They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 716 / 6
Cập nhật: 2016-06-03 16:00:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
uối cùng mãi tới lúc hừng sáng tiếng súng mới im hẳn, như thể là rất miễn cưỡng. Lý Cát Minh nghe thấy tiếng rầm rì rất mơ hồ của chiến xa. Chàng bò lên mép hố bom, hy vọng nhìn rõ được chung quanh, nhưng chỉ nghe thấy tiếng rên la đau đớn của những binh sĩ bị thương. Ðêm trước không có tuyết, nhưng một cơn gió lạnh buốt thổi tràn chiến địa, hất tung lên những mẩu băng giá, trông xa giống như khói thuốc súng.
Dưới đáy hố bom, Hân Ly trở mình, hất ba chiếc áo choàng quân đội đang đắp trên người xuống. Nàng nói lẩm bẩm rồi ngủ lại. Lý Cát Minh tuột xuống và đắp áo lại cho nàng. Hân Ly, vẫn nhắm mắt, lên tiếng:
- Em mơ thấy ngày Tết. Ðám đông trước nhà hát Ðại Uy Vệ đang hồ hởi cuồng nhiệt, và pháo bông sáng đến chói mắt. Cát Minh, ba anh có dẫn anh tới đó năm ấy không?
- Năm ấy là năm nào?
- Anh không biết năm nào à? Ba em dẫn quân về năm nào?
Lý Cát Minh đang định trả lời thì một tiếng gọi ấp úng vang lên, "Ðại ca." Một người cầm súng xuất hiện ngay trên miệng hố bom và tụt xuống. Hân Ly ngồi nhỏm dậy, và hỏi:
- Thiên Kỳ, bị thương rồi hả? Ðạn trúng đâu?
Thiên Kỳ lấy tay xoa mặt, bàn tay của chàng dính đầy máu. Chàng cởi chiếc áo choàng rộng và ướt sũng máu ra, và nói với Hân Ly:
- Cái của quỷ này hôi quá. Không phải máu của tôi. Chiếc áo choàng này không xài được nữa.
Chàng rút trong túi ra một cái gì nhàu nát, và than:
- Ðây là tất cả những gì tôi lục kiếm được. Thật không tưởng tượng nổi - người ta tử trận tứ phía chỉ vì mấy cái bánh khô nhỏ bé này.
Hân Ly nhặt một tấm áo choàng khác trên mặt đất, và phủ lên vai Thiên Kỳ. Nàng dò hỏi:
- Tình hình thế nào? Chúng ta trở về được không?
Thiên Kỳ nhìn về hướng những trái pháo kích vẫn tiếp tục nổ, và lắc đầu.
- Không có cách thoát khỏi vòng vây đâu. Tôi không nghĩ đơn vị 34 có người sống sót.
Nói xong chàng quay lại Lý Cát Minh, "Cho xin một ít nước để rửa mấy cái bánh khô này."
Trong lúc Hân Ly lục xoát đống áo choàng để tìm chiếc bi đông nước, Lý Cát Minh nói:
- Này, đừng lo cho tôi và Hân Ly - hãy rút lui tới một làng nào đó, mặc giả làm người địa phương, dấu súng đi, và tìm cách vượt vòng vây khi nào có thể.
Thiên Kỳ mỉm cười. "Trong mấy năm nay, em chưa bao giờ thấy đại ca nản lòng như vậy."
Nhưng sự thực là vòng vây của địch quân đang thắt lại dần, và một vài làng mạc trong vùng từ lâu đã rơi vào tay lực lượng chính quy. Những người bị mắc kẹt lại không còn cách nào khác hơn là nấp dưới những hố bom, như cái hố đang dung chứa ba người.
Lý Cát Minh cúi đầu. "Nếu tôi biết sẽ xảy ra như thế này thì tôi đã không bao giờ bỏ Tô Châu theo cuộc triệt thoái của quân đội. Hãy chờ đợi cho đến khi trung đoàn tiến ngang qua, rồi tìm cơ hội thoát hiểm."
Hân Ly hỏi, "Và trốn đi đâu?"
- Trở về quê nhà.
Hân Ly lắc đầu. "Nguy hiểm quá. Các nông dân bây giờ không thể tin tưởng được nữa rồi; nếu chúng ta bị bắt, họ sẽ băm chúng ta thành từng mảnh. Anh muốn chúng ta sẽ bị chặt đầu như cha tôi và cha anh ư?"
