Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 190 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 515 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:25:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35- 40
hương 35: Giống mẹ mày.
Từ khi bước vào căn nhà này, người Nhan Nghiên sợ hãi nhất không phải là Tư Thành Đống, lại càng không phải lại là Tư Kình Vũ, mà là Tống Ngọc San. Phần lớn ác mộng của cô đều bởi vì Tống Ngọc San mà ra.  Cứ nhìn thấy bà ta, người cô không thể khống chế được run rẩy. Càng không cần phải nói đến bây giờ, chân cô vẫn còn đau ghê gớm, ngay cả đứng cũng không xong.
Thời điểm yếu  ớt như vậy, cô phải một mình đối mặt với Tống Ngọc San, cô thật sự rất sợ hãi.
Vào trong thư phòng, Tống Ngọc San ngồi vào bên cạnh bàn làm việc của bà ta, đôi mắt nhìn chằm chằm thẳng vào một thân chật vật của cô. Tóc của Nhan Nghiên toán loạn, ở trên vai và đầu. Làn da trắng nõn của cô sưng đỏ. Áo sơ mi cũng không có nút thắt, cô ôm lấy chính mình mới có thể miễn cưỡng che thân hình mảnh mai ở bên trong. Ánh mắt Tống Ngọc San chuyển xuống hạ thân của cô, giữa hai chân ẩm ướt của cô, thậm chí còn có dính máu.
Tự nhiên bà ta biết kia là cái gì, ánh mắt càng trở nên u ám, ra lệnh nói: “Đóng cửa lại, mày đi vào đây ngồi.”
Nhan Nghiên cảm thấy rất xấu hổ, cô cũng cảm giác được giữa hai chân mình ẩm ướt. Thậm chí chất lỏng không ngừng chảy ra, đó là của Tư Kình Vũ để lại bên trong, vừa rồi cô vội vã rời đi, lại đụng phải Tống Ngọc San, căn bản chưa kịp rửa sạch.
Cô đóng cửa lại, cũng không dám ngồi xuống, mà là có chút run rẩy đứng trước mặt Tống Ngọc San.
Tống Ngọc San vừa trở về được một giờ, vốn hôm nay có nhiệm vụ đi Pháp, ai ngờ thân thể lãnh đạo đột nhiên lại có vấn đề. Đoàn người bọn họ rối loạn ngay tại công ty. Được tin lãnh đạo chuyển nguy thành an, lúc đó các nhân viên mới tự đi về nhà. Về một lúc, bà ta cảm giác có gì đó không thích hợp.
Tìm người giúp việc  để hỏi, Lập Hạ đi hát ở bên ngoài, vú Bảo cũng đi theo. Mà lúc người giúp việc trả lời, ê a như tiếng chuột chít dường có chuyện xảy ra. Ép hỏi một lúc mới biết được, Tư Kình Vũ kéo Nhan Nghiên vào trong phòng. Mấy người giúp việc các cô, ai cũng không dám lên tiếng cản việc của thiếu gia, đành phải trốn ở trong phòng xem như không nhìn thấy.
Bà lập tức gọi điện thoại cho vú Bảo, sai bà ta đưa tiểu thư trở về ngay lập tức. Khi trở về, Lập Hạ đã say như chết. Sai người đưa Lập Hạ về phòng nó nghỉ ngơi, bà cùng vú Bảo liền đến trước cửa phòng  Tư Kình Vũ.
Phòng của nhà họ Tư hiệu quả cách âm cũng không tốt lắm, bà đứng ở cửa nghe rất lâu. Càng nghe, cơn tức giận từ đáy lòng càng dấy lên. Chuyện bà lo lắng nhất đã xảy ra, Nhan Nghiên cùng con bà đã quan hệ với nhau.
“Mày với mẹ đẻ mày thật là càng ngày càng giống nhau!” Tống Ngọc San thấy cô không ngồi xuống cũng không miễn cưỡng. Bà ta đè lửa giận xuống, trên mặt vẫn cực bình tĩnh, “Ngay cả bộ dạng trước mặt tao, có chút run rẩy, tao còn thấy thương xót! Thật sự giống mẹ mày như đúc!”
Nhan Nghiên ngẩng đầu lên, mỗi khi Tống Ngọc San nhắc tới mẹ cô, cô liền biết là bà ta muốn làm nhục cô! Cô đứng yên bất động, thực ra cô không thể đứng vững, chân mềm yếu vô lực, thậm chí muốn đứng cũng phải mất toàn bộ sức lực. “Bác Tống, chuyện đêm nay, cháu không muốn nghĩ tới, cháu, cháu là bị ép buộc!”
