Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Cát Lâm
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 92 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 490 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:47:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 67: Một Ngày Bị Quay Như Chong Chóng
à ơi, con về thăm bà nè.
Nó thấy bà Han ngồi uống trà ngoài vườn thì chạy đến ôm lấy bà, nước mắt dưng dưng.
-Ơ cái con bé này, sao tự nhiện lại khóc?
Nó lắc đầu rồi lấy tay quệt nước mắt đi.
-Thôi vào nhà đi. Để ta bảo Min Suk ( người giúp việc) làm cái gì ngon ngon cho bà cháu ta.
-Dạ.
Nó theo bà Han vào trong nhà. Nột lúc sau, thức ăn được bày trên bàn. Mùi thơm của các món ăn làm bụng nó bắt đầu réo rồi.
-2 bà cháu ta đợi Yoon Sung ( Loukey) 1 lát nhé, chắc nó cũng sắp về rồi.
-Anh ấy thường xuyên về muộn như vậy hả bà?
-Con về rồi bà – Loukey
-Vào ăn cơm đi con.
-Dạ. Ơ Ri, đến lâu chưa em? – Loukey ngồi vào bàn ăn.
-Em vừa mới đến thôi, đang đợi anh về ăn cơm nè.
-Thôi, ăn cơm đi 2 con.
-Dạ, con mời mọi người ăn cơm.
Bữa ăn diễn ra trong ko khí rất vui vẻ. Cảm giác được ở bên những người mình yêu quý quả là thật tuyệt. Chẳng cần nói cũng biết nó vui cỡ nào rồi, suốt bữa ăn chỉ cười thôi à.
-Sao hôm nay mới về thăm bà, bảo là về thường xuyên mà – bà Han giả vờ giận.
-Ấy bà, bà đừng giận cháu mà. Tại dạo này cháu đang phải học thêm hơi nhiều ạ.
-Thế bao giờ em về bên kia?
-Chắc em ở đây luôn thôi – mặt nó xị xuống.
-Cháu nói thật chứ? – bà Han vui ra mặt.
-Vâng.
-Quá tốt rồi. À mà mấy ngày nữa bà sẽ giới thiệu cháu với mọi người. Cháu chuẩn bị đi nhé.
-Chuẩn bị gì ạ?
-Chiều nay cháu sẽ biết. Loukey, cháu biết phải làm gì rồi chứ - quay sang Loukey.
-Dạ, cháu biết rồi.
Theo kế hoạch lúc trưa thì bây giờ Loukey chịu trách nhiệm đưa nó đi shopping. Bà Han đưa cho Loukey 1 cái thẻ và kêu Loukey phải mua đầy đủ mọi thứ cho nó. Bà muốn bù đắp cho nó vì những tháng ngày cực khổ nó vừa trải qua.
Loukey đưa nó vào những shop thời trang nổi tiếng nhất Hàn Quốc. 2 người đi đến đâu thì người ta nhìn theo đến đấy, ai cũng há hốc mồm ngạc nhiên vì Loukey cứ nhìn thấy bộ nào đẹp là lấy hết, chẳng hỏi han ý kiến gì của nó cả. Chỉ khổ mấy nhân viên bán hàng phải khuân cả đống đồ to sụ mà đi theo Loukey.
Sau khi làm xong công việc của mình thì anh chàng mới bắt đầu hành hạ nó. Cậu kêu nhân viên bán hàng đưa cho nó những bộ vừa nãy và bắt nó thử. Gần 100 bộ chứ có ít gì đâu. Mà thay ra thì phải xoay vòng vòng, tạo dáng để cho cậu ngắm, bao giờ Loukey gật đầu hài lòng thì mới thôi. Ko thể chịu được nữa nó mới lên tiếng.
-Anh Loukey, dáng em chuẩn vậy ko cần thử nữa đâu, mặc gì mà chẳng đẹp.
-Mới có được nửa thôi, còn hơn 50 bộ nữa, em cố thử hết đi.
Nhìn cái bản mặt lầm lì muốn đánh nhau của nó, Loukey đành phải xuống nước.
-Thôi, ko cần thử cũng được. Bậy giờ chúng ta di mua giày dép, túi xách và phụ kiện.
-Có nghĩa là em phải quay như chong chóng hết buổi chiều nay á?
-Chuẩn “men” – Loukey cười rồi bước đi.