Nàng bước lại gần hai người đàn ông. "Ðừng bao giờ chán nản như thế. Tại sao chúng ta phải đi đâu chứ? Cả ba chúng ta ở lại đây chẳng hay hơn sao?" Nàng cúi xuống trải những chiếc áo choàng làm thành một cái giường, và nói, "Thiên Kỳ, tại sao không nằm xuống nghỉ một lát, suốt đêm qua không ngủ mà."
Thiên Kỳ nằm xuống ngay và rúc mình vào đống áo choàng. "Còn thủ cấp hay mất thủ cấp, tôi cũng cần phải ngủ đôi chút đã."
Lý Cát Minh nhìn Hân Ly. "Nếu biết thế này, anh sẽ chẳng bao giờ sai Thiên Kỳ tới Tô Châu để cứu em ra khỏi cái ổ điếm ấy. ít nhất trong cái địa ngục ấy, em vẫn còn sống."
- Ðừng cứ nói đến những chuyện đáng ra phải như thế này, như thế kia nữa. Ông chú em muốn giúp em sống sót. Cứ đánh nhau đẫm máu trong làng như thế thì em cũng không thể gần những người đó. Chú em nói một đứa con gái mồ côi vô danh rồi cuối cùng thế nào cũng gặp một người tử tế, và nhờ thế em không bị chết đói.
- Phải rồi, hãy nhìn xem cuối cùng em ở đâu! Tại đây - với anh - trông cậy vào lòng thương xót của những dân làng tàn ác.
Lý Cát Minh cố nở một nụ cười, nhìn Hân Ly và nói tiếp:
- Anh vẫn nghĩ sẽ có một ngày với kèn trống và một chiếc kiệu hoa, anh sẽ cưới em một cách đàng hoàng.
Nàng thở dài, cúi xuống. "Anh Cát Minh ơi, thân em đã ô uế từ lâu rồi."
- Không ai biết chuyện ấy đâu.
- Có thể không có ai ở quê nhà biết, nhưng Trời biết, Ðất biết.
Nàng ôm đầu chàng vào ngực. Cơn gió lạnh đem đến mùi tử khí từ mọi phía, từng đợt không khí dầy đặc đến như không thở được. Cát Minh khẽ đẩy nàng ra, tay ôm lấy đầu bị thương, và nằm xuống đất, rúc vào đống áo choàng đẫm máu và những chiếc giầy hôi thối. Trước khi chàng chợp ngủ đi, chàng nghe thấy cái âm thanh giống như Hân Ly đi tiểu tiện, và chàng chúi đầu xuống thấp hơn nữa.
Ngày 7-1-1949, năm Dân Quốc thứ 38, những cơn gió tuyết cuồng nộ hoành hành khắp chiến trường Hoài Hải, trận ác chiến đẫm máu dữ dằn cuối cùng giữa quốc quân và hồng quân Trung Hoa. Vào khoảng ba giờ rưỡi chiều hôm ấy, những binh sĩ lạnh cóng và đói khát giữ vị trí giữa Trần Quan Trang và sông Lục Giang giật mình hoảng hốt, kinh hoàng trước đợt tấn công bất thình lình.
Trong lúc đạn pháo kích gầm réo trên đầu, Cát Minh hất chiếc áo choàng trên người xuống, và nhảy lên khỏi hố bom, nhưng lại té xuống. Tiếng pháo kích mỗi lúc một dữ dội hơn, như thể những trái đạn sẽ nổ ngay trên đầu họ. Ðó là một ngày âm u gió buốt, và bóng tối trùm xuống lúc nào không hay, những ánh đạn nổ thắp sáng những đám mây thấp. Trên chiến địa, những tiếng kêu gọi nhau, thều thào và yếu ớt. Dường như mấy ngàn quân đã bị tiêu diệt hết, chỉ còn lại ba người dân sự.
Cát Minh than, "Không có cách gì trốn thoát đêm nay."
Thiên Kỳ nằm ngửa, bất động, thỉnh thoảng cố nhấc đầu để nhìn những chấm ánh sáng nơi đạn nổ. Chàng biết trong tâm chàng cái điều hai người kia đang nghĩ: "Ðừng bỏ chạy; không thể thoát được."