Tống Ngọc San vừa nghe vừa nghe lại càng không chấp nhận, giọng nói càng thêm chua ngoa không ít: “Ý của mày nói là con tao cưỡng bức mày!”
Giọng nói của bà ta như kim đâm vào cô, đâm đến mỗi tế bào trên cơ thể cô, không đổ máu nhưng rất đau. Cô cố thẳng lưng lên, hôm nay là Tư Kĩnh Vũ cưỡng bức cô. Nhưng cô cũng biết rằng, nếu bây giờ cô thừa nhận điều đó, Tống Ngọc San có thể sẽ xé nát cô. Nhưng nếu như không làm thế, như vậy tất nhiên cô cũng bị gán vào tội danh dụ dỗ Tư Kình Vũ.
“Kình Vũ có bạn gái của nó, thậm chí nếu nó muốn cô gái bằng tuổi mày, chỉ cần nó vẫy tay, còn cả khối cô nối tiếp nhau, nó cần phải cưỡng bức mày sao?” Không đợi cô trả lời, Tống Ngọc San tiếp tục bắn như sét đánh, nếu Nhan Nghiên còn dám nói câu Tư Kinh Vũ cưỡng bức, thì để xem tao giáo huấn mày như thế nào.
Chương 36: Hy vọng là một giấc mơ.
“Bác Tống phải đứng ở cửa chờ chúng cháu làm việc xong, bây giờ gọi cháu đến thư phòng, nói vậy đã hỏi qua người giúp việc. Như vậy, ở đầu cầu thang, tại chỗ hành lang phát sinh chuyện, bác Tống, bác cũng đã biết sao!” Nhan Nghiên không biết làm sao lại có dũng khí, con gái họ Nhan sẽ không như vậy, không giữ mình trong sạch, cô không cần gánh trên mình tội danh như vậy. “Bác cũng đã biết rõ chuyện gì đã xảy ra như cháu, có phải là Tư Kình Vũ như vậy không, trong lòng đều biết rõ.”
“Nhan Nghiên, mày được lắm!” Tống Ngọc San kinh ngạc, ánh mắt Nhan Nghiên, ánh mắt kiên định mà quật cường. Bà giống như luôn làm điều sai trái trước cô gái này, cho tới bây giờ ánh mắt của Nhan Nghiên trong mắt bà chính là phiên bản của Đường Tuệ Hà, từ bên ngoài cho tới tận trong xương cốt. Nếu không Tư Thành Đống sẽ không mê luyến nó tới như vậy, ở ngay trước mặt bà cũng tuyên bố muốn nó.
Nhưng bây giờ, bà nhận ra bản thân mình có phải là đã nhìn lầm nó rồi hay không. Nhìn nó bề ngoài nhu nhược, từ nhỏ cũng đã biết nhẫn nại và chịu đựng. Nhưng trong đôi mắt của nó nhẫn nhịn và không khuất phục lại không để cho sai lầm.
“Bộ dạng mày được lắm, bây giờ mày định muốn làm gì?” Tống Ngọc San đi đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của cô nói, “Mày muốn đi báo án, tố cáo con tao. Hay là giống như mẹ mày dụ dỗ ba Tư Kình Vũ, giờ mày lại dụ dỗ nó. Đều giống nhau, khuôn mặt xinh đẹp, tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu, sử dụng thủ đoạn thật sự là y như đúc, không hổ là hai mẹ con.”
“Bác Tống, trong lòng bác đã hiểu rõ, mẹ cháu chưa từng có ý nghĩ dụ dỗ bác Tư. Mẹ làm như vậy, là vì bác Tư ép mẹ, mẹ chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.” Rốt cuộc Nhan Nghiên không thể nhẫn nhịn nổi, đã nhiều năm như vậy, mẹ đã mấy lần bị mắng nhiếc về việc này. Bất cứ là ai, chỉ cần cô đi sai một bước, liền sẽ lấy mẹ cô ra công kích. Mẹ cô chẳng có tội tình gì cả, đã rời xa nhiều năm như vậy vẫn còn bị sỉ nhục. “Rõ ràng người sai không phải là mẹ cháu, bác không đi chỉ trích cái tên đầu sỏ đã gây nên, lại đi trách mẹ cháu! Đều là phụ nữ với nhau, sao phụ nữ lại muốn làm khó phụ nữ, vì sao lại muốn làm tổn thương phụ nữ đến vậy!”
