Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 568 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 550 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 05:07:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 457-458
hương 457: Từ chối đi.
Tiêu Kiến vừa đi khuất sau khúc rẽ, quả nhiên viên võ tướng vẻ mặt thay đổi, lạnh lùng hừ một tiếng lẩm bẩm:
- Chẳng qua là tên hoạn quan nô tài ở nội đình mà dám nghênh ngang ra ngoài xưng hạ quan, thật nực cười.
Trình các lão ho khẽ một cái nhắc nhở, liếc nhìn Đường Kính Chi nói nhỏ:
- Nhạc đại nhân, mọi người đều làm việc vì hoàng thượng, đừng so đo nữa.
Viên quan họ Nhạc sợ Đường Kính Chi nghe thấy, không nói nữa.
Ba người kia ngừng trò chuyện rồi, Đường Kính Chi mới đi tới vái một cái thật sâu:
- Học sinh Đường Kính Chi xin thỉnh an ba vị đại nhân.
Trình các lão không đáp, nhìn y từ trên xuống dưới một lượt, nụ cười trên mặt chẳng mang theo chút tình cảm nào, trông rất công thức hóa, Vũ Văn Mặc thì đưa tay ra nói:
- Đứng dậy đi, bản quan và các lão, Nhạc đại nhân hôm nay chuyên môn tới đây có chuyện muốn nói với ngươi.
Đường Kính Chi không hiểu ba viên quan trọng lượng không nhỏ trong triều có chuyện gì liên quan tới mình, đưa tay ra mời:
- Mời ba vị đại nhân vào trong uống chén trà đã, học sinh xin lắng nghe chỉ bảo.
Trình các lão thấ hiểu quy củ khẽ gật đầu, đi vào trước.
Vũ Văn Mặc sát vai đi qua nói nhỏ cho Đường Kính Chi biết viên võ quan kia tên là Nhạc Nam Sơn, binh bộ thiêm sự chính tứ phẩm.
Nhạc Nam Sơn cứ như có thù hạn gì với Đường Kính Chi, hầm hầm hừ hừ, ánh mắt luôn nhìn y với vẻ rất bất thiện.
Ba người này khác ba tên Tần Mục, Đường Kính Chi hết sức cẩn trọng đi cuối.
Tới đại sảnh, Trịnh các lão tất nhiên ngồi chủ vị, Vũ Văn Mặc và Nhạc Nam Sơn chia nhau ngồi theo thứ tự, còn Đường Kính Chi không quan không chức chỉ có thể đứng đó, gọi nha hoàn mang trà lên.
Trình các lão chỉ thong thả uống trà, mỉm cười không nói gì, Vũ Văn Mặc có vẻ ngần ngừ, tựa hồ có lời không tiện nói, Nhạc Nam Sơn thầm lẩm bẩm chửi hai tên hồ ly rồi lên tiếng trước:
- Đường cử nhân, bản quan không ưa vòng vèo, hôm nay ta cùng hai vị đại nhân tới đây là muốn ngươi đồng ý một việc.
- Xin đại nhân chỉ bảo.
Đường Kính Chi một mực giữ thái độ rất cung kính:
- Hoàng thái hậu có ý phong tước vị cho ngươi, tới khi đó ngươi tự dâng tấu xin được miễn.
- Sao ạ?
Đường Kính Chi sửng sốt, y nghe chuyện này lần đầu:
Nhạc Nam Sơn tỏ ý rất khó chịu:
- Đừng có vờ vịt với bản quan, ngươi từ lúc lên kinh thành, ngày nào cũng vào hoàng cung, chẳng lẽ không biết. Bản quan ghét nhất thứ dối trà, cho ngươi biết, lần này ba vị đại học sĩ và bách quan đều không đồng ý phong tước cho ngươi, bỏ cái mơ mộng hão huyền đó đi.
Tự nhiên chưa biết xảy ra chuyện gì bị người ta chụp mũ mắng mỏ, Đường Kính Chi dù giỏi ứng biết cũng không biết phải nói sao cho phải.
Lúc này Vũ Văn Mặc lên tiếng, giọng ôn hòa hơn rất nhiều:
- Đường cử nhân, bản quan và mấy vị trọng thần trong triều nghe chuyện về ngươi rồi, rất tốt, ngươi có cống hiến không ít cho vương triều, có điều ngươi còn quá trẻ, thực sự phong tước vị không có lợi cho sau này đâu.
