Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 190 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 515 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:25:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11+ 12
hương 11: Van xin bác, thả cháu ra.
Nhan Nghiên bị dọa đến sắc mặt không còn tí máu nào, ông ta đang gọi tên mẹ cô, nhưng vừa rồi ông ta tỉnh táo mà! Ông ta phun mùi rượu lên mặt cô, khiến cô phải nhíu mày. “Bác, cháu là Nhan Nghiên, cháu là Nhan Nghiên!” Đôi tay nhỏ bé vô lực của cô chống lên người ông ta, nhưng với thân hình đàn ông lừng lững như vậy, cho dù cô dùng hết sức cũng không dịch chuyển được.
Tư Thành Đống rất tỉnh táo, trong đầu ông ta hiện lên chính là người đàn bà đã từng phản bội ông. Cô ta trao thân giao dịch với ông, xin ông nuôi dưỡng con gái của cô ta. Nhưng mà ông đã nuôi dưỡng con bé trước mắt lâu như vậy, đây là thời điểm nó phải báo đáp ông ta rồi! Nhất là bàn tay nhỏ bé của cô đang chống lên ngực ông ta, cảm giác giống như ngứa ngáy lan khắp, giữa bụng ông ta nóng lên, ánh mắt càng rực lửa.
Ông ta ấn hai vai cô xuống, ngửi hương thơm trên người của cô gái này, da thịt của cô nuột nà non mịn, kích thích hết mức dục vọng đàn ông của ông ta. “Nhan Nghiên, bác chưa bao giờ biết, thì ra cháu đã lớn như vậy, là một tiểu mỹ nhân!”
Ánh mắt Nhan Nghiên hoảng sợ mở to mắt, ánh mắt dục vọng đàn ông quá mãnh liệt, cô chưa bao giờ nhìn thấy, thân mình không nhịn được sợ hãi run rẩy, từng giọt nước từ trong hốc mắt lăn ra. “Bác Tư, bác thả ra, thả cháu ra!”
Tư Thành Đống vươn đầu lưỡi liếm giọt nước mắt trên mặt cô, cho dù cô gái bé nhỏ này có trốn tránh thế nào cũng không thể thoát được. Hương vị của nó ngon như vậy, một món điểm tâm để bên người lâu đến như vậy, sao hôm nay ông mới được nhấm nháp.
“Thả ra, bác Tư, bác thả cháu ra!” Đầu lưỡi của ông ta thật đáng sợ, trong lòng cô cảm thấy ghê tởm. “Cháu là Nhan Nghiên, bác là vãn bối mà! Bác Tư, bác thả cháu ra, van xin bác, thả cháu ra.
“Vãn bối?” Tư Thành Đống nở nụ cười, ánh mắt lại càng thêm mãnh liệt, “Nhan Nghiên, cháu nên biết rằng trong thiên hạ, không có ai ăn cơm mà không phải trả tiền. Mẹ cháu năm đó phản bội bác, bác nuôi dưỡng cháu lớn đến như vậy, cháu muốn báo đáp bác như thế nào?”
“Không! Không!” Nhan Nghiên dùng hết sức lực đẩy ra, nhưng vẫn không được. “Bác buông ra, cháu không cần, bác Tư, bác thả cháu ra. Nếu bác Tống biết được, bácấy sẽ tức giận, bác ấy sẽ không tha cho cháu đâu!”
“Yên tâm!” Tư Thành Đống vừa cười vừa cắn vành tai của cô, “Chỉ cần cháu là của bác, về sau bác sẽ chăm sóc cháu, trong nhà họ Tư sẽ không có người nào dám bắt nạt cháu. Cho nên Tống Ngọc San, cháu không cần để  tâm đến bà ta.”
“Không thể! Không thể!” Tóc gáy Nhan Nghiên dựng thẳng đứng, căn bản là Tư Thành Đống không say, ông ta rất tỉnh táo, thậm chí ông ta đang đàm phán giao dịch với mình. Người đàn ông này thật đáng sợ cũng đáng ghê tởm, năm đó ông ta bức mẹ cô khuất phục, trao thân cho ông ta. Mười bốn năm sau, ông ta còn muốn bức cô đến hèn hạ, dạ dày của cô trào lên từng đợt cuồn cuộn, nhưng cô vẫn ăn nói khép nép xin tha. “Bác Tư, cháu van xin bác, bác thả cháu ra. Nếu bác không buông ra, cháu sẽ kêu lên!”