“Bộ dạng được đấy. Cuối cùng cũng có điểm không giống nhau!” Trên mặt Tống Ngọc San trắng bệch, nét cười bên góc miệng bà càng sâu, “Nhan Nghiên, tao hỏi mày, lúc trước mẹ mày tới nhà này là do bác Tư ép hay sao? Bà ta không biết được đến nhà họ Tư này phải đối mặt với điều gì sẽ phát sinh hay sao? Rõ ràng là bà ta muốn dụ dỗ đàn ông của tao, còn dùng mày để làm cớ!”
“Không phải như thế, không phải như thế! Bác ngậm máu phun người!” Hai tay Nhan Nghiên bịt tai gào to, “Mẹ cháu không muốn cháu làm cô nhi nên mới như vậy, mẹ bị bắt ép!”
“Mẹ mày đã làm việc gì, cho dù mày phủ nhận thế nào, thì bà ta cũng đã làm.” Con nhóc này còn muốn múa mép khua môi với bà, mày còn non lắm. “Còn việc mày làm, tất cả mọi người đều thấy được.”
Người Nhan Nghiên càng run rẩy hơn, cô nắm lấy vạt áo của mình, cố chịu đựng để nước mắt của chính mình không rơi xuống. Chỗ riêng tư bí mật ở hạ thân lại chảy ra chất lỏng, nhắc nhở cô, cô đã trải qua nhục nhã như thế nào.
“Việc này đã không còn quan trọng.”  Tống Ngọc San hài lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt bất lực của cô, “Tao gọi mày tới, không phải muốn lục lọi nợ cũ của mẹ mày, mà muốn nhắc nhở mày. Sự việc đêm qua, không được nhắc tới. Mày đừng vọng tưởng sẽ có cơ hội ở bên cạnh Tư Kình Vũ!”
“Bác Tống yên tâm, cháu chưa bao giờ nghĩ muốn ở bên cạnh Tư Kình Vũ.” Chuyện hôm qua, cô so với bất cứ kẻ nào cũng hi vọng chỉ là một giấc mơ, chưa từng xảy ra.
Tống Ngọc San cười lạnh: “Mẹ mày cũng từng nói với tao rồi, bà ta chưa bao giờ muốn ở bên cạnh Tư Thành Đống, cuối cùng không phải còn bò lên người ông ta sao? Con nhóc mày, tâm tư so với tao vẫn còn non lắm. Nếu mày còn gây ra chuyện gì, tao có thể làm ày biến mất trên đời này!”
Nhan Nghiên bị dọa đến ngây người, nhìn vào Tống Ngọc San không thể tin được. Cô đương nhiên biết được người nhà họ Tống rất giỏi, cha bà ta là cựu bộ trưởng ngoại giao nhà nước, mẹ là giáo sư đại học bậc nhất thành phố. Anh trai Tống Ngọc Huân là tổng giám đốc công ty dầu khí Trung Quốc. Tư Thành Đống làm sao có thể giàu nhanh như vậy, đó cũng là một lý do.
Tống Ngọc San nhìn sắc mặt của cô thì biết bà ta đã thành công dọa được cô, bà ta lạnh lùng cười cười: “Tốt nhất mày nên tin tưởng lời của tao! Sự việc tối hôm qua, Kình Vũ sẽ không nhớ, mà mày đương nhiên cũng không có chuyện gì xảy ra, chờ mày thi xong, lập tức rời khỏi nhà họ Tư.”
Chương 37: Tư Thành Đống ở đâu.
Tống cổ xong Nhan Nghiên, Tống  Ngọc San vẫn không đi ngủ. Vú Bảo đã xử lí xong chuyện trong phòng Tư Kình Vũ, gõ cửa đi vào.
Vú Bảo thấy sắc mặt bà không tốt, lại nghĩ đến việc vừa xảy ra, càng sợ hãi cúi đầu.
Tống Ngọc San nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của vú Bảo, bà gõ gõ cái bàn! Cốc! Cốc! Lúc này trong phòng đang yên tĩnh, tâm tư người nghe lại càng thêm sợ hãi. Đợi bà cho rằng đã đủ, bà liền mở miệng nói: “Kình Vũ luôn chán ghét Nhan Nghiên, tính tình của nó thì không thể nào làm ra sự việc như vậy. Bây giờ, bà hãy nói ra mọi chuyện cho rõ ràng.”
