"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: ngốc kute
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 110 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:36:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 40: Ánh Nắng Nơi Thiên Đường.
hap 40: Ánh nắng nơi thiên đường.
Gió thổi nhè nhẹ trời hôm nay thật là trong lành, mở cửa sổ trong xe ra nó dần dần chìm vào thế giới của riêng nó không để ý gì đến Vũ Phong đang lái xe.
" Reeng Reeng Reeng"
- " Alo"
- " Chủ tịch có chủ tịch NP muốn gặp có việc gấp mặc dù tôi đã nói là chủ tịch ra ngoài rồi ạ "
- " Chủ tịch NP?"
- " Dạ vâng chủ tịch có đồng ý không "
- " Được rồi em cứ bảo người ấy đợi tôi một chút "
- " Dạ vâng"
Nó hơi bất ngờ vì tại sao hắn lại tìm nó chẳng phải hợp đồng đã kí xong rồi sao?
" Chẳng lẽ hợp động có lỗi gì à"
Nó linh cảm được một thứ gì đó...giống như nó phải khó sử băn khoăn, cảm giác này thế nào?nó thực sự sợ rất sợ...
-Băng nhi em sao vậy? Vũ Phong thấy nó nghe điện thoại xong lại đăm chiêu suy nghĩ về cái gì đó nên rất thắc mắc.
-Anh! xin lỗi, công ty có chuyện em phải về gấp.Nhờ câu hỏi của Vũ Phong nó dứt ra được dòng suy nghĩ, dù có bất an nhưng nó muốn biết tại sao hắn lại muốn gặp nó.
-Không sao. Vũ Phong mỉm cười gương mặt anh tuấn rạng rỡ, là công việc sao mà cậu có thể không đồng ý được cơ chứ.
Chiếc xe thể thao mui trần liền đổi hướng đến trụ sợ Pinky, không khí trong xe im ắng hẳn nó không nói lời nào.
" Hiaz cái công việc vô duyên này, sao lúc nào không có mà lại nhằm ngay lúc bổn thiếu gia mời Băng nhi của ta đi ăn hả??? "
Trái tim tự nhiên thổn thức, nó cứ đập liên hồi khiến Băng Nhi -nó thật sự khó hiểu. Tại sao cảm giác ấy lại xuất hiện? Phải chăng một chút nữa thôi sẽ có điều gì đó sắp xảy ra?
" Cảm giác này rất kì lạ!"
Kít, tiếng xe thắng lại tòa nhà Pinky sừng sững. Nó chào Vũ Phong mở cửa bước xuống......cái cảm giác ấy càng mãnh liệt hơn như muốn bóp nghẹt trái tim nó.
Vũ Phong cậu không đi mà đi vào trong với nó, cậu vẫn chưa từ bỏ việc mời nó đi ăn giải quyết công việc cũng nhanh thôi mà!
-Chủ tịch, bên NP đang đợi ở trên phòng ạ. Cô tiếp tân thấy nó bước rào liền chạy ra chào rồi báo cáo cho nó nghe.
Nhẹ gật đầu nó đi về phía thang máy, Vũ Phong vẫn đi theo đôi mắt dõi theo nửa muốn gọi nó lại để đi chung nhưng không biết vì cái gì mà lại không gọi chỉ muốn đi theo.
" Cạch" Thang máy mở ra nó đi thẳng về phòng mình, ánh mắt hơi hỗn độn trái tim bối rối cái cảm giác ấy càng mãnh liệt hơn.
Bên trong đó đang hiện diện người con trai nó yêu trái tim đang run rẩy càng trở lên nỗi nhịp một chút bối rối khó hiểu xen lẫn cảm xúc vừa khiến nó hiểu vừa khiến nó không hiểu.
Hắn bên trong cũng không khá gì nó, bỏ tất cả công việc chạy từ Việt Nam đến Mỹ chỉ vì muốn xác mình một cái tên? Có nực cười quá không chứ?
Nó mở cửa thật nhẹ tiếng động không vang lắm, cánh cửa mở ra người con trai đang ngồi trên ghế ở phòng khách với ánh nhìn thật đăm chiêu.
-Chào chủ tịch NP anh gọi tôi có chuyện gì không? Nó hít thở thật sâu cố lấy lại bình tĩnh cố lấy chất giọng bình thường nhất có thể.
Hắn lập tức thoát khỏi dòng suy nghĩ quay lại nhìn thấy nó thì đôi mắt sắc trở lên thực sự dò sét nhìn nó chằm chằm không nói gì điều đó càng làm nó khó hiểu hơn.
Tâm trí mơ hồ nhận thấy hắn đến đây không phải vì công việc,vậy thì là việc gì cơ chứ nó thực cảm thấy sợ?
-Em là ai? Cuối cùng khuôn miệng ấy mấp máy câu hỏi ánh mắt hắn nhìn nó dò xét.
-Tôi là Mia Wiliam - Chủ tịch Pinky. Nó khó hiểu nhưng vẫn bình tĩnh trả lời, điều duy nhất nó cần lúc này là thực sự bình tĩnh.
-Mia Wiliam hay còn gọi là Băng Nhi nữa đúng không. Hắn cũng không thể tưởng tượng được mình có thể hỏi đều đều như thế? Lúc đang đợi nó đầu óc hắn cứ ngập tràn câu hỏi liệu nó có phải là cô gái trong mơ?.....
