Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiếu Giai Nhân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 895 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:02:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 135: Chương 113
ằng Tuyết Nhu nở mày nở mặt xuất giá từ phủ Duyên Bình hầu.
Sau khi phần lớn khách khứa đều đã rời đi, A Kết giao những việc vặt còn lại cho Tưởng ma ma xử lý, cả người mệt mỏi đi đến Hinh Lan uyển đón nữ nhi.
Nàng vừa mới vào nhà, Xán Xán đang đỡ cửa sổ tập đi lập tức quay đầu nhìn sang, nhìn thấy nàng, đứa nhỏ cao hứng cười, nhanh chóng nằm sấp trên kháng, thuần thục bò đến mép giường, vặn vặn vẹo vẹo giống như là thỏ con mặc quần áo màu đỏ vậy. Nhìn đến khuôn mặt tươi cười của nữ nhi, A Kết cảm thấy không còn mệt mỏi nữa, đứng gần mép giường, chờ nữ nhi bò đến trước mặt, nàng trực tiếp ôm đến trong ngực, hôn mạnh một cái, chỉ vào mẹ chồng ngồi tại đầu giường, hỏi: "Xán Xán có nghe lời của tổ mẫu hay không?"
Xán Xán không biết nghe hiểu không, gật gật đầu, đầu dựa trên vai mẫu thân.
Ninh thị cười trả lời thay cháu gái: "Rất nghe lời, buổi trưa ăn hết canh trứng gà luôn, bên kia đã xong xuôi hết rồi chứ?”
“Vâng ạ, mới tiễn khách ra về xong.” A Kết ngồi vào trên kháng, kể cho mẹ chồng một chút tình hình ở tiền viện rồi đứng dậy cáo từ, nói: "Nương, ta đi về trước, buổi tối lại đến dùng cơm với người." Nàng giờ chỉ muốn thay quần áo khác nằm ở trên kháng nghỉ ngơi, mẹ chồng đối tốt với nàng thế nào đi nữa thì nàng cũng không thể thoải mái nằm nghỉ tại Hinh Lan uyển.
Ninh thị biết con dâu vất vả một ngày chắc chắn mệt mỏi, không cố giữ lại, đưa con dâu và cháu gái đến cửa viện. Xán Xán chơi cùng tổ mẫu nửa ngày có chút luyến tiếc, vươn thân mình nhỏ nhắn ra muốn sà vào trong ngực tổ mẫu, nhưng khi A Kết giả vờ muốn giao bé cho tổ mẫu và bước đi, Xán Xán cũng gấp, lưỡng lự một chút mới tựa vào trong ngực của mẫu thân.
Trên đường lại gặp Ô ô, A Kết chỉ vào Ô ô cho nữ nhi xem, Xán Xán lập tức quên tổ mẫu, duỗi tay nhỏ học mẫu thân, gọi: "U, u..."
Giọng nói thanh thúy, ngọt ngào rất là dễ nghe.
A Kết trìu mến hôn nữ nhi: "Xán Xán, gọi nương, nương..."
Tiểu nha đầu lúc đầu thì chỉ có a a, nhưng bây giờ đang bắt đầu học nói, tuy nhiên bé không hề gọi mẫu thân phụ thân hay tổ phụ tổ mẫu mà lại rất thân với người Lâm gia, biết gọi Lâm Trọng Cửu là ‘cữu’, phu thê Lâm Hiền thì đều gọi là ‘mỗ’ (mụ/ngoại), A Kết biết nữ nhi sẽ không gọi là ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu nên chỉ đơn giản dạy bé gọi là mỗ gia, mỗ mỗ (mỗ gia, mỗ mỗ: ông ngoại, bà ngoại) thôi, không nghĩ chó ngáp phải ruồi, nhưng chỉ có dì là không gọi, chọc cho Lâm Trúc tức điên.
Sự chú ý của Xán Xán đều đặt hết lên người Ô ô nên không nghe thấy mẫu thân nói gì. Website đăng truyện chính thức: diendan.com Đợi Ô ô đi rồi, A Kết vừa bế bé đi về vừa dạy bé gọi nương nhưng Xán Xán lại không chịu nói, nâng tay nhỏ lên sờ cây trâm ngọc bích trên đầu mẫu thân, may mắn là bây giờ bé đã hiểu lời răn dạy của mẫu thân rồi nên chỉ nhẹ nhàng sờ vào chứ không có kéo ra.
Nhận ra được nữ nhi tò mò nhưng hành động lại cẩn thận, A Kết hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong lòng ngập tràn ấm áp.
Trở lại trong phòng, A Kết ôm nữ nhi ngồi lên giường lò, Lục Vân bưng nước lại hầu hạ nàng rửa mặt, Xán Xán liền ngoan ngoãn ngồi ở một bên nhìn. A Kết rửa xong, nhìn thấy vẻ mặt tò mò của nữ nhi, cố ý cầm lấy cái khăn vươn tay về phía bé, Xán Xán thấy vậy thì lập tức xoay người bò vào bên trong, vui vẻ kêu lên.
Sau đó, trong phòng chỉ còn hai mẫu tử, A Kết rút gối đầu nằm xuống, thở ra một hơi. Nhìn thấy ai cũng phải cười, mặt cũng cười đến cứng.
Xán Xán thấy mẫu thân không đuổi theo mình, ngơ ngác ngồi một hồi, lại bò lại bên người mẫu thân, nửa người trên đặt tại trước ngực mẫu thân, tò mò nhìn nàng.
Nữ nhi tháng sau sẽ đầy tuổi, mặt mày dáng dấp càng ngày càng rõ nét, khi còn nhỏ cảm thấy chỉ có lông mày giống Triệu Trầm, bây giờ nhìn lại, hình như những chỗ khác cũng giống, không thể nói cụ thể là chỗ nào, nhưng liếc mắt nhìn cũng có thể nhận ra bé là nữ nhi của Triệu Trầm. A Kết vươn cánh tay, ôm nữ nhi hoạt bát hiếu động vào trong ngực, ôn nhu nói: "Xán Xán nghe tiếng pháo sao? Đó là dượng con ở Lý gia tới đón Tuyết Nhu cô cô về." Có lẽ là bộ đồ cưới làm nổi bật lên dáng người, hôm nay dáng vẻ của Lý Tông Hoa nhìn cũng rất xuất chúng.
Xán Xán a a phụ họa hai câu.
A Kết coi như nữ nhi nghe hiểu, cúi đầu chăm chú nhìn mặt mày của bé, giọng nói tràn đầy hoài niệm: "Xán Xán biết không, lúc trước phụ thân con cũng thú nương về nhà như vậy. Dáng vẻ của phụ thân con rất tuấn tú, là nam nhân đẹp nhất mà nương từng thấy, khi đó nương còn chưa có thích cha con đâu, lúc nương nhìn thấy hình ảnh của cha con vén khăn voan lên thì nương vẫn rất hồi hộp, tim đập rất nhanh, uống ly rượu giao bôi cũng không dám nhìn cha con nữa…”
Chuyện hai năm trước vẫn rõ ràng trước mắt, ánh mắt Triệu
Con Đường Sủng Thê Con Đường Sủng Thê - Tiếu Giai Nhân