Thán thể béo tròn của vú Bảo đã sớm lạnh run, toàn thân mềm nhũn cuối cùng quỳ xuống: “Bà chủ, tôi nghĩ, nghĩ là thiếu gia sẽ như vậy, là tiểu thư sai tôi bỏ thuốc kia!”
“Lập Hạ đưa thuốc cho bà!” Tông Ngọc San cau mày, “Vì sao Lập Hạ lại đưa thuốc cho bà!”
“Tôi, tôi không biết, tôi nghĩ là tiểu thư họ Hoắc là Hoắc Văn Hi có quan hệ với tiểu thư, tiểu thư bảo tôi mang Hoắc Văn Hi vào trong phòng của thiếu gia chờ, ai ngờ nhà Hoắc gia xảy ra chuyện. Tiểu thư lại được các bạn cùng học xúi giục muốn đi hát, thiếu gia sai tôi đi theo.” Bà càng nói càng chột dạ, bây giờ phát sinh sự tình này, bà là người bỏ thuốc, nhất định bà chủ sẽ không bỏ qua bà. “Lập Hạ là nha đầu không có đầu óc, bà cũng là tại vì nó. Tôi đã dặn dò bà như thế nào, bà phải trông coi tiểu thư cho tốt, vậy mà bà lại gây nên sự việc như vậy!” Tống Ngọc San không nén nổi tức giận, càng nhìn lão nô tài này càng tức giận, “Bà biết rõ thiếu gia đã uống thứ thuốc đó, lại còn đi theo Lập Hạ ra ngoài lêu lổng hồ đồ, bà có đầu óc hay không!”
“Thực xin lỗi, bà chủ, tôi cũng không biết sẽ phát sinh sự việc này.” Vú Bảo vừa nghe, sợ tới mức nước mắt tí nữa chảy ra, quỳ xuống chỉ chờ chủ nhân xử lí.
Tống Ngọc San nén tức giận, giải quyết vấn đề mới là điều quan trọng nhất. Bà hạ giọng hỏi: “Phòng của Kình Vũ xử lý thế nào rồi?”
Vú Bảo vội hỏi: “Đã sắp xếp lại sạch sẽ, tôi đã nhờ ông Vương tiếp tục lau thân thể và thay quần áo, ga giường bẩn cũng đã được thay đi, trong phòng thiếu gia không còn lại dấu vết gì. Nhưng mà bà chủ, nếu lúc thiếu gia tỉnh nhớ lại chuyện đêm qua thì làm sao bây giờ?”
“Tôi phải đi ngay bây giờ, bà ở nhà trông coi cẩn thận.” Tống Ngọc San nghĩ cái gì có thể làm được, chuyện đã xảy ra, cũng không phải mất trí nhớ, cho dù có hủy mọi đấu vết cũng sẽ nhớ rõ. “Bà có biết Lập Hạ mang đến thuốc gì không?” Tìm lại gói thuốc mang đi xét nghiệm, đừng có độc với cơ thể. Thiếu gia có gì khác thường, thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Tôi đã biết thưa bà chủ!” Nhưng mà bà chủ vẫn chưa nói, nếu thiếu gia nhớ lại nhớ ra mọi chuyện thì làm sao bây giờ? Đó không phải là việc bà có thể giải quyết.
“Tiên sinh đâu?” Tống Ngọc San trở về cũng vì chuyện của Tư Kình Vũ hao tổn tinh thần, lúc này mới nghĩ đến trong nhà còn có một người đàn ông quan trọng nữa.
“Tiên sinh?” Vú Bảo cũng có chút hồ đồ, “Tiên sinh sau khi cắt bánh cho tiểu thư xong, liền trở vè phòng nghỉ ngơi!”
“Ông ấy trở về phòng nghỉ ngơi!” Sắc mặt Tống Ngọc San lại khó coi, “Khi bà cất hành lý cho tôi, có thấy tiên sinh ở phòng ngủ sao?”
Vú Bảo cũng đứng ngây người, bà chủ đột ngột trở về, mà những sự việc  này cũng phát sinh quá nhanh, làm cho người ta trở tay không kịp. Bà chỉ để ý phải cẩn thận hầu hạ bà chủ trở về đột ngột, làm sao có thể chú ý tới tiên sinh có ở trong phòng hay không.
“Tôi, tôi không chú ý, tôi nghĩ là tiên sinh ở trong phòng!” Vú Bảo lắp bắp nói, càng không dám nhìn mặt bà chủ.
