Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: CheeryChip
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 153 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 440 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:00:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 55
ắt hắn sang dãy phố Trung Hoa, nơi có đủ thứ hàng buôn từ thực phẩm đến đồ đạc hạ giá tụ tập về đây. Trên các dãy hàng bán bên đường, những thứ mùi thơm phưng phức lập tức khiến nó như bị hút hồn, rồi sà vào ngay một cửa tiệm hủ tiếu.
Vội vàng ngồi xuống, con bé cất giọng hí hửng.
- Bác ơi! Cho cháu một bát mì hủ tiếu!
- Có ngay!!!
Thấy con bé ngồi ăn rất là ngon, nhưng nhìn bát mì lục đục đủ các thứ hỗn hợp, Yul lại khẽ chau mày, lè lưỡi khiến nó ăn cũng mất cả ngon.
- Hừ!! Không ăn thì ra chỗ khác, đứng lởn vởn bình luận làm người ta nuốt không trôi!!!
Yul thờ ơ rồi cũng đưa chân chạy vội, hắn lượn lờ trên các con phố nhỏ cũ kỹ, rồi dường như bị thu hút bởi một món ăn Trung Hoa – đó là những cây kẹo có màu đỏ, viên tròn tròn trông rất bắt mắt. Lập tức, Yul đủng đỉnh bước tới gần rồi tiện tay, làm luôn vài cái mà không thèm xin phép. Thản nhiên đứng ăn một cách rất vô tư, khiến cho ông chủ hàng chỉ biết đứng trố mắt ra nhìn Rồi bất thình *** h, hắn lại vơ cả một rổ kẹo, chẳng nói chẳng rằng cắm cúi chạy về phía con bé!!!
Nó đang ăn, rất chuyên tâm và vô cùng ngon miệng, thì đột nhiên bị phá đám bởi ông chủ hàng từ đâu bước tới, miệng liên tục gào thét và tiến về phía nó mà thực ra là tiến về phía Yul đang ngồi ngay cạnh nó.
Lão ta gào lên tức tối.
- Cái cậu kia!!! Có trả kẹo cho tôi ngay không thì bảo!! Tính ăn kẹo mà không trả tiền à!!
Con nhóc cứ trơ mắt nhìn, rồi từng lời rành rọt đập vào tai nó khiến con bé sững cả người, nhưng khi quay ra định mắng thì lại thấy Yul đang ôm hộp kẹo có vẻ rất là nâng niu, hắn cứ giữ khư khư như thể yêu quý mấy cây kẹo lắm ý! Xư Bi đành chẹp miệng, rồi đưa mắt hỏi Yul.
- Yà! Anh thích mấy cây kẹo này lắm hả?!
Yul không trả lời, hắn chỉ gật gật. Ừm, thế là đủ hiểu rồi, vì Yul ít khi biểu lộ cảm xúc thực của mình lắm mà, thế mà lần này hắn lại gật đầu, thôi thì
- Ông chủ! Tôi sẽ mua hết chỗ kẹo hồ lô này! Đừng có mắng anh ta nữa.
Nó cất tiếng trả tiền nhưng mà lòng thì đau nhoi nhói
Sau khi lão bán hàng đã đi rồi, Xư Bi mới bắt đầu quay sang cau có với Yul hết lời.
- Yul!!! Sao anh ăn mà không trả tiền!!! Tài phiệt mà như thế hả?!!!
Yul thở dài, nhưng kẹo thì vẫn giữ trong tay
- Vì tôi đưa séc mà ông ta không chịu nhận
- Ôi trời ơi!!! Ở cái chỗ này thì ai xài séc mà thanh toán cho anh!!!
" Đúng là đôi lúc, hắn cứ như tên ngố ý mà " – Xư Bi lại làu bàu rồi kéo phắt hắn đi
Mãi mới được trở lại " thế giới văn minh ", Yul thở phào nhẹ nhõm khi thấy Xư Bi kéo hắn tới một tòa nhà cao ốc là trung tâm giải trí của khu này. Vừa đi, Xư Bi lại vừa lẩm bẩm tính toán.
- Yà! Cô đang lầm bầm cái gì thế hả?!
Nghe thấy Yul hỏi, Xư Bi lại gắt ầm lên
- Anh ý!!! Còn làm gì nữa!! Vốn tôi định ăn thêm bao nhiêu món, nhưng cuối cùng lại bị tiêu hết vào chỗ hồ lô của anh rồi!!!
Biết mình có lỗi, nhưng Yul vẫn cố cãi đài.
- Còn lâu đi!! Có mà tại cái đồ con sâu ăn tạp nhà cô ngấu nghiến với chỗ mì lục đục ý!!!
- Yà!!! Anh nói cái gì cơ?!! Anh bảo ai là con sâu ăn tạp!!! Anh bảo cái gì là thứ mì lục đục hả!!!
Xư Bi vừa dứt lời mặt hắn lại câng lên, rồi vờ huýt sáo líu lo chảnh thấy ớn!
Cô Dâu Quỷ Cô Dâu Quỷ - CheeryChip