Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Võ Trường Phong
Số chương: 6 - chưa đầy đủ
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1987 / 7
Cập nhật: 2020-08-21 15:45:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: Cháu Nội
ôi nổi nóng trả lời lại khi nhỏ Muối hỏi. Nhận ra như mình đang trút giận lên con bé, tôi liền thấp giọng giải thích.
-Quyển sổ này của cái thằng rạch chân Tất Trắng… chị không muốn thấy nên đem nó vứt. – Đành phải kể cho con bé nghe chuyện vừa nãy xuống lấy cái bơm tiêm gặp cái thằng ranh đó ở sau sân, nó trộm quyển sổ của em mà còn nhận là của nó, nên chị túm đầu rồi chửi, giờ biết quyển sổ này đúng là của nó… Cũng do bực thằng đó nên mới lớn tiếng như vậy mà xém làm con bé sợ. Nhỏ Muối nghe tôi kể và giải thích biết quyển sổ ấy của thằng rạch chân Tất Trắng, con bé dạ một tiếng rồi không còn hỏi gì nữa, để cho tôi vứt quyển sổ ấy.
Tôi vò, bóp nhăn quyển sổ rồi đi xuống lầu vứt vào bọc rác chung với mớ sứ vỡ, nghĩ không nên để con bé thấy lại nó nữa. Tôi xách bọc rác ấy với mớ rác khác, chuẩn bị mang đi bỏ thì mẹ kêu.
-Giúp mẹ phụ di chuyển cái tủ qua góc bên kia.
Đang muốn đem bọc rác có quyển sổ của thằng ranh kia ra khỏi đây càng sớm càng tốt, mà lại bị mẹ kêu phụ đẩy tủ. Mẹ nói đẩy tủ qua đấy cho dễ lấy tô chén dĩa, với đi ra đi vào không vướng víu. Đành tạm để mấy bọc rác dưới bậc thang gần đó, tôi tới giúp mẹ, vì tủ ấy đựng tô chén nên chẳng dễ gì mà di chuyển. Sau khi vừa ý với vị trí đặt tủ mới này, không còn gây vướng nữa mẹ liền kêu tôi thôi, ngắm nghía lại lần nữa cảm thấy được rồi hai người mới sắp xếp bỏ mớ chén vào tủ.
Một hồi xong, tôi thở phào trở ra mới mang mấy bọc rác vứt vào thùng rác lớn trước cổng nhà.
Phát mệt. Xui xẻo gì cả ngày nay, tôi chỉ muốn đi tắm xong ngủ một giấc sau khi tống cái thứ ô ếu này. Hôm nay toàn gặp chuyện không đâu. Đậy thùng rác rồi đi vào nhà, tôi đi tắm, ăn cơm chiều xong lên phòng của mình nằm thở dài, lắc lắc đầu.
Quên mấy chuyện hôm nay đi, nhắm mắt ngủ.
Sáng hôm sau.
Trời lờ mờ gần sáu giờ sáng. Tôi thức dậy ngước nhìn chung quanh, nhỏ Muối với Tất Trắng nằm cuộn trong chiếc chăn trên giường tôi, hai đứa vẫn còn đang ngủ. Chẳng có gì ngạc nhiên khi con bé lại ở đây.
Tối qua, tôi nằm ngủ mơ mơ màng màng, chẳng biết mình đã ngủ được bao lâu bỗng có tiếng gõ cửa cốc cốc liên hồi, khiến tôi giật mình thức dậy. Trời lúc tôi thức dậy cũng đã khuya, nhìn đồng hồ thì đúng vậy, đã gần một giờ khuya. Không biết giờ này ai lại gõ cửa. Nhà chỉ có mẹ và nhỏ em ra chứ đâu còn ai khác, chẳng lẽ giờ này mẹ cần gì sao? Trong đầu mơ hồ chợt nghĩ, tiếng gõ cửa lại kêu lên cốc cốc. Tôi nhăn mặt, mắt nhắm mắt mở đi ra xem, vừa mở cửa thấy nhỏ Muối hai tay đang ẫm Tất Trắng với chiếc chân bó băng kia đứng trước phòng. Tôi nheo mắt nhìn vì tưởng mình nhìn nhầm. Đúng là con bé trước mặt mình.
-Sao giờ này mà em còn chưa chịu đi ngủ nữa?- Tôi liền hỏi.
Nhỏ Muối không trả lời câu hỏi của tôi, con bé gật gù hỏi lại.
-Cho em ngủ chung với chị được không?
Con bé xin mà hai mắt híp híp gật gù bộ dạng buồn ngủ, đã vậy đứng mà người cứ nghiêng nghiêng như muốn đâm vào tường.