Tư Thành Đống vuốt ve bờ vai của cô, tay trái kéo áo ra, trên vai lộ ra một mảng da thịt. Thơm quá, thật mịn màng, quả nhiên là con gái, còn hơn gái đã trưởng  thành, có một hương vị khác lạ. Ông ta cắn trên vai cô một ngụm, mặc cho cô kiềm nén kêu đau, ông ta nở nụ cười: “Cháu có thể kêu, tốt nhất là càng kêu to càng tốt, để xem có ai có thể tới cứu cháu hay không!”
Tư Thành Đống tuyệt không để ý! Đúng vậy! Đúng vậy! Không có người đến cứu cô! Tư Thành Đống chơi gái có tiếng, người ngoài không thể biết được, từ trước đến nay Tống Ngọc San chỉ biết nhắm mắt đứng yên. Càng không cần phải nói, năm đó mẹ cô chính là bị ông ta đưa vào trong nhà, làm việc đó ngay tại chính nhà của bọn họ.
“Bác Tư, bác thả ra cháu ra được không?” Ngoại trừ cầu xin buông tha cô không còn cách nào khác, “Cháu là trẻ con mà! Cháu chỉ là một đứa trẻ, bác buông tha cho cháu, cháu van xin bác, thả cháu ra!”
Chương 12: Cháu đã 18 tuổi rồi không phải sao?
“Nhan Nghiên, cháu đã 18 tuổi rồi không phải sao?”  Một tay Tư Thành Đống dời thẳng xuống, cầm nắm nụ hoa mềm mại của cô. Thắt lưng dán chặt lên cô, chân cũng chen vào giữa hai chân cô, làm cô hoàn toàn không đứng chống được. Cô mặc áo ngủ, thậm chí không mặc đồ lót, ông ta có thể trực tiếp cảm nhận được  thứ tinh tế và mê hồn của người con gái. “Một cô gái đã mười tám tuổi, đã không còn là đứa trẻ nữa! Nhan Nghiên, đi theo bác,  bác sẽ không để cháu thiệt!”
Khi Tư Thành Đống cầm lấy tay của cô kéo vào trong lồng ngực hắn, cả thân thể Nhan Nghiên cứng ngắc, một cảm giác nhục nhã vô cùng xuất hiện, cô giãy dụa càng kich kiệt hơn: “Bác Tư, van xin bác, không cần! Thả cháu ra! Cứu mạng, cứu mạng a!” Ai tới cứu cô, cô phải làm sao bây giờ? Nhan Nghiên sợ hãi và bất lực, thân thể lạnh lẽo run rẩy. Cái đùi đáng sợ của ông ta đang ghì sát lên  đùi cô, thậm chí cô có thể cảm nhận được cái thứ nóng cháy đang chạm vào cô.
“Tốt nhất cháu hãy ngoan ngoãn một chút!” Một tay Tư Thành Đống kéo áo ngủ của cô ra, một nửa bầu ngực lộ ra trong không khí, duới ánh trăng mờ ảo càng mê người. Đôi mắt ông ta càng sâu càng đỏ, “Hôm nay cháu không có khả năng thoát được đâu! Cháu kêu to lên một chút, chỉ làm mọi người biết được cháu là người của bác, cháu muốn sống ở nhà họ Tư, càng phải chịu nhiều khổ sở hơn.”
Làm sao Nhan Nghiên có thể quan tâm nhiều như vây, cô không ngừng kéo lại quần áo của mình và đẩy tay ông ta ra: “Bác Tư, cháu còn là một đứa trẻ a! Van xin bác, không cần như vậy, buông, buông ra!”
Nhưng mà Nhan Nghiên làm sao có thể đẩy ông ta ra được, tay ông ta đã xảo quyệt di chuyển đến đùi ở dưới váy cô: “Nhan Nghiên, cháu là cô gái thông minh. Ngoan ngoãn một chút, bác Tư sẽ yêu thương cháu đến nơi đến chốn!”
