Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Túy Ca Tửu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:54:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
hương 7
Hai ngày sau,
Mọi người lại có mặt ở nhà Ba Son, để nghe ông kể nốt câu chuyện còn dang dở. Sau khi chào hỏi nhau xong, Ba Son lại thói quen cũ, nói về công việc “hốt xác” của mình.
- Mọi người không biết đâu, hàng ngày có có trăm người đến bãi tha ma. Đôi lúc, tôi tự trách mình… từ một người có tinh thần thượng võ, tôi lại thành kẻ cơ hội.
- Sao lại có nhiều người đến vậy chú ba? Không lẽ nào họ đến viếng linh hồn người chết mà đông thế kia. – Tâm hỏi ông Ba Son.
- Được vậy còn đỡ. Những người này là những kẻ nghiện lô đề. Họ quan niệm rằng: người còn sống khi làm nhiều việc ác đức, khi chết đi sẽ rất thiêng. Họ đến cúng quả để “xin số”, hy vọng sẽ đổi đời.
- Trời ơi! Thế kỷ hai mốt rồi mà vẫn có những kẻ mê tín dị đoan vậy sao? – Vân nói.
- Hai em có tin không! Vào thời đại văn minh rồi mà người ta vẫn còn “tôn thờ” mấy cái lễ hội như đâm trâu, chọc tiết heo đấy! Đó là tàn dư còn sót lại của thời nguyên thủy dã man, thế mà có không ít người còn cho đó là nét đẹp văn hóa. Trong khi vẫn thích rêu rao những giá trị nhân bản. – Hùng nói mỉa mai.
- Con người là ác nhất trong các loài. – Hắc Long nói.
Ông Ba Son sau đó lại tiếp tục câu chuyện: “Tướng cướp sáu ngón”.
- Bữa trước chú kể đến đâu rồi nhỉ? – Ông hỏi hai cô gái.
- Dạ, đến đoạn cô Yến về sống cùng tướng cướp Bạch Long Giang ở trại Lương Sơn. – Tâm đáp.
- À, chú nhớ rồi… Sau đó… thời gian thấm thoát trôi qua. Họ mới lấy nhau đó, mà đã ba mùa rừng thu thay áo mới. Thời gian này, ông Giang vẫn tụ tập đám anh em, lên kế hoạch cướp bóc những mục tiêu trong tầm ngắm. Cũng trong thời gian này, cô Yến đang mang thai sáu tháng. Ngoài thời gian dành cho công việc, ông Giang túc trực bên vợ, ông tuy là tướng cướp nhưng tình cảm của ông dành cho Phi Yến rất nồng nàn. Ông yêu vợ mình như chính, thậm chí còn hơn thân thể mình. Mỗi khi đi rừng về có bông hoa hải đường nào đẹp, ông đều hái về cho cô Yến. Chính tay ông nấu nướng thức ăn, và phục vụ cho người bạn đời trăm năm của mình. Với người ngoài, ông là tay hảo hán chọc trời khuấy nước. Nhưng với gia đình, ông là một người chồng, người cha có trách nhiệm, chung thủy sắc son. Cô Yến lúc đầu chỉ đến với ông bằng ơn nghĩa và sự kính trọng. Sau này, cô đã thật sự trao trọn trái tim mình cho người anh hùng siêu quần bạc phách đó. Đúng ra, họ đã sống bên nhau hạnh phúc trọn đời. Nhưng điều đó đã là định mệnh, một định mệnh nghiệt ngã ập xuống đầu đôi vợ chồng trẻ… - Ông Ba Son dừng lại hút thuốc.
- Điều xui xẻo gì đã xảy ra vậy chú Ba, chú đừng hút thuốc nữa, hút thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe đâu. – Vân nói, nóng lòng muốn nghe tiếp câu chuyện.
- Một âm mưu đã được sắp đặt hoàn hảo. Chính quyền Pháp thuộc đã cho người của mình trà trộn vào trại Lương Sơn. Tên gián điệp này, đã đem về cho chủ của hắn những thông tin quý giá. Đó là: Đêm ngày mười sáu tháng giêng, băng cướp Lương Sơn do Bạch Long Giang cầm đầu, sẽ tấn công vào dinh thự của tướng Phờ răng xoa, ở bán đảo Sơn Trà; và kết liễu đời ông này. Kế hoạch đó bị bại lộ, Bạch Long Giang, cùng đám anh em của mình; đều bị bắt giữ.
- Tên gián điệp thật khốn kiếp mà, khi nhận được tin tướng cướp bị bắt chắc cô Yến đau khổ lắm chú Ba nhỉ? – Vân hỏi ông Ba Son.
- Khỏi phải nói cô ấy đau đến nhường nào. Hàng ngày cô ấy ra đứng ở hòn vọng phu chờ chồng. Mỗi khi nắng chiều về quạnh quẽ, cô đứng trên đồi cao nhìn ra chân trời xa, rồi cất tiếng hát thê lương: “Từ là từ phu tướng, bảo kiếm sắc phong lên đàng, em luống trong tin chàng… ngày mỏi mòn như đá vọng phu.”