- Số phận chúng ta sẽ tệ hơn nữa nếu chúng ta bị cộng quân bắt dẫn về Ðại Uy Vệ.
- Làm sao biết chắc chuyện ấy sẽ xảy ra? Chúng ta hãy chờ xem.
Cả ba người nằm đấy, dưới đáy hố bom, không còn muốn nói chuyện nữa. Âm thanh của pháo kích chuyển hướng dần về phía đông. Bầu trời chỗ đen chỗ đỏ, khói tỏa mù mịt và ngạt thở cho đến lúc không còn tự chống đỡ được nữa. Có lẽ bầu trời sẽ xụp xuống và đè bẹp tất cả những gì bên dưới.
Hân Ly nói thật khẽ, như nới với chính mình. "Khi em mới vào kỷ viện, điều duy nhất em ao ước là phải giết một người nào đó. Rồi em sẽ treo cổ chết."
Hai người kia không nói gì. Thiên Kỳ bắt đầu khóc lặng lẽ.
- Nhưng rồi em nghĩ, Em sẽ làm gì đây? Họ là những binh sĩ xa nhà, rất cô đơn và buồn khổ, chẳng còn được sống bao lâu nữa. Thế thì tại sao em nghĩ đến chuyện giết người - tại sao không cho họ một chút khoái lạc chứ?
Lý Cát Minh ngồi phắt dậy và quay nhìn Hân Ly. "Cái gì? Em nghĩ như thế ư? Em sung sướng ở trong ổ điếm ấy à? Những khoái lạc ấy đâu rồi?"
Hân Ly đứng dậy, và nói thật rõ ràng và thong thả, "Ðừng giận dữ như thế có được không? Coi kìa, nếu chúng ta phải chết thì tại sao không chết một cách sung sướng?" Nàng lại gần Lý Cát Minh. "Thôi nào, đại ca hưởng trước đi."
Cát Minh nhảy lên đống áo choàng. "Em nói gì vậy? Anh trước? Em thực là một con điếm thối tha!" Chàng bỏ chạy lại góc bên kia hố bom, thò tay vào túi áo choàng và lôi ra một trái lựu đạn. "Thật là khốn nạn, tôi trải qua bao nguy hiểm để cứu cái con điếm thối tha như thế!"
Lập tức Thiên Kỳ vùng dậy và run rẩy. "Xin bình tĩnh lại nào; hãy bàn lại mọi chuyện đã. Ðừng đùa rỡn với trái lựu đạn khốn kiếp ấy."
Hân Ly lên tiếng, "Thiên Kỳ, dừng lại. Anh ấy không có ý định gì đâu."
Thiên Kỳ bước lại cố gắng giật lấy trái lựu đạn, nhưng Lý Cát Minh nhất định nắm thật chắc. Hai người ôm giằng nhau lăn vào chân hố bom, người phủ đầy bùn và tuyết. Khi trái lựu đạn tuột ra khỏi tay Cát Minh và lăn ra ngoài, Hân Ly nhặt lên và để sang một bên.
- Các người đang làm gì vậy? Ðó không phải là cách anh em đối xử với nhau!
Cát Minh đuối sức vì vết thương trên đầu, và bị Thiên Kỳ đè xuống. Thiên Kỳ dùng một chiếc áo choàng trói tay Cát Minh ra sau lưng. Cát Minh chửi thề sau mỗi lần lấy lại được hơi thở. Nhưng cả hai bỗng ngưng lại khi nhìn thấy Hân Ly đang cởi khuy áo. Hai người nhìn nàng cởi chiếc áo choàng nhàu nát dơ dáy, trong khi tia sáng của đạn nổ từ đằng xa rọi sáng bộ ngực của nàng, hai vú đẹp và trắng ngần. Dường như cái thân thể trần truồng của nàng không thuộc về cái chiến trường đẫm máu này. Nàng thản nhiên nói:
- Ðừng nên bận tâm vì thân thể tôi đã ô uế rồi. Hãy để tôi dâng hiến săn sóc hai người một lần cuối cùng. Rồi cùng chết với nhau.