“Không, không!” Nhan Nghiên gạt bỏ cái tay của ông ta đang di chuyển đến giữa hai chân cô, nhưng  mà cản được phía dưới lại không thể ngăn được bên trên. Cô đã xong rồi sao? Cuộc đời cô thật sự kết thúc rồi sao? Một cảm giác tuyệt vọng ập tới, cô hận không thể chết ngay bây giờ.
Nhưng mà Tư Thành Đống không vội, ông ta cũng không thô bạo, ông ta đã hết cảm giác say từ lâu. Bây giờ Nhan Nghiên đã là miếng thịt bên cạnh ông, cô gái như vậy, ông càng muốn chinh phục cô, muốn thấy cô khuất phục. “Chỉ cần cháu theo bác, bác sẽ đảm bảo, sẽ đối đãi với cháu giống như Lập Hạ, cháu có thể học ở trường học tốt nhất. Cháu nghĩ cháu muốn làm cái gì, bác Tư đều thõa mãn cháu. Đứa bé ngoan, năm đó mẹ cháu đã về đến bên bác, chính là bởi biết bác có thể tốt cho bà ấy. Cháu nên bắt chước mẹ cháu mới là thông minh!”
Ông ta còn nhắc tới mẹ cô nữa, nhắc tới mẹ cô, cô càng cảm thấy bị sỉ nhục. Nước mắt của cô chảy khắp khuôn mặt nhỏ nhắn: “Bác Tư, nhưng, nhưng mà mẹ cháu không còn nữa, bác thả cháu ra! Van xin bác, đừng làm như vậy, thả cháu ra!”
“Cháu thật là không phải cô gái ngoan!” Một tay Tư Thành Đống ấn vào giữa hai chân cô, Nhan Nghiên chỉ biết tuyệt vọng kêu lên, hắn kéo váy ngủ lên bên hông, đôi mắt đầy dục vọng càng thêm đặc hơn. “Qua đêm nay, cháu không theo cũng phải theo!”
“Ba!” Giọng nói thanh lạnh vang lên, một thân hình cao ráo xuất hiện ở cửa, “Muộn như  vậy, mà vẫn còn hào hứng nhỉ!”
Tư Thành Đống cứng đờ, hoàn toàn không ngờ bây giờ con trai ông ta lại xuất hiện ở đây. Trước đây, chuyện ông có đàn bà không phải là chưa từng bị con trai bắt gặp, song khi đó nó đã ngoan ngoãn tránh đi, nhưng hôm nay nó lại xuất hiện để quấy rầy sự hưng phấn của ông ta.
Nhan Nghiên nhân cơ hội này dùng sức đấy ông ta ra, kéo lại quần áo của mình, chạy tới sau lưng Kình Vũ.
“Ngày mai con còn phải đi làm, khuya như vậy còn chưa đi ngủ!” Hắn nhìn chằm chằm Nhan Nghiên đang trốn phía sau Tư Kình Vũ, thịt đến miệng rồi còn bay mất, khẩu khí của ông ta không vui.
“Ngày mai còn có họp ban giám đốc, không phải sao? Ba, phòng của ba ở trên lầu, nên trở về sớm để nghỉ ngơi một chút đi!” Tư Kình Vũ vẫn ở mãi một tư thế, đứng yên bất động, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn ba ba.
Đây tuyệt đối không phải là một chuyện rõ ràng, ông ta không hiểu được hành động của đứa con: “Con cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi!” Ông lách qua đứa con, đi ra ngoài, nhìn Nhan Nghiên trốn bên cạnh, trên tay còn lưu  lại cảm xúc mê hồn kia, cô gái bé nhỏ, hòa thượng không trốn được khỏi miếu, trước sau gì nó cũng sẽ là của ta.
Nhan Nghiên chạm phải ánh mắt đáng sợ của ông ta,  thân mình liền run rẩy, gắt gao nắm lấy quần áo của Tư Kình Vũ.
Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa Cục cưng kiêu ngạo PK Tổng tài Papa - Nhược Trữ Trữ