" Đoàng" Cái gì thế này? Cái tên Băng Nhi ấy không phải là tên hiếm nhưng người biết được nó mang tên ấy là hiếm thực sự. Tại sao hắn lại biết cơ chứ, nhưng cứ cho là hắn biết thì sao chứ? Nếu hắn tới đây hỏi về Lưu Tiểu Vi thì thực sự làm nó bối rối nhưng nếu là Băng Nhi thì nó không cần phải do dự.
-Đúng, thì sao tôi ở nước Mỹ và tên tiếng anh là điều đương nhiên. Nó mỉm cười như điều đó là đương nhiên.
Sợi dây chuyền tạo lên tiếng leng keng khi hắn va chạm phải, hắn khẽ vòng qua sau cổ tháo nó ra.
Không phải là như sấm sét đánh vào đầu nó nữa mà là cả mọi thứ đều như phá hủy sụp đổ. Nó hoàn toàn không thể dự liệu được chuyện này sẽ xảy ra, mấy ngày qua tìm kiếm hóa ra lại nằm trong chủ nhân bức hình trong dây chuyền.
Phải làm sao khi sự thật mà mình cố giữ sắp có nguy cơ bại lộ?
Hãy bình tĩnh nhận xét tình hình và đưa ra quyết định đúng đắn nhất nhé!
" Bây giờ mình phải làm sao đây?" Nó lo lắng chỉ biết nhìn sợi dây chuyền đang đung đưa theo từng nhịp.
-Sợi dây chuyền này....con gái hơn con trai ở chỗ biết che dấu cảm xúc và tại lúc này nó đã hoàn toàn thành công với cái điểm hơn này.
-Có phải của em không???
Một khoảng im lặng ngự trị, nó không nói gì chỉ cúi đầu xuống hai tay đan chéo lại nó đang cực kì bối rối. Câu hỏi của hắn chẳng khác nào ép nó lên tiếng xác nhận!
-Phải đó là của tôi! Nó cuối cùng cũng người mặt lên, đôi mắt sáng lấp lánh cương quyết trả lời, nếu hắn đã muốn như vậy thì nó cũng sẽ như vậy đã không còn đường thoát nữa rồi.
Sự ngạc nhiên chiếm lĩnh cả tâm trí hắn, hắn cứ ngỡ khi thấy sợi dây chuyền này nó phải hoảng hốt bất ngờ lắm chứ, vậy thái độ này là sao???
-Bức hình ấy trong sợi dây chuyền làm anh thắc mắc phải không, anh ấy là người tôi yêu tên là David jony người lai mỹ việt, một gương mặt rất giống anh à không phải inhư anh em sinh đôi, đó cũng chính là lí do tôi hay bối rối khi nhìn thấy anh nhưng tôi hẳn là yêu con người của David chứ không yêu vẻ bề ngoài của anh ấy.Một câu nói dài nhất nó từng nói với hắn từ thời điểm này, sự chân thật và quả cảm đó thực làm hắn cảm động thầm ghen tị với người tên david kia nhưng hắn đã bỏ qua chi tiết " anh em sinh đôi" liệu trên đời này có người giống đến nỗi như 2 giọt nước sao? Trong khi hắn không hề có anh em có phải hắn quá ngốc nghếch.
Một gian phòng chứa đựng 2 còn người vốn dĩ thuộc về nhau, ở bên ngoài chàng trai như muốn cố gắng để vào bên trong chỉ với một điều ước muốn nhịp đập trái tim của mình hòa cùng với người con gái ấy.Nhưng trái tim nó hoàn toàn độc lập dù đang ở cơ thể nào đó nhưng điều hiển nhiên chẳng bao giờ chịu nghe lời chủ nhân!
-Vậy sao??? vì quá giống nhau lên ngày đêm cái tên của cô luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi!!! vì chỉ muốn xác nhận lại cái tên mà Hàn Phong này phải từ Việt Nam qua Mỹ, có nực cười quá không chứ? Hắn đứng dậy quay người lại hai tay ôm lấy đầu giống như là đau khổ lắm điều này làm nó không thể nắm bắt được ý nghĩ của hắn! Nhưng âm thanh từ khuôn miệng ấy truyền vào tai của nó........trái tim lại đập loạn xạ dường như đang gặp được đúng chủ nhân của mình vậy đó!
Bởi vì yêu nên mới mơ sao?
Bởi vì quá nhớ không muốn quên lên luôn xuất hiện trong tâm trí?
-Xin lỗi,tôi còn có việc còn sợi dây chuyền tôi muốn lấy lại được không? Nó cũng đứng lên chất giọng vẫn đều đều như thế, hắn cảm nhận bằng tai là thế nếu như quay lại nhìn trực diện gương mặt nó lúc này thì thật sự không như hắn nghĩ một gương mặt với nỗi buồn man mác ánh mắt dường như chỉ có hình ảnh của hắn.
-Đó là của cô mà. Hắn quay người lại sợi dây chuyền yên vị trên bàn tay trắng nõn của nó, nụ cười nhạt trên môi hắn làm nó rất buồn.
Không nói không rằng, hắn bước đi ra cửa chỉ lúc nó nghe tiếng đóng cửa mới quay người lại.
Một gian phòng chỉ có bốn bức tường cũng với ánh mắt thẫn thờ của một cô gái sợi dây chuyền được siết chắt lại nước mắt lặng lẽ rơi, chỉ là im lặng nhưng đã đập vào mắt rồi thì làm sao im lặng được!
" đừng khóc nữa! Điều đó làm trái tim anh đau đấy!"
Cô Dâu Siêu Quậy Cô Dâu Siêu Quậy - ngốc kute