“Thôi đi, cho dù ông ta không ở nhà, thì cũng có thể là đi ra ngoài. “Cũng không phải là lần đầu tiên ông ta qua đêm ở ngoài. “Bà đi chuẩn bị nước cho tôi, tôi tắm rửa thay quần áo để đi ngay lập tức.”
“Vâng, thưa bà chủ!” Vú bảo như được đặc xá liền nhẹ nhõm ra khỏi thư phòng. Chỉ để lại Tống Ngọc San với vẻ mặt thâm trầm ngồi bên bàn làm việc.
Chương 38: Gặp phải Vương Đồng.
Nhan Nghiên lê thân thể bị tàn phá đi xuống lầu, vì Tống Ngọc San trở về, không ít người hầu cũng đi lên, đương nhiên bọn họ cũng thấy được. Đủ mọi loại châm chọc, mọi loại ánh mắt, cô chỉ có thể làm như không thấy.
Bây giờ trời còn chưa sáng, đèn lớn ở phòng khách dưới lầu lại đang sáng, cô đương nhiên cũng bị không ít ánh mắt nhìn vào. Cô thầm nghĩ muốn tìm một chỗ để trốn đi, nhưng căn phòng lớn này  căn bản không có chỗ để cô ẩn giấu.
Cô đành phải trở lại phòng của cô và Vương Đồng, cô kéo cửa, phòng không khóa. Cô nhẹ nhàng thở ra, có lẽ là đêm qua Tư Thành Đống đi vào phát hiện cô không ở đây, nên sau khi rời khỏi Vương Đồng đã quên khóa cửa chăng.
Nhưng mà vừa cửa mở ra, một mùi khó chịu đã xông thẳng vào mũi cô. Cô chắc chắn nhận ra loại mùi này, mùi này chính là, rõ ràng chính là, buổi tối hôm qua cô đã phải trải qua. Cô có dự cảm không tốt, chưa kịp mở cửa liền thấy Vương Đồng đang ngồi ở trong góc, trên người đang quấn một cái chăn đơn độc, ánh mắt mở to ngây ngẩn.
Mà trên giường của Vương Đồng, một người đàn ông to lớn trần truồng đang nằm, không phải Tư Thành Đống thì còn ai! Lập tức Nhan Nghiên hiểu đã xảy ra chuyện gì. Đêm qua Tư Thành Đống tới phòng này, không tìm được cô, lại cưỡng bức Vương Đồng.
Vương Đồng nhìn thấy cô, nhưng vẫn như không nhìn thấy cô, vẫn ngây ngẩn ngồi dưới sàn. Chuyện gì đã xảy ra đêm qua, cho đến bây giờ cô ta đều không phản ứng được.
Đêm qua cô ta uống rượu, căn bản mọi việc đều không biết. Sau đó lại cảm giác như có người vào phòng, cô tưởng là Nhan Nghiên, trong lòng còn mắng con nhỏ thối tha làm sao lại vào được phòng. Nhưng đầu cô rất đau, choáng váng hoa mắt chóng mặt, căn bản không mở được mắt.
Sau đó lại có người đến trên giường cô, rồi cởi quần áo của cô, cô có thể nghe được miệng người đó không ngừng kêu tên: “Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, anh Thành Đống rất nhớ em!”  Cô muốn kêu to, cô không phải cái cô Tuệ Tuệ mà hắn gọi kia, sau đó người kia lại không cho cô cơ hội. Môi của cô bị chặn, thân thể của cô bị người đùa nghịch hết lần này đến lần khác. Sau đó, lại bị làm cho rất đau, đau đến muốn khóc, muốn gọi người tới cứu mạng! Nhưng cô không thể kêu được, chỉ có thể ậm ừ trong miệng. Sau nữa là, giống như bắt đầu thoải mái, cái hoạt động kia, tuy rằng vẫn còn rất đau, cái chỗ đó cũng thấy trướng dần lên, cũng đau nhưng lại dễ chịu.
Khi cô tỉnh táo lại, trên người bị một người đàn ông đè nặng. Cô trần như nhộng, hai chân bị mở rộng, thân thể bị người khác xâm chiếm chặt chẽ. Trong ánh sáng lờ mờ, cô nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người đàn ông này. Đúng là chủ nhân của cái nhà này, Tư Thành Đống.
