn những nhân vật lớn cầu kiến, Đường Kính Chi sinh tò mò, chẳng biết xảy ra đại sự gì rồi?
Y định lui ra thì Hoàng thái hậu lên tiếng bảo y đứng qua một bên đợi.
Tiếp đó là hoàng hậu mặc cung trang thêu phượng hoàng màu vàng dẫn đầu, giữa là ba vị nội các đại học sĩ cùng Mạnh Khoan đi cuối vào lần lượt thỉnh an.
Một cung nữ đen một cái đôn gấm tới cho hoàng hậu ngồi.
Đợi tất cả thi lễ xong, hoàng hậu cũng đã tới đôn ngồi, Đường Kính Chi mới bước ra hành lễ:
- Học sinh Đường Kính Chi thỉnh an hoàng hậu nương nương.
Còn về ba vị đại học sĩ và thượng thư Mạnh Khoan chưa đủ tư cách để y tới chào hỏi trước mặt hoàng thái hậu.
- Đứng dậy đi.
Lần trước Đường Kính Chi giúp nàng trừ đi vết xẹo ở cổ tay, cho nên hoàng hậu vẫn nhớ ân tình này, thái độ rất ôn hòa đưa tay ra đỡ hờ.
- Tạ ơn hoàng hậu nương nương.
Đường Kính Chi đứng dậy, khom lưng đứng xuống phía dưới cùng.
- Mấy người các ngươi tới tìm ai gia là muốn ai gia bỏ ý định phong tước cho Đường cử nhân chứ gì?
Hoàng thái hậu khôi phục lại lý trí, thông minh sắc sảo thường ngày cũng quay về, mắt hơi nheo lại, nhìn đám đại thần phía dưới đầ nghiêm.
Đường Kính Chi chợt nhớ ra, hôm nay là ngày Hoàng thái hậu hứa phong tước cho y.
Hoàng hậu bị phụ thân của mình là Mạnh thượng thư kéo tới trợ lực, vốn mấy vị trọng thần triều đình này muốn nàng lên tiếng trước, trò chuyện với Hoàng thái hậu rồi để các đại thần mượn cớ nói vào vài câu, nhưng hiện giờ Hoàng thái hậu chủ động nói tới chuyện này làm hoàng hậu không biết phải mở lời ra sao?
Dù Hoàng thái hậu trước giờ đối xử với hoàng hậu không tệ, nhưng hoàng hậu vẫn e sợ vị Hoàng thái hậu này từ tận đáy lòng, không dám ỷ vào được Hoàng thái hậu sủng ái mà quên thân phận, trong nội cung này, ngày nào còn Hoàng thái hậu, chưa tới lượt nàng nhiều lời.
Thấy hoàng hậu không lên tiếng, ba vị nội các đại học sĩ đồng loạt quỳ xuống, hô:
- Bẩm Hoảng thái hậu, bọn vi thần đại biểu bách quan trong triều, khẩn mong người thu lại thánh lệnh.
- Bách quan trong triều? Theo ai gia thấy, là ý tứ của ba người các ngươi thì có.
Hoàng thái hậu đặt khẽ chén trà xuống, giọng bình đạm, không cần tỏ ra tức giận cũng khiến ba vị đại học sĩ phải hoàng hốt cúi đầu:
- Vi thần không dám. nguồn
Hoàng hậu đứng lên, đi ra sau lưng Hoàng thái hậu, nhẹ nhàng vỗ lưng:
- Mẫu hậu nguôi giận, ngàn vạn lần đừng tức giận hại người.
Hoàng thái hậu hết sức hài lòng với đứa hoàng tức này, trong mắt nàng, hoàng hậu biết đại thế, hiểu tiến lui, không phải người tốt bụng mềm lòng sợ chuyện, không khác nàng thời trẻ là bao, nắm tay hoàng hậu, nói:
- Xương cốt ai gia còn cứng lắm, đừng lo, đứng qua một bên, nghe kỹ nghĩ sâu, đừng nói gì.
- Hoàng tức tuân lệnh.
Hoàng hậu đưng lên, đưa mắt cho phụ thân, ý bảo không giúp gì được cả.
Mạnh Khiêm là lễ bộ thượng thư, thực quyền trong tay kém xa các vị thượng thư khác, lại là người không nhiệt tình tranh đấu chính vì thế tiên hoàng và Hoàng thái hậu mới chọn con gái ông ta làm thái tử phi.
Tránh ngoại thích quá mạnh.
- Không dám, các ngươi có gì mà không dám chứ? Bỏ đi, chuyện trước kia ai gia không truy cứu, nói chuyện sắc phong Đường cử nhân, các ngươi hà cớ gì mà ngăn cản hết lần này tới lần khác, chẳng lẽ các ngươi tưởng ai gia không dám làm gì các ngươi thật sao?
Hoàng thái hậu mặt lạnh xuống, ngữ khí cực kỳ bất thiện.
Ba vị dám cãi lời hoàng đế trẻ, nhưng không dám xem nhẹ vị Hoàng thái hậu này, nếu chọc giận nàng, ba bọn họ bình an ra được hoàng cung hay không rất khó nói.
Trình các lão, khấu đầu thưa:
- Bẩm hoàng thái hậu bọn vi thần sở dĩ xin người và hoàng thượng thu hồi thánh lệnh vì công lao tư lịch của Đường cử nhân chưa đủ phong tước vị.
- Đúng thế, hoàng hái hậu và hoàng thượng nếu coi trọng y, có thể đặc cách phong cho y qan chức.
Hồ các lão bổ xung:
Tề các lão tiếp lời:
- Kỳ thực bọn vi thần đều đánh giá cao Đường cử nhân, dù người và hoàng thượng cho y lên triều nghị sự, bọn vi thần cũng không phản đối.
Chuyện Hoàng thái hậu không cho Đường Kính Chi vào triều làm quan, nắm giữ quyền bính không thể để người ngoài biết, nên chỉ nói:
- Ai gia và hoàng thượng muốn phong tước vị cho ai phải được các ngươi gật đầu đồng ý à?
Trình các lão là người có hiểu lầm lớn với Đường Kính Chi, luôn coi y cùng một giuộc với đám Tần Mục, thậm chí còn gian xảo hơn cho nên dẫn kinh luận điển nói một thôi một hồi.
Lý do mà ông ta đưa ra nào là tư lịch ít, công trạng mỏng, nào là từ lúc thái tổ lập quốc tới nay rất ít phong tương vị, cho tới võ tướng ra chiến trường giết địch vô số, ngay cả mạng cũng hi sinh còn chẳng được phong tước vị, nếu Đường Kính Chi được phong tước, nhất định khiến tướng lĩnh trong quân bất mãn.
Cực Phẩm Tài Tuấn Cực Phẩm Tài Tuấn - Phó Kỳ Lân