- Hức, hức, hức. – Tâm thút thít. Hắc Long và Hùng cũng ngậm ngùi, vỗ về an ủi hai cô gái. Hắc Long quay sang nói với ông Ba Son:
- Chú Ba hãy khoan kể tiếp đã, chú chờ ột lát. – Nói rồi Hắc Long chùi những giọt nước mắt lăn trên mặt Tâm. “Em đó, mới chút xíu đã “mèo nheo” rồi, thôi nín đi! Nghe chú Ba kể chuyện tiếp kìa.” Tâm choàng tay ôm lấy cổ Hắc Long. Hắn âu yến ôm cô vào lòng. Cả nhóm lại tiếp tục ngồi nghe Ba Son kể chuyện.
- Sau khi bị bắt, tướng cướp Bạch Long Giang và thuộc hạ bị khép vào loại tội phạm nguy hiểm. Xử bắn không cần phải xét xử. Nhưng trước áp lực của dư luận quá lớn, cùng với đó là những cuộc tiểu tình của nông dân cả nước diễn ra trên khắp các vùng miền. Toàn án ngoài mặt hình thức kết án: Tướng cướp Bạch Long Giang bị đày ra Côn Sơn. Nhưng ngấm ngầm thông báo cho bên tiếp nhận tội nhân, hãy lập tức xử tử Bạch Long Giang sau khi dư luận đã lắng xuống. Rồi nói láo rằng ông bị bệnh chết trong tù.
- Nhưng theo sử sách thì hai năm sau “tướng cướp sáu ngón” mới bị bệnh qua đời. – Hùng nói với Ba Son.
- Đó là sử sách viết sai. Chính tôi là người chôn cất ông ấy, ông ấy không phải chết vì bệnh mà chết do bị hành quyết. Còn có thêm một chuyện “vô tiền khoán hậu” nữa. Chứng tỏ cho trí tuệ, ý chí, nghị lực phi phàm của một tay hảo hán đầu đội trời chân đạp đất. Đó là, một cuộc vượt ngục chỉ có trong huyền thoại. Khám Chí Hòa ngày nay, cũng là nơi ngày xưa thực dân Pháp giam giữ những tay yên hùng. Chưa một ai – ông Ba Son nhấn giọng – có thể vượt thoát được chốn địa ngục trần gian đó. Các anh chị tin hay không thì tùy, nhưng đó là một điều không tưởng.
Ông Ba Son nói đến đoạn vượt ngục huyền thoại của tướng cướp Bạch Long Giang, thì trời cũng đã khuya lắm rồi. Ngoài trời mưa phùn bay từng đợt, phố thị hắc hiu buồn… Ông Ba Son thấy mệt trong người nên xin mọi người tạm dừng câu chuyện, ông muốn được nghỉ sớm để lấy sức mà còn làm việc. Mọi người dù rất muốn nghe cho hết câu chuyện, nhưng cũng muốn làm vừa lòng gia chủ. Họ đứng lên chào ông Ba Son ra về, hẹn sớm gặp lại ông. Đêm đó, mỗi người mang một tâm trạng. Sau khi đã đưa Hùng và Vân về nhà. Hắc Long cùng Tâm đi dạo dưới lòng đường, mưa đã tạnh. Họ nhìn những cột đèn đường núp dưới rặng liễu đìu hiu đang rét run vì lạnh. Thỉnh thoảng những cơn gió rít qua; Hắc Long lại vòng tay ôm lấy, che chở, sưởi ấm cho thân thể người yêu. Họ đứng ôm nhau dưới lòng đường, mặc cho tiếng râm rang của côn trùng và mùi hương Ngọc Lan đâu đây sực nức.
- Hôm nay, em có vẻ tâm trạng nhỉ? Khóc như mưa ấy. – Hắc Long dịu dàng nói.
- Em buồn lắm!
- Vì ai? Vì họ hay vì cảnh ngộ của chúng ta.
- Cả hai. Em có một linh cảm không tốt.
- Đừng nghĩ quẫn. Mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi. – Hắc Long nói xoa dịu cô, nhưng trong lòng hắn cũng có một cảm giác bất an tương tự. Chỉ là hắn luôn tỏ ra mạnh mẽ mà thôi.
- Dù có chuyện gì đi nữa, anh cũng phải hứa với em.
- Bất cứ điều gì anh cũng có thể hứa, trừ việc bắt anh phải rời xa em.
Họ không nói gì thêm, Hắc Long đã hôn cô lần nữa, dọc xuống thiên đường tình yêu.
Chuyện Tình Của Trùm Xã Hội Đen Và Con Gái Ông Bộ Trưởng Chuyện Tình Của Trùm Xã Hội Đen Và Con Gái Ông Bộ Trưởng - Túy Ca Tửu