Cô luống cuống sợ hãi! Cô nghe được tiếng giày cao gót lộc cộc ở bên ngoài, là bà chủ đã trở lại! Cô không dám ra ngoài, không dám lộ ra. Tuy vú Bảo – mẹ cô là tâm phúc của bà chủ, nhưng nếu bà chủ biết được cô cùng tiên sinh ở trên giường, bà chủ nhất định sẽ không bỏ qua cho cô. Cô bò xuống giường, ngã xuống chân giường, không biết phải làm sao bây giờ? Mãi đến khi Nhan Nghiên đi vào, cô thấy được cô ta, mới dường như tìm được tri giác.
“Như thế nào, có phải mày rất đắc ý không?” Giọng nói Vương Đồng nhẹ nhàng bình tĩnh, lúc ánh mắt nhìn về phía Nhan Nghiên, mang theo vài phần hận ý.
Nhan Nghiên cũng luống cuống, cô không dám đến gần Vương Đồng, cũng không dám đến gần cái giường kia. “Tao, tao lấy quần áo!” Nói xong, cô đến tủ quần áo của mình lấy quần áo đi ra ngoài.
Vương Đồng đứng lên, dò xét cô từ trên xuống dưới: “Thì ra đêm qua mày cũng có một đêm tuyệt vời, chúc mừng mày, cuối cùng mày đã dụ dỗ được thiếu gia.”
Nhan Nghiên ôm chặt quần áo, cô rất muốn cảm thông cho Vương Đồng, đồng thời cũng sợ hãi cô ta. Cô đi tới cửa: “Tao muốn đi tắm!”
Vương Đồng đè cánh cửa lại, ánh mắt lại càng hung dữ: “Nhan Nghiên, mày nghe đây. Chuyện mày chứng kiến, nếu dám nói ra ngoài, tao sẽ giết mày.”
Nhan Nghiên đương nhiên hiểu được, chuyện như vậy mà để Tống Ngọc San biết được, đời Vương Đồng cũng tàn, và mẹ cô ta cũng đừng mong có thể ở lại nhà họ Tư.
“Tao không thấy cái gì cả, cái gì tao cũng không biết, như vậy mày đã vừa lòng chưa!” Nhan Nghiên đẩy tay cô ta ra, mở cửa đi ra ngoài.
Vương Đồng nghe âm thanh đóng cửa sầm một tiếng, nhìn lại chính mình, rồi nhìn người đang nằm trên giường kia. Rốt cuộc cô đã nhận thức được chuyện gì đã xảy ra, cuối cùng nước mắt cũng tích lại từng giọt rơi xuống.
Chương 39: Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Lúc Tư Kình Vũ mở mắt ra, trong chốc lát đầu đau như muốn nứt ra, hắn day day hai bên thái dương, đồng hồ ở đầu giường báo 6h30. Hắn chống người đứng lên, lại cảm thấy mềm yếu vô lực. Đêm qua đã xảy ra chuyện gì, hắn cố nhớ lại. Tham gia sinh nhật Lập Hạ, ăn bánh ngọt, uống rượu, bị một đám nhóc con quấn lấy. Hình như sau đó hắn trở về phòng!
Nhưng sao thân thể hắn lại vô lực như vậy, vừa chạm xuống sàn lại yếu ớt sắp như nhũn ra. Giống như đã làm một việc quá sức, hắn không phải chưa từng trải qua. Nhưng trên người hắn đang mặc quần áo ngủ, trên giường sạch sẽ.
Không đúng, ga trải giường ngày hôm qua không phải màu này, lúc hắn ở trên giường cũng không mặc áo ngủ. Hắn nhíu mày, một chút hình ảnh mơ hồ hiện ra, kích tình, lửa nóng! Một khối thân thể mềm mại mà mất hồn, khoái cảm cực hạn, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương nghẹn ngào khóc. Hắn nhìn thấy rồi lại giống như có thể cảm nhận được cảm giác chân thật đang tồn tại.
Hắn đẩy cửa phòng ra, không ngờ vú Bảo đứng ở cửa. Vú Bảo gập thiếu gia mở cửa sớm như vậy, liền bày ra khuôn mặt tươi cười: “Thiếu, thiếu gia, cậu đã tỉnh!”
“Sao bà lại ở đây!” Hắn không nhớ rõ không có bắt bà ta phải đứng canh ở cửa phòng hắn.
“Thiếu gia, đêm qua cậu uống rượu, còn nôn ra.” Vú Bảo nói ra những lời sớm đã sắp sẵn ở trong nội tâm, “Ông Vương dìu cậu lên lầu, thay quần áo ngủ và đổi ga giường cho cậu. Khi vú Bảo trở về đã nghe ông Vương nói chuyện này, tôi rất lo lắng cho thiếu gia, nên đã chờ ở cửa phòng thiếu gia, chờ có thể được sai bảo gì không.” Vú Bảo nói xong, cẩn thận nhìn sắc mặt của Tư Kình Vũ.