-Ờ…Được! –Bộ dạng muốn gục tại chỗ của con bé làm tôi tròn mắt. Ngay sau khi gật đầu tôi liền đi ra kéo con bé vào trong, cho nằm trên giường mình. Có thể hiểu, chuyện hồi sáng làm con bé không ngủ được nên giữa đêm mới tới đây đòi ngủ chung. Vừa vào, con bé nằm xuống đã nhắm mắt ngủ ngay, Tất Trắng bên cạnh cũng vậy. Chỉ có thể đứng thở dài lắc đầu nhìn hai đứa, cũng không nghĩ nhiều tôi đến chỉnh tư thế cho nhỏ Muối cùng Tất Trắng lại. Để đầu con bé lên gối rồi đắp chăn lại, xong tôi cũng leo lên giường nằm cùng, kéo chăn đắp chung. Cũng chẳng thể ngủ ngay được nên nằm nhìn hai đứa một chút, rồi tôi cũng chìm vào giấc ngủ.
Tối hôm qua có lẽ tôi đi ngủ sớm nên mới dậy sớm thế này, mà chắc cũng tại lúc khuya giật mình nên mới vậy. Tôi kiểm tra chân Tất Trắng một chút rồi lay người đánh thức nhỏ Muối.
-Muối… Muối dậy đi học kìa em!
-Dạ…?
-Dậy đi học kìa Muối! – Thấy con bé mở mắt rồi nhưng vẫn còn mớ ngủ nên tôi gọi lại lần nữa. Nhỏ Muối nghe gọi, liếc nhìn quanh rồi dụi dụi mắt.
-Em không đi học!
-Hả… sao lại không đi học?
-Nay cuối tuần, Muối được nghỉ!
-À...
Bữa nay là thứ bảy mà tôi quên mất.
-Vậy thôi em ngủ tiếp đi.
-… Tất Trắng sao rồi chị?- Thấy tôi đang kiểm tra Tất Trắng nên con bé hỏi.
-Sắp lành rồi!
-Khi nào mới lành vậy chị?
-Mai là lành rồi, giờ em ngủ thêm đi!
Nghe nói chỉ ngày mai là Tất Trắng có thể tháo băng gạt, con bé yên tâm nhắm mắt ngủ tiếp. Cứ để con bé vậy, tôi đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt rồi trở ra. Lén đến cạnh giường, nhấc tay nhỏ Muối ra để ẵm Tất Trắng xuống nhà cho ăn. Con bé cứ ôm mãi như thế chắc em ấy phải chịu đói đợi khi nhỏ Muối dậy mới được ăn quá, mà em ấy còn phải đi vệ sinh nữa chứ.
Khay thức ăn với nước vẫn ở vị trí cũ, ăn xong Tất Trắng đã đi ra ngoài vườn tôi đến dọn chúng đi, tiện thể ngó ra canh chừng cái thằng nọ còn lẻn vào sân nữa không. Sau một hồi tôi cũng không thấy thằng ôn nọ, chỉ thấy Tất Trắng vẫn đang nằm ở ghế bán nguyệt dưới gốc me, nhưng lạ là, vị trí nằm của em ấy ở một chỗ khuất chứ không phải chỗ yêu thích thường ngày. Thấy thế tôi đi xem, nhưng vừa đi vài bước ra khỏi sân Tất Trắng đã thức dậy. Tưởng mình phá giấc em ấy nhưng không đúng, tôi còn ở cách em ấy khá xa nên sao có thể.
Tất Trắng nhảy khỏi ghế ngồi xuống ve vẩy đuôi dưới cát, đôi tai cụp về sau, mũi ngước ngước lên không trung như ngửi thứ gì. Hành động lạ kỳ ngay khi vừa nhảy ra khỏi ghế của em ấy làm tôi cũng hướng nhìn theo, nhưng chẳng nhìn thấy gì ở đó cả. Kỳ lạ, có cái gì ở đó đâu mà em ấy lại chăm chú như vậy, bụi cây thuốc của bác Xí có gì đâu, hay là... có gì không đúng, mấy cây thuốc ấy đang đung đưa một cách không tự nhiên. Có người ở đó!
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, không còn cầm cái ki rác và lấy cây chổi chà nữa. Lần này tôi cầm cục đá hùng hổ lao tới.
-Ủa bác Xí!!!
-Có chuyện gì vậy con?
Vừa đến gần nhận ra là bác Xí, tôi liền gọi to tên bác làm bác giật nảy mình. Tôi lắc đầu lia lịa.
-Dạ không dạ không! Bác ra chăm cây thuốc hả?
-Bác ra hái ít lá đinh lăng. Con đang dọn vườn à?
-Dạ?
-Con đem đá đi đâu à?
-D..ạ?... À.. dạ! – Bác hỏi làm tôi ú ớ trả lời, quên là mình vẫn đang cầm cục đá bự chảng trên tay, nhìn lại mới nhớ. Ôi trời, mém tí nữa là tôi xử lộn người, cứ tưởng là thằng ôn kia. Thấy vậy tôi cầm cục đá sang kia thả nó xuống. Khi tôi trở lại Bác cười hiền đưa một túi vải bự.
-Con lấy ít lá đinh lăng này về dùng!
Tôi tròn mắt nhìn túi vải.
-Chi vậy bác???
-Con rửa sạch, rồi đem nấu với nước lên xông mặt, xong con lấy nước đó pha để tắm. Nó giúp trắng da.
-Vậy hả bác! Sao bác không để lại mà cho con hết?