Nàng nghiêng người, trải những cái áo choàng nhà binh thẳng ra, những chiếc áo choàng mà hai anh em vừa quần thảo nhau làm xô lại một đống. Rồi nàng ngồi xuống, che hạ bộ bằng một chiếc áo khoác cũ kỹ.
- Cát Minh, hãy lại đây nằm bên cạnh em.
Miệng Cát Minh há hốc, trễ xuống. Sau một lúc chàng lẩm bẩm. "Anh chỉ muốn em là một người vợ của anh."
Hân Ly mỉm cười. "Em chưa bao giờ hứa sẽ lấy anh. Bây giờ đặt vấn đề ấy ra làm gì. Bây giờ là bây giờ." Nàng quay lại và kéo chân Thiên Kỳ.
- Tôi sẽ chiếu cố Thiên Kỳ trước vậy. Thiên Kỳ đã từng đến chơi tại kỷ viện phải không, và không phải là một con gà mái già như anh đâu.
Thiên Kỳ bối rối nhìn Lý Cát Minh, rồi hấp tấp cởi chiếc áo rách ra, để lộ một thân hình mảnh khảnh. Chàng bò xuống đống áo choàng.
Một đạn pháo kích nổ bùng lên đâu đó; địch quân tiến gần tới nơi rồi. Lý Cát Minh cởi và liệng chiếc áo choàng xuống, tựa vào thành hố bom, và ngơ ngác nhìn đống quần áo. Thỉnh thoảng một cái chân thò ra ngoài, hoặc một cánh tay, rồi chàng nghe thấy tiếng thở hổn hển của Thiên Kỳ, và giọng nói của Hân Ly:
- Ðược rồi, Thiên Kỳ bảo anh ấy lại đây. Ðến lượt đại ca.
Thiên Kỳ im lặng. Hân Ly chui từ đống quần áo ra, bước lại cạnh Lý Cát Minh.
- Thôi đừng dứng đó phong phanh trong quần áo lót nữa, chỉ tự hành hạ mình thôi. Lại đây, em có thể săn sóc cho cả hai người.
Khi thân thể nàng tựa vào người chàng, Lý Cát Minh ngửi thấy mùi mồ hôi đàn bà, cái mùi mà trước kia chàng chưa bao giờ ngửi thấy ở nàng. Chàng theo Hân Ly nằm xuống đống quần áo.
Một trái pháo kích nổ rất gần, hắt lên một đám bụi đất. Mấy tiếng la hét cực kỳ hoảng hốt vang lên, cái âm thanh của khủng khiếp và tê dại. Hân Ly vội lên tiếng:
- Thiên Kỳ, không sao chứ?
- Không sao cả.
- Cát Minh, anh có thoả mãn không?
Lý Cát Minh vẫn còn thở hào hển, chỉ hừ một tiếng. Chàng cảm thấy một hơi ấm chàng chưa từng biết đang lan dần trong thân thể chàng, từ chân lên tới đầu, khiến chàng lảo đảo, như thể cơ thể chàng sắp tan ra thành nước.
Hân Ly nói, "Như vậy được rồi. Em cũng cảm thấy rất sung sướng. Chúng ta đều thỏa mãn cả."
Nàng thò tay ra cầm lấy trái lựu đạn lạnh như đá, và nắm chặt lấy.
o O o
Cánh quốc quân rút lui khỏi Trần Quan Trang, cũng như toán hồng quân tiến lên cùng một hướng đều không để ý tới cái hố bom. Ba ngày sau, sau khi khói lưu huỳnh đã tan biến hết, những xác nằm rải rác trên chiến địa bắt đầu tỏa ra một mùi hôi thối của thịt rữa, nồng nặc đến không thể chịu được. Một toán dân sự có nhiệm vụ thu dọn chiến trường tiến vào. Cái mà họ tìm thấy trong hố bom thì thực là rất khó thu lượm - tất cả những chân tay và những mảnh thịt bị cắt đứt - vì thế họ quyết định dùng cái hố bom làm một cái mồ chôn tất cả những xác quanh đấy. Và cái hố được lấp đầy ngay.
Khi trời tối, toán thu dọn chiến trường chùi tay vào đống đất sét, và trên cái mặt đất vừa được san bằng phẳng, họ nhóm lửa để nấu cơm tối.
Nguyễn Vạn Lý phỏng dịch
Chiến Trường Chiến Trường - Nguyễn Vạn Lý