Tư Kình Vũ nghe vú Bảo nói như vậy thấy hợp tình hợp lý. Nhưng tửu lượng hắn không thấp, hắn nhớ rõ đêm hắn uống rượu không nhiều. Hơn nữa, trước đây cho dù hắn uống rượu nhiều, cũng sẽ không quên sự việc xảy ra của ngày hôm trước. Nhưng chết tiệt, hắn không nhớ nổi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì! Trực giác hắn mách bảo, không đơn giản như vú Bảo nói, nếu không hình ảnh mơ hồ này từ đâu ra! Chứ đừng nói đến, chỉ cần nghĩ đến những hình ảnh này, bụng dưới hắn bắt đầu nóng lên. Chết tiệt, hắn muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Lập Hạ đâu? Cô ấy không có việc gì sao!” Hắn còn nhớ rõ đêm qua con nhỏ Lập Hạ kia điên cuồng muốn đi hát. Sau đó một lát, hắn đến phòng bếp tìm Nhan Nghiên, có lẽ con nhỏ kia sẽ cho hắn đáp án.
“Tiểu thư trở về liền ngủ ngay, bây giờ vẫn chưa dậy.” Thiếu gia không phủ nhận lời bà nói, có phải hắn cũng đã quên những chuyện đã xảy ra đêm qua rồi chứ? Vú Bảo thầm nghĩ.
Tư Kình Vũ không kiên nhẫn nhìn mắt vú Bảo: “Tốt lắm, bà đi lo việc của bà đi! Tôi ở đây không có việc gì!”
“Vâng, thiếu gia!” Vú Bảo luôn sợ cha con Tư Thành Đống, vừa nghe hắn nói như vậy, liền rời đi ngay lập tức.
Tư Kình Vũ quay về phòng tắm, mở vòi nước để tắm. Lúc nước ấm bao phủ, thì hình ảnh hương diễm kia cũng hiện ra. Có một cô gái, thân hình trắng nõn, đáng thương cầu xin. Mà hắn giống như ngựa hoang tuột cương, đè cô gái kia, chiếm đoạt! Nhất thời, bụng dưới của hắn nóng lên như lửa đốt, chết tiệt chỉ cần nghĩ đến thân thể hắn liền có phản ứng. Chẳng lẽ, tối hôm qua thật sự đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng mà hắn không thể nhớ mặt cô gái kia, trong đầu lại tự nghĩ ra khuôn mặt, làm người hắn chấn động! Hắn điên rồi sao chứ? Hắn đang miên man suy nghĩ cái gì? Nghĩ đi nghĩ lại thế nào, sao lại nghĩ tới cô gái kia!
Hắn đi ra từ phòng tắm, mang theo một bụng nghi vấn đi xuống lầu. Hắn muốn tìm cô hỏi rõ, tối hôm qua có phải đã có việc phát sinh? Cô gái kia chính là cô!
Hắn vừa mới đi đến bên kia phòng người hầu, đã thấy cha hắn mở cửa phòng Nhan Nghiên, quần áo không chỉnh tề từ trong đi ra. Đầu óc Tư Kình Vũ trống rỗng, thân thể cứng ngắc như đá.
Chương 40: Trước mặt là một cô gái khác.
Tư Thành Đống cũng không ngờ bị chính đứa con đụng phải, bây giờ ông ta còn đang choáng váng đầu óc, bị đứa con bắt gặp nhất thời xấu hổ không chịu nổi, chân tay luống cuống.
Sự việc đêm qua ông ta cũng không nhớ rõ ràng, ông giúp Lập Hạ cắt bánh ngọt, uống rượu xong trở về phòng ngủ. Sau đó ông thấy thân thể khô nóng, đấu óc căng ra choáng váng. Những việc sau đó đều cực kì mơ hồ. Sau khi ông uống rượu xong, là lúc ông cảm thấy yếu ớt. Ông nghĩ đến người phụ nữ trong trí nhớ sâu thẳm kia, cái người đã phản bội ông bỏ trốn cùng với người đàn ông khác.