Cái gì? Nó có nghe nhầm ko đấy? Đi mua xong mấy thứ Loukey vừa liệt kê nữa thì có mà nhừ xương à. Vậy là dù ko muốn nhưng nó vẫn phải nghe theo cậu. Bước vào cửa hàng giày của nhà Ren ở trung tâm thương mại, nó vô cùng ngạc nhiên vì khách đông kinh khủng. Cũng phải thôi, vì thời trang “New Style” nổi tiếng nhất nhì Hàn Quốc mà, đã thế lại được tên Ren là người nổi tiếng nữa nên lượng fan đến đây mua đồ cũng rất đông. Trong cửa hàng toàn hình của Ren thôi, nó nhìn mà lại thấy tức xì khói.
Về đến nhà, trông nó mệt mỏi đến nỗi mặt mũi phờ phạc cả đi. Nó uể oải đi lên phòng và lấy đồ đi tắm. Sau khi ngâm mình với tinh dầu thơm, nó thấy thoải mái hơn rất nhiều. Tắm xong, nó mắt chữ A mốm chữ O khi phòng nó bây giờ trông hoành tráng vô đối. Tất cả quần áo, giày dép, túi xách,… được sắp xếp đâu vào đấy bởi 1 đội ngũ stylist chuyên nghiệp. Nhận được cái gật đầu của Loukey, bọn họ ra về.
-Em thấy sao?
-Được đó anh ạ, em thích lắm.
-Em thích là tốt rồi.
“Tính toong……….. tính toong……….”. Chuông cửa vang lên liên tục.
-Muộn như thế này rồi ai còn tới nữa nhỉ?
Nó và Loukey chạy ra ban công xem ai tới. Hóa ra là mấy chàng Pretty Boy, Ice và Jay. Họ đến đây làm gì thế nhỉ? Sao lại thụt thụt thò thò thế kia? Còn tên nào mặc áo hồng lén la lén lút kia? Vừa nhìn thấy mặt tên đó là nó vào trong phòng luôn, đứng đấy chỉ tổ tức chết thôi.
-Anh Loukey, em mệt rồi, đừng gọi em, em ko xuống ăm cơm đâu.
-Vậy em nghỉ ngơi đi, anh xuống đây.
-Vâng.
Khi cô giúp việc ra mở cổng ấy người kia thì cả bọn cứ đẩy Ren vào trước. Ai bảo chọc tức nó cơ, bây giờ lại phải đi xin lỗi dưới sự ép buộc của mấy người kia. Vậy là cậu ta đành phải xông pha đi trước. Đúng lúc đó thì Loukey cũng xuống dưới nhà.
-Chúng cháu chào bà, chào Loukey.
-Chào mọi người, có chuyện gì quan trọng à?
-Các cháu ngồi đi.
-Cháu cảm ơn, mà Ri đâu rồi bà?
-Chị Min Suk lên gọi tiểu thư xuống đi.
-Vâng.
-Ko cần đâu bà, Ri kêu mệt, nó bảo ko xuống đâu ạ.
-Vậy sao? Để ta lên xem thế nào – bà Han cuống quýt lên.
Nói rồi bà Han đi lên phòng nó, cả bọn cũng theo lên xem nó thế nào. Chẳng nhẽ vì cái balo mà bệnh luôn sao?
“Côc cốc cốc”
Ko thấy nó trả lời nên bà Han mở cửa bước vào., khéo nó lại ngất trong đó rồi cũng nên. Nhưng vừa đặt chân vào phòng thì………
-Em đã bảo là ko xuống rồi mà.
Cùng với đó là 1 chiếc gối được phóng thẳng về phía bà Han. Công nhận là nó đẳng cấp thật, ko thèm nhìn mà ném chúng vậy. Nó đâu biết người phải hứng chịu cái gối đó ko phải là Loukey mà lại chính là bà Han.
-“E hèm” - bà Han hắng giọng.
Thôi rồi, vậy là chết thật rồi. Nó đưa ánh mắt sợ sệt cùng hối lỗi về phía bà ngoại. Sao bà lại xuất hiện ở đây cơ chứ. Biết thế trước khi ném thì nhìn xem mục tiêu là ai có phải ko. Bây giờ nhìn mặt bà hình sự thế kia cơ mà, quả này thì toi rồi. Đúng là ngốc mà.
-Ném mạnh như vậy chắc là khỏe rồi. Xuống dưới nhà, nhanh – bà Han nói bằng 1 chất giọng sặc mùi chết chóc.
-Ơ…… dạ - nó giật nảy mình.