- Bẩm Vũ Văn đại nhân, bất kể ngài có tin hay không thì học sinh cũng phải nói một lời, học sinh hoàn toàn không biết việc này.
Đúng là trước khi nam hạ hoàng đế trẻ có hứa chuyện thành công sẽ phong tước vị cho y, nhưng Đường Kính Chi về sau biết mình chỉ là tốt thí, vai trò có hạn, nên hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đó nữa.
- Được rồi, đừng diễn kịch nữa, ngươi trả lời thẳng, có đồng ý hay không là được.
Nhạc Nam Sơn hiển nhiên nhận định Đường Kính Chi nói dối, bực mình phẩy tay:
- Không đồng ý.
Đường Kính Chi đột nhiên thái độ thay đổi hẳn, giọng rất kiên quyết.
Trình các lão lúc này mới từ từ đặt chén trà xuống bàn:
- To gan!
Nhạc Nam Sơn vỗ bàn, đứng bật dậy, râu vểnh ngược lên, quát lớn:
- Đường Kính Chi, đừng được nể mặt mà không biết điều, bọn ta sở dĩ tới đây nói cho ngươi một tiếng là vì Mạnh thượng thư và Vũ Văn đại nhân quý trọng hậu bối, nói tốt cho ngươi vài câu, bọn ta mới tới cho ngươi biết cách ứng xử sao cho phải phép, nếu không bách quan cùng phản đối, ngươi chẳng được phong tước phong vị gì, mà còn bị mọi người ghét bỏ.
Mạnh thượng thư, chắc là lễ bộ thượng thư Mạnh Khiêm, lúc mới lên kinh mình có giúp Kim phu nhân là chính thất của ông ta.
Đường Kính Chi trầm giọng nói:
- Nhạc đại nhân, phong tước vị hay không là do hoàng thượng định đoạt, nếu bách quan không chấp nhận dâng thư ngăn cản, vậy Đường mỗ đợi kết quả là được.
Y không thèm xưng học sinh nữa.
- Ngươi...
Nhạc Nam Sơn thấy Đường Kính Chi không coi mình ra gì, lửa giận ngút trời, định bước tới nhưng Vũ Văn Mặc kéo tay ngăn lại:
- Nhạc đại nhân, ông làm chén trà cho nguôi giận, Đường cử nhân không vào triều làm quan, chưa hiểu thiệt hơn trong chuyện này, chúng ta ngồi xuống từ từ nói là được.
Trịnh các lão lúc này mới lên tiếng:
- Đường cử nhân, vương triều Minh Hà từ từ khi lập quốc tới nay, rất ít phong tước vị, chưa nói quan văn, dù võ tướng phải vô số lần qua sinh tử trên chiến trường, lập công lao hiển hách, mới được phong tước vị. Ví như Vương lão tướng quân thủ hộ viên quan mấy chục năm, cũng chỉ được phong An Bắc bá mà thôi. Đường cử nhân chút công lao ngươi lập được còn xa mới đủ xếp ngang hàng với Vương tướng quân.
Đường Kính Chi có ngạo khí của y, những người này tới đây chưa biết phải trái đúng sai gì, tự nhiên bắt y làm này làm nọ, y chẳng buốn giải thích Đường gia khi dâng ngọc Điệp phải chịu nguy hiểm thế nào, khi nam hạ bắt Điền Cơ bị che dấu thiếu điều mất mạng ra sao, chỉ chắp tay bình thản đáp:
- Học sinh vẫn câu nói đó, tất cả do hoàng thượng định đoạt.
Trình các lão nheo mắt lại, với thân phận ông ta tới đây là nể mặt lớn lắm rồi, nếu không ông ta sai hạ nhân cho một tờ giấy là Đường Kính Chi phải lật đật tới nghe chỉ bảo, không ngờ kẻ này ngoài thì lễ độ, bên trong cuồng ngạo không thua kém đám Tần Mục, chẳng muốn giải thích với y, đứng dậy đi ra ngoài, Vũ Văn Mặc lắc đầu thở dài theo sau.
Nhạc Nam Sơn thì nhìn y gườm gườm cảnh cáo:
- Ngươi đừng tưởng rằng dùng thủ đoạn đuổi được đám Tần Mục ra khỏi kinh thành rồi là có thể làm mưa làm gió, chỉ cần những trung thần bọn ta ở trong triều, tuyệt đối không để hạng gian nịnh chỉ biết luồn cúi nịnh bợ như ngươi thành công.