Trong trí nhớ mơ hồ, ông tha thiết mơ ước ôm ấp người phụ nữ kia, cuối cùng cô ấy đã thuộc về ông. Ai ngờ, lúc ông ta tỉnh lại, lại ở trên giường Vương Đồng. Trên giường lộn xộn, mà Vương Đồng đang ngẩn người ngồi ở trong góc.
Thân thể ông vô lực, trên giường trắng có vệt đỏ rõ ràng nhắc nhở ông đã xảy ra chuyện gì! Ông có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì! Lúc ông cần, thì trong đầu chỉ còn lại một ý niệm, muốn đi tìm một cô gái. Là con gái của người phụ nữ kia, nó cũng có khuôn mặt xinh đẹp giống cô. Ông thật không ngờ chính là, ông không tìm được cô gái kia, mà trước mặt là một cô gái khác.
Vương Đồng nhìn ông tỉnh lại, người so lại, vẻ mặt sợ hãi nhìn ông.
Tư Thành Đống rất đau đầu, ông chơi đùa đủ loại đàn bà, lại chạm phải con người hầu trong nhà. Thứ nhất dễ bị Tống Ngọc San phát hiện, thứ hai cũng không phải là người ông ta để ý, Nhan Nghiên là trường hợp đặc biệt duy nhất.
Miệng Tư Thành Đống chửi thầm một tiếng, tìm được quần áo của chính mình mặc vào. Quả nhiên đêm hôm qua miệt mài vô độ, hai chân mềm nhũn, ngay cả khi đứng lên không có một tí sức lực nào. Ông ngồi vào chỗ của mình bất động, không muốn cho người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của ông, mắt ông nhìn cô gái đang ngồi ở góc nói: “Cháu lên phía trước, lấy quần áo mặc vào.”
Vương Đồng dè chừng tiến đến, hơi khẽ run run, sau khi tìm được quần áo trong tủ, không thể không buông cái chăn mỏng manh trên người, quay lưng lõa lồ về phía Tư Thành Đống.
Chân tay cô dường như không nghe lời, Tư Thành Đống lại đang ở đằng sau, chứng kiến cái mông mượt mà được che bởi một cái quần nhỏ màu đỏ. Miệng lưỡi ông ta khô khốc, nếu không phải thân thể không cho phép, ông có thể tiến đến, kéo cô gái trước mặt lên giường tiếp tục một phen nữa.
Khi Vương Đồng mặc xong quần áo, người Tư Thành Đống đã đổ đầy mồ hôi. Ông đã xem qua đủ loại phụ nữ, có người tương tự như vậy, ông đều đã thử qua. Cô gái trước mắt không có gì đặc biệt, làn da cũng không trắng lắm, nhưng thật nõn nà, ở trong mắt hết sức hấp dẫn đàn ông!
“Tiên, tiên sinh!” Vương Đồng mặc quần áo, vẫn tựa vào bên cạnh tủ quần áo, “Chuyện tối hôm qua, cháu sẽ không nói ra ngoài, cháu thề.”
Tư Thành Đống nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của cô, trước kia không chú ý thì ra vú Bảo có con gái lại xinh đẹp động lòng người như vậy, hiện tại trong mắt ông lại có vài phần làm cho thương xót, cô chỉ lớn hơn vài tháng so với Lập Hạ, chỉ là đứa trẻ. Vừa rồi, ông nhìn dấu vết loang lổ trên người cô, tối hôm qua nhất định cô rất sợ hãi. Ông khẽ nhấc tay: “Cháu tới đây!”
Vương Đồng có chút chần chừ, rồi đi tới đứng trước mặt Tư Thành Đống.
Tư Thành Đống cầm lấy lấy cổ tay nhỏ nhắn kéo cô ngồi xuống bên cạnh, đem cô ôm vào trong lồng ngực, nhấc cằm của cô lên nói: “Nếu cháu có thể ngoan ngoãn một chút, thì đó là cách tốt nhất!”
Người Vương Đồng có chút cứng ngắc lại, cũng không phản kháng, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn: “Tiên sinh yên tâm, cháu sẽ ngoan ngoãn.”
Môi của cô hơi sưng đỏ lên, nhìn có vẻ hết sức mềm mại, Tư Thành Đống cúi đầu hôn lên, tay lại vỗ về chơi đùa trên thân thể non nớt. Sau một hồi lâu, ông ta nói: “Cháu đi rửa mặt để tới trường! Ông Vương sẽ đưa cháu đi.”
Vương Đồng gật gật đầu, mặc cho tuổi của người đàn ông này có thể tương đương với cha cô.
Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa - Nhược Trữ Trữ