Bà quay lưng đi xuống phòng khách, cả mấy người kia cũng theo xuống luôn. Nó đã phạm phải 1 tội rất lớn, có thánh cũng chẳng cứu được. Nó đành phải tự cứu lấy mình thôi. Nó đi lòng vòng quanh phòng để tìm cách. Một bóng đèn 220V lóe sáng trong đầu nó. Nó chạy vội ra bàn trang điểm và bắt đầu make-up. Sau 2 phút, trông nó cứ như người thiếu máu vậy, mặt mũi xanh xao hẳn đi. Nó soi sương lại 1 lần nữa trước khi xuống dưới nhà, mong bà nhìn thấy bộ dạng của nó lúc này sẽ giảm nhẹ hình phạt. Đúng là cuộc đời oi khói, hic.
Lấy hết can đảm, nó bước đến phòng khách, cứ rón ra rón rén như con mèo ăn vụng bị người ta phát hiện, rõ khổ.
-Ngồi xuống đi, còn đứng đó làm gì.
-Ơ……… vâng.
-Bạn cháu có chuyện muốn nói với cháu đấy – bà Han cười, nhìn mặt gian kinh khủng.
Nó thì choáng luôn, ko biết bà định dùng biện pháp gì để xử lí nó nữa. Ngày trước, mỗi lần mẹ nó cứ cười cái kiểu này là y như rằng có chuyện xảy ra. Tuy về mặt mũi mẹ nó ko giống bà Han lắm nhưng cái điệu cười thì ko nhầm vào đâu được, y chang nhau. Nó lại càng thấm thía cái câu: họ nhà công ko giống lông thì cũng giống cánh. Quả là chuẩn.
-Bồ có sao ko, trông bồ yếu lắm đó – Ice lo lắng.
-Nhìn thế kia chắc là mệt lắm đấy chị - Jay nói với Ice rồi quay sang thì thầm vào tai nó – Trình độ make-up của mày ngày càng đỉnh đấy.
-Mày chỉ được cái hiểu tao – nó cũng thì thầm vào tai Jay.
Trong khi đó, mấy chàng kia cứ đẩy Ren ra chỗ nó, bắt Ren xin lỗi. Nếu ko phải tại cậu thì nó đã chẳng bỏ sang đây và cả bọn đã có cơm ngon để ăn rồi.
-Em đi xin lỗi cô ấy đi.
-Mấy anh khôn vừa thôi, muốn có cơm ăn lại bắt người ta đi xin lỗi.
-1 mũi tên trúng 2 đích còn gì. Em vừa được cô ấy tha lỗi, chúng ta lại vừa có cơm ăn. Thôi, đi đi.
-Biết rồi, khổ lắm, nói mãi.
Ren mon men đến gần chỗ nó đang ngồi. Phải đứng 1 lúc lâu mới mở miệng được. Nó nhìn bộ dạng của cậu lúc này thì chỉ muốn phá lên cười nhưng vẫn phải cố nhịn.
-Tôi… tôi xin lỗi – nói lí nhí.
-Sao cứ có con muỗi bay vo ve vậy nhỉ? – nó giả vờ ko nghe thấy.
-Nói to lên – mấy người kia.
-TÔI XIN LỖI – Ren hét vào tai nó.
-Tôi đâu có điếc, anh nói gì mà to vậy. Với cả tôi đâu có thừa lỗi mà anh xin.
-Tôi……….
-Làm sao?
-Vậy bây giờ cô muốn tôi phải làm sao?
-Có phải tôi muốn gì thì anh cũng làm ko?
-Ừ.
Lại 1 cái bóng đèn 220V được bật sáng trong đầu nó. Đã vậy nó sẽ cho cậu nếm mùi khổ sở, keke. Nó giả vờ suy nghĩ 1 lát rồi nói với cái vẻ mặt ko thể gian xảo hơn.
-Vậy làm ô sin cho tôi 1 ngày đi. Thế nào, có chịu ko?
-WHAT? Ô sin á?
-Làm hay ko thì tùy, tôi cũng ko ép.
-Tự nguyện trên cơ sở bắt buộc đây mà. Đồng ý đi – đồng thanh.
-Làm thì làm, cô tưởng tôi sợ cô chắc.
-Xem ra anh vẫn còn biết điều. Vậy ngày mai nhé.
-Vậy tối nay em ngủ ở đây đi. Ngày mai bọn anh sẽ chuyển dồ của em tới.
-Mấy người ở đây ăn cơm đi.
-Vậy bọn tôi ko khách sáo đâu.
Cô Gái Hai Mặt Cô Gái Hai Mặt - Cát Lâm