- Nhạc đại nhân, thỉnh giáo rồi, mời!
Đường cử nhân chẳng thèm tiễn đưa tay đuổi khách:
Rời tiểu viện, Vũ Văn Mặc mói nói:
- Các lão đại nhân, Đường Kính Chi tuy còn trẻ tuổi bồng bột, nhưng nhân phẩm không tệ đâu.
- Vậy hả?
Trình các lão lạnh nhạt đem chuyện tình cờ gặp Tần Mục đánh ca kỹ ở Như Y Lâu kể lại.
Vũ Văn Mặc không nói thêm lời nào nữa.
Ba người Trình các lão vừa đi, ba vị di nương liền chạy tới, thấy tướng công ngồi chống cằm, mày nặng trĩu chứa đầy tâm sự, đầu lo lắm, Uyển Nhi rót cho y chén trà, hỏi:
- Tướng công, ba vị vừa rồi quan chức gì, bọn họ tìm chàng có chuyện gì thế.
Đường Kính Chi chưa nguôi giận, giọng chẳng ngọt chẳng nhạt nói:
- Một vị các lão, một thị lang hộ bộ, một binh bộ thiêm sự.
- Hả?
Hai cái chức sau ba nàng không rõ to thế nào, nhưng riêng các lão các nàng hiểu, dân gian chẳng phải gọi họ là tể tướng sao, không kinh hãi sao được.
- Bọn họ tới tìm ta nói hoàng thái hậu muốn phong cho ta tước vị.
- Cái gì?
Đường Kính Chi nói được một nửa bị tiếng la thất thanh của ba nàng lần nữa cắt ngang, phong tước, to thế nào cứ nhìn Đường lão thái quân là rõ rồi.
- Đúng thế!
Đường Kính Chi vừa xác nhận thì Uyển Nhi reo lên:
- Trời ơi, đây là chuyện lớn rồi, người đâu, mau mau đi chuẩn bị hương hoa, mua cả một cái đầu dê, chúng ta phải bày hương án, báo cáo cho tổ tiên.
- Để muội...
Ngọc Nhi hít sâu một hơi, vẫn không kìm được kích động, bước nhanh khỏi đại sảnh:
Chương 458: Hết kẻ này tới kẻ khác
- Hay quá rồi, hay quá rồi...
Nhu Nhi thì nhảy lên reo hò, như vậy Đường gia thực sự thành quý tộc một phương, trăm dặm xung quanh Lạc thành không nhà nào bì được.
Đường Kính Chi thấy các nàng vui mừng tới mức này thì cười khổ, không nói thêm nữa, bớt cho các nàng khỏi sợ hãi.
Hơn nữa cái tước vị nà muốn, y phải có!
Kẻ khác có lẽ cho rằng y chỉ lập chút công lao, chỉ dựa vào mồm mép nịnh bợ, nhưng bọn họ không biết y trải qua thời khắc sống chết ra sao.
Cái gì mà trung quân ái quốc, cái gì mà vì ra sức vì xã tắc, chết cũng mãn nguyện, mấy đạo lý thối tha đó cút hết cả đi, y chỉ cần biết y đã bỏ ra đủ rồi, tước vị nà nhận là xứng đáng, nãi nãi của y luôn muốn rạng danh họ tộc, biết tin này sẽ vui mừng nhường nào.
Còn nữa, Lâm Úc Hương, Chu Quế Phương, Kiều Kiều cũng sẽ vui mừng.
Làm trưởng bối thê tử hạnh phúc, chẳng phải trách nhiệm của người làm vãn bối, làm trượng phu hay sao?
Còn về phần đắc tội với một đám đại thần trong triều, ngay cả ba tên Tần Mục còn sống khỏe phây phây ra đó, y sợ à?
Y cũng đâu có thèm vào triều đình nghị sự mà ngán ngại.
Uyển Nhi và Nhu Nhi lúc này cũng đã chạy ra ngoài chuẩn bị hương án bái tế tổ tiên rồi, các nàng vui thì y cũng vui, có điều vui chẳng bao lâu lại có hộ vệ gác cửa vào báo có quan viên tới thăm.
Lại nữa sao?
Đường Kính Chi cảm thấy có chút bất thường, vội đi nhanh ra đón, liền thấy một nam nhân da trắng trẻo bất thường, gò má gầy, mặc quan bào gấm đỏ thắm, theo sau là tám hộ vệ đeo cương đao, toàn bộ đều mặc quan bào đỏ, chỉ có điều hoa văn trên ngực khác nhau.
Xưởng vệ của nội xưởng!
Đường Kính Chi nhận ngay ra thân phận những người này.
- To gan, thấy Tề công công sao còn chưa hành lễ vấn an.
Đường Kính Chi còn chưa kịp có phản ứng gì một tên xưởng vệ đi tới đặt tay lên đao quát:
Tề công công!
Đường Kính Chi giật mình, vậy ra đây chính là Tề Đức Thịnh, vì thái giám được hoàng đế trẻ sủng tín nhất.
Tề Đức Thịnh chẳng những là là thái giám giữ ấn của ti lễ giám, có quyền phê hồng, còn là chỉ huy sứ của nội xưởng, danh xưng không chính thức là nội tướng, hàm ý sánh ngang tể tướng ở ngoại đình.
Đường Kính Chi vội khom lưng thi lễ:
- Ra là Tề công công, thứ cho Đường mỗ không nghênh đón từ xa được.
Tề Đức Thịnh mặt trắng vô cùng, chắc là bôi thứ phấn nào đó, tùacute; vẫy tay bảo Đường Kính Chi đứng dậy, giọng kể cả:
- Gia gia bận rộn không có thời gian nói nhiều, chỉ tới nhắc ngươi một tiếng, mai nếu hoàng thượng phong ngươi tước vị, ngươi xin không nhận là được.
Giọng lão ta cứ như ra lệnh cho hạ nhân, hiển nhiên một cử nhân có chút tiếng nói trước mặt hoàng đế còn chưa là cái gì với lão.
Lời này của Tề Đức Thịnh thì Đường Kính Chi không dám xem nhẹ, rất có thể đó là ý của hoàng thái hậu hoặc hoàng đế, vội hỏi:
- Tề công công, phải chăng đây là ý của...
Tề Đức Thịnh thoáng nhíu mày tỏ ý không hải lòng:
- Không phải, là ý của cha gia.
Thái độ của tên thái giám này ngay từ ấn tượng đầu tiên dã khiến Đường Kính Chi không có chút thiện cảm nào, không chút do dự nói:
- Vậy thứ cho Đường mỗ không thể nhận lời.
- Hả, ngươi vừa nói cái gì?
Tề Đức Thịnh còn ngỡ rằng mình nghe nhầm:
Đường Kính Chi điềm tĩnh nhắc lại một lần nữa:
- Thứ cho Đường mỗ không thể nghe theo lời công công.
"Cheng!" Đám xưởng vệ đứng sau Tề Đức Thịnh đồng loạn rút cương đao ra một nửa, bước tới vẻ mặt uy hiếp!
Có điều Đường Kính Chi lưng thẳng tắp, mặt không có chút sợ hãi nào, y ở bên hoàng đế cũng được coi là nhân vật có trọng lượng, không tin giữ ban ngày ban mặt tên Tề Đức Thịnh này dám vô cớ hạ lệnh giết y.
Cho dù muốn đối phó với y trước tiên phải bêu xấu trước mặt hoàng đế, hoặc giả vu oan hãm hại đưa y vào đại lao hẵng nói.
- Các ngươi muốn làm cái gì?
Ngọc Nhi vừa vặn đi về, thấy cảnh này quát một tiếng, kiếm rút ra như điện xẹt, loáng cái thi triển khinh công, lao tới như mũi tên đứng chắn trước mặt Đường Kính Chi.
Đám xưởng vệ nội xưởng khẩn cấp lui lại bảo vệ quanh Tề Đức Thịnh, còn lão ta thì ngửa cổ lên trời cười dài:
- Giỏi, giỏi lắm, bản công công muốn xem ngươi có bản lĩnh lớn cỡ nào dám chống lại ta, đi!
Nói rồi phất tay dẫn đám xưởng vệ bỏ đi, tuy lão cười nhưng trong mắt ngùn ngụt căm giận, lâu lắm rồi có kẻ dám trái y lão.
- Tướng công, những kẻ đó là ai dám ngang nghiên dùng vũ khí uy hiếp chàng.
Ngọc Nhi mặt đầy lo lắng hỏi:
- Tên đi đầu là Tề Đức Thịnh, chỉ huy sứ nội xưởng, tới đây hạ lệnh mai ta phải từ chối nhận phong tước.
Đường Kính Chi cười nhạt:
- Cái gì? Lão ta to gan như vậy sao...
Đường Kính Chi lắc đầu:
- Kẻ này là tâm phúc của hoàng đế, ngay cả ba tên Tần Mục chẳng sánh bằng, lão ta đích thân tới đây là coi trọng ta rồi đấy.
Ngọc Nhi ngớ người, không hiểu tướng công thư sinh nói thế là sao?
Đường Kính Chi biết vừa rồi thái độ của mình với Tề Đức Thịnh hơi lỗ mãng rồi, chuyện này có nói với hoàng đế cũng không ăn thua, xem ra còn cách cầu kiến Hoàng thái hậu, nghĩ một hồi liền lấy mấy mẫu thêu của Nhu Nhi cho vào lòng, còn may ngọc bội lần trước của hoàng đế chưa đem trả.
Mặc dù Đường Kính Chi có thẻ bài để vào hoàng cung, nhưng không có nghĩa là y có thể đi vào muốn gặp ai thì gặp, tới cửa hoàng cung, liền nhờ một thái giám truyền lời, còn y đợi ở cửa cung, vì y thường ra vào hoàng cung, tiểu thái giám kia quen mặt, chạy đi bẩm báo, một lát sau thở hồng hộc chạy ra:
- Hoàng hậu triệu ngài vào Từ Ninh cung tấn kiến, Đường cử nhân đi theo cha cha gia.
Đường Kính Chi đi tới chỗ vắng người nhét vào tay thái giám này một tờ ngân phiếu, tới cửa Từ Ninh cung, được cung nữ thông báo cho vào, Đường Kính Chi mới khom lưng vén vạt áo đi vào.
Bước trên thảm đỏ, đi được một phần ba quãng đường, Đường Kính Chi quỳ xuống hướng chủ vị khấu đầu ba cái:
- Học sinh Đường Kính Chi thỉnh an Hoàng thái hậu, thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.
- Đứng dậy đi.
Hoàng thái hậu thong thả nói:
- Ngươi xin gặp ai gia có phải liên quan tin đồn có người đang tuyên truyền sự tích của ngươi trong kinh không.
- Bẩm hoàng thái hậu, đúng vậy ạ, học sinh được Trình các lão, Vũ Văn đại nhân, Nhạc đại nhân, cùng với cả Tề công công tới tận nhà cho biết Hoàng thái hậu và hoàng thượng.
Nụ cười nhẹ trên môi Hoàng thái hậu tắt hẳn, mày phượng nhíu lại, sáng hôm nay bà mới sai người loan tin, sao có nhiều người biết rõ chuyện như thế, Tề Đức Thịnh không tính, ba vị trọng thần kia biết tin từ đâu?
Đường Kính Chi thấy Hoàng thái hậu trầm mặc, nói tiếp:
- Ba vị đại thần và Tề công công tới nhà học sinh ra lệnh học sinh khi tiếp chỉ xin từ chối phong thưởng.
Hoàng thái hậu mặt đanh lại, vịn ghế đứng dậy:
- Đám khốn kiếp to gan, đã đoán được thánh y của ai gia còn dám ngỗ nghịch.
- Nhạc đại nhân còn nói, nếu như học sinh không tự xin từ chối phong thưởng, mai sẽ liên hợp bách quan trong triều dâng thư đàn hặc, tới khi đó...
- Khi đó ai gia phải thỏa hiệp thu hồi ý chỉ chứ gì?
Hoàng thái hậu rít lên nói tiếp, người hoàng thất kỵ húy nhất là chuyện thần tử xúc phạm uy nghiêm, ngỗ nghịch ý chỉ của mình, hành vi này của bách quan khác gì uy hiếp bà chứ:
- Người đâu, bắt binh bộ thiêm sự Nhạc Nam Sơn vào thiên lao, mai xử trảm.
Khuôn mặt xinh đẹp của hoàng thái hậu bùng lên sát khí, hạ lệnh:
.
Cực Phẩm Tài Tuấn Cực Phẩm Tài Tuấn - Phó Kỳ Lân