-Bác hái cũng nhiều, một ít để làm thuốc nên cho con một ít về dùng. Nhiêu đó con dùng được hơn một tuần đấy – Bác vừa nói vừa chỉ bốn túi vải lớn nhỏ dưới chân bác. Nghe nói vậy nên tôi nhận bọc lá của bác, dù sao công dụng của nó là làm trắng da dĩ nhiên cũng thích.
-Bác có cần con phụ đem về giúp bác không, con thấy cũng nhiều?
-À chắc mình bác xách không hết, vậy con xách giùm bác hai túi nhỏ kia được không?
-Dạ được!
Thấy bác hái cũng nhiều thuốc nên muốn phụ đèm về giùm, như cảm ơn bác về túi đinh lăng kia. Tôi vừa xách vừa nhìn mấy túi thuốc của bác Xí mà không dám hỏi bên trong này là thuốc gì, vì mỗi lần nói đến tên cây thuốc nào bác Xí nói về nó không dừng, ngoài kể một mớ công dụng của cây thuốc ấy ra, đôi khi còn là một câu chuyện bác dùng cây thuốc ấy để chữa bệnh nào bệnh gì chữa cho ai và độ khó chữa trị ra sao. Thích nghe kể chuyện lắm nhưng tôi còn phải về, bác đang kể mà bảo dừng giữ chừng cũng kì lắm. Hay mình hỏi sao đừng để bác ấy kể chuyện là được nhỉ.
-Ngày nào cũng phải hái một mớ ‘đinh lăng’ như vậy hả bác Xí?
-Không con, mỗi túi là một loại cây khác nhau chứ không chỉ đinh lăng không. Khoảng nữa tháng bác ra hái một lần về phơi.
-Vậy ạ!
-Túi nãy bác cho con là đinh lăng lá nhỏ, còn hai túi kia là lá đinh lăng non cùng quả cây ‘thù lù’, với lá ‘cách’.
Hả có quả thù lù. Tôi tưởng cây này không còn nữa chứ, không ngờ bác Xí có thể trồng nó để làm thuốc. Nhớ hồi đó cây này mọc dại ở trên mương, quả của nó được bọc bởi cái túi như lồng đèn, những quả non còn xanh tôi thấy chúng là bóp cho nó vỡ nó kêu cái bộp nghe rất đã tai. Quả khi chín có màu hơi ngả vàng, ăn vào ngọt ngọt chua chua có mùi ngậy ngậy thơm thơm cắn nghe cái bụp. Lúc biết quá của nó rất ngon nên tôi không bóp phá những quả xanh nữa, để chúng chín dành ăn, mà hiếm khi nào chúng chín mà còn cả, vì chim nó tới ăn mất. Nhưng tụi nhỏ trong xóm còn nhanh hơn chim, cây mọc ở ruộng nhà tôi mà tụi nó còn tới hái trộm, tụi nó ăn mà nhổ cả gốc cây lên, nhớ lại mà tức không chịu được.
-…bác phải đổi cuốn tài liệu quý để đổi lấy một nhánh cây này,.. Thôi chết rồi, trong lúc miên man nhớ lại quả tuổi thơ mà quên mất việc tránh đừng cho bác Xí kể chuyện cây thuốc. …nếu lúc đó bác có cây lá ‘cách’ này sớm thì,.. Sau một hồi nói nói bác chuyển sang chuyên mục kể chuyện mà tôi chưa kịp làm gì, thôi đành vừa đi vừa nghe bác kể. Ráng một tí nữa thôi là đến rồi mình có thể về.
Nhà bác Xí không xa, từ bụi rào của nhà tôi đến đó đi theo con đường lót gạch thẻ này tầm hơn mười lăm mét, cây cối bác trồng nhiều nên từ nhà tôi nhìn chẳng thấy nhà bác đâu. Khác biệt với những ngôi nhà xung quanh, căn nhà bác là căn nhà mái ngói nhỏ đơn giản của nữa thế kỉ trước. Mái ngói đã chuyển sang màu sậm đen cũ kỹ, có lẽ vì chúng chịu qua rất nhiều nắng mưa. Khung gỗ ở dưới cũng không giữ được màu nguyên thủy, như mục nát dần theo thời gian. Những vách tường đã mất đi lớp sơn, có chỗ còn mất luôn cả lớp ximăng lộ ra những viên gạch thẻ đã đóng rêu, các cạnh tường cũng vậy chúng đều bị rêu bao phủ. Mỗi lần đến đây tôi luôn có cảm giác thoải mái dễ chịu, không khí mát mẻ hơn sân nhà tôi rất nhiều. Một chút gì đó yên…
-Bờm! Đâu ra phụ nội tí.
Bờm???
Tôi nhớ nhà bác Xí chỉ có hai vợ chồng bác thôi, nay hình như có cháu nội bác về chơi.
-Dạ.
Hả! Cái giọng này. Không nhầm đi đâu được, là của cái thằng ôn tôi đánh. Không lẽ thằng ôn Bờm đó là cháu nội của bác Xí.
Chiếc Bóng: Mùa Nắng Hạ... Chiếc Bóng: Mùa Nắng Hạ... - Võ Trường Phong Chiếc Bóng: Mùa